Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

09


Doãn Ky sau ngày hôm đó bắt đầu thấy Hạo Thạc xuất hiện nhiều hơn ở nhà mình. Nào là qua mua trà, rồi nào qua kiếm cớ nói chuyện này nọ. Anh cũng không thích vạch trần mà cùng người kia bày ra đủ lý do gặp mặt. 

Trời giữa trưa nắng chang chang, Doãn Kỳ lại rất không thích cái thời tiết này. Da anh đúng là có trắng hơn người khác, nhưng mỗi lần nắng nóng là cả người rơn cả lên, có khi còn nổi mẩn mẩn đỏ trông xót vô cùng. Thế mà Hạo Thạc cứ đến giờ này lại bắt đò qua bên đây. Hắn đội cái mũ beret màu nâu quen thuộc đứng lấp ló ngoài cổng nhà. Mà tính ra Hạo Thạc cũng rất biết cách canh giờ qua đây. Cứ tầm này là cha má của Doãn Kỳ đã ngủ trưa mất hút ở sau hè nên không có thả chó ra rượt vì tưởng hắn là thằng ất ơ hay tên ăn trộm nào đó. 

Chính Quốc xót anh trai nên đem khăn mát đã vắt khô ra chườm lên hai cánh tay Doãn Kỳ, còn nấu hẳn một ngồi nước khổ qua để sẵn ở trong bếp

"Anh ba dô tắm nước khổ qua đi, Quốc mới nấu xong á. Tắm cho nó đừng có nổi mẩn nữa."

Doãn Kỳ nhìn đứa em trai ngoan hiền trước mắt chỉ khẽ cười. Đàn ông con trai trong cái xóm này bằng tuổi Chính Quốc đã nổi loạn, tụ tập đi chơi. Thế mà cậu vẫn rất ngoan ngoãn ở nhà phụ cha mẹ làm trà, có khi còn chạy ra tận ngoài đồng mót lúa mang về bán lấy tiền phụ giúp cha mẹ. Tuy nhà họ Mẫn nổi tiếng làm trà, gia thế cũng không có khó khăn là bao nhưng ông bà Mẫn cũng không ngăn cản chuyện Chính Quốc làm. Đơn giản là họ đang dạy cho con cái cách có thể tự sống nếu sau này ông bà trăm tuổi già. Nếu biết làm biết ăn thì của cải dư dả, còn nếu tiêu xài hoang phí thì cả cái gia sản nhà họ Mẫn này có để lại thì cũng chẳng thể nào mà xài cho đủ. 

Trời thương ông bà sống hiền từ, con cái đứa nào cũng có hiếu lại còn chăm ngoan khiến ông bà Mẫn không ít lần nở mặt nở mày khi làng xóm khen lấy khen để. Doãn Kỳ đưa tay xoa xoa quả đầu tròn vo của Chính Quốc, nhỏ giọng mà khen ngợi

"Quốc của anh ba giỏi quá. Để đó đi, lát anh ba tắm. Còn Quốc đi nghỉ ngơi đi, chiều còn ra đồng phụ má."

Chuyện là Doãn Kỳ đã trông thấy ai kia ngoài ngõ rồi nên mới lên tiếng dụ dỗ Quốc đi ra sau hè. Tuy biết là Quốc không có miệng mồm bép xép, nhưng anh vẫn chưa muốn đứa nhỏ kia biết quá nhiều ở cái độ tuổi này. 

Chính Quốc ngây thơ đơn thuần bị dụ ngọt, dặn dò Doãn Kỳ vài ba câu liền chạy tót ra sau hè đánh giấc. Doãn Kỳ nhìn đến cánh tay ửng đỏ của mình, có chút ngại ngần mà khoác cái áo tay dài rồi đội cái nắng chói chang ra ngoài cửa. 

Hạo Thạc trông thấy người mình muốn gặp thì miệng đã chạy lên tới gần mang tai. Hắn cứ mỗi lần gặp Doãn Kỳ là cười đến ngốc ra như thế. Còn đâu phong thái của cậu hai họ Trịnh "tác quai tác quái" khi mới về nước nữa. Hắn hôm nay chọn được chỗ trò chuyện lý tưởng lắm, là cái vườn dừa ở sâu tít tận cuối làng, cái nơi đó chẳng có ai lui đến nên rất nhanh nắm lấy tay Doãn Kỳ mà cất tiếng

"Chúng ta đi thôi. Em vừa tìm được chỗ này lý tưởng lắm!"

Doãn Kỳ có chút bất ngờ với cái cách xưng hô lạ lẫm của người kia. Thế nhưng chưa kịp lên tiếng thì tay đã cảm nhận được xúc cảm quen thuộc. Bàn tay to lớn kia đan chặt lấy tay đi bước đi trên đường làng khiến anh chút hoảng

"Đừng...nắm tay. Người ta thấy!"

Hạo Thạc mỉm cười nhìn người bên cạnh mình, tay không buông ra mà ngược lại còn đan chặt hơn

"Có ai nhìn đâu. Mọi người giờ này ngủ trưa hết rồi!"

Bóng dừa rợp bóng mát rượi cả một khoảng trời chói chang. Cơn gió nhẹ nhàng, hiu hắt trên mái tóc tơ mềm của Doãn Kỳ khiến anh thoải mái. Hạo Thạc ngồi cạnh trông thấy rèm mi mỏng dài kia khẽ run lên cũng thấy lòng mình xao động không ít. Doãn Kỳ vẫn luôn đẹp trai như thế, một nét đẹp mềm mại, nhu thuận quấn lấy trái tim của Hạo Thạc từ những ngày đầu tiên gặp gỡ. 

Con cào cào bằng lá dừa được Hạo Thạc xếp lấy từ thuở nào đưa đến, ngốc nghếch hướng Doãn Kỳ lên tiếng

"Tặng anh nè."

Doãn Kỳ đưa tay nhận lấy con cào cào màu xanh được xếp cực kì khéo léo từ tay người kia. Thật không nghĩ là một công tử như Hạo Thạc cũng biết mấy trò xếp lá thế này

"Em xếp nó hả?"

"Em cũng là người ở đây mà. Trước khi đi qua Tây học thì em cũng như bao đứa nhỏ ở đây thôi, em còn xếp được nhiều con khác nữa kìa!"

Doãn Kỳ thích thú ngắm nghía món quà đơn giản mà cười đến cong khóe mắt. Ngắm nghía hồi lâu lại quay sang Hạo Thạc, có chút bất ngờ khi thấy ánh mắt người kia từ lúc nào đã chăm chú đặt vào mình

"Mà sao em lại đổi xưng hô thế? Trước đây đâu có kêu như vậy."

"Anh lớn tuổi hơn em mà, với xưng hô như hồi trước nghe xa lạ quá trời"

Doãn Kỳ hôm nay đặc biệt cười nhiều hơn. Chỉ là những điều đơn giản, lại khiến anh thích thú. Ít ra anh cũng nhìn thấy được một khía cạnh khác của Hạo Thạc. Như chuyện hắn cũng biết gấp con cào cào từ lá dừa đây. 

Còn đang mải mê trong suy nghĩ của mình thì vai bất ngờ được ôm lấy, khoảng cách cũng kéo gần hơn hết thảy. Doãn Kỳ chột dạ muốn tránh ra vì sợ có người phát hiện, thì vai lại càng bị giữ chặt. Hạo Thạc không cho anh có cơ hội nào nhúc nhích. Doãn Kỳ càng gần Hạo Thạc lại càng sợ. Hiện tại đang là ban ngày, bọn họ đang ở chốn thanh thiên bạch nhật, lỡ mà có người thấy thì không tốt đẹp chút nào

"Này, em làm gì thế? Buông anh ra!!"

Khuôn mặt người kia bất ngờ nghiêm túc đến lạ, Hạo Thạc giữ chặt lấy anh mà cất tiếng

"Doãn Kỳ, anh biết là em có tình cảm với anh đúng không?"

Doãn Kỳ né tránh ánh mắt kia. Điều này anh đã rõ từ đêm cùng nhau đi xem hội. Thế nhưng anh biết rõ mình và Hạo Thạc không thể được. Cùng là đàn ông, hay ho gì mà đi yêu đương như trai gái. Con người phụ bạc trước đây đã tát một cú thật đau cho anh biết rằng mối quan hệ sai trái này vốn chẳng có kết cục nào đẹp đẽ. Từ đầu đến cuối cũng chỉ là tội lỗi và đau thương mà thôi. 

"Không, anh chẳng hiểu gì cả. Buông anh ra, đừng có động chạm như vậy!"

"Nhưng em thích anh!"

"Em nói linh tinh cái gì, chúng ta đều là đàn ông."

"Thế đây là cái gì?"

Hạo Thạc đưa ra chiếc khăn tay màu trắng quen thuộc, chiếc khăn tay mà Doãn Kỳ đã lỡ tay đánh rơi. Doãn Kỳ nhất thời mở to mắt như chẳng tin được vào những gì mình nhìn thấy. Đây là chiếc khăn mà anh cực khổ tìm suốt mấy tháng liền, không nghĩ rằng nó trớ trêu đến mức lọt vào tay của Hạo Thạc. Và những lời tiếp theo của Hạo Thạc khiến anh chẳng biết mình nên trốn chạy thế nào

"Chuyện anh với Phúc Vĩ em cũng biết rồi. Anh còn định trốn tránh tình cảm của mình sao?"

Vậy là chuyện tình cảm của anh và Phúc Vĩ đều đã bị Hạo Thạc biết rõ. Một thằng con trai dị hợm như anh đã bị vạch trần bởi con người anh đang có cảm xúc. Doãn Kỳ còn đang định chạy trốn thực tại thì trên môi đã truyền đến một trận ấm áp. Anh ngây ra, hai mắt mở to nhìn lấy những gì đang diễn ra...

Trịnh Hạo Thạc đang hôn anh!



Thấy tui siêng năng ghê chưa >~<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro