Chap 25: Kĩ nam
Heun đêm qua không hiểu sao lại khóc rất thảm, dỗ mãi đến tận 2h sáng mới yên giấc. Seunghee ngồi bên giường chân tay cuống quýt không biết làm gì cho phải cũng bất lực đến rơi nước mắt. May thay lát sau con nằm ngoan, chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Vậy là yên tâm rồi, khoảng thời gian này cậu sẽ tranh thủ dọn dẹp biệt thự. Căn biệt thự rộng lớn có vẻ những ngày qua đều rất trống trải vì cậu không cảm nhận được hơi ấm, mỗi thứ đồ chạm vào đều lạnh ngắt.
Đồ vật bám bụi khiến Seunghee mệt nhoài tẩy rửa. Nhưng cậu không cho mình nghỉ ngơi, vì hoàn thành càng sớm thì cậu càng có nhiều thời gian hơn ở cạnh con. Thật ra đến giờ Seunghee vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Heunie. Mỗi đêm Seunghee đều tự dằn vặt mình bằng những suy nghĩ vô cùng tiêu cực. Hiện tại Heunie là hy vọng của cậu, đánh mất hy vọng này có lẽ Seunghee cũng chẳng tiếc nuối gì cuộc sống nữa.
Nếu một lần nhắm mắt lại rồi cứ thế không còn mở ra được nữa phải chăng là hạnh phúc? Thế giới cay độc này, một sinh mệnh đâu đáng quý.
Nhưng đó cũng chỉ là ý niệm trước kia. Ngày Heunie đến, nó cho cậu có nguồn sống của mình, nó thay đổi tư tưởng cậu.
Con cho cậu tất cả hạnh phúc, còn cậu chỉ sợ mình sẽ làm xã hội cười chê Heunie. Bản thân sinh ra chưa một lần được coi trọng, được sống công bằng thì suy nghĩ được đối xử bình đẳng làm gì dám mơ tưởng.
------
Dọn dẹp căn biệt thự xong xuôi đến tận 7h đúng. Seunghee đi nấu cho con một ít cháo đặc. Thật ra thì việc dọn cả căn biệt thự này không chỉ 2-3 tiếng là làm xong. Nhưng cậu đã làm ở đây bao lâu chứ? Mọi ngóc ngách ở đây đều hiểu rõ nên việc dọn dẹp cũng thuận lợi hơn.
Mùi cháo bốc lên thơm phức, xem ra nấu cháo cho trẻ con lại không khó. Seunghee xay nhuyễn cháo rồi đem vào phòng cho Heun ăn.
A, Heun ăn rất ngoan nha. Thi thoảng có nhè ra nhưng vẫn là lại nuốt vào. Thổi thổi từng muỗng cháo rồi thấy con ngon miệng ăn nó khiến Seunghee vui mừng hiện rõ.
Ăn xong, Seunghee cho Heunie một con gấu bông nhỏ, nó liền thích thú cười cười. Seunghee nhìn con cười cũng bất giác cong khóe môi. Lâu lâu cậu lại đùa với con, nói vài câu linh tinh cũng có.
------
"Chủ tịch.... Chủ tịch xin ngài đừng giận"
"Tôi hỏi cậu, HẠNG MỤC ĐÓ TẠI SAO KHÔNG DÀNH ĐƯỢC?" Seungho hét lên khiến cậu thư kí đứng trước mặt mặt mày tái mét.
Bỗng Seunghee cảm nhận được tiếng chân bước về phía phòng mình. Cảm thấy rất bất an, cậu liền đặt Heunie vào trong nôi, mình thì mở cửa ra khỏi phòng. Quả nhiên liền bắt gặp Seungho mặt đầy nộ khí.
Không nói không rằng liền chế trụ cậu vào cửa, vừa cắn vừa hôn tới tấp.
*Xoạt* chiếc áo thun trắng của cậu liền bị xé rách, nửa người trên hoàn toàn trống trơn. Seungho vẫn điên cuồng mà cắn xé cậu.
Bất giác lúc này Seunghee mới chạm phải ánh mắt kinh ngạc của cậu thanh niên trẻ trước mặt. Không khỏi xấu hổ, cậu dùng sức đẩy Seungho ra. Seungho coi cậu là cái gì chứ? Còn có người khác ở đây lại đem cậu ra phát tiết, cậu rất ti tiện sao.
Cảm thấy người trong lòng không ngừng dãy dụa khiến tâm tình Seungho càng trở xấu.
*Bốp*
Seunghee ngã xuống nền nhà.
"Sao? Cậu ngại cái gì chứ, kĩ nam lại còn có lòng tự trọng? Hay là thích cậu ta, khách cũ à."
Bất giác, từ khi nào anh đã coi cậu là kĩ nam. Lần đầu tiên của cậu, cậu lại dành cho người không yêu mình. Giờ anh chỉ coi cậu là... Kĩ nam.
Nghe từng lời từng lời khinh miệt của Seungho, Seunghee chỉ biết cúi đầu xuống che đi gương mặt đẫm nước mắt của mình. Cậu không muốn mình cứ mãi yếu đuối như vậy. Luôn để Seungho thấy bộ dạng đáng ghét này.
"Chủ tịch, tôi về trước." thấy được tình cảnh trước mặt ở lại chỉ có thể bị nói là người không hiểu đạo lí. Chủ tịch đã tức giận như vậy, nán lại là như muốn tự giết mình.
End Chap 25
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro