Chap 31💌
Một đêm mệt mỏi, suy nghĩ về nhiều chuyện, Seobin đã trở về trong sự ngạc nhiên và bất ngờ của bọn hắn, người đặc biệt là Jeonghyeon, có lẽ giờ anh đang rất vui vì cậu ấy đã quay lại, người anh đã yêu hơn cả cuộc sống của mình, quay lại Ricky khẽ cười nhạt, còn tình cảm của cậu thì sao, cậu biết phải làm gì, tâm trí của cậu bây giờ thật rối ren, không muốn suy nghĩ nữa, mệt mỏi lắm, có ai hiểu cho cậu không, cậu ngồi dậy trong mệt mỏi, làn gió bên ngoài khẽ len lỏi vào căn phòng yên tĩnh, ánh mắt thật nhạt nhòa cũng thật buồn
_Ricky dậy rồi sao? ''Matthew đi từ phòng thay đồ ra, trên người đã mặc sẵn bộ đồng phục"
_Ừ ''Ricky mệt mỏi nói"
_Chờ tao thay đồ ''Nói xong cậu bước ra khỏi giường đi tới phòng thay đồ, cánh cửa đóng lại, bên ngoài là những suy nghĩ của Matthew từ hôm qua, cậu đã như vậy rồi, cảm giác đâu khác gì, Matthew cũng buồn, cũng khó chịu nhưng dù vậy thì có thể làm được gì ngoài im lặng....!! Chúng ta không có quyền được xen vào chuyện của bọn họ, chỉ là người lạ thôi, đi ngang qua đời rồi cũng biến mất nhanh như 1 cơn gió"
Bọn cậu bước xuống căn bếp, mọi người đã dậy sớm và bên cạnh họ là cậu trai đó, có vẻ như rất vui vẻ, cũng không có gì là ngạc nhiên, cậu trai đó đã vốn rất quan trọng với bọn họ, còn Ricky cậu chỉ nhìn lướt qua Jeonghyeon, anh vẫn không để ý đến cậu, ánh mắt chỉ hướng về Seobin, còn gì lạ khi người ta là người đến trước và được hạnh phúc, còn cậu, tình cảm này chỉ là đơn phương...đơn phương mà thôi, đừng ảo tưởng nữa
_Mọi người, chúng ta ra xe đến trường trước thôi ''Zhang Hao chán nản khi phải nhìn bầu không khí căng thẳng này của các cậu rồi"
_Đi thôi ''Taerae nói, tất cả các cậu vội ra khỏi biệt thự, tản bộ đến trường, con đường được thắp đèn sáng rực, những chiếc lá xào xạc trên những cành cây, từ đây tới học viện cũng không xa nhưng bọn cậu vẫn có cảm giác lạnh hết sống lưng vì chưa bao giờ bọn cậu ra ngoài vào buổi tối như thế này"
_Ủa mà sao chưa thấy bọn họ xuống nhỉ? ''Junhyeon dừng lại nói"
_Chắc là vẫn còn ngủ ''Hanbin điềm tĩnh nói"
_Thưa các hoàng tử ''Ông quản gia hắc ám từ đâu xuất hiện trong bóng tối"
_Có chuyện gì sao? ''Jiwoong tựa lưng vào chiếc ghế, trầm giọng nói"
_Các cậu ấy đã tới trường trước rồi ạ ''Ông quản gia nói"
_CÁI GÌ!! ''Gyuvin tý nữa thì sặc nước"
_Bọn họ đi bằng gì? ''Hanbin bật dậy nói"
_Đi bộ thưa các hoàng tử ''Ông quản gia dứt lời, bọn hắn ngưng ngay lại hành động, Seobin díu mắt nhìn xung quanh, bọn hắn thái độ này là gì"
_Taerae của tôi, đi buổi tối nguy hiểm như vậy, bao nhiêu Vampire còn ở xung quanh những con đường đó, bọn họ còn là con người ''Junhyeon lo lắng đứng dậy"
_Đi tìm ''Jiwoong đứng dậy, nói xong anh khoác áo vest đồng phục vào chạy ra ngoài trước. Matthew em đang ở đâu? Tâm trí anh bây giờ chỉ lo lắng cho cậu mà thôi"
_Ricky ''Jeonghyeon cũng đứng bật dậy, giọng nói nhỏ nhưng cũng đủ để Seobin nghe thấy, nói xong anh cũng chạy theo bọn hắn, Seobin cũng chạy theo, trong lòng cậu cảm thấy rất khó chịu, Jeonghyeon anh bị làm sao vậy, sao anh có thể quan tâm người con trai khác trước mặt em"
Bọn cậu vẫn đang trên đường đến trường, chợt dừng lại khi nghe thấy 1 tiếng cười của 1 thằng con trai, không, không phải 1 người mà là 5 người, càng ngày càng tiến gần bọn cậu
_Matthew à..tiếng gì vậy?? ''Yujin nổi da gà nói, bọn cậu sợ hãi nhìn xung quanh, chỉ là những tiếng lá cây và ngọn gió lạnh thổi lướt qua, phía trước là con đường tối vắng vẻ"
_Ta..o khô....ng biết ''Cậu díu mắt nhìn sắc lạnh xung quanh, rõ ràng là bọn chúng đang ở rất gần nhưng tại sao cậu lại không nhìn thấy, chợt có một thứ gì đó đằng sau ôm lấy người Matthew"
_He he mấy cậu em đang đi đến trường sao? ''Một tên tóc xanh đằng sau ôm lấy người Matthew"
_Á ''Yujin đang bị một tên phía trước cầm lấy bàn tay, Taerae cũng bị 1 tên phía sau ôm lại"
_Thả tôi ra thằng khốn kiếp kia!! ''Zhang Hao cố giật tay ra nhưng cả người bị tên tóc đỏ ôm lại rất mạnh khiến cậu rất đau đớn"
_Cậu em rất xinh đấy ''Một tên tóc nâu cầm lấy cổ tay Ricky mà ve vãn"
_Thả ra ''Cậu sắc lạnh nhìn lên tên đang đứng trước mặt"
_Cậu em rất xinh, rất có cá tính, anh rất thích ''Tên đó cười rất gian và xảo quyệt, tiến gần sát người cậu khiến Ricky cảm thấy sợ hãi"
_Nhìn xem, cậu bé này thật xinh đẹp và lạnh lùng, con người ''Tên đó cầm lấy cằm của Matthew, ánh mắt sáng rực lên sự thèm thuồng, khao khát"
_Chết tiệt thả tôi ra ''Matthew cố gắng hất tay ra nhưng cơn khát đã làm hắn lên cơn dại cầm chặt lấy tay của Matthew khiến cậu đau đớn, ánh mắt nhíu lại"
_Tên..khốn!
Hắn ta vẫn cười, chiếc răng nanh sắc hiện ra, hắn nắm chặt bàn tay Matthew, cậu sợ hãi, cậu thật sự rất sợ
_Jiwoong!! Cứu tôi với, anh đang ở đâu, cứu tôi ''Matthew díu mắt lại, khuôn mặt tràn ngập sự sợ hãi thì có một ai đó gọi tên cậu"
_Matthew!!! ''Cậu vẫn không dám mở mắt cho tới khi tên đó ngã xuống trước mặt cậu, hắn đã nằm gọn ở dưới chân cậu, cậu từ từ nhìn lên"
_Jiwoong, anh cứu tôi sao!? ''Trước mặt cậu là Jiwoong với khuôn mặt vô cùng lo lắng cho cậu, anh đi tới ôm lấy cậu vào lồng ngực''
_Cậu không sao rồi, đừng sợ nữa ''Anh ôm chặt lấy cậu như thể cậu sắp rời xa khỏi anh vậy, Matthew mở to mắt, tràn ngập sự ngạc nhiên, Jiwoong anh đã cứu cậu? Chạy đến bên cậu? Là anh sao, cậu không mơ chứ và tại sao anh lại nói như vậy với cậu"
_Ricky mở mắt ra nhìn, tôi đây ''Jeonghyeon ôm lấy người Ricky, cậu sợ hãi từ từ mở mắt ra, trước mặt cậu là Jeonghyeon"
_Sao anh lại ở đây? ''Ricky nói"
_Cậu đi tại sao không nói cho tôi biết hả, cậu có biết tôi lo cho cậu lắm không, sợ cậu sẽ xảy ra chuyện gì rồi ''Anh ôm chầm lấy cậu, giọng nói của anh như pha thêm sự tức giận nhưng cũng rất lo lắng"
_Anh lo cho tôi!! ''Ricky tròn xoe mắt nhìn lên Jeonghyeon"
_Phải tôi rất lo, lần sau đừng như vậy nữa, đừng làm tôi lo nữa, cậu hiểu chưa hả, nếu muốn đi đâu hãy cùng tôi đi ''Jeonghyeon tức giận nói, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu"
Ricky cúi đầu xuống, sao anh lại lo cho tôi chứ, tôi có là gì của anh đâu mà anh lại lo như vậy, anh làm như vậy chỉ càng làm tôi thêm ảo tưởng thôi, xin anh đừng đối xử tốt với tôi như vậy, tôi sẽ yếu lòng mất!!
Hanbin bóp chặt tay tên tóc đỏ khiến hắn cảm thấy đau đớn như sắp chết
_Dám động vào người con trai của ta, ngươi ăn gan hùm sao! ''Ánh mắt sắc lạnh của Hanbin đâm thẳng vào trái tim hắn"
_Hoàng tử Hanbin tôi..không biết đó..là người của ngài.. ''Tên đó sợ hãi nói, 1 nửa sinh mệnh của hắn đã bị anh lấy mất đi, nếu bây giờ lấy nốt thì hắn chỉ còn con đường chết"
_Hanbin tôi không sao, thả anh ta ra đi ''Zhang Hao ôm lấy phía sau lưng Hanbin, anh buông tay hắn xuống"
_CÚT ĐI! ''Tất cả xanh lét mặt, tên nào tên đấy chạy hết đi trong bóng tối"
_Cậu không sao chứ? ''Anh nói"
_Tôi không sao ''Zhang Hao gật đầu buông Hanbin ra"
_Cậu có biết tôi lo lắm không hả cậu nhóc kia!!!! ''Hanbin cầm lấy tay của cậu, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng vô cùng"
_Anh nói sao!! ''Zhang Hao ngẩng mặt lên"
_Đừng như vậy nữa ''Hanbin kéo tay Zhang Hao ôm lấy cậu, lần đầu tiên anh biết quan tâm 1 người con trai và cũng lần đầu anh biết lo lắng cho 1 người là như thế nào, là sợ mất, sợ nhiều điều, Zhang Hao không trả lời nhưng tim cậu lại đập rộn lên vì anh, việc cậu thích anh cậu phủ nhận nhưng thái độ này của anh khiến cậu cảm thấy rất ấm lòng, có phải anh đã bắt đầu học hết được những tình cảm của con người rồi không"
_Ta đã rất lo lắng em có biết không!! ''Gyuvin lạnh lùng nhìn Yujin, ôm lấy cậu"
_Đừng xa khỏi ta, ta sẽ không chịu được mất ''Khi ở bên cạnh anh, cậu có cảm giác như mình được bảo vệ, mình được yêu thương che chở, đây có phải là định mệnh của cậu không!!"
Taerae rất sợ, vì cậu đã từng bị Park Hanbin bỏ rơi nhưng cậu lại được bàn tay Junhyeon ôm lấy, anh đã chạy đi tìm cậu, đã lo lắng vì cậu, người con trai này đã làm cậu lại thêm 1 lần nữa yếu lòng và quên mất cảm giác bị bỏ rơi là như thế nào....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro