Chương 20: Luật cũ
Từ lúc tới sân trường, chị ba, anh tư, anh năm đều tự mình tách ra đi tìm bạn học năm ngoái của mình, chỉ có Tiểu Hàm đi theo cùng cha. Hiện tại thầy giáo vào lớp. Trước mắt sẽ từ chị ba, anh tư, anh năm... đi đóng tiền học cho ba người. Rồi mới tới ghi danh đi học cho Tiểu Hàm.
Lớp học có diện tích khoảng bốn mươi mét vuông.
Cửa lớp rộng khoảng một mét hai, nằm ở bên trái căn phòng. Từ ngoài đi vào, phía tay phải là hai dãy bàn họ, mỗi bên là năm cái bàn dài kèm theo năm cái ghế băng bằng ván được đóng dính vào bàn thành bộ, bên dưới bàn học là ngăn để cặp da của học sinh.
Phía bên tay trái là bụt giảng, tấm bản lớn màu xanh hình chữ nhật treo dính ở vách tường, trong cùng là bàn dạy học của thầy giáo.
Hai bên bức tường đối diện với nhau là hai hàng cửa sổ. Hiện tại những cánh cửa mở rộng, gió bên ngoài thổi vào lớp học, thoáng mát cực kỳ.
Tiểu Hàm cẩn thận đánh giá phòng học, ngẫn nghĩ, phòng học tốt đẹp hơn cô tưởng tượng nhiều lắm, cô cứ tưởng trường làng sẽ nghèo nàn rách nát lắm chứ. Trường tiểu học hồi đời trước của cô cũng không có đẹp như trường này. Xem ra nơi này đã được đầu tư.
Thầy giáo dạy lớp một là thầy Văn Tài, thầy độ chừng trên dưới ba mươi tuổi. Mặc áo sơ mi màu xanh thúc lưng, trông trang trọng và lịch thiệp. Thầy ngồi ở chỗ bàn của mình, tay cầm viết, lật sổ ghi tên danh sách, đồng thời thu tiền học phí của học sinh. Có học sinh nhà quá nghèo, chỉ ghi danh, rồi thì hẹn lại một vài ngày sẽ đóng.
"Thưa thầy, cho tôi ghi danh cho con gái tôi đi học!"
Cha lấy trong cặp của Tiểu Hàm ra một bộ hồ sơ gồm giấy khai sinh sổ hộ khẩu này nọ rồi đưa tới cho thầy giáo. Thầy giáo gật đầu mỉm cười, giơ hai tay nhận lấy. Lật giấy tờ nhìn nhìn một hồi, rồi mới ngóc đầu nhìn về phía Tiểu Hàm.
"Em là Liên Tiểu Hàm?" Giọng nói nhỏ nhẹ ôn hòa. Tiểu Hàm bị thầy hỏi, ngoan ngoãn gật khoanh tay chào thầy.
"Dạ, em là Tiểu Hàm, em chào thầy ạ!"
Thầy cười ôn hòa, "Ừm, ráng đi học ngoan và đều nha em!"
"Dạ thầy!" Tiểu Hàm mỉm cười vâng dạ.
Ở phía sau còn nhiều người chờ đợi, cho nên thầy giáo không nói nhiều nữa mà tập trung ghi danh, chờ xong xuôi liền ngửa đầu nhìn Liên Hoàn Liên.
"Tiền học phí cho bé là bốn mươi ba ngàn. Anh đóng luôn hay chờ thêm vài hôm?"
Liên Hoàn Liên vội móc tiền trong túi. "Dạ đóng luôn thầy!" Rồi đưa tiền cho thầy.
Tiểu Hàm nhìn tiền học phí chỉ có bốn mươi ba ngàn, hơi ngạc nhiên một chút. Tiền học phí "rẻ" như vậy???
Hồi nãy lúc cha vào đóng tiền học cho mấy anh chị, cô đứng ở cửa lớp chờ, cho nên không biết là bao nhiêu tiền, hiện giờ thấy của mình chỉ bốn mươi ba ngàn. Đúng là ngạc nhiên.
"Xong rồi đó anh. Anh dẫn bé về, ngày mai sáng tám giờ đưa bé tới trường học. Lớp một mỗi ngày học một buổi sáng, tám giờ tới mười một giờ rưỡi. Học thứ hai tới thứ tư, nghỉ thứ năm, học thứ sáu và thứ bảy, nghỉ chủ nhật. Em nói trước để anh xem mà sắp xếp, có đưa rước bé."
"Dạ, cảm ơn thầy, thưa thầy tôi về." Liên Hoàn Liền đẩy đẩy Tiểu Hàm còn đang đứng há hốc. "Thưa thầy về đi con."
Tiểu Hàm lấy lại tinh thần, khoanh tròn tay cúi đầu "Thưa thầy em về!"
"Dạ, anh và bé về!" Thầy giáo đáp.
Chờ tới lúc đi theo cha ra khỏi cửa lớp, Tiểu Hàm bị động được cha giúp mặt áo ấm che nắng, chờ khi đi ra tới đường lớn về nhà, cô vẫn còn chút thất thần. Một là vì học phí rẻ quá, hai là... Nghe thầy dặn dò giờ đi học làm cho cô nhớ lại chuyện của đời trước của cô, thứ mà cô sớm quên mất.
Thời đại nơi này xem ra thật giống đời trước của cô về luật lệ ah. Đời trước cô nhớ năm học tiểu học lớp một lớp hai gì đó, khi đó đi học thứ hai, thứ ba, thứ tư. Thứ năm là ngày nghỉ, sau đó học thứ sáu, thứ bảy, rồi nghỉ chủ nhật.
Về sau cũng không nhớ vào năm nào mà luật này được bộ giáo dục thay đổi lại thành nghỉ vào hai ngày cuối tuần.
Ban nãy nghe thầy nói lịch đi học, mới làm cho cô nhớ tới cái quy định luật lệ vào thời này.
"Làm gì mà ngơ ngẩn vậy út?" Tứ Tự đi bên cạnh Tiểu Hàm, thấy cô ngốc ngốc, tò mò thò đầu qua hỏi.
Tứ Tự vừa hỏi, những người khác cũng cuối đầu nhìn xuống Tiểu Hàm.
Tiểu Hàm vội cười giả lả. "Ha ha, không có, em là đang suy nghĩ, về sau đi học rồi."
"Ừ thì đi học chứ có gì mà suy nghỉ? Bộ út không thích đi học hả?" Tứ Tự lại hỏi.
"Không phải!" Nhìn thấy ánh mắt chợt lo lắng của cha, Tiểu Hàm vội vàng lắc đầu trả lời ngay, sau đó nắm chặt nắm tay, làm như cương quyết mà nói.
"Anh năm, em quyết định rồi, mai mốt đi học em sẽ cố gắng học thật giỏi, để lãnh thưởng, đem giấy khen về tặng cho ba mẹ."
Tiểu Hàm vừa dứt câu, đổi lấy ánh mắt vui vẻ của Liên Hoàn Liên, cái cười khịt mũi coi thường của Tứ Tự, ánh mắt hâm mộ của Nhị Hương cùng với vẻ mặt không cảm xúc của anh tư Tam Xạ.
Năm cha con theo đường cũ đi về, lúc này cũng có lắm người đi, nhưng không ai kêu gọi Liên Hoàn Liên nữa.
...
Về tới nhà, Bao Ngọc Thủy đang quét sân dọn dẹp nhà cửa, thấy mấy cha con đi về, nghi hoặc mở miệng hỏi.
"Ủa sao anh và các con về sớm vậy? Hôm nay chưa đi học hả?"
Liên Hoàn Liên gật đầu: "Ừ, anh nói mà em không chịu tin. Hôm nay chỉ ghi danh đóng học phí thôi, còn chưa có đi học. Đã mấy năm rồi bộ hông nhớ sao? Còn bắt các con mang tập sách theo nặng nhọc."
Thật lòng Liên Hoàn Liên không sợ các con nặng nhọc, mà là ông xấu hổ thôi. Tuy rằng cũng có nhiều người mang cặp sách theo cho con của họ, rồi thì mang về, nhưng mà khi nhìn thấy những người đi tay không tới đăng ký rồi về, ông thật xấu hổ. Chỉ là không dám nói lời thật lòng vì sợ vợ sẽ ngại.
Bao Ngọc Thủy lại không hiểu chồng mình nghĩ cái gì, nghe nói như thế, còn thật thản nhiên mà nói.
"Nặng cái gì mà nặng, nặng cũng phải ráng mang, mai mốt mỗi ngày đi học đều mang cặp, hôm nay mang cũng là mang, nặng mang riết thì quen. Tụi nhỏ cũng đi học mấy năm rồi, anh lo dư thừa."
Tiểu Hàm nhìn nhìn cha mẹ, nhún vai lắc đầu không cho ý kiến, đi trở về phòng của mình soạn quần áo thay ra.
Đồ đi học là đồ mới, cho nên phải giữ kỹ không thể mặc ở nhà.
"Tiểu Hàm, hôm nay tới trường thấy vui không con?"
Vừa thay quần áo xong, Bao Ngọc Thủy đã đi vào phòng lôi kéo tay Tiểu Hàm hỏi.
Tiểu Hàm ngoan ngoãn trả lời. "Dạ vui, con gặp thật nhiều bạn, cha còn dẫn con đi tham quan trường nữa. Trường lớn và đẹp lắm mẹ, lớp học cũng đẹp."
"Ừa, vui là được rồi. Vậy về sau con có thể một mình ngồi trong lớp với các bạn học được không?"
"Dạ được ạ!"
Bao Ngọc Thủy vẫn là còn lo lắng chuyện con gái mất trí nhớ, tuy bình thường bà đối xử với con gái út giống với những đứa khác, nhưng thật lòng bà vẫn còn lo lắm. Mất trí nhớ ah, nếu không nhắc, không kể không giải thích, trong con mắt và suy nghĩ của con gái nhỏ, bà cũng chẳng khác gì người xa lạ. Bà thì không sao, bà chỉ lo cho con gái, cảm thấy xa lạ rồi sống không vui vẻ. Cũng may, thời gian qua con gái không có gì khác lạ, tuy rằng ít hoạt bát hơn một chút so với trước kia, nhưng lại có vẻ càng hiểu chuyện và ngoan ngoãn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro