Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 22 - The Declaration

Xin lỗi là phải như thế nào? Winter không quen với điều này, trong gia đình em, họ chỉ làm theo thói quen và biết rằng mọi thứ đều ổn, nhưng em đã thực sự làm bạn thân của mình buồn, Winter cần phải xin lỗi.

Sau bữa sáng, Winter bước vào phòng, nơi Aeri đang sắp xếp hành lý để về nhà nghỉ ngơi. Winter không di chuyển, mà chỉ đứng ở góc phòng, nhìn Aeri sắp xếp đồ đạc của mình. Aeri đã mất kiên nhẫn với ánh mắt của Winter.

"Chuyện gì?"

Winter mở miệng định đáp lại nhưng không có lời nào thoát ra khỏi miệng được.

"Riri, tớ...tớ muốn...cậu biết đấy..."

Aeri nhìn chằm chằm vào người bạn thân của mình, chờ Winter nói tiếp, nhưng tất cả những gì em nói đều là những lời lỏng lẻo.

"Ý cậu là tớ đúng khi nói về cảm nhận của cậu về cô gái tóc vàng nhà Gryffindor phải không?"

"Không, không phải thế." Winter trả lời, lắc đầu. "Tớ xin lỗi. Tớ không nên nói chuyện với cậu như thế, tớ đã thô lỗ."

"Được thôi." Aeri đáp lại, nhún vai.

"Cậu vẫn muốn làm bạn thân của tớ chứ? "Winter hỏi, nhìn xuống sàn và Aeri cười lớn."

"Mặc dù nghe cậu nói vậy rất đau lòng nhưng thực ra tớ không để tâm lắm... Tớ sẽ là bạn thân nhất của cậu cho đến cuối đời, Winter, nhưng tớ nghĩ tớ chỉ dừng làm bạn với cậu nếu cậu giết ai đó trong gia đình tớ thôi."

Wintercười và Aeri cũng cười, bước về phía trước và ôm chặt em.

Sau khi tất cả học sinh đã sẵn sàng, họ lên tàu Hogwarts Express. Winter phát hiện Karina đang xách theo vali đồ và chĩa đũa phép vào đó.

"Wingardium Leviosa."

Vali của Karina bắt đầu bay lên, Winter cười trong khi nàng đang cố gắng với tới bằng mọi giá. Nghe thấy tiếng cười, Karina nhìn Winter, mặt đỏ bừng, Karina chỉ không biết mình đang tức giận vì tình huống này hay xấu hổ vì nụ hôn đêm qua. Karina tự hỏi nàng sẽ nhìn vào mắt Winter như thế nào sau thử thách mà Renjun đưa ra, nhưng có vẻ mọi thứ vẫn như thường lệ.

"Mortis Locomotor." Karina nói, chĩa đũa phép về phía Winter.

Hai chân của Winter cùng lúc dính chặt lại, khiến em ngã xuống đất. Aeri, người ở bên cạnh đang cười, và đi đến chỗ Karina cho nàng một cái vỗ tay.

"Cậu tuyệt vời lắm, Yoo."

"Cậu đáng lẽ phải ở bên cạnh tớ, Uchinaga." Winter càu nhàu sau khi Renjun đã hóa giải phép. Karina đã lấy lại được vali của mình.

"Vậy sao?." Aeri trả lời, nhún vai và lên tàu, theo sau là bạn bè.

Trước khi về đến nhà, Winter đã yêu cầu tài xế dừng lại ở nghĩa trang của gia đình trước khi đến biệt thự, em đã không đến đó một thời gian và cần nói chuyện với anh trai mình.

"Chào, New. " Winter nói, ngồi cạnh ngôi mộ của anh mình. "Em nhớ anh nhiều lắm...một số thứ đang thay đổi, anh còn nhớ Yoo không? Cô gái mà em không thể chịu đựng được vài tháng trước. Aeri nói rằng em đang đã thích cậu ta... thật điên rồ, phải không? Cậu ta là Muggle, và hơi khó chịu... nhưng xinh đẹp, New, chơi Quidditch rất giỏi. Đôi khi em tự hỏi sẽ như thế nào nếu anh ở đây... Em nghĩ rằng, đến một lúc nào đó, anh sẽ trở thành bạn bè, và vì em biết anh, anh sẽ giúp em... có rất nhiều câu hỏi và sự không chắc chắn..."

Một âm thanh bên cạnh khiến em ngừng nói và nhìn về nơi đó. Taeyeon đã xuất hiện ở đó trong nghĩa trang.

"Tài xế nói với mẹ là con sẽ đến." Taeyeon nói, hôn lên đầu con gái, người đã đứng dậy để ôm chặt. "Mẹ nhớ con."

"Con cũng vậy, cả hai người." Winter nói, nhìn vào bia mộ và vuốt ve tên được khắc.

"Winter, mẹ đã nói chuyện với bố về việc con hẹn hò với một cô gái."

Tim Winter ngừng đập, mắt mở to, em nhìn mẹ, chờ bà nói rằng đó chỉ là lời đùa, nhưng Taeyeon vẫn nghiêm túc.

"Mẹ đang đùa phải không?"

"Nếu con thích ai thì bố con cần biết sớm nhất có thể để chúng ta có thể chuẩn bị cho một buổi tiếp đón chu đáo và..."

"Mẹ ơi, chưa đến lúc..." Winter nói. "Mẹ nên để con tự nói chuyện với bố khi con đã sẵn sàng cho cuộc trò chuyện đó. Mẹ không có quyền làm như thế."

"Nhưng..."

"Không có chữ "nhưng" nào cả. Mẹ thậm chí còn không biết mọi chuyện con với Somi thế nào, tại sao lại vội vàng làm điều rõ ràng là không cần thiết?"

"Mẹ nghĩ thế là tốt nhất." Taeyeon nhún vai đáp.

"Bố đã phản ứng như thế nào vậy mẹ?"

"Bố con không thích điều đó, nhưng không còn cách nào khác, bố con chỉ muốn con đi theo con đường của nhà Kim và kết hôn với một người thuần chủng. Bố con sẽ nói chuyện với những người làm việc tại bộ pháp thuật, xem gia đình nào vẫn còn dòng máu thuần chủng và sẽ lựa chọn một người phù hợp."

"Thật nực cười, mẹ không đồng ý với điều đó, đúng không?" Winter hỏi, nhìn mẹ với vẻ bối rối khi bà nhún vai.

"Từng bước một, Winter. Trước tiên hãy để bố con quen với việc con thích con gái, chứ không phải con trai như chúng ta vẫn luôn mơ ước và lên kế hoạch."

"Thực ra, bố chưa bao giờ lập kế hoạch cho con...mọi kế hoạch của bố đều hướng đến New."

"Bố con không phải là quái vật, con yêu."
Taeyeon đáp, nhưng cả hai đều biết đó là lời nói dối. "Chúng ta về nhà thôi."

Dù không muốn nhưng trời cũng đã muộn, đó là lý do tại sao Winter tạm biệt anh trai mình và nắm tay mẹ. Cả hai xuất hiện bên trong biệt thự được Guess đón tiếp.

"Chào buổi tối, cô Kim, mừng cô đã trở về." Guess nói, cúi chào Winter. "Guess đã chuẩn bị bàn ăn để cô chủ có thể dùng bữa tối, xin mời cô theo Guess đến phòng ăn."

Winter nắm lấy tay Guess khi anh bước về phía trước và kéo lại, cúi xuống ôm.

"Tôi cũng nhớ anh, Guess."

Đôi mắt của chú gia tinh sáng lên vì nước mắt và chú mỉm cười, Winter thả chú ra và đi đến bàn ăn, thưởng thức đồ ăn của gia đình mình.

***

Chuông cửa nhà Yoo reo vào sáng thứ bảy, Karina đã về nhà gần một tháng, họ luôn nhận được thư của bạn bè hoặc cú. Người bạn duy nhất không xuất hiện là Jeno, cậu vẫn còn bàng hoàng vì sự thật rằng Karina đã hôn Winter. Jeno thường phải tự nhắc nhở mình rằng đó chỉ là một thử thách, Yoo sẽ không bao giờ hôn Winter vì bất kỳ lý do nào khác, cậu tin vậy.

"Rina." Minho nói nhưng Karina không trả lời. "Katarina Yoo!."

Karina nhanh chóng chạy xuống cầu thang, tóc rối bù và áo phông nhăn nhúm, mắt mở to khi nhìn ra cửa và thấy Jeno ở đó.

"Cậu đến rồi."

"Cậu đã gọi tớ." Jeno nói và nhún vai.

"Tớ gọi cậu hơn một tháng rồi mà cậu vẫn không tới.

"Nhưng giờ tớ đã ở đây rồi."

Karina mỉm cười và Jeno cảm thấy tim mình đập nhanh trong lồng ngực, cậu cũng mỉm cười, nhưng nụ cười tắt ngấm khi cậu nhìn thấy Taemin bước xuống cầu thang, tóc rối bù và không mặc áo.

"Chào nhóc." Taemin nói, ôm lấy Jeno, người đang cố gắng hiểu toàn bộ tình hình. Karina và Taemin... không, không thể nào...

"Hai đứa làm gì trên đó thế?" Minho hỏi và nhìn hai người.

"Nghe nhạc xong chúng con ngủ thiếp đi." Karina giải thích, nhún vai, đó không phải là lời nói dối, em đã kể chính xác những gì đã xảy ra.

"Chú đang muốn cháu làm con rể của chú sao?." Taemin nói đùa và Minho đảo mắt. Taemin là một chàng trai ngoan nhưng Karina sẽ mãi mãi là đứa con bé bỏng của ông,  đó là lý do tại sao ông ước mình chưa bao giờ có con rể. "Cháu sẽ về nhà, để hai người nói chuyện, cháu nghĩ có rất nhiều điều để nói."

Taemin bước ra khỏi cửa mặc dù không mặc áo, dù sao thì cậu cũng sống ở nhà bên cạnh, và Jeno vẫn nhìn Karina.

"Chúng ta lên phòng tớ nhé."

"Bố muốn hai đứa vào phòng khách. Minho nói, khoanh tay.

Karina đảo mắt và đi đến phòng khách, kéo Jeno đi cùng, nhưng để con gái có chút riêng tư, Minho và Sooyoung đã lên phòng.

"Kỳ nghỉ của cậu thế nào?" Jeno hỏi Karina, người mỉm cười khi ngồi xuống ghế sofa và vỗ nhẹ vào ghế để bạn mình ngồi theo.

"Bận rộn, tớ đến thăm bà ngoại, một người dì tin rằng tớ đang ở trại cải tạo dành cho trẻ em có vấn đề mặc dù bố mẹ tớ nói đó chỉ là một trường nội trú có thành tích học tập tuyệt vời ở các trường đại học, nhưng dì không tin chút nào và dì chắc chắn rằng tớ là một đứa trẻ hư."

"Cậu đúng là một cô gái rắc rối." Jeno cười nói. "Nhưng tớ thích thế."

Karina nuốt nước bọt và nhìn Jeno, nàng không thể chạy trốn nữa, nàng cần phải nói chuyện với cậu về chuyện này.

"Thực ra thì đó là lý do tại sao tớ gọi cậu đến đây..." Karina nói, nhìn Jeno, cậu tỏ vẻ không hiểu gì. "Để nói về chúng ta."

Lúc này trong lòng Jeno tràn đầy hy vọng, trong đầu đã tưởng tượng ra hàng ngàn viễn cảnh cậu và Karina ở bên nhau.

"Được rồi, cậu nói đi."

"Cậu cảm thấy thế nào khi thấy tớ hôn Winter?"

"Tớ thực sự không nghĩ là cần phải nói về chuyện đó." Jeno nói, đặt tay lên đầu gối Karina. "Chỉ là thử thách thôi, đúng không?"

Không phải vậy.

"Ừm..ừm tất nhiên rồi." Karina nói, nhìn đi hướng khác.

"Vậy...cậu cảm thấy thế nào về tớ?"

"Tớ thích cậu, Rina." Jeno nói, cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi thú nhận điều này với Karina. "Tớ thực sự thích cậu, và tớ nghĩ tớ có thể làm cậu rất hạnh phúc nếu cậu cho tớ một cơ hội..."

Karina nhìn Jeno, thấy được sự mong đợi trong đôi mắt của cậu, nàng nghĩ đến việc chấp nhận, nhưng vậy thì sẽ tự lừa dối mình, Karina biết điều đó. Cuộc trò chuyện với Ryujin sẽ không rời khỏi tâm trí, Karina không thể thích Winter Kim, nhưng đồng thời, trái tim nàng cũng không thích Jeno.

"Tớ xin lỗi, Jeno, nhưng cậu xứng đáng được nhiều hơn thế...tớ chỉ coi cậu là bạn, một người bạn tuyệt vời, và tớ chắc rằng cậu sẽ làm tớ hạnh phúc, nhưng tớ không thể, tớ không cảm thấy giống như cậu, ít nhất là không phải như vậy. Tớ thực sự xin lỗi."

Tim Jeno như tan vỡ với từng lời nói, cậu không ngờ lại đau đớn đến thế ngay sau khi bày tỏ với cô gái rằng mình đang yêu, nhưng đó chính là điều đã xảy ra. Có lẽ cậu sẽ không may mắn như bố mẹ mình, những người đã ở bên nhau từ năm thứ ba tại Hogwarts.

"Được thôi... cảm ơn cậu đã thành thật, dù có đau lòng nhưng vẫn tốt hơn là tạo ra kỳ vọng, phải không?" Cuối cùng Jeno nói, mỉm cười buồn bã.

"Tớ thực sự xin lỗi, lẽ ra tớ phải nói chuyện này với cậu từ lâu rồi...Chỉ là...có lẽ tớ không đủ can đảm."

"Không sao đâu, Rina." Jeno nói.

Hai người đứng dậy và ôm nhau một cách ngượng ngùng, Sooyoung nhìn thấy khi đi xuống cầu thang, nhưng chỉ đi thẳng vào bếp trong khi Karina đưa Jeno đến cửa trước khi cậu rời đi.

"Mẹ nghĩ Jeno sẽ ở lại ăn tối." Sooyoung nói khi Karina bước vào bếp.

"Jeno nói cần phải đi."

Ngay sau đó, Minho cũng tham gia cùng, cả ba cùng nấu bữa tối trong tiếng trò chuyện và tiếng cười.

"Con và Jeno có chuyện gì à?" Sooyoung hỏi giữa bữa tối và cả Karina và Minho đều bị nghẹn thức ăn. "Mẹ thấy hai người ôm nhau nên mẹ nghĩ có thể có chuyện gì đó."

"Chúng con chỉ là bạn thôi, mẹ ạ."

"Karina vẫn còn nhỏ mà." Minho nói

"Bạn trai đầu tiên của mẹ là khi mẹ mười lăm tuổi."

"Con không thích Jeno."Karina đáp, dựa vào chiếc ghế đang ngồi. "Đó chính xác là lý do tại sao chúng tôi ôm nhau, cậu ấy thích con, nhưng con đã nói rằng con không cảm thấy như vậy."

"Nhưng hai đứa đã hôn nhau chưa?"

Minho không thích cách cuộc trò chuyện đang diễn ra, nhưng Sooyoung lại háo hức muốn tìm hiểu thêm về con gái mình, dù sao thì họ cũng không nói nhiều về chủ đề này. Karina lo lắng về phản ứng của bố mẹ khi họ phát hiện ra nụ hôn đầu của mình không phải với một chàng trai...

"Không thưa mẹ."

"Karina thậm chí còn chưa có nụ hôn đầu nữa, tình yêu của anh." Minho nói và thấy con gái mình đỏ mặt, đưa cốc nước lên miệng. "Katarina Yoo, con có muốn nói gì không?"

Karina nhìn chằm chằm vào bố mẹ, người mẹ có vẻ háo hức muốn biết trong khi người bố tỏ ra lo lắng.

"Ngày cuối cùng của năm học, trong một trò chơi thật hay thách tại một bữa tiệc." Đó là những gì Karina nói, nhìn về phía bố mẹ mình.

Minho hít thở sâu ba lần, ông không muốn thừa nhận rằng đứa con gái duy nhất của mình đã lớn.

"Thế nào? Cậu nhóc đó có đẹp trai không? Và có đàng hoàng không?" Sooyoung hỏi.

"Có đàng hoàng...nói thật là...là rất đẹp... và đó là một nụ hôn tuyệt, con nghĩ vậy. Ít nhất thì con thích nó."

"Tên của cậu nhóc là gì?" Minho hỏi và nhìn con gái mình.

"Thực ra thì..." Karina thở dài rồi nhắm mắt lại. "Con đã hôn Winter Kim."

Im lặng.

Karina từ từ mở mắt, nhìn bố mẹ với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Con..."- Karina nói, vẫn đang suy nghĩ về cách tìm kiếm từ ngữ.

"Winter Kim là ai?"

"Bố mẹ có còn nhớ cô gái nhà Slytherin mà con vẫn nói đã cố giết con không?" Cả hai gật đầu. "Là cậu ta đấy."

"Con điên à? Bố nghĩ là trận Quidditch đang làm con mệt mỏi." Minho nói.

"Bố bảo con điên vì hôn một cô gái hay vì hôn cô gái này vậy?" Karina hỏi, nàng cần biết phản ứng của bố mẹ mình là gì.

"Cô gái này." Cả haicùng trả lời.

"Rina, sao con chưa bao giờ nói với bố mẹ về việc không thích con trai?" Sooyoung nói.

"Nhưng ai nói con không thích con trai?" Sooyoung với Minho đều ngớ người. "Con thích cả hai."

"Con nói thế vì con thấy dễ chấp nhận hơn à?" Minho hỏi.

"Không, con nói thế vì con là người như thế."

Sooyoung đứng dậy, đi đến bên con gái và ôm.

"Mẹ xin lỗi nếu có lúc nào bố mẹ khiến con cảm thấy như con không thể chia sẻ điều này với bố mẹ. Cả hai là bố mẹ của con, Karina, và bố mẹ muốn con được hạnh phúc. Dù là con trai hay con gái...bố mẹ chỉ muốn điều tốt nhất cho con."

"Cảm ơn mẹ, điều này rất quan trọng với con
"

Karina đã được chấp nhận, Karina có bố mẹ luôn thấu hiểu con cái mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro