Chap 1
Từ khi còn nhỏ, Nhã An đã hiểu rằng cô không giống những đứa trẻ khác. Trong khi các bạn bè xung quanh có cha mẹ yêu thương, chăm sóc, cô chỉ nhận được sự thờ ơ lạnh nhạt. Ba mẹ cô lúc nào cũng bận rộn với công việc, những lời yêu thương hay sự quan tâm dường như không tồn tại trong từ điển của họ.
Trong căn nhà lớn, Nhã An thường ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn những đứa trẻ khác vui đùa ngoài sân và thầm ước có ai đó ở bên mình. Nhưng khi đến trường, nơi đáng lẽ là nơi cô tìm thấy niềm vui, lại chỉ mang đến nỗi đau. Cô trở thành mục tiêu của những trò bắt nạt. Những lời mỉa mai, những ánh mắt lạnh lùng, và đôi khi là cả những cú đánh. Không ai đứng ra bảo vệ cô.
Cô dần khép mình lại, sống trong một chiếc vỏ bọc mà không ai có thể chạm tới.
Cho đến một ngày, anh xuất hiện.
Minh Khôi là học sinh mới chuyển đến lớp của Nhã An. Anh cao lớn, gương mặt rạng ngời với nụ cười luôn ấm áp. Khi anh bước vào, cả lớp xôn xao, nhưng điều khiến Nhã An ngạc nhiên nhất là anh lại chú ý đến cô – cô gái nhỏ bé luôn ngồi một mình ở góc lớp.
"Cậu ổn chứ?" Minh Khôi hỏi, khi lần đầu tiên anh bắt gặp cô bị nhóm bạn trêu chọc ở hành lang.
Câu hỏi ấy như một tia sáng xuyên qua bóng tối bao trùm cuộc đời cô. Lần đầu tiên, có người quan tâm đến cô, đứng về phía cô. Từ hôm đó, Minh Khôi trở thành người bạn duy nhất của Nhã An. Anh luôn bảo vệ cô khỏi những kẻ bắt nạt, cùng cô đi học, lắng nghe mọi tâm sự mà cô chưa từng nói với ai.
Nhờ có Minh Khôi, Nhã An dần thay đổi. Cô bắt đầu cười nhiều hơn, mở lòng hơn. Anh dạy cô cách nhìn cuộc đời bằng một ánh mắt khác, khiến cô tin rằng thế giới này không chỉ có bóng tối.
Nhưng hạnh phúc ấy không kéo dài mãi mãi.
Một ngày, Minh Khôi đột ngột xa cách. Anh không còn đi cùng cô nữa, không còn bảo vệ cô nữa. Anh bắt đầu xuất hiện bên một cô gái khác – Diễm My, cô gái xinh đẹp và hoàn hảo trong mắt mọi người. Nhã An chỉ biết lặng lẽ nhìn từ xa, cố nuốt nước mắt vào trong khi thấy anh và Diễm My cười đùa.
Cô không hiểu vì sao anh lại thay đổi, vì sao anh rời bỏ cô. Lần đầu tiên cô mở lòng với ai đó, và cũng là lần đầu tiên trái tim cô tan vỡ đến mức không thể lành.
Nhưng nỗi đau chưa dừng lại ở đó. Những kẻ bắt nạt ngày xưa nhận thấy Minh Khôi không còn ở bên cô nữa, chúng quay lại, tàn nhẫn hơn xưa. Trường học, nơi từng là nơi trú ẩn, giờ trở thành địa ngục.
Cô cố gắng chịu đựng, nhưng mỗi ngày trôi qua, bóng tối lại nuốt chửng cô thêm một chút.
Cho đến một ngày, khi Nhã An không còn đủ sức để gượng dậy nữa, cô để lại một lá thư ngắn trên bàn:
"Xin lỗi, nhưng em mệt rồi."
Trong căn phòng nhỏ, nơi ánh sáng le lói qua khung cửa sổ, Nhã An nằm yên, đôi mắt khép lại, chấm dứt chuỗi ngày dài đau khổ.
Kể từ ngày Nhã An ra đi, mọi thứ dường như đổi khác. Bầu trời vẫn xanh, chim vẫn hót, cuộc sống vẫn tiếp diễn như thể sự tồn tại của cô chưa từng là một phần của thế giới này. Nhưng với những người từng biết đến cô, sự ra đi ấy để lại một vết thương âm ỉ mà không ai dám đối diện trực tiếp.
Ở trường, nhóm bạn từng bắt nạt Nhã An giờ đây im lặng hơn. Họ không còn cười cợt hay giễu cợt bất kỳ ai. Có lẽ vì ánh mắt trừng phạt từ bạn bè xung quanh, hoặc có lẽ vì họ nhận ra rằng những lời nói và hành động ngày ấy đã đẩy cô gái nhỏ ấy đến bờ vực. Nhưng, sự ăn năn muộn màng có thể làm được gì? Nhã An đã không còn.
Diễm My – cô gái mà Minh Khôi từng theo đuổi – cũng không tránh khỏi cảm giác tội lỗi. Cô nhận ra ánh mắt của Minh Khôi, từ ngày Nhã An ra đi, không còn hướng về cô nữa. Thay vào đó, nó trống rỗng, như một chiếc gương phản chiếu hình bóng người con gái mà anh đã bỏ rơi.
Minh Khôi, người đã từng là ánh sáng trong cuộc đời của Nhã An, giờ đây sống trong bóng tối của chính mình. Anh không ngừng tự hỏi rằng liệu mọi chuyện có thể khác đi không, nếu ngày đó anh không rời xa cô, nếu anh ở lại bên cô, bảo vệ cô như anh đã từng hứa.
Anh tìm đến căn phòng nhỏ nơi cô từng sống, nơi từng tràn ngập nỗi buồn và cô đơn mà anh không thể nhận ra sớm hơn. Trên bàn học, anh tìm thấy những dòng chữ cuối cùng cô để lại:
"Kể từ ngày anh rời đi, em nhận ra rằng thế giới này không có ánh sáng cho em nữa. Nhưng anh đừng trách mình. Em không trách anh. Em chỉ không thể tiếp tục sống trong bóng tối thêm nữa. Anh đã cho em một khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi, và điều đó với em đã là quá đủ. Xin lỗi vì em không đủ mạnh mẽ để đi tiếp."
Những dòng chữ ấy ám ảnh anh mỗi đêm. Anh tự trách mình, nhưng sự hối hận chẳng thể thay đổi điều gì.
Kể từ khi Nhã An mất, mọi thứ dường như trở nên tốt hơn. Nhóm bạn bắt nạt cô bị kỷ luật, trường học tổ chức nhiều buổi hội thảo về bạo lực học đường và sức khỏe tinh thần. Những học sinh yếu đuối như Nhã An giờ đây được bảo vệ hơn. Nhưng cái giá mà cô phải trả để đổi lấy sự thay đổi ấy quá đắt, chính là mạng sống của cô
Còn Minh Khôi, anh thường xuyên tham gia vào các buổi hội thảo, kể câu chuyện của Nhã An với hy vọng không ai khác phải chịu nỗi đau mà cô từng chịu. Nhưng mỗi khi đêm về, anh không thể ngăn mình nghĩ về hình ảnh Nhã An ngồi trong góc lớp, ánh mắt nhìn anh với sự tin tưởng tuyệt đối.
Giờ đây, anh nhận ra rằng mình đã yêu cô, nhưng anh chỉ nhận ra điều đó khi đã mất cô mãi mãi.Cuộc đời tiếp tục, nhưng với Minh Khôi, nó là một chuỗi ngày sống trong sự dằn vặt. Và trong tim anh, Nhã An mãi mãi là một vết sẹo – đẹp đẽ nhưng đầy đau thương, nhắc nhở anh rằng đôi khi, chúng ta không thể cứu rỗi một người nếu chỉ yêu thương họ không đủ.
.
.
.
.
-end-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro