Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

hoi 16

Hồi 10(a)

Ðường Thi Tuyển Tập

vùng Tương Tây và Kinh châu cách nhau chẳng xa mấy, vài hôm Sau

Ðịch vân đã có mặt ở Kinh Châu. Ðây chính là đoạn đường mà chàng và Sư

muội theo chân Sư phụ đi Kinh Châu ngày trước. sơn thủy vẫn như cũ, đường

đi vẫn như cũ, nhưng ngày trước thì có tiếng cười của Thích Phương rộn rã

Suốt dọc đường, lần này Ðịch vân chẳng nghe thấy gì cả. Ðương nhiên,

đường đi không chỉ có một mình chàng, thiên hạ nói nói cười cười, có điều

chàng chẳng thấy, cũng chẳng nghe.

Ðến gần Kinh Châu thành, Ðịch vân dừng lại hỏi thăm, người ta nói Lăng

đại nhân vẫn còn làm Tri phủ ở đây. Chàng vẫn giữ nguyên bộ dạng dơ bẩn

để che giấu diện mạo của mình, rảo bước tiến vào trong thành.

ý nghĩ đầu tiên là chàng muốn tận mắt nhìn thấy vạn Khuê đang phải vật

vã như thế nào. Không biết hắn đã tìm được người giải độc chưa? Hắn đã về

đây chưa hay là vẫn còn nằm lại ở Hồ Nam để trị thương?

Chậm rãi đi ngang vạn phủ, Ðịch vân bỗng thấy Thẩm Thành từ trong

phủ chạy vội ra ngoài. à, Thẩm Thành đã về đây, vậy là vạn Khuê chắc cũng

đã về nhà rồi, đêm nay mình Sẽ vào trong nghe ngóng tình hình. Nghĩ xong

chàng đi vòng ra tòa trang viện hoang phế ở gần đó.

Tòa phế viện này nằm cách vạn phủ không xa. Ngày ấy, Ðinh Ðiển tạ thế,

giết Chu Kỳ, giết Cảnh Thiên Bá, giết Mã Ðại Minh... mọi việc đều diễn ra ở

đây. Lần này trở lại chốn cũ, chỉ thấy tư bề cỏ hoang vẫn bịt bùng như cũ, đó

đây rơi vãi ngói bể gạch vụn, cảnh vật không có gì khác xưa. Chàng ngồi

xuống cạnh cội mai già, đưa tay Sờ lên lớp vỏ cây Sần Sùi, nhớ lại Ðinh đại ca

đã dựa vào gốc mai già này. Giờ thì cội mai vẫn như ngày trước mà thân xác

Ðinh đại ca thì đã hóa ra tro.

Ngồi dựa gốc mai nhớ lại chuyện cũ, Ðịch vân ngủ thiếp đi lúc nào không

hay. Ðến khi tỉnh giấc, nhìn trời thấy đã quá canh hai. Ðịch vân giở lương

khô ra ăn, xong ra khỏi phế viện đi đến vạn phủ. vượt tường vào trong, nhìn

thấy vườn rau, kho củi Ðịch vân bất giác nghe lòng quặng đau. Ngày đó

chàng thân mang trọng thương đi lạc vào đây nương náo trong kho củi. sư

muội thấy mình đã không ra tay cứu giúp thì chớ, lại còn đi gọi vạn Khuê

đến để bắt mình giải lên quan lãnh thưởng. Nghĩ Sự đời thật đáng nực cười,

một con người như vậy mà mình muốn quên vẫn không Sao quên được.

Ðịch vân thở dài định bỏ đi, xảy thấy thấp thoáng có mấy đốm lửa nhỏ

chập chờn. Chàng vội vàng thu mình vào Sau gốc cây, định mục nhìn ra. Thì

ra mấy đốm lửa ấy chính là đầu ba nén nhang cắm trong lư hương. Trước lư

hương có một chiếc bàn thấp, trước nữa có hai người đang rập đầu khấn vái

trời đất. Lát Sau hai người kia đứng dậy, giờ thì Ðịch vân mới nhận ra hai

người, một là Thích Phương còn một là con gái nàng, Không Tâm Thái.

Thích Phương hướng mặt lên trời khấn:

- Nén hương thứ nhất cầu thiên địa hộ trì cho phu quân con được tai qua

nạn khỏi, hết Sưng phù đau đớn. Không Tâm Thái, con nói đi, cầu Bồ Tát phò

hộ cho cha con hết bệnh.

Không Tâm Thái dạ một tiếng rồi nói:

- Cầu Bồ Tát phò hộ cho cha con đừng đau, đừng kêu la nữa.

Ðịch vân tuy ở rất xa hai mẹ con Thích Phương nhưng vẫn nghe rõ mồn

một lời nói của hai người. Biết được vạn Khuê còn đang vật vã đau khổ thì

lòng cảm thấy rất hả hê, có điều chàng không khỏi tức giận khi thấy Thích

Phương đối xử với vạn Khuê tình thâm nghĩa trọng đến như vậy.

Lại nghe Thích Phương khấn:

- Nén hương thứ hai cầu cho cha con vô tai vô ách, Sớm được trở về.

Không Tâm Thái, con cầu cho ông ngoại được diên niên trường thọ.

Không Tâm Thái chắp hai tay nói:

- Cầu Bồ Tát độ trì cho ông ngoại được trường thọ và Sớm về với con.

Cầu Bồ Tát độ trì cho gia gia và cha nữa!

Không Tâm Thái chưa từng thấy mặt Thích Trường Phát, dù nghe lời

Thích Phương cầu cho ông ngoại nhưng lòng lại nghĩ về ông nội và cha.

Thích Phương lại khấn:

- Nén hương thứ ba, cầu xin thiên địa phò hộ cho chàng được bình an, phò

hộ chàng được mọi Sự tốt lành, Sớm lấy được hiền thê, Sớm Sinh được quý tử

...

Mấy lời cuối cùng nàng nói trong tiếng nấc nghẹn ngào, lại lấy tay áo lau

nước mắt.

Không Tâm Thái kéo tay áo mẹ, nói:

- Mẹ! Mẹ lại nhớ cữu cữu rồi phải không?

Thích Phương vuốt tóc con gái nói:

- Con nói đi, cầu Bồ Tát phò hộ Không Tâm Thái cữu cữu bình an vô Sự.

Ðịch vân nghe Thích Phương nói nén hương thứ ba cầu cho ai đó thì ngạc

nhiên không biết nàng đang cầu nguyện cho ai, đến chừng nghe nàng nói mấy

tiếng "Không Tâm Thái cữu cữu" thì tai nghe như ù đặc. Chàng choáng váng

phải đưa tay vịn gốc cây mới khỏi ngã.

"Nàng cầu nguyện cho mình? Nàng cầu nguyện cho mình Sao?"

Lại nghe Không Tâm Thái líu lo nói:

- Mẹ ngày nào cũng nhớ Không Tâm Thái cữu cữu mà khóc. Cầu xin Bồ

Tát phò hộ cho Không Tâm Thái cữu cữu làm ăn phát tài mua nhiều đồ chơi

cho con. Cữu cữu cũng là Không Tâm Thái, con cũng là Không Tâm Thái. Mẹ

à, Sao lâu quá không thấy Không Tâm Thái cữu cữu tới chơi? Không Tâm

Thái cữu cữu đi đâu rồi hả mẹ?

- ừ, cữu cữu đi xa lắm. Cữu cữu con bỏ mẹ ở đây, cữu cữu quên mẹ rồi

nhưng mẹ thì ngày nào cũng nhớ tới người ...

Nàng kéo con gái vào lòng, hai mẹ con dắt nhau đi vào trong nhà.

Ðịch vân chờ cho mẹ con Thích Phương đi khỏi, mới bước ra đi đến trước

ba nén hương. Chàng đứng lặng nhìn ba đốm lửa nhỏ rung rinh, đầu óc trống

rỗng, không còn Suy nghĩ được bất kỳ điều gì nữa. Ba nén hương cháy đã tàn

từ lâu nhưng Ðịch vân vẫn còn đứng chết lặng nơi đó, chàng như đã hóa

thành đá.

Ngày hôm Sau Ðịch vân thẩn thờ đi lại trong Kinh Châu thành, đầu óc mơ

mơ hồ hồ, cũng chẳng biết phải hành động tiếp theo như thế nào. Ði loanh

hoanh Suốt mấy canh giờ, xảy nghe trước mặt có tiếng lon ton, một tên thầy

lang bán thuốc dạo tay lắc hổ chưởng, tay quảy rương thuốc lừ đừ tiến đến

gần. Ðịch vân bỗng nảy ra một ý, muốn vào xem thử vạn Khuê đang vật vã

khổ Sở như thế nào. Thế là chàng lấy ra mười lạng bạc, bảo tên thầy lang bán

thuốc dạo Sang hết đồ nghề và cả y phục cho mình. Tên thầy lang thấy tất cả

đồ đạc này bất quá chỉ đáng giá chừng hai ba lạng bạc, thấy bán được giá hời,

gã cũng chẳng cần hỏi đối phương mua để làm gì, giao hết đồ nghề, cởi cả áo

ngoài đưa cho Ðịch vân rồi cầm bạc biến nhanh.

Ðịch vân trở vào phế viện, mặc áo của tên thầy lang vào, lấy lá cây vò nát

thoa lên mặt, lại còn dán một miếng cao to tướng lên gò má, làm gương mặt

chàng biến đổi đến không còn ai nhận ra nữa, Sau đó mới lúc lắc hổ chưởng

vác thùng thuốc đến trước cửa vạn phủ.

Ðến gần vạn phủ, chàng lắc mạnh tay cho hổ chưởng kêu lớn lên, đồng

thời cất tiếng rao:

- Chuyên trị nghi nan tạp chứng, Sưng phù trúng độc, trùng độc rắn rết,

thuốc vào khỏi bệnh!

Cứ như vậy chàng đi qua đi lại trước cửa vạn môn ba lượt. Lần thứ ba thì

thấy Ngô Khảm chạy ra ngoắc tay, nói:

- Này lang trung tiên Sinh. Mời vào đây! vào đây!

Ngô Khảm chính là kẻ đã chém rụng mấy ngón tay Ðịch vân, nhưng nay

bộ dạng chàng trông khác trước quá xa nên Ngô Khảm không tài nào nhận

ra. Ðịch vân Sợ Ngô Khảm nhận ra giọng nói của mình nên cố ý nói giọng lơ

lớ, hỏi:

- Thiếu gia bị nghi nan tạp chứng gì hay là bị trúng độc Sưng phù vậy?

Ngô Khảm xì một tiếng, nói:

- Ngươi coi tướng ta như vầy mà trúng độc Sưng phù Sao? Nè, ta hỏi

ngươi, bị bò cạp đốt thì ngươi có chữa được không?

Ðịch vân cười cười nói:

- Các loại rắn độc bậc nhất trong thiên hạ như là Thanh trúc xà, Xích

luyện xà, Kim cước đới... cắn người tại hạ còn trị khỏi, bò cạp đốt thì ăn thua

gì?

Ngô Khảm bĩu môi nói:

- Ngươi đừng có vỗ ngực tự khen mình Sớm như vậy. Con bò cạp này

chẳng phải là thư thông thường. Tất cả đại phu trong Kinh Châu thành này

đều lắc đầu hết rồi đó!

Ðịch vân nhíu mày nói:

- Lợi hại đến như vậy Sao? Bò cạp trong thiên hạ bất quá cũng chỉ có Khôi

mao hạt, Hắc bạch hạt, Kim tiền hạt, Ma đầu hạt, Hồng vĩ hạt, Lạc địa giảo

nương hạt ...

Ðịch vân nói bừa nói đại một lúc mười mấy loại bò cạp, Sau đó mới chậm

rãi nói:

- Bò cạp mỗi loại có độc tính khác nhau, cho dù là danh y cũng chưa chắc

hiểu biết hết được các loại độc tính của bò cạp.

Ngô Khảm thấy gã lang băm này áo quần dơ bẩn, mặt mày lem luốc, tuy

miệng nói ra một lúc hơn chục loại bò cạp, nhưng coi bộ chẳng có bản lãnh

gì. Nhìn tới nhìn lui một lúc rồi nói:

- Thôi thì ngươi cứ vào xem thử coi có trị được không?

Ðịch vân gật gật đầu theo chân Ngô Khảm vừa đi vừa nói:

- Có trị được hay không cũng khó nói lắm, phước chủ may thầy thôi!

Ngô Khảm chẳng nói chẳng rằng, cứ lủi thủi đi trước, Ðịch vân cũng lẳng

lặng theo Sau. Chàng kín đáo đưa mắt quan Sát xung quanh, đình viện lầu các

vẫn y nguyên như ngày chàng và Sư muội theo chân Sư phụ đến mừng thọ

vạn Chấn sơn, nhớ ngày đó lần đầu tiên nhìn thấy nhà cửa to lớn Sang trọng

như vầy, chàng cùng Sư muội nhìn ngó chỉ chỏ bình luận đủ điều. Cảnh vật thì

vẫn như cũ mà lòng chàng chỉ có đau đớn xót xa. Ngô Khảm dẫn chàng qua

khỏi hai lần đình viện, đến trước một tòa lầu ở mé đông.

Ngô Khảm ngẩn đầu lên, gọi lớn:

- Tam Sư tẩu, có một thầy lang nói biết trị trùng độc cắn, có cần gọi hắn

vào trị thử cho tam Sư ca không?

Kẹt một tiếng, cửa Sổ lầu bật mở, Thích Phương thò đầu ra nói vọng

xuống:

- Ða tạ Ngô Sư thúc, tam Sư ca bữa nay càng đau nhiều hơn, mời đại phu

lên đi.

Ngô Khảm nhìn Ðịch vân hất mặt nói:

- Ngươi lên đi!

Có vẻ như hắn không muốn lên cùng, nào ngờ Thích Phương lại nói vọng

xuống

- Ngô Sư thúc, mời Sư thúc cùng lên giúp Sư tẩu một tay.

Ngô Khảm dạ một tiếng rồi cũng theo lên lầu.

Ðịch vân lên tới nơi, thấy dựa cửa Sổ có một chiếc bàn lớn, bên trên bày

giấy bút, gần chục quyển Sách xếp ngay ngắn và một chiếc áo trẻ con đang

may dở dang. Thích Phương từ phòng trong đi ra, mặt không Son phấn, trông

nàng rất tiều tụy. Ðịch vân chỉ nhìn thoáng nàng một cái rồi nhìn Sang chỗ

khác, Sợ nàng nhận ra mình. Thích Phương chỉ tay mời, Ðịch vân chẳng

khách Sáo cứ đi trước vào trong phòng. Trên chiếc giường rộng đặt cạnh cửa

Sổ có một người đang nằm rên rỉ không ngớt, chính là vạn Khuê. Không Tâm

Thái ngồi trên chiếc ghế nhỏ cạnh giường đang đấm lưng cho cha. Con bé

thấy Ðịch vân áo quần dơ bẩn, hình dung trông rất cổ quái thì Sợ hãi chạy

nấp Sau lưng mẹ.

Ngô Khảm nói:

- sư ca của ta bị bò cạp đốt, người cứ Sưng phù lên, toàn thân đau đớn, đã

mấy ngày rồi mà độc tính có vẻ như chưa chịu lui. Hình như có cái gì đó

không được bình thường.

Ðịch vân gật gật đầu, miệng chỉ ậm ừ mấy tiếng. Lúc ở bên ngoài chàng

nói chuyện với Ngô Khảm thái độ rất tự tin, nhưng khi vào đây, nhìn thấy

Thích Phương, trống ngực cứ đập thình thình, mặt mũi nóng bừng, lưỡi líu cả

lại. Chàng đi đến bên giường, vỗ vỗ vai vạn Khuê.

vạn Khuê bừng tỉnh mở mắt ra, thấy bộ dạng Ðịch vân thì hơi giật mình.

Thích Phương cũng nhận thấy thái độ của vạn Khuê, vội bước tới gần nói:

- Tam ca, vị đại phu này là do Ngô Sư thúc mời về. Rất có thể người Sẽ có

linh dược trị cho tam ca ...

Nghe khẩu khí của nàng, rõ ràng là chẳng mấy tin tưởng vào khả năng của

Ðịch vân.

Ðịch vân chẳng nói chẳng rằng, giở cách tay của vạn Khuê lên nhìn, chỉ

thấy cả cánh tay đã biến thành đen ngòm trông rất dễ Sợ. Ðặt cánh tay vạn

Khuê xuống, cất giọng lơ lớ nói:

- Theo dấu vết thương mà Suy đoán, đây là loại bò cạp hoa ở Hồ Nam

chích phải. ở Hồ Bắc chẳng có thứ bò cạp này!

Thích Phương và Ngô Khảm đồng thanh kêu lên:

- Ðúng rồi! Chính là bị đốt ở Nguyên Lăng!

Thích Phương nói thêm:

- Tiên Sinh đã nhìn ra lai lịch của bò cạp, không biết có trị được không?

Giọng nói nàng nghe ra tràn đầy hy vọng.

Ðịch vân làm ra vẻ trầm ngâm, bấm đốt ngón tay tính toán, nói:

- Người này bị chích vào ban đêm, tính đến nay đã bảy ngày bảy đêm rồi.

Thích Phương nhìn Ngô Khảm một cái rồi nói:

- Tiên Sinh liệu việc như thần. Ðúng là bị đốt ban đêm, tính đến nay vừa

tròn bảy ngày bảy đêm.

Ðịch vân lắc lắc đầu, nói:

- Có phải tôn phu quân đã lật tay đánh chết con bò cạp ấy không? Nếu

không phải như vậy may ra còn có thể cứu được. Ðằng này Sau khi đánh chết

con bò cạp, độc chất đã dồn hết vào bàn tay. Giờ muốn giải cứu thật còn khó

hơn lên trời.

Thích Phương thấy đại phu nói đúng cả ngày giờ bị đốt thì đoán chắc là đã

có cách cứu, nào ngờ lại nghe nói như vậy thì, lo lắng nói:

- Tiên Sinh nói mọi thứ đều chính xác như tận mắt nhìn thấy, xin tiên Sinh

cố gắng cứu dùm tính mạng của chàng!

Ðịch vân đi chuyến này vốn chỉ có ý muốn tận mắt nhìn thấy cách mà

vạn Khuê lăn lộn rên rỉ ra Sao để thỏa nỗi oán hận trong lòng. Còn việc giải

cứu cho vạn Khuê thì không hề có trong ý nghĩ của chàng. Nhưng từ hồi nhỏ,

chàng lúc nào cũng chìu chuộng Thích Phương bất kể là việc gì dù lớn dù

nhỏ, Thích Phương đã muốn thế nào thì chàng nhất định Sẽ làm thế ấy. Giờ

thấy nàng lên tiếng van xin như vậy, bất giác mềm lòng. vừa đưa tay lên

ngực áo định lấy bình thuốc giải của Ngôn Ðạt Bình ra, nhưng lập tức nghĩ

lại:

"Tên Súc Sinh này đã hại mình chết đi Sống lại, còn cướp Sư muội của

mình. Mình không ra tay giết hắn đã là tốt cho hắn lắm rồi, có đâu lại còn cứu

mạng hắn?"

Nghĩ xong liền buông tay xuống, nói:

- Chẳng phải là tại hạ không muốn cứu, nhưng vì trúng độc quá nặng, lại

còn bị trễ ngày giờ, độc đã nhập não, không còn cách nào cứu được nữa!

Thích Phương rơi lệ, kéo tay con gái, nói:

- Không Tâm Thái, con ra đây khấu đầu cầu xin bá bá ra tay cứu mạng

cho cha con!

Ðịch vân giật mình xua tay lia lịa nói:

- Ðừng, đừng làm vậy ...

Nhưng Không Tâm Thái rất biết nghe lời mẹ, thấy cha mình bị bệnh nặng

như vậy, lòng cũng rất mong có người ra tay cứu giúp cha mình. Không chờ

mẹ nói lần thứ hai, vội chạy ra trước mặt Ðịch vân, quỳ xuống dập đầu cồm

cộp xuống Sàn nhà. Các ngón tay phải của Ðịch vân đã bị Ngô Khảm chém

đứt, Sợ Thích Phương nhận ra nên từ đầu đến giờ giấu trong ống tay áo, lúc

này đành phải dùng tay trái đỡ Không Tâm Thái đứng dậy. Lúc con bé đứng

dậy, một tấm thẻ bài bằng vàng đeo trước ngực rơi ra, Ðịch vân nhìn thấy

bên trên có khắc bốn chữ "Ðức Dung song Mậu".

Ðịch vân nhìn thấy bốn chữ này thì kinh ngạc đến ngẩn người. Nhớ lại lúc

chàng ngất đi trong kho củi ở hậu viện của vạn phủ, khi tỉnh dậy thì thấy

mình nằm trong một chiếc thuyền, bên cạnh còn có một gói nhỏ, ngoài một ít

bạc ra còn có các đồ trang Sức của nữ nhân, có cả một tấm thẻ bài bằng vàng

trên cũng khắc bốn chữ "Ðức Dung song Mậu". Không lẽ... không lẽ ...

Ðịch vân choáng váng, chàng quơ tay vịn lấy đầu giường, đầu óc hỗn

loạn. Phải thật lâu Sau chàng mới lấy lại được bình tĩnh, đầu óc tỉnh táo trở

lại, nghĩ bụng:

"Ngày hôm ấy mình và vạn Khuê đồng ngất đi, bên cạnh không có người

nào khác, nếu không phải Sư muội cứu mình thì còn ai vào đây nữa? Trời ơi,

Sự việc đơn giản như vậy tại Sao trước nay mình không nhận ra? Tại Sao mình

cứ một mực cho rằng Sư muội để tâm gia hại mình? Ðêm qua... đêm qua nàng

thổ lộ tâm tình... nàng đối với mình tình thâm như vậy Sao lại có thể hại mình

được chứ? vậy là hoàng thiên có mắt, Sau bao nhiêu biến cố, Sau bao nhiêu

đau khổ, mình và Sư muội lại được đoàn viên rồi!"

vừa nghĩ tới bốn tiếng "lại được đoàn viên" hai má chàng nghe nóng

bừng, tim đập loạn xạ trong lồng ngực. Chàng kín đáo liếc nhìn Thích

Phương, thấy nàng dán mắt nhìn về phía vạn Khuê, gương mặt nàng vừa tỏ

vẻ lo lắng vừa thương yêu trìu mến.

Nhìn thấy thần thái của Thích Phương như vậy, Ðịch vân như thấy có một

gáo nước lạnh xối lên đầu mình. Chính ánh mắt ấy, chàng nhớ như in ngày

thứ hai ở trong vạn phủ, đêm hôm trước chàng bị tám Sư huynh đệ của vạn

Khuê bè hội đồng đánh cho một trận thương tích đầy người. sáng ra Thích

Phương ngồi vá lại chiếc áo cho chàng, nàng cũng nhìn chàng bằng ánh mắt

giống hệt như ánh mắt nàng nhìn vạn Khuê bây giờ! Ngày trước Sự thương

yêu trìu mến ấy nàng dành cho Sư ca, còn bây giờ nó được dành cho phu

quân. Làm Sao nàng có thể nhìn lại Sư ca bằng ánh mắt như ngày xưa được

nữa?

"Nếu mình không cho vạn Khuê thuốc giải, hắn Sẽ chết, không ai trách

được mình. Chờ vạn Khuê chết rồi, đêm đến mình Sẽ đến đây để đón nàng ra

ngoài, không một ai ngăn cản nổi mình. Mình không nhắc lại chuyện xưa nữa,

hai người trở thành... trở thành vợ chồng. Còn đứa bé thì mang nó theo luôn

cùng với nàng. Nhưng mà... nhưng mà không được. Mấy năm nay Sư muội

làm thiếu phu nhân trong một gia đình giàu có nhất nhì ở Kinh Châu thành

này, ăn Sung mặc Sướng quen rồi, làm Sao có thể cùng mình chịu cực chịu khổ

cày Sâu cuốc bẫm được? Ðó là chưa kể mình hình dung xấu xí, chữ viết không

đầy cái lá mít, lại còn là một phế nhân nữa, mình xứng với nàng Sao? Nàng

chịu dứt bỏ tất cả để theo mình Sao?"

Ðịch vân xưa nay thường mặc cảm mình xấu xí, nghĩ tới đây bất giác đỏ

mặt cúi đầu không dám nhìn lên. Thích Phương lúc này đâu còn tâm trí để

Suy đoán tâm tư của thầy lang nữa, nàng chỉ trông mong thầy bất chợt kêu

lên mấy tiếng Có cách rồi! mà thôi. Trong khi đó thì vạn Khuê không ngừng

rên rỉ, tiếng rên đôi lúc bị đứt đoạn, cả cánh tay phải giờ đây đã Sưng to lên,

tròn lẳng đen bóng, đau nhức thấu tâm can.

Thích Phương chờ thật lâu vẫn không thấy Ðịch vân nói gì thì quỳ xuống

nói:

- Tiên Sinh! Xin người cứ thử đi, chỉ cần giảm nhẹ... giảm nhẹ đau đớn ..

tiểu phụ cũng không trách người đâu.

ý nàng muốn nói, vốn biết tánh mạng của vạn Khuê là vô phương giành

lại được rồi, chỉ mong Sao giảm được phần nào đau đớn mà thôi.

Mấy lời của Thích Phương làm Ðịch vân bừng tỉnh, dứt ra khỏi luồng tâm

tưởng trong lòng. Nhưng lúc này chàng bỗng cảm thấy lòng trống rỗng,

không hy vọng, không ham muốn, không cừu hận, không Sân Si. Tất cả mọi

thứ trên đời đối với chàng đều trở nên vô nghĩa. Chàng toàn tâm toàn ý yêu

thương Sư muội, chỉ một mình nàng mà thôi, vậy mà giờ đây nàng đã trở

thành thê tử của cừu gia, nàng lại còn đang van xin chàng cứu mạng cho hắn!

Nếu được, Ðịch vân Sân Sàng đánh đổi tất cả, kể cả Sinh mạng của mình để

được như vạn Khuê trong lúc này. Thà là chịu đau đớn, thà là chỉ được Sống

trong vài ngày nữa thôi mà được Sư muội quan tâm, được Sư muội nhìn bằng

ánh mắt thương yêu trìu mến ấy.

Chàng hít một hơi dài nhè nhẹ, thò tay vào ngực áo, lấy bình thuốc giải ra,

rắc thuốc lên lưng bàn tay vạn Khuê. Tất cả các động tác này, chàng thực

hiện như người mộng du.

Ngô Khảm chợt kêu lên:

- ái chà! Chính... chính là... thứ thuốc giải này! Thế này thì cứu được rồi

còn gì ...

Ðịch vân nghe giọng nói của Ngô Khảm có cái gì đó bất thường. Lẽ ra

nhận thấy thứ thuốc giải này cứu được vạn Khuê, hắn phải mừng rỡ nói "Thế

này thì cứu được rồi" là đủ, tại Sao cón thêm hai tiếng "còn gì" nữa? Không lẽ

việc vạn Khuê được cứu Sống làm cho hắn thất vọng Sao? Ðịch vân lấy làm

lạ đưa mắt nhìn Ngô Khảm, chỉ thấy gương mặt hắn thể hiện nét phẫn hận

đến cùng cực. Ðịch vân thoáng rùng mình. Các đồ đệ của vạn Chấn sơn

không có lấy một người tốt. vạn Chấn sơn và Ngôn Ðạt Bình Sư huynh đệ

tương tàn, các đồ đệ của vạn Chấn sơn rồi đây cũng đi vào con đường đó.

Nếu đã vậy, tại Sao hắn còn đi ra ngoài tìm người trị thương cho vạn Khuê?

vạn Khuê Sau khi được thoa thuốc, chẳng bao lâu Sau, chỗ vết thương bắt

đầu có máu đen rỉ ra. Hắn cảm thấy đau đớn giảm hẳn, tinh thần cũng tỉnh

táo ra, mở mắt nhìn Ðịch vân vẻ tạ ơn, nói:

- Ða tạ đại phu, thuốc giải này đúng là để giải độc này rồi.

Thích Phương mừng quýnh, vội chạy đi lấy một chiếc chậu đồng hứng lấy

máu độc từ vết thương chảy ra. Xong việc nàng đứng dậy, chắp tay xá dài,

luôn miệng nói lời đa tạ.

Ngô Khảm cười cười nói:

- Tam Sư tẩu, chuyến này tiểu đệ cũng có chút công đó nghe!

Thích Phương mĩm cười nói:

- Ðúng vậy, ta mừng quá mà quên mất là phải đa tạ Ngô Sư thúc nữa mới

phải!

Ngô Khảm cười cười nói:

- Ða tạ mà chỉ nói không vậy thôi Sao?

Thích Phương không để ý tới Ngô Khảm nữa, quay Sang Ðịch vân, hỏi:

- Xin hỏi đại phu cao danh đại tánh? Gia đình chúng tôi Sẽ hậu tạ cho

người.

Ðịch vân lắc đầu nói:

- Không cần! Nọc độc này phải thoa liên tục mười lần mới khỏi hẳn.

Ðến giờ chàng cảm thấy thế gian chẳng còn ý nghĩa gì nữa, vạn Sự trong

đời người việc nào cũng khổ. Thở dài nói:

- Các ngươi cứ giữ lấy mà dùng!

Nói xong đưa cả bình thuốc cho Thích Phương.

Thích Phương không ngờ thầy lang bỗng dưng lại có hành động như vậy,

bình thuốc này đối với nàng là quá quý trọng, nhất thời không dám nhận, trố

mắt nhìn Ðịch vân một lát rồi nói:

- Chúng tôi xin mua nó vậy. Tiên Sinh bán nó bao nhiêu bạc?

Ðịch vân nhếch mép cười như mếu, nói:

- Ta tặng cho các người, không cần bạc.

Thích Phương vẫn còn e dè nhưng Sức hấp dẫn của bình thuốc giải quá

lớn, quan hệ quá trọng đại, không nhận cũng không được, cuối cùng nàng

cầm lấy bình thuốc, chắp tay cuối người thật thấp nói:

- Tiên Sinh hào hiệp trượng nghĩa như vậy, tiểu phụ thật không biết phải

đáp tạ thế nào cho xứng đáng. Ngô Sư thúc, phiền Sư thúc đưa đại phu xuống

lầu ngồi chờ một lát.

Ðịch vân lắc đầu nói:

- Không cần đâu. Tại hạ cáo từ!

Thích Phương vội nói:

- Không, không. Ðại ân đại đức của tiên Sinh chúng tôi đã không báo đáp

được, nhưng một chén rượu nhạt không lẽ tiên Sinh cũng chối từ? Xin tiên

Sinh đừng đi!

Mấy tiếng "xin tiên Sinh đừng đi" lọt vào tai Ðịch vân làm lòng chàng

mềm hẳn đi. Thở dài nghĩ thầm:

"Mối thù của mình xem ra đã không báo được rồi, Sau khi an táng Ðinh

đại ca rồi, chắc mình vĩnh viễn không quay lại Kinh Châu nữa, cũng có nghĩ

là mình vĩnh viễn không gặp lại Sư muội nữa. Nàng muốn kính mình vài

chung rượu? Cũng được! Ðối ẩm để có cơ hội nhìn nàng thêm một lát nữa rồi

vĩnh viễn chia xa cũng tốt."

Nghĩ xong khẽ gật gật đầu.

Tiệc được bày ngay bên trong khách Sảnh nhỏ dưới lầu, Ðịch vân được

mời ngồi vào chỗ trang trọng nhất, Ngô Khảm ngồi cạnh thù tiếp. Thích

Phương ngàn lần cảm kích đại ân của thầy nên đích thân làm thức nhắm dọn

lên. Hình như vạn Chấn sơn cùng những đồ đệ khác không có trong phủ, nên

bàn tiệc thịnh Soạn như vậy mà chỉ có Thích Phương và Ngô Khảm bồi tiếp

Ðịch vân.

Thích Phương cung cung kính kính dâng lên ba chung rượu, Ðịch vân

cũng không khách khí, đón lấy uống cạn. Ðịch vân uống rượu mà lòng nghe

chua xót não nề, hai dòng lệ cứ chực tuôn trào, biết mình khó mà kềm lòng,

ngồi thêm lát nữa tất Sẽ lộ hình tích nên uống xong ba chén rượu thì vội đứng

lên, nói:

- çống vậy đủ rồi, giờ ta đi đây! Từ nay về Sau chắc Sẽ không bao giờ trở

lại nữa!

Thích Phương nghe đại phu bỗng dưng nói mấy lời chẳng ăn nhập gì như

vậy thì không khỏi kinh ngạc, nhưng chỉ thoáng qua rồi không lưu ý tới nữa,

chỉ đứng dậy nói:

- Ðại ân đại đức của tiên Sinh chúng tôi không có cách gì thù tạ, xin tiên

Sinh nhận lấy một trăm lạng bạc này mua rượu uống!

Nói xong hai tay bưng một bọc lớn đưa ra.

Ðịch vân bất thần cất tiếng cười như điên dại nói:

- Ta đã cứu mạng hắn! Ta đã cứu mạng hắn! Ha ha ha! Thật buồn cười!

Thật buồn cười! Không biết thế gian này có còn ai ngu hơn ta nữa không?

Chàng vừa nói vừa cất tiếng cười dài dại, nhưng hai mắt thì ướt đẫm lệ.

Thích Phương và Ngô Khảm thấy đại phu bất giác như nổi cơn điên dại thì

không khỏi giật mình nhìn nhau ngơ ngác. Không Tâm Thái, con gái của

Thích Phương, bỗng kêu lên:

- Ðại phu bá bá khóc rồi!

Ðịch vân thất kinh, Sợ bị bại lộ hình tích nên không dám nhìn lại, đưa tay

vào ngực áo, bí mật lấy quyển "Ðường Thi Tuyển Tập" lấy được trong thạch

động ở quê nhà lẳng lặng bỏ xuống ghế, cũng không quay đầu nhìn lại, bỏ đi

thẳng ra ngoài.

Thích Phương nói:

- Ngô Sư thúc, làm ơn tiễn khách dùm Sư tẩu.

Ngô Khảm dạ một tiếng rồi tiễn chân Ðịch vân ra ngoài.

Thích Phương tay cầm gói bạc đứng ngơ ngẩn nhìn theo bóng Ðịch vân đi

khỏi, đầu óc quay cuồng:

"vị đại phu này rốt cuộc là ai? Tại Sao tiếng cười giọng nói lại giống

chàng đến như vậy? Ôi, mình điên mất rồi! Mấy ngày nay bệnh tình của tam

ca mỗi ngày một nặng thêm, lòng mình cứ điên đảo nhưng lại không phút nào

là không nhớ đến chàng."

Cảm thấy đầu óc hơi choáng, nàng ngồi phịch xuống ghế, bỗng cảm thấy

trên ghế có vật lạ, liền cầm lên xem thử. Nhìn thấy quyển "Ðường Thi Tuyển

Tập" Thích Phương kêu lên một tiếng, đầu óc bỗng mụ đi trong một thoáng,

nàng đưa tay lật lật bên trong, các mẫu thêu rơi ra, mồm há hốc, toàn thân

run bắn, lật thêm vài trang nữa, nhìn thấy mẫu thêu đôi bướm. Lập tức cảnh

tượng nàng ngồi tựa vai Ðịch vân trong Sơn động cắt hai mẫu thêu này như

một luồng điện thoáng qua trong đầu.

Nàng run rẩy lẩm bẩm:

- Quyển Sách... quyển Sách... tại Sao lại ở đây? Không lẽ... không lẽ ...

Không Tâm Thái nhìn thấy thần thái của mẹ bất thường thì Sợ hãi kêu lên:

- Mẹ! Mẹ làm Sao vậy?

Thích Phương nhét vội quyển Sách vào ngực áo, quay người chạy như bay

ra ngoài. Từ ngày trở thành thiếu phu nhân của vạn gia, lúc nào nàng cũng

giữ ý giữ tứ, đi đứng nói năng khoan thai, cái kiểu chạy như điên thế này quả

là lần đầu tiên. Kẻ ăn người ở trong vạn gia nhìn thấy thiếu phu nhân giở

khinh công chạy như gió trong đại Sảnh thì không khỏi kinh ngạc, tránh vội

vào trong nhìn nhau ngơ ngác.

Thích Phương chạy ra tới trước đại Sảnh, thấy Ngô Khảm đang nhăn nhó

lẩm bẩm đi vào, vội chụp tay, hỏi:

- Ðại phu đâu rồi?

Ngô Khảm nhìn thấy thần thái của Thích Phương kỳ lạ thì nhíu mày nói:

- Tên thầy lang này thật quái dị, lúc đi vào thì cười nói huyên thuyên,

chừng đi ra thì như hóa thành một kẻ điên không bằng! Thương thế của tam

Sư ca có biến chăng?

Thích Phương vội lắc đầu nói:

- Không, không!

Nói xong lại chạy vội ra khỏi cửa, nhìn quanh quất một hồi vẫn không

thấy bóng dáng của gã thầy lang quái dị ấy đâu cả.

Nàng đứng chết lặng nơi cửa một lúc lâu, Sau cùng lại lấy quyển Sách ra

giở từng mẫu thêu ra nhìn ngắm. Mỗi một mẫu thêu đập vào mắt là một kỷ

niệm vui đầy dẫy tiếng cười thời thơ ấu lại tràn về trong tâm trí. Nhìn một

lúc, các mẫu thêu nhòe dần, trong mắt chỉ còn thấy toàn cảnh tượng ngày xưa

ở Ma Khê thôn.

Nàng bỗng nghĩ lại:

"Mình thật ngốc quá, vị thấy lang ấy làm Sao có liên quan đến quyển Sách

này được? Chắc tại mình thần trí bấn loạn mà nghĩ bậy nghĩ bạ như vậy mà

thôi. Quyển Sách này có thể do công công và tam ca đi Nguyên Lăng thăm

Ngôn Sư thúc vừa rồi vô tình vào trong Sơn động ấy rồi nhặt về."

Nhưng ngay lập tức, nàng bác bỏ giả thiết đó:

"Không thể như vậy được! Thế gian làm gì có chuyện trùng hợp đến như

vậy? sơn động ấy vô cùng bí mật, đến cả cha mà cũng không biết đến Sự tồn

tại của nó, ngoài mình ra chỉ còn Sư ca biết mà thôi. Công công và tam ca làm

Sao mà tìm thấy nó được? Hai người đi Nguyên Lăng thăm Ngôn Sư thúc, làm

gì đi lên núi mà tìm thấy? Hơn nữa lúc nãy dọn bàn, rõ ràng là mình đã lau

qua bàn ghế, làm gì có quyển Sách nào ở đó? vậy thì chỉ có vị thấy lang ấy

mang tới đặt ở đó mà thôi!"

Thích Phương lòng đầy nghi vấn, trở về trong phòng. Thấy vạn Khuê Sau

khi được rịt thuốc đã tỉnh táo hẳn ra, định hỏi về việc quyển Ðường Thi

Tuyển Tập, Sau nghĩ lại, giả như thầy lang kia chính là chàng thì thật nguy

hiểm. Nghĩ thế nên cuối cùng không hỏi nữa, để từ từ rồi Sẽ liệu.

vạn Khuê thấy Thích Phương trở vào thì nói:

- Phương muội, vị đại phu này đúng là ân nhân cứu mạng ta, nàng phải

thay ta thù tạ cho người thật xứng đáng.

Thích Phương gật đầu nói:

- Muội đã tặng cho ông ta một trăm lạng bạc, nhưng ông ta nhất quyết

không lấy. Muội nghĩ chắc đây là một giang hồ dị nhân, lại còn tặng cả một

bình thuốc... ủa! Bình thuốc đâu rồi? Tam ca đã cất đi rồi à?

Lúc nãy Sau khi nhận bình thuốc nàng đã đặt trên đầu giường vạn Khuê,

giờ nhìn lại thì không thấy nữa.

vạn Khuê nói:

- Không có, lúc nãy còn thấy trên đầu giường kia mà!

Thích Phương hốt hoảng, chạy tìm khắp phòng, kể cả dưới gần bàn, gầm

giường, trong hộc bàn trang điểm nhưng mất công vô ích, bình thuốc đã

không cánh mà bay. Thích Phương kinh hãi nghĩ thầm:

"Hay là lúc nãy mình thần trí bấn loạn chạy ra ngoài rồi đánh rơi rồi?

Không! Rõ ràng khi nãy mình để trong phòng mà!"

vạn Khuê nghe nói mất bình thuốc thì cũng thất kinh, nói:

- Mau đi tìm quang trong phòng coi! Lúc nãy ta có chợp mắt một lúc,

nhưng trước đó hãy còn nhìn thấy!

hết: Hồi 10(a), xem tiếp: Hồi 10(b)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro