Chương đầu
Một hôm nọ. Mẹ tôi bảo có người mới chuyển đến nhà bên cạnh nhà tôi. Tôi tí tởn chạy sang xem.
Đứng trước sân nhà nọ, nhìn vào bên trong qua cánh cổng cũ đã han gỉ, tôi thấy một con bé. Chắc nó tầm tuổi tôi. Con bé mặc một chiếc váy trắng tinh. Tóc dài buông xoã. Tay nó cầm một nắm hoa dại nhưng lại buông thõng thượt.
Tôi tò mò không biết mặt mũi nó ra sao. Không biết có xinh xắn như con Nhã Trang trên lớp không ? Hay cũng chỉ là một con bé bình thường.
Sự tò mò của tôi được đến đáp. Con bé váy trắng quay lại nhìn về phía tôi đang ở ngoài cổng.
Nó khóc. Nước mắt cứ liên tục chảy dài trên gò má trắng hồng của nó. Mắt nó đỏ hoe, ngập nước. Nhưng khuôn mặt nó chẳng có biểu cảm gì. Bình thường, tôi khóc là sẽ mếu máo. Mặt sẽ nhăn lại. Mũi và mắt sẽ đỏ sưng lên. Mồm thì gào toáng lên. Còn con bé này, sao nó lại không mếu ? Thật khó hiểu.
Con bé váy trắng đi đến phía cổng. Nó vẫn khóc. Nước mắt chảy xuống đến tận cổ. Thấm cả vào váy của nó nhưng nó chẳng lau đi. Mặt nó cứ vô hồn, đờ đẫn ra. Tôi chưa hết ngạc nhiên vì cái biểu cảm ấy của nó thì liền giật mình nhận ra nó đã đứng trước tôi. Tôi với nó chỉ cách nhau cánh cổng sắt.
Con bé này kì lạ quá trời đất.
Đấy là lần đầu tiên tôi gặp Trống Rỗng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro