i.
căn phòng nhỏ lập lòe thứ ánh sáng màu vàng nhạt yếu ớt. ngọn nến cháy quá nửa, sáp đỏ đông cứng dây ra bàn, trông như những vệt máu đã khô từ lâu. cây đàn dương cầm cũ kĩ bám đầy bụi bẩn nằm trong góc tối. các bức tranh treo tường xiêu vẹo và lỏng lẻo, như thể chúng có thể rơi xuống bất kì lúc nào. cánh cửa ra vào hoàn toàn bị đóng kín. cửa sổ khóa chặt, tấm rèm phủ xuống, che khuất quang cảnh bên ngoài. không gian hoàn toàn u ám và lạnh lẽo. duy chỉ có ánh nến lay lắt là nguồn sáng cho cả căn phòng.
gã ngồi trước chiếc bàn màu gỗ sồi, tay viết lia lịa những nét thanh nhạc trên tờ giấy bạc màu. tiếng bút sột soạt trên giấy, lúc nhanh, lúc chậm, ngày càng rõ ràng. rồi, đột nhiên, gã dừng lại, cây bút trên tay rơi xuống. dường như trở nên điên loạn, gã đứng phắt dậy, gào thét đau đớn, giật phăng tờ giấy trên bàn, vo tròn nó lại, rồi ném vào xó tối. viên giấy nằm lăn lóc trên sàn nhà lạnh, cùng với rất nhiều viên giấy khác cũng bị gã cuộn cho nát nhàu. và gã vò mái tóc rối bù, gục mặt xuống bàn. từng giọt nước mặn rơi xuống, thấm ướt chiếc bàn gỗ.
gã khóc.
min yoongi lại khóc, một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro