🐿️2😺
Ngay từ đầu, cậu đã chỉ có một mình.
Doãn Kì đi rồi, không hề lưu luyến, cũng không hề đau khổ, dứt khoát lưu loát giống như cái cách mà cậu tiến hành vô số lần đàm phán vậy, không chút lưu tình mà đánh bại đối thủ.
Lúc Hạo Thạc theo đuổi cậu, tất cả mọi người đều nói hắn điên rồi.
Bọn họ đều nói, cậu là người đàn ông máu lạnh đến mức ngay cả cha đẻ của mình cũng tính toán thì sẽ không yêu bất luận kẻ nào.
Hắn cũng cảm thấy chính mình điên rồi.
Ở một bữa tiệc tối bình thường, chỉ là một cái nhìn thoáng qua, lại khiến hắn triệt để trầm luân.
Thích một người, nếu như không gặp được người đó, thì bạn sẽ không bao giờ biết bản thân có thể thích đến mức nào.Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, hắn đã biết mình xong đời rồi.
Hắn muốn nới lỏng cổ áo thắt chặt của cậu, muốn hôn lên bờ môi lạnh nhạt của cậu, muốn làm cho khóe mặt tựa như sương thu của cậu nhiễm phải sắc đỏ động tình.
Hắn càng muốn làm cho ánh mắt lạnh lùng của cậu phản chiếu bóng hình mình.
Hắn theo đuổi Doãn Kì nửa năm, dùng hết mọi thủ đoạn, khiến toàn bộ nhóm thư ký của cậu đều cảm động đến mức trở thành trợ lý của mình.
Ngày đó cậu hỏi hắn: "Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?"
Hạo Thạc ngày thường mồm mép vô cùng nhanh nhảu, vậy mà lúc này lại bị cứng họng: "......"
Cậu nhíu mày.
Hắn nói ra lời trong lòng: "Tôi muốn em."
Cậu mở to mắt.
Hắn nói ra một câu thận trọng nhất cuộc đời này: "Tôi không phải đang đùa giỡn, tôi lấy kết hôn làm tiền đề theo đuổi em."
Cậu ngẩn ngơ, con người màu xám từ trước đến nay vẫn luôn lạnh nhạt, bởi vì mờ mịt mà có chút đáng yêu: "Anh muốn kết hôn với tôi?"
Hắn trịnh trọng gật đầu: "Đúng vậy."
Doãn Kì hỏi: "Anh thích tôi?"
Hắn: "Càng ngày càng thích em." Những lời này không có một chữ là giả, thật sự là càng ngày càng thích, thích đến không có điểm dừng.
"Tôi là đàn ông."
"Tôi biết."
"Anh cũng là đàn ông."
"Tôi đương nhiên là đàn ông, nếu em không tin, tôi có thể cởi quần áo để chứng minh."
Cậu hơi sửng sốt, cong môi cười: "Anh thật sự muốn kết hôn với tôi ư?"
"Nằm mơ cũng muốn."
Cậu dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Được."
Giờ khắc này hắn cứ tưởng bản thân mình ngày nhớ đêm mong, cầu mà không được, cuối cùng phát điên rồi, mới có thể sinh ra ảo giác như vậy.
Đương nhiên, hắn là một người theo chủ nghĩa cho dù có là ảo giác cũng phải nắm thật chắc cơ hội: "Bây giờ chúng ta đi lĩnh chứng luôn đi."
Sau khi kết hôn, mỗi ngày Hạo Thạc đều giống như đang nằm mơ.
Sáng sớm tỉnh dậy phải hôn một cái.
Trước khi ra ngoài phải hôn một cái.
Giữa trưa gặp mặt phải hôn một cái.
Trước khi về công ty lại phải hôn một cái.
Buổi chiều về sớm, đến văn phòng của Doãn Kì, vừa nhìn cậu làm việc vừa hôn cậu đến mặt đỏ tai hồng.
Về đến nhà thì càng chờ không nổi, nhanh chóng đẩy người lên giường ăn sạch sẽ.
Tất cả đều quá tốt đẹp, ngược lại lại có loại cảm giác không quá chân thật.
Hắn thường xuyên bừng tỉnh lúc nửa đêm, sợ đây chỉ là một giấc mơ, sợ bên người thật ra không có cậu, mà bọn họ căn bản không hề kết hôn.
Cũng may chỉ cần hắn tỉnh lại, duỗi tay là có thể chạm tới cậu.
Cậu sẽ mơ mơ màng màng mà nói: "Ngủ đi..." Giống như đang làm nũng, hắn nhịn không được đè lên người cậu, quậy đến cả hai đều hết buồn ngủ.
Ngày hôm sau Doãn Kì sẽ đuổi hắn tới phòng dành cho khách, đáng tiếc cửa phòng ngủ không khóa, hắn chờ cậu ngủ rồi mới đi vào, ôm cậu ngủ đến mỹ mãn cực kỳ.Cuộc sống như vậy kéo dài thật lâu, lâu đến mức Hạo Thạc cho rằng đây là thiên trường địa cửu.
Cho đến nửa năm trước, trong lúc vô ý hắn nghe được cậu nói chuyện với bạn của mình.
Bạn bè nói: "Các cậu ở bên nhau bảy năm rồi nhỉ?"
Cậu ngẩn người một chút: "Đã lâu như vậy?"
Bạn bè nói: "Đúng vậy, thời gian trôi qua thật mau, vậy mà các cậu đã đến thất niên chi dương rồi..."
"Thất niên chi dương?"
"Đúng vậy, vợ chồng kết hôn bảy năm, tỷ lệ rất lớn sẽ xuất hiện vấn đề."
"Sẽ xuất hiện vấn đề gì?"
"Hai người ở bên nhau lâu rồi chắc chắn sẽ mất đi mới mẻ, thời gian càng dài càng quen thuộc, cuối cùng sẽ biến thành nhàm chán, đàn ông luôn thích những thứ mới mẻ kích thích, không chừng sẽ ăn vụng đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro