15
người con gái chết trong tà áo trắng
khi tuổi đời em mới chỉ mười lăm
chân em nhảy, không suy nghĩ băn khoăn
bỏ thương đau và tiến về phía trước.
em nằm đó, quằn quại và đau đớn
máu đỏ tươi ôm lấy mái đầu xanh
trời cuối xuân, mát mẻ và trong lành
mà em đi, mặc mọi người gào thét.
đến nước này em không trọng gì hết
chỉ muốn chết để kết thúc thương đau
để xoá đi những ám ảnh trong đầu
để rửa trôi linh hồn đầy tội lỗi.
người con gái mắt đẫm lệ mỗi tối
giờ nằm kia, nở nụ cười tang thương
ảnh thờ xanh, lư vàng đầy ắp hương
tiếng khóc than nghe sao mà nghiệt ngã.
người ta nói sao em dại dột quá
tí tuổi đầu đã ích kỉ, ngu si
bỏ gia đình, bỏ mọi thứ mà đi
"chắc học đòi ba cái trò trên mạng"
người mẹ gầy đôi mắt đỏ hoe máu
kẻ đầu bạc phải tiễn người tóc xanh
mặc người ta đánh giá và tranh giành
em cứ kệ, bỏ đi không tiếc nuối.
chiều cuối xuân trời xanh trong đắm đuối
có mảnh hồn vỡ nát từ trong tâm
mây lẳng lặng, anh nhìn mà lặng câm
tiếc thương thay một mảnh đời bất hạnh.
lí do gì khiến em nhảy một mạch
rất dứt khoát và không chút ngoảnh đầu
anh ngẩn ngơ, ngắm trời nghĩ thật lâu
"chắc hẳn em đã phải đau đớn lắm..."
...
người con gái chết trong tà áo trắng
em bước đi không luyến tiếc điều gì
chỉ hận đời, sao đối em tệ bạc
bóng khuất dần, gió nhẹ hôn bờ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro