Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

I have no bad intentions

Không khí ngày Halloween biển yên gió lặng, khác với tưởng tượng, chỉ giống như một ngày tươi sáng bình thường. Tiết trời như vậy đối với những hồn ma bị "lộng hành" mà nói là vô cùng mất hứng, sáng ngày hôm ấy quỷ Peeves sau vô số lần trêu ghẹo thất bại cũng biến mất trong yên lặng.

Những con cú vẫn giống như thường lệ bay vào nhà ăn lớn từ cửa sổ. Hai tháng sau khai giảng là thời điểm nhận được nhiều thư nhất, tiếng vỗ cánh của những chú ý vừa tới rồi lại đi, Không Vui Vẻ và Không Có Não lúc hạ cánh còn suýt đâm vào nhau.Doãn Hạo Vũ nhặt một chiếc lông vũ màu nâu rơi trên bàn, cố gắng đặt nó lên đầu Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ một tay chống cằm, để mặc cho em nghịch đầu mình rối thành một mớ.

"Nhà em liệu có gửi đồ gì tới cho em không, Patrick?" Anh hỏi.

"Chắc là có. Nhưng em nghĩ vali của em đã quá đầy đủ rồi, thực sự không còn thứ gì cần gửi qua nữa, nên chắc là gửi thư tới thôi." Doãn Hạo Vũ đáp.

Trương Gia Nguyên nhận được một gói quà siêu to, lúc Không Có Não và Không Vui Vẻ mang theo gói quà bay qua đã thu hút không ít sự chú ý của mọi người. Chúng quẩn quanh vài vòng rồi hạ cánh, dường như không muốn gánh trọng trách này thêm chút nào nữa với vẻ mất kiên nhẫn ném gói quà xuống, đêm miếng thịt xông khói vứt xuống đất rồi vỗ vỗ cánh bay đi.

Trương Gia Nguyên mở thư ra trước, trên đó viết to hai chữ trong tên của bạn trai Muggle ở Đông Bắc của cậu. Còn chưa đọc nổi hai từ cậu đã bắt đầu cười ngốc, Phó Tư Siêu và Trương Đằng lập tức chạy sang phía bên Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ.

"Ghê quá đi mất." Phó Tư Siêu thè lưỡi, "Trong đấy còn có một đoạn truyền âm, tôi không muốn nghe cái giọng gọi "bảo bối nhi" của Mã Triết đâu, nghĩ đến thôi đã thấy toàn thân nổi hết cả da gà."

Qua một hồi Trương Gia Nguyên cũng đọc xong thư rồi đi qua, ôm theo gió quà của cậu đi tới. Cậu xé một đoạn băng dính, thấy rằng toàn bộ gói hàng bị dính chặt vào nhau, vì vậy bắt đầu phát sầu nghĩ cách làm sao để gỡ hết chúng ra.

"Em là một phù thủy đấy Trương Gia Nguyên, sao không dùng phép thuật thế?" Châu Kha Vũ không nhịn nổi nữ la rồi.

Đầu óc Trương Gia Nguyên như bừng tỉnh, lấy đũa phép ra.

"Ối trời em quá kích động nên quên mất vụ này đấy mà." Cậu chĩa đũa phép gỡ từng tầng băng dính của gói quà, "Gỡ được rồi!"

Lớp băng dính được gỡ ra thành nhiều. Trương Gia Nguyên hào hứng mở ra, lấy ra một lọ thủy tinh lớn chứa đầy nước sốt màu nâu.

"Tương của em!" Cậu hoan hô một tiếng, sau đó lại tìm thấy hành và gạo ở trong hộp, ở dưới đáy hộp còn có một chiếc khăn choàng đậm chất Đông Bắc. Cậu đem chiếc khăn lên nhìn thật kĩ, cố tìm dấu vết của việc đan bằng tay.

Đúng lúc này Lâm Mặc cũng xuất hiện ở bàn ăn của Gryffindor, nghiêng người nhìn chiếc khăn trên tay Trương Gia Nguyên. 

"Đan không tồi ", anh ấy nói. "So với chiếc áo len lần trước tốt hơn nhiều. Cái áo đó chỉ có thể được gọi là một đống len rối mà thôi. Nhưng anh buộc phải nói là cái hoa văn này…" 

"Em thích phong cách này," Trương Gia Nguyên phản bác,  "Đẹp thế còn gì!"

Lâm Mặc nhún vai.

Châu Kha Vũ nhẹ nhàng tiến lại gần Doãn Hạo Vũ.

"Nếu anh đan một chiếc khăn cho em," anh hỏi, "bạn muốn hoa văn và màu sắc như thế nào?"

Doãn Hạo Vũ vừa ngẩng đầu lên đã thấy sợi lông cú kia vẫn còn phiêu phiêu trên đầu anh liền không nhịn được bật cười, em đưa tay lên lấy sợi lông xuống, thuận tiện xoa xoa mái đầu anh.

"Hoa văn đơn giản nhất là được, ví dụ như kẻ sọc, kẻ ngang kiểu vậy." Em đáp, "Nhưng em nghĩ là em không cần thêm nhiều khăn choàng như thế nữa đâu, khăn của trường rất ấm, hơn nữa cũng rất thoải mái, cảm ơn anh Daniel."

Sau khi bước sang tháng mười một thời tiết trở nên rất lạnh. Những ngọn núi xung quanh trường xám xịt, phủ đầy băng tuyết, mặt hồ vừa cứng vừa lạnh như thép. Trước khi luyện Quidditch cũng cần phải làm tan băng cây chổi bay. Lò sưởi trong thư viện luôn tắt, sau khi mặt trời lặn nó lạnh như một hầm băng vậy.

Châu Kha Vũ cuối cùng đã thuyết phục được Doãn Hạo Vũ thay đổi địa điểm học tập sang phòng nghỉ nhà Gryffindor. Bọn họ thích ngồi ở cửa sổ phía nam, ngón chân hướng về phía ngón chân, đôi chân dài không chỗ dựa thường xếp vào nhau dưới bàn, Cách đó không xa, ngọn lửa trong lò sưởi nhanh chóng bùng cháy. Doãn Hạo Vũ đã liên tục vắt óc để viết các bài luận văn về mối quan hệ phù thủy và Muggle suốt mấy đêm nay, đủ loại sách tham khảo khác nhau bày ở khắp mọi nơi.

Lại lần nữa em suýt chút ngủ gục, em rên rỉ một tiếng rồi đặt bút lông xương, nặng nề gục xuống trên tờ giấy da dê, hai tay vươn ra trên bàn chạm tới cuốn sách đặt ở trước mặt Châu Kha Vũ.

"Ở đây thoải mái quá em không tập trung học được." Em khẽ than vãn, ngón tay lật vài trang sách ra, "Anh đang đọc cái gì thế?"

" 《Đánh giá giáo dục pháp thuật châu Âu》" Châu Kha Vũ đóng cuốn sách lại, giơ bìa ra cho em xem, không nhịn được mà ngáp một cái, "Có muốn chơi một ván cờ phù thủy không?"

Ở phương diện cờ phù thủy này Doãn Hạo Vũ thực sự là một tên ngốc, nhưng bây giờ em thật sự không còn tâm trạng nào mà học tiếp nữa rồi.

"Được thôi," Em nói, "thế anh phải nhường em đấy nhé." 

Thế là họ lôi một bộ cờ phù thủy ra từ tủ dưới giường Châu Kha Vũ, sắp xếp sẵn trên bàn.

"Anh muốn quân màu gì?"  Doãn Hạo Vũ nắm hai quân cờ trong tay lại.

Châu Kha Vũ dùng ngón trỏ chỉ vào tay trái của em. Doãn Hạo Vũ mở lòng bàn tay ra, để quân cờ màu đen trong tay trái tới trước mặt anh. Quân cờ đen đội mũ sắt ngẩng đầu, nâng kiếm chào hỏi Châu Kha Vũ.

Quy tắc của cờ phù thủy là quân trắng đi trước, Doãn Hạo Vũ đẩy quân trắng về phía trước hai ô.

"Thời tiết tệ quá đi mất. Còn khó chịu hơn cả mùa đông ở Đức." Em lười biếng vươn vai một cái, "Khí hậu ôn đới hải dương chết tiệt."

"Gì cơ?"

"À, đây là một từ do Muggle phát minh, dùng để hình dung loại thời tiết vừa ẩm vừa lạnh ở châu Âu. Em vừa học được hôm qua đó."

Châu Kha Vũ gật đầu, lùi quân cờ đen lại một ô.

"Nhường em một nước." Anh nói.

Đây là sự ăn ý nhỏ giữa hai người họ, mỗi lần trước khi ăn một quân cờ của em thì Châu Kha Vũ đều sẽ nhường em một nước.

"Trình độ cờ phù thủy của em sao không có tiến bộ gì thế." Anh nói, "Vẫn không khác gì hồi năm nhất."

“Đâu có, rõ ràng là tiến bộ rất nhiều.” Doãn Hạo Vũ dài giọng nói, lùi quân cờ suýt chút bị anh ăn lại, “Vậy thì cảm ơn Châu Kha Vũ lão sư lần nào cũng đều nhường em nhé." 

Châu Kha Vũ cuối cùng vẫn là ăn quân cờ đó. Hắc kỵ sĩ giơ thanh trường kiếm lên, dùng lưỡi kiếm không có chút tính công kích nào gõ nhẹ vào áo giáp che vai của kỵ sĩ trắng, phát ra một tiếng gõ vô cùng nhỏ. Chàng kỵ sĩ áo trắng ủ rũ dắt ngựa ra khỏi bàn cờ.

“Mùa đông ở Đức như thế nào?” Châu Kha Vũ hỏi.

"Lạnh hơn ở đây một chút." Doãn Hạo Vũ nói, "Nhưng rất khô, không phải ngày đông nào cũng có tuyết rơi. Bầu trời lúc nào cũng u ám, giống như mấy tấm ảnh cũ vậy."

Họ không hẹn mà cùng phóng tầm nhìn ra ngoài ô cửa sổ, màn đêm buông xuống rất sớm, bóng trăng mờ mờ phản chiếu trên đó, trên đỉnh núi có những dấu vết tuyết mờ — mọi thứ đều ám chỉ rằng mùa đông đã đến.

“Hy vọng thời tiết ngày mai sẽ tốt,” Doãn Hạo Vũ nói, “Học kỳ này em đã rất lâu không được tận hưởng một ngày cuối tuần ở Hogsmeade rồi."

Khi Châu Kha Vũ nhận ra ván cờ đã rất lâu không có tiến triển gì thì Yin Haoyu đã ngủ gục trên ghế như một chú mèo rồi.

Ngọn lửa trong lò sưởi có dấu hiệu tắt dần, Châu Kha Vũ hạ một câu thần chú cháy trở lại trong yên lặng, ngọn lửa lại cháy lên. Anh tiến cả nửa người về phía trước, cách một bàn cờ lặng lẽ quan sát Doãn Hạo Vũ. Dưới ngọn lửa đang chuyển động kia ngũ quan mang đậm nét châu Âu của em có chút mờ ảo, trên má còn nhô lên chút mỡ, trong đó Châu Kha Vũ cống hiến không hề ít. Anh rất thích nhìn dáng vẻ khi ăn của Doãn Hạo Vũ, điều đó khiến anh nhớ đến những chú thỏ nhỏ với đôi má phồng lên, hoặc những chú chuột hamster nhỏ, vì vậy anh luôn mang theo những con ếch sô cô la và bánh quy gừng để bồi bổ cho em.

Trương Gia Nguyên vừa trở về từ phòng nghỉ của nhà Hufflepuff, vừa rút đũa phép ra định sửa lại chiếc khăn không may bị rách vì mắc khi đi qua cửa, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cảnh tượng này. Châu Kha Vũ nhìn thấy một chuỗi các ngôi sao lửa màu hồng nổi lên từ đầu đũa thần của cậu, giống như một loại pháo hoa nào đó được cầm trên tay.

"KISS HIM!" Trương Gia Nguyên đầy khoa trương dùng khẩu hình ra hiệu cho anh.

Châu Kha Vũ giận dữ xua xua tay với cậu.

Trương Gia Nguyên cũng chẳng kỳ vọng nhận được câu trả lời, chĩa đũa phép vào chiếc khăn choàng do bạn trai cậu đan niệm chú "Khôi phục như ban đầu" rồi bước lên cầu thang xoắn ốc đi lên tầng.

Châu Kha Vũ vẫn bị chịu ảnh hưởng từ Trương Gia Nguyên, hai mắt không kìm được nhìn môi em không rời. Hai cánh môi hồng hào, khóe miệng cong lên, lúc nào nhìn cũng giống như đang chu môi lên vậy. Anh lại nhớ tới giấc mơ hôn Doãn Hạo Vũ trong nhà ăn kia.

"Umm?" Doãn Hạo Vũ mơ mơ hồ hồ chưa tỉnh ngủ.

"Về phòng ngủ đi, " Châu Kha Vũ cúi người xuống dỗ dành em, "ở đây lát nữa sẽ rất lạnh." 

"Không muốn đâu…" Doãn Hạo Vũ thuận thế vòng tay qua cổ anh, hâm hực làm nũng, "Anh cõng em về đi."

Châu Kha Vũ vòng tay qua hai chân em rồi bế cả người em lên.

"Có phải em lại nặng hơn rồi không?" Anh quay đầu qua trêu em, "Gần đây ăn rất ngon miệng?"

"Này trách ai chứ?" Hai mắt Doãn Hạo Vũ vẫn nhắm nghiền, môi hơi chu lên.

"Này trách anh rồi." Châu Kha Vũ thuận theo em, "Anh không nên cho em đồ ăn vặt suốt thế, sau này sẽ không thế nữa."

"Không được!" Doãn Hạo Vũ lập tức phản bác.

Ngày hôm sau thời tiết không tồi, tuy trời không nắng nhưng cũng may là không có gió. Tuy nhiên, Doãn Hạo Vũ vẫn chưa hoàn thành tâm nguyện trải qua cuối tuần tươi đẹp tại Hogsmeade mà em luôn muốn được, bởi vì giáo sư Oscar từ sáng sớm đã có mặt ở hội trường, kéo hai người họ ra khỏi đoàn người đang rạng rỡ đi đến Hogsmeade.

"Nếu thầy nhớ không nhầm thì, " Thầy nói với vẻ mặt đầy thâm sâu, "hai trò là huynh trưởng của Gryffindor đúng chứ?"

Doãn Hạo Vũ và Châu Kha Vũ quay qua nhìn nhau, đều thấy đối phương đang bối rối mơ hồ, không hiểu gì mà gật đầu.

"Là thế này," Giáo sư Oscar nói, "Có vài trò năm nhất nhà Gryffindor nửa đêm hôm qua lẻn chuồn vào Rừng Cấm, bây giờ vẫn chưa về, có lẽ là lạc đường rồi, hai trò đi dẫn chúng về đây."

"Nhưng mà…"

"Quyết định vậy nhé, Bá Viễn, à không, tên gì ấy nhỉ, ý thầy là chủ nhiệm nhà các trò cảm thấy chuyện này không có gì là không ổn cả, dù sao thì Rừng Cấm cũng không đủ lấy mạng hai trò được." Thầy ngắt lời hai người, "Hơn nữa học kỳ trước không phải hai đứa đã vào mấy lần rồi còn gì."

Từ sau khi tộc Nhân Mã và Hogwarts đạt được thỏa thuận với nhau, Rừng Cấm dưới sự tổ chức của những sinh vật có tầm ảnh hưởng nhất này đã không còn là nơi nguy hiểm nhất nữa. Nhưng những truyền thống kinh hoàng về nó vẫn in sâu trong lòng người, vì thế nên về cơ bản năm nào cũng đều sẽ có những tân sinh viên khao khát được đi thám hiểm Rừng Cấm, cuối cùng cũng đều là không phát hiện ra điều gì rồi thất vọng quay về. Cũng sẽ có vài người lạc đường trong rừng, cần có giáo sư hoặc những học sinh cấp cao đáng tin tưởng vào để dẫn họ ra. Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ vào năm thứ tư mỗi tháng ít nhất phải vào dẫn học sinh lạc đường trong rừng về hai lần, trong đó đại đa số và học sinh của nhà Gryffindor, nhà thích mạo hiểm nhất trong bốn nhà.

"Haiz, mấy con sư tử con liều lĩnh này đúng là phiền phức mà!" 

Trước khi đi xa họ nghe được lời tự oán của giáo sư Oscar. 

"Hy vọng Phó Tư Siêu vẫn chưa xuất phát." Doãn Hạo Vũ kéo tay Châu Kha Vũ chạy, "Bản đồ "thất đức" ở chỗ anh ấy đúng không?" 

Vào học kỳ trước Lâm Mặc, Trương Đằng, Trương Gia Nguyên mô phỏng theo Bản đồ Đạo Tặc để làm ra một tấm bản đồ có chức năng theo dõi, tối hôm hoàn thành tấm bản đồ đó bọn họ tổ chức một buổi tiệc chúc mừng nho nhỏ, long trọng đặt cho nó cái tên "Bản đồ thất đức" - cái tệ được toàn thể ủng hộ. Nhưng vì trình độ pháp thuật có hạn, không thể để tên của mỗi người đều xuất hiện trên đó được, chỉ có thể thấy trăm ngàn chấm đen nhảy tới nhảy lui nhảy loạn xạ cả lên ở trên đó. Nhưng điều này cũng đủ để nâng cao hiệu quả tìm người trong rừng cấm lên rất nhiều.

"Tất nhiên là được," Phó Tư Siêu sau khi mò mẫm trong túi lời nguyền kéo dài không đánh dấu, lấy ra một hộp kẹo gây sốt lớn, đôi tai có thể thu vào và số báo  《The Quibbler》hai năm trước, cuối cùng cũng đưa một cuộn giấy da vào tay Doãn Hạo Vũ.

"Hai đứa còn nhớ câu thần chú mở ra không? Ngô Vũ Hằng…"

"...không có não." Châu Kha Vũ tiếp lời, "Cảm ơn anh."

"Đừng khách sáo." Phó Tư Siêu nói, "Tuy nhiên không thể đi Hogsmeade chơi rất thảm, nhưng vẫn chúc hai đứa có một ngày thứ bảy hai người vui vẻ nha."

Doãn Hạo Vũ mở mảnh giấy da dài 3 foot ra, trên đó không có gì viết gì. Em gõ nhẹ đũa thần của mình.

"Ngô Vũ Hằng không có não."

Một dòng chữ viết bằng tay dần xuất hiện, vì để trong kì quái nên cố ý viết dài chữ ra, vừa nhìn đã biết là bút tích của Lâm Mặc - "Bản đồ thất đức tiếp tục chỉ đường cho bạn.". Mực dần dần lan rộng, từ các hành lang của lâu đài đến tòa tháp phía bắc, chuồng cú và cánh đồng Quidditch dần hiện ra trên đó, cuối cùng là hồ nước và Rừng Cấm.

“Họ ở đây!” Doãn Hạo Vũ chỉ vào một vài chấm mực ở giữa một khoảng trống lớn tượng trưng cho Rừng Cấm ở phía tây của lâu đài.

Châu Kha Vũ sáp người lại,  tai gần như dính vào tai của Doãn Hạo Vũ, anh gần như không hề nhìn vào bản đồ.

Tôi trịnh trọng thề rằng tôi không có ý tốt ─ câu nói này đột nhiên hiện lên trong đầu anh, đây là câu thần chú mở ra bản đồ Đạo Tặc, trước đó đã có vô số tiền bối Gryffindor đã thành tâm nói câu này trước khi bắt đầu trò trêu đùa. Nhất định cũng có người cùng tâm tư với hắn, hi vọng có thể dùng nó tìm được vị trí của người trong tim mình, anh nghĩ, điều này mang lại cho câu nói này một ý nghĩa khác. Nhưng Yin Haoyu chỉ cách anh một gang tay. Nhận thức được điều này khiến anh cảm thấy vô cùng sung sướng, giống như vừa uống được một bình Elixir to Induce Euphoria lớn vậy.

"Patrick." Yết hầu của anh chuyển động theo động tác nuốt xuống, lại có một đám giấy ăn đang nhảy xung quanh anh rồi.

Doãn Hạo Vũ phát hiện anh đang không tập trung, ngẩng đầu lên nhìn anh. Dường như anh đang thấy một dàn giấy ăn xếp thành hình KISS HIM trên không trung vậy. 

"Không có gì." Anh nói, "Đột nhiên anh nghĩ bản đồ Đạo Tặc thật sự rất thần kì."

"Quả thực vậy." Doãn Hạo Vũ vô cùng tán thành gật đầu, "Trên đó có rất nhiều bùa chú phức tạp, hơn nữa còn có rất nhiều bùa chú tự phát minh, thật sự rất khó tưởng tượng rằng đây là tác phẩm của những người trạc tuổi chúng ta, mà trong đó còn có hóa thú sư." Ánh mắt em tràn đầy khao khát.

"Em cũng có thể làm được, nếu như em muốn." Châu Kha Vũ nói, "Em chính là phù thủy ưu tú nhất trong các học sinh năm thứ năm."

"Nhưng em thậm chí còn không biết bảo vệ thần chú…" Doãn Hạo Vũ thở dài một hơi.

"Anh cũng không biết," Châu Kha Vũ nói, "Chúng ta có thể cùng nhau học."

Vì cây cối um tùm che nắng nên dù ban ngày khu rừng cũng rất âm u. Ở đây có một con suối,rất nhiều cây gai, thủy tùng, sồi và cây vạn tuế mọc lên.

"Lumos." 

Đầu đũa phép của Châu Kha Vũ ánh lên một tia sáng nhỏ, Doãn Hạo Vũ cầm bản đồ đi theo sau anh.

“Sau đó đi về phía bắc.” Yin Haoyu nói, “Coi chừng mấy cây phong lữ có răng nanh đó!

"Sao thế?" Châu Kha Vũ giơ đũa thần lên, lo lắng quay lại để kiểm tra tình hình, chỉ nhìn thấy một nhúm lông đen đen trong lòng Doãn Hạo Vũ. Nó kiêu ngạo "meo" một tiếng với anh, với một đôi mắt xanh lục sắc bén xuất hiện trong bộ lông đen.

"Đào Đào?" Châu Kha Vũ ngạc nhiên nói, "Không lẽ là Oscar bảo mày tới đây?" 

Mèo đen không thèm để ý đến anh, tiếp tục tự liếm chân.

Họ men theo con đường do Hagrid mở để đến hang ổ của người Alagok đi về phía bắc, tìm thấy những sinh viên năm nhất của Gryffindor bị lạc trên một đồng cỏ bằng phẳng.Họ đang trò chuyện với những Nhân Mã một cách đầy vui vẻ.

"Nhưng chúng tôi có trình hướng dẫn quản lý công việc riêng của chúng tôi, vì vậy chúng tôi đã không sử dụng văn phòng này. Khi Bộ Pháp thuật đề cập rằng ai đó sẽ được cử đến văn phòng của Nhân Mã, điều đó có nghĩa là người đó sẽ sớm bị trục xuất. " Người đang nói là một Nhân Mã râu tóc bạc phơ. Ông mẫn cảm nghe thấy rõ tiếng động. "Xem ra chúng ta sắp tạm biệt nhau rồi, mấy nhóc, bạn đồng hành của mấy đứa đã đến rồi."

Khi ông đứng dậy (cao hơn Châu Kha Vũ một mét rưỡi) thì đã khôi phục lại sự kiêu căng và ngạo mạn thường thấy của Nhân Mã, lạnh nhạt gật đầu với Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ. Khi nhìn thấy Đào Đào, ông mỉm cười và đưa móng ngựa lên vuốt vuốt qua móng vuốt của mèo. Không nói một lời, quay người rời đi.

Mang theo vài đứa trẻ, trong đó có Ikumi Hiroto, người đã gây ấn tượng với Doãn Hạo Vũ trong lễ phân loại, trở về lâu đài, Gryffindor vẫn không tránh được việc bị trừ mười lăm điểm. 

"Thượng Đế ơi-- " Doãn Hạo Vũ lòng đau như cắt nhìn viên hồng ngọc trong đồng hồ cát của Gryffindor bị hạ xuống, "Không thể trừ ít chút sao."

Lelush tiên sinh xuất thần nhập quỷ lúc này vừa khéo đi ngang qua, vỗ vỗ vai an ủi em rồi thong dong rời đi.

Phó Tư Siêu đã trở lại trước khi kết thúc bữa tối.

"Nhưng anh không đói chút nào cả a." Anh ngồi xuống bàn ăn của Gryffindor nói, "Ba Cây Chổi đã cải tiến bia bơ của họ và còn ra thêm rất nhiều vị mới đó."

Doãn Hạo Vũ ngơ ngác nhìn anh.

“Anh mang cho em cái này từ Honeydukes!” Phó Tư Siêu lấy ra hai gói kẹo đủ sắc màu, dán nhãn “Kẹo bơ đậu phộng” và “Kẹo Ong Xì Xèo”, “Thế nào, đều là cái em thích đấy! "

"Wow! Phó Tư Siêu, anh yêu em rất nhiều!" Doãn Hạo Vũ vui mừng khôn xiết.

Châu Kha Vũ cuộn tấm bản đồ gian ác thành một cuộn và đưa cho Phó Tư Siêu, giờ nó đã biến thành một tờ giấy da trắng.

"Hữu dụng đúng không!" Phó Tư Siêu đắc ý vỗ vỗ tấm bản đồ, mấy chữ do chính tay anh viết lộ ra "Ngô Vũ Hằng không có não."

"Cái thứ mất dạy gì kia hả?" Ngô Vũ Hằng không khéo nhìn thấy, vô cùng tức giận nói, "Ma pháp định vị khó làm nhất còn là anh vẽ giúp em đấy 

"Ồ cảm ơn anh nha! Nhưng thần chú đặt vậy rồi em cũng không còn cách nào khác à nha." Phó Tư Siêu nói với giọng điệu vô cùng thiếu đánh.

Doãn Hạo Vũ bóc gói kẹo bơ đậu phộng ra, chọn miếng có nhiều bơ nhất đưa vào miệng.

"Anh thật sự sẽ béo lên đó," Châu Kha Vũ nói, "Lần trước cũng em đã thấy nặng hơn nhiều rồi."

"Anh nói dối, rõ ràng anh cõng rất vui vẻ." Doãn Hạo Vũ lại chọn thêm một viên kẹo nhiều bơ nữa nhét vào miệng Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ nhai cả nửa ngày mới nuốt được thứ dính răng kia vào bụng.

"Tuần sau nhất định phải tự mình tới đó." Anh nói, "Nếu còn có việc gì thì giao cho anh làm là được."

Doãn Hạo Vũ hừ một tiếng.

"Không được," Em nhìn chằm chằm vào mắt anh, "anh phải đi với em chứ!"

"Được thôi," Châu Kha Vũ nói, "anh đi cùng em."

"Em không tin, anh thề đi."

"Vậy thì, anh, xin trang trọng thề rằng," Châu Kha Vũ nói, "Đảm bảo sẽ thỏa mãn nguyện vọng của bé con."

[ Lời tác giả :

Có thể chính là một, to be continue...

Sao còn chưa tỏ tình được cơ chứ, phiền chết mất, trước lễ Giáng sinh nhất định phải bắt đầu hẹn hò! ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kepat