🐿️6😺
Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra, không biết vì sao lại như vậy. Bọn họ ở bên nhau bảy năm, trước nay đều chưa từng cãi nhau, chưa từng giận dỗi, chưa từng tách ra.
Cậu đã quen.
Đã quen hôn môi buổi sáng, đã quen hôn môi trước khi ra khỏi nhà, đã quen buổi trưa cùng chiều tối có thể nhìn thấy hắn.
Nhưng đột nhiên, tất cả đều không còn.
Không biết từ khi nào, hắn thay đổi.
Doãn Kì mẫn cảm, nhận ra được sự xa cách của hắn, nhận ra sự quan sát của hắn, nhận ra sự dò xét của hắn.
Cậu như cõng gai nhọn, thần kinh căng thẳng cực độ.
Rất lâu rồi cậu không bị như vậy, từ khi gặp được hắn, từ khi kết hôn với hắn, đã rất lâu cậu không có loại cảm giác này.
Tựa như có người đang nhìn chằm chằm cậu, từ xa điều khiển cậu.
Cậu chán ghét loại cảm giác này, cậu muốn nói chuyện với hắn.
Cậu về nhà thật sớm, chờ trong nhà, cưỡng bách bản thân không làm gì cả, chỉ chờ Hạo Thạc trở về.
Nhưng thời gian cứ chậm rãi trôi đi, hắn càng ngày càng về nhà muộn.
Làm sao bây giờ?
Nỗi sợ hãi thật lớn bao trùm lên trái tim cậu, đẩy cậu vào vực sâu tăm tối.
Thẳng đến hôm nay, cậu nhìn thấy hắn ở cùng với một cậu trai trẻ tuổi.
Trong giây phút ấy, cậu hiểu ra.
Hắn không hề thay đổi, hắn vẫn vậy, vẫn là tùy tâm sở dục như vậy.
Tùy tâm sở dục không yêu cậu, lại tùy tâm sở dục đi yêu người khác.
Thời điểm hắn đề nghị li hôn...
Cậu cũng không quá bất ngờ, cậu đã sớm biết, đây là chuyện nhất định sẽ xảy ra.
Hắn đợi lâu như vậy mới mở miệng, hẳn là rất miễn cưỡng nhỉ.
Cậu cũng không muốn miễn cưỡng hắn.
Ngay từ đầu cậu đã chỉ có một mình, cho nên không cần thiết phải trói buộc hắn.
Doãn Kì rời đi, dưới trời đông tuyết phủ, trong bảy năm hồi ức.
Sau đó....
Cậu điên rồi.
Cậu không đi nổi, không nhấc nổi chân nữa.
Hình ảnh hai người cùng dắt tay nhau bước đi trong hồi ức đánh tan một tia hi vọng cuối cùng của cậu.
Vì sao?
Vì sao?
Rốt cuộc là vì sao?
Nếu đã không thể một lòng một dạ, thì sao còn ước một đời một kiếp.
Cậu tin là thật, mà hắn, nói thay đổi liền thay đổi.
Cậu cảm giác buốt lạnh thấu xương, tựa như trở lại cái đêm tuyết ấy, cậu đứng trơ mắt nhìn mẹ mình rời đi, chỉ có thể gọi với theo một cách bất lực.
Khi đó cậu liền hiểu rõ, không phải của mình thì không cưỡng cầu được.
Cho dù khóc gọi bà ấy thế nào, cầu xin bà ấy ra sao, cũng vô dụng.
Cậu đã trưởng thành, không còn là đứa nhỏ ngày ấy nữa, cậu sẽ không bất lực mà cầu xin sự ấm áp không thuộc về mình.
Nhưng mà...
Cậu không cam lòng.
Cho dù đã biết sẽ không có tác dụng, cho dù đã biết sẽ bị đâm đến mặt mũi bầm dập, cho dù đã biết chút tôn nghiêm cuối cũng sẽ mất đi...
Khi Cậu nhìn thấy hắn, vẫn liều mạng phá vỡ gông xiềng trong lòng, hỏi hắn: "... Vì sao lại không cần tôi nữa."
"Đừng khóc." Hạo Thạc đau lòng hôn lên môi cậu, gọi tên của cậu, nói với cậu: "Tôi không thích người khác, sao tôi có thể thích người khác chứ, tôi chỉ yêu em, đời này, không, đời đời kiếp kiếp đều chỉ yêu một mình em."
Hắn áy náy đến sắp phát điên rồi: "Là tôi không tốt, tôi quá khốn nạn, lại có thể nói ra lời như vậy, sao tôi có thể ly hôn với em chứ, tuyệt đối không có khả năng, cho dù em đánh tôi gãy chân rồi đuổi tôi đi, tôi cũng muốn bò..."
Hắn còn chưa nói xong, Doãn Kì đã dùng sức hôn lên môi hắn.
Đây là lần đầu tiên ở bên ngoài cậu chủ động hôn hắn.
Hắn nếm được vị nước mắt của cậu, cảm giác được cánh môi cậu đang không ngừng run rẩy vì sợ hãi, thậm chí còn cảm nhận được sự tuyệt vọng tràn ngập cõi lòng cậu.
Hắn chưa từng thấy cậu thất thố như vậy bao giờ.
Hắn thề đời này kiếp này đều không muốn nhìn thấy cậu như vậy thêm một lần nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro