Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

- 1

buổi tối, tại căn nhà to nguy nga tráng lệ này chỉ có duy nhất một thân ảnh nhỏ xíu đang ngồi trên cái ghế sofa màu kem nhạt cùng với bộ pijama hình shooky mà chờ ai đó. thân ảnh bé nhỏ đó là mẫn doãn kỳ. doãn kỳ là vợ, là bà xã của chủ tịch trịnh, trịnh hiệu tích của một tập đoàn to lớn vậy mà giờ lại ngồi lủi thủi ở đây mà chờ chồng.

chẳng là hiệu tích hôm nay cả gan đi làm cả ngày không về nhà, chỉ ném một tin nhắn "em đi cùng đối tác, bà xã ăn cơm trước, không phải đợi em." rồi đi mất tăm hơi đến giờ này vẫn chưa chịu lết cái xác về nhà.

- "hiệu tích chết bầm ! không chờ nữa ! ta đây đi ngủ luôn !" doãn kỳ tức mình dậm chân vài phát rồi bỏ lên lầu.

nói là ngủ vậy thôi chứ anh không tài nào ngủ được. đã mười hai giờ hơn rồi mà vẫn chưa về, bảo sao anh lại không lo cho được. suy nghĩ một hồi doãn kỳ cũng mơ hồ chìm vào giấc ngủ.

- "doãn kỳ, em về rồi đây."

hiệu tích về đến nhà mở cửa phòng ra mò mẫm kiếm đường đi vào giường. phải nói cậu cũng cảm thấy có lỗi với anh, vì hợp đồng này khá quan trọng nên cậu đành ăn một bữa cơm cùng đối tác, nào ngờ ăn xong đối tác ấy liền mời đi làm vài ly khiến cậu từ chối cũng không được nên đành uống cho đến khi say bí tỉ thế này mới được thả về.

về phần doãn kỳ đang ngủ thì có cảm giác như ai đó ôm chặt cứng cả thân mình, miệng còn không yên phận mà hôn nhẹ nơi sau cổ, khó chịu anh bật thẳng dậy tung cho tên say xỉn kia một cước bay xuống giường.

- "cũng biết đường về nhà sao ? tưởng đi luôn rồi chứ."

cậu biết anh đang giận, ngồi dậy cười tươi như bông với khuôn mặt đỏ hồng, miệng lè nhè vài câu còn ôm anh kéo vào lòng.

- "bà xã, đừng giận, em xin lỗi."

cả người cậu toàn mùi rượu nồng nặc làm cho anh đã giận lại còn tức đến điên cả máu, chỉ muốn đem tên này ra mà xé thành trăm mảnh. xung quanh không có vũ khí anh liền đẩy cậu ra quơ đại đôi dép đi trong nhà mà đánh cậu tới tấp.

- "cút ! mau cút ngay, đừng để tôi nhìn thấy cậu."

những cú dép đó thật sự không hề hấn với hiệu tích. cậu ngồi dậy tay ôm vào doãn kỳ định cởi cúc áo làm loạn thì...

bốp.

doãn kỳ dùng chiếc dép táng thẳng vào mặt cậu, mặt anh đỏ gắt lên vì tức giận, quát to.

- "cậu có cút ngay không ?"

thật sự mà nói nãy giờ cậu cũng nhịn anh lắm rồi, đã say mèm nên đầu óc chẳng nghĩ ngợi gì quay ngược lại quát anh.

- "cút thì cút ! đừng có hở chút là nóng giận với tôi !"

nói rồi cậu đứng thẳng dậy tay cầm chiếc gối, tay xoa bên mặt bị đánh đi ra ngoài và không quên tặng kèm tiếng kêu do đóng cửa.

rầm.

- "cậu đi được thì đi luôn đi !"

giận toé khói anh chui vào mền nằm xuống giường mà ngủ cho đỡ tức. nói vậy thôi chứ chợp mắt được một lúc lại vì lo lắng cho người kia nên cũng bật dậy mở cửa ra ngoài hóng tình hình. nhìn cậu nằm co rúm trên sofa anh không khỏi xót xa mà đi lấy cái chăn đắp kín người cho cậu rồi mới yên tâm quay trở về phòng ngủ ngon lành.

đến sáng, ai kia vừa dứt cơn say liền tỉnh dậy xoa đầu và xoa cả bên má, trong đầu còn nhớ lại chút chuyện tối qua có thoáng bực mình nhưng nhìn xuống lại thấy cái chăn của anh liền có chút nguôi ngoai.

đứng dậy định bước về phòng thì nhìn xuống phía bếp, phần cơm tối qua vẫn còn được đậy kĩ và chưa ai đụng vào hay ăn gì cả.

- "doãn kỳ ngốc, lại nhịn ăn."

mở cửa bước vào phòng nhìn thấy anh đang yên ổn nằm ngủ liền không nhịn được mà lao đến ôm chặt eo anh, thì thầm vào tai anh.

- "doãn kỳ, em xin lỗi."

anh vì tiếng thì thầm và cái ôm của cậu cũng mơ màng tỉnh dậy, miệng chửi rủa, tay yếu ớt gỡ tay cậu ra, mắt có phần ươn ướt.

- "không phải hôm qua bảo đi sao, có giỏi thì đi luôn đi."

cậu ôm chặt anh hơn, rúc cả đầu vào hõm cổ anh, cậu ra sức xin lỗi.

- "em xin lỗi, là em sai, cho anh đánh em đấy, đánh chết em cũng được."

- "đánh chết em rồi ai ở với anh." doãn kỳ nghe cậu nói vậy lòng có chút vui lên.

cậu im lặng, vẫn là muốn ôm anh lâu một chút.

- "còn đau không ? anh xin lỗi." doãn kỳ xoay người mặt đối diện hiệu tích, anh rờ lên cái má mà tối qua bị ăn dép của cậu.

- "không, không đau." cậu lắc đầu.

- "sao anh lại không ăn cơm ?" không để doãn kỳ tiếp lời cậu chen vào.

- "anh đợi em."

- "ngốc, lần sau đừng như thế nữa." cả hai cùng ôm nhau chợp mắt thêm một lát.

end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro