[Hochun fic] Ích Kỉ
ÍCH KỈ
Author: Chauuke
Pairing: Hochun
Rating: 15+
Lengh: Short
Status: Completed
Disclaimer: Viết không vì mục đích lợi nhuận, nhân vật không thuộc về Au.
Tại một căn hộ thuộc chung cư cao cấp DBSK đang ở.
Junsu và Changmin đang ngồi dưới sàn và đấu Game với nhau.
Hôm nay, đến tối cả nhóm mới phải biểu diễn, hôm qua thì đã tập luyện rồi nên tranh thủ ban ngày nghỉ ngơi một chút.
Yunho hôm nay ngủ dậy hơi trễ, lúc anh dậy đã không thấy Yoochun đâu cả. Có chút bực bội nhưng Yunho không lộ ra ngoài mặt. Anh vào phòng vệ sinh tắm rửa một lúc, ra ngoài vẫn không thấy Yoochun đâu.
Yunho là như vậy, anh có thể đi đâu tuý ý, có thể thân mật với ai tuỳ thích, có thể làm bất cứ cái gì anh muốn, có thể cố tình thân với JaeJoong, vờ quan tâm Junsu, lơ hẳn Yoochun rồi làm cậu buồn, Yoochun cũng không nói gì, nhưng cậu thử làm ngược lại xem, hậu quả đúng không thể tượng tượng.
Yunho đi ra ngoài phòng khách, nhìn thấy Changmin và Junsu còn đang bấm lia lịa, anh chỉ nhìn nhìn rồi không nói gì.
Quan sát một lát, Yoochun đã không thấy đâu ngay cả JaeJoong cũng không thấy tăm hơi… Hai người đó đi chung sao?
Yunho nhíu nhíu mày.
Anh quay sang Junsu và Changmin.
“Yoochun và JaeJoong đâu rồi?”
Junsu vẫn dán mắt vào màn hình nhưng có trả lời.
“Bọn họ ra siêu thị rồi, hình như Yoochun thèm ăn cái gì sao ấy mà, họ là Soulmate mà lúc nào mà chẳng có nhau”
Junsu chỉ vô tình nói như thế chứ không hề có ý mỉa mói gì, thế nhưng khi vào tai Yunho, những lời đó trở thành rất khó nghe.
Yunho không nói gì nữa, lẳng lặng vào phòng riêng, với lấy cái áo khoác sau đó đi thẳng ra ngoài.
Changmin ngoái đầu lại nhìn thì thấy được vẻ vội vã của Yunho.
“Anh ấy chạy đi đâu thế không biết”
“Kệ đi, Minnie~ Tới lượt em rồi kìa!”
“Ah, sao con của em chết rồi”
“Hắc hắc”
:
:
Cả seoul không biết có bao nhiêu cái siêu thị mà nói, thế nhưng Yunho biết chắc Yoochun chỉ đến một nơi cố định, đó là cái siêu thị gần quán kem của mẹ Yoochun.
Không trật chút nào, Yunho đi tới nơi thì thấy JaeJoong đang xách túi to túi nhỏ đứng trước cổng siêu thị.
JaeJoong cải trang rất khá, gắn râu vào, đội mũ kín đầu, nhìn xa xa đúng là rất giống một ông chú, vì sống chung nên Yunho mới nhận ra thôi. Mà Yunho lúc này đeo kính râm, mũ lưỡi trai hạ thấp, nói chung cũng sẽ không bị chú ý.
Yunho lại gần chỗ JaeJoong đang đứng, xách phụ mấy túi rồi hỏi liền.
“Yoochun đâu, sao chỉ có anh đứng đây?”
JaeJoong lúc đầu giật mình một cái, nhìn ra là Yunho thì cười cười.
“Đáng lẽ mua xong rồi nhưng em ấy thèm ăn kem nên chạy vào mua kem”
“Nhà mẹ có kem không ăn lại vào đó mua làm gì?”_ Yunho khó chịu ra mặt.
JaeJoong không hiểu Yunho bực tức cái gì nhưng cũng từ từ giải thích.
“Yoochun là thèm ăn kem que”_ JaeJoong nghĩ lại vẫn thấy buồn cười_ “Mà mẹ lại không bán loại kem này…”
Năm người thân nhau nên thống nhất gọi cha mẹ của từng người như cha mẹ của mình luôn, vì thế các anh gọi mẹ của Yoochun cũng bằng “mẹ”.
Yunho không nói gì nhưng sắc mặt đúng là càng lúc càng kém.
Thấy Yunho khó chịu, JaeJoong cũng không nói gì nữa.
Rất nhanh thấy một người ăn mặc sặc sỡ cầm một cái túi cũng sặc sỡ màu của các loại kem chạy ra.
Yoochun hí hửng chạy ra chỗ JaeJoong, đang cười tươi như thế vừa nhận ra người bên cạnh là Yunho nụ cười trên mặt Yoochun tắt ngấm.
“Sao thế? Wa…. Sao mua nhiều thế? Em thèm đến vậy sao?”_ JaeJoong nhìn cái túi của Yoochun cũng muốn bị doạ.
Không để hai người nói thêm điều gì, Yunho gằn lên.
“Đi thôi”
Ba người rẽ vào một con hẻm nhỏ, đây là đường tắt đi về chung cư, rất vắng vẻ.
Yunho đi trước, kế đến là JaeJoong và Yoochun thì đi tít phía sau.
Không hẹn mà gặp, cả Yunho và JaeJoong đồng thời quay xuống.
“Em sao lại đi xa như thế?”
Cũng đồng thanh hét lên.
Yoochun giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, vì từ nãy đến giờ Yoochun vẫn cứ cúi đầu như thế.
“Em….”
Yunho hằm hằm mang mấy cái túi trả lại cho JaeJoong, đi nhanh tới trước mặt Yoochun.
“Em? Em làm sao? Em nghĩ em bao nhiêu tuổi rồi? Hai mươi mấy tuổi còn thích ăn kem? Hơn nữa, em cũng không phải con gái?”
Yunho chấn vấn câu nào, Yoochun lại càng cúi đầu thấp hơn.
JaeJoong không nhìn nổi cũng đi lại.
“Cậu nói vậy là sao? Kem là sở thích thôi mà…. Yoochun ăn có liên quan gì cậu không ?”
Yunho mặc kệ, anh bỏ lơ ngay cả JaeJoong đang nói.
“Bộ anh không thể đi với em sao? Lúc nào cũng không rủ Junsu thì đi với JaeJoong sao chưa lúc nào thấy em chủ động rủ anh thế ? Anh làm em sợ đến thế sao ?”
“Không, không có, tại…tại….”
“JaeJoong, phiền anh mang đống đồ này về trước, em và Yoochun có chuyện riêng cần nói chút”
Yunho giật lấy túi kem trong tay Yoochun đưa sang cho JaeJoong, cúi đầu cảm ơn một cái sau đó lôi tay Yoochun đi vào một cái ngõ khác.
Yunho làm nhanh đến độ JaeJoong còn chưa kịp từ chối thì bóng dáng hai người kia đã đi đâu mất.
“Bộ tôi làm osin cho hai người?”
JaeJoong tức đến nghiến răng nghiến lợi.
:
:
Yunho kéo Yoochun vào trong tiệm của mẹ Park.
Chào hỏi rồi mượn một căn phòng kín để nói chuyện.
Mẹ Yoochun nhìn cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng bà vốn rất yêu quý Yunho nên cũng không cảm thấy phiền hà gì, liền để tự nhiên cho bọn họ.
Yunho đến đây thường xuyên nên phòng ốc trong nhà biết hết. Anh kéo Yoochun vào căn phòng riêng mà mẹ Yoochun ưu ái dọn cho anh.
Vừa vào đến phòng, Yunho liền đẩy Yoochun ra.
“Rồi, nói đi, nguyên nhân là sao?”
Yoochun sợ sệt nhìn Yunho rồi lắp bắp.
“Em chỉ ….chỉ là không muốn phiền anh….”
“Vậy em có sợ anh không?”_ Yunho tiến gần một chút.
“Em….”_ Yoochun run rẩy lùi lại phía sau.
“Có sợ không?”_ Yunho lại tiến lên một chút.
“Có, em có sợ”_ Yoochun bị bức đến đường cùng, lùi vài bước đã thấy chân đụng phải thành giường.
“Nhưng anh không muốn em sợ anh…”
Yunho nhìn Yoochun. Ánh mắt buồn bã đến không ngờ.
Yunho đến gần Yoochun hơn một chút, ánh mắt vẫn không chút nào rời khỏi cậu, bàn tay nhẹ ngàng nâng chiếc cằm nhỏ xinh của cậu. Đôi mắt giao nhau, hoà quyện vào nhau.
Yoochun từ từ nhắm mắt lại, rồi môi cậu chạm nhẹ vào một đôi môi mềm và ấm quen thuộc. Yoochun đưa tay ra, ôm lấy đôi vai rộng của anh, cả người áp sát vào anh.
Yunho đặt Yoochun nhẹ nhàng xuống nệm, đôi môi tham lam mút nhẹ làn môi đầy đặn. Từ từ và chậm rãi, như thể thật lâu cho một cuộc khám phá. Đôi tay Yoochun khẽ siết chặt lấy vai anh, cậu yêu mến một Yunho như thế này, dịu dàng và quyến rũ. Cậu không nhớ từ lúc nào Yunho bắt đầu trở nên nghiêm khắc với cậu. Anh vốn dịu dàng như thế nhưng dần dần anh đáng sợ đến mức cậu không biết phải làm sao. Yoochun ôm chặt Yunho hơn như sợ Yunho như thế này sẽ biến mất, cậu chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào và nồng nàn đến cháy bỏng.
Yunho dần dần tách môi cậu ra, chiếc lưỡi tinh nghịch tiến sâu vào bên trong. Sự đê mê khiến cậu tưởng như sắp ngất đi. Hai chiếc lưỡi cuốn chặt lấy nhau, sự ngọt ngào lan toả….
Yoochun buộc lòng dứt ra khỏi nụ hôn, dù tiếc nuối nhưng cậu cần không khí để thở. Thở hổn hển, Yoochun mở mắt ra thì nhìn thấy hình ảnh mình trong đôi mắt của Yunho, vẻ mặt của anh lại càng thêm dịu dàng.
Anh ôm chặt lấy Yoochun, tay chạm vào vùng cổ thanh mảnh, sau đó trượt dài xuống bắp đùi, xoa bóp nhẹ nhàng.
Anh đặt môi lên cổ Yoochun, hôn hít đẫy đà hương vị chỉ có ở cậu, mỗi lần như vậy lại khẽ cắn nhẹ lên khiến Yoochun phải bật lên những tiếng rên khe khẽ, âm thanh rên rỉ của cậu thật sự rất kích thích.
Bàn tay anh vuốt ve khắp thân thể của Yoochun, vuốt từ những chỗ bình thường đến những chỗ khiến Yoochun toàn thân phải co rút và rên rỉ.
“Yun….không…. được….biểu diễn…ah…”
Yoochun dùng một chút lý trí cuối cùng mong Yunho có thể tỉnh táo hơn cậu, nếu tiến xa hơn cậu sẽ không thể biểu diễn được vào tối nay.
Nhưng Yunho im lặng.
Anh tiếp tục vuốt ve, bàn tay linh động cởi núc quần rồi giật phăng nó ra. Trước khi Yoochun kịp phản ứng, anh cúi xuống hôn ngấu nghiến lên môi cậu, bàn tay luồn sâu vào lớp vải quần mong manh còn sót lại, xoa xoa một cách từ từ, chính anh cũng như lịm đi với cảm giác này.
Rồi Yunho vùng dậy, ngồi hẳn lên người Yoochun, cuốn đi những gì vướng víu trên người anh và Yoochun.
Đang chuẩn bị làm bước cuối cùng thì…
Cộc…cộc…côc….
“Yunho, Yoochun, anh quản lý gọi điện gọi hai đứa về kìa”
Mẹ Park đứng bên ngoài gọi. Không biết mẹ có biết gì không nhưng nghe chất giọng hình như mẹ không biết gì cả.
Thế nhưng chắc hẳn mẹ không thể ngờ được sắc mặt của một người mà mẹ luôn khen ngoan hiền kia ở bên trong xấu đến thế nào.
Thử hỏi một người bị bỏ đói lâu ngày lúc sắp được ăn một bữa cơm mỹ vị mà bị đạp đổ sẽ có cảm giác như thế nào?
Yunho-shi lúc này thật rất muốn giết người.
Yoochun thở hắt ra, được cứu rồi.
Cậu đẩy Yunho ra một chút, với lấy quần áo của mình lúc nãy mặc vào.
“Yunho, để lần sau vậy, lần sau em sẽ bù cho anh”
Cậu cũng lấy đồ cho Yunho mặc vào.
“Thật sao? Em sẽ bù sao?”
“Ừm…”
“Anh nhanh mặc đồ vào đi”
Yunho vui ra mặt, nhanh chóng mặc đồ vào.
Như sực nhớ điều gì đó, lúc Yoochun chuẩn bị mở của đi ra thì bị Yunho kéo giật lại.
“Oa??”
“Anh sẽ lại là Yunho ngày xưa của em, nhưng em không được tỏ ra quá thích JaeJoong hay Junsu hơn anh là được!”
Yunho khẽ thì thầm vào tai Yoochun.
Khỏi nói cũng biết Yoochun ngạc nhiên như thế nào, cậu hào hứng ôm chầm lấy Yunho.
“Em biết mà”
:
:
Trở về căn hộ, hai người bị anh quản lý mắng xối xả vì tội dám bỏ đi một mình mà không báo trước.
JaeJoong đứng bên cạnh nhìn Yunho bị chửi mà đắc ý cười cười.
Và JaeJoong đã không nhìn ra, Yunho tuy bị mắng nhưng mặt thì cười tươi rói rói.
Bên dưới tay Yunho vẫn còn đang nắm chặt tay ai kia, không muốn buông ra nữa.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro