CHƯƠNG 18
Ban đêm vô cùng yên tĩnh, phảng phất có thể nghe thấy tiếng đập của tim mình, Tạ Tương nằm ở trên giường nhưng lại không thấy buồn ngủ, trong đầu đều là hình ảnh của Thẩm Quân Sơn, cậu ta khoác áo cho mình, lại vì thấy cô sợ hãi mà cầm thật chặt tay mình, còn nói nhỏ ở bên tai mình.
Ban ngày ở trước mặt mọi người, cô không dám biểu hiện quá nhiều quyến luyến.
Loại cảm giác này, quá mức quen thuộc, làm cho người ta không tự chủ được muốn ỷ lại, giống như chỉ cần ở nơi nào có cậu ta, thì không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì, cảm giác an tâm này lúc trước cô chỉ cảm nhận được qua anh trai, nhưng hiện tại lại xuất hiện trên người Thẩm Quân Sơn,rốt cuộc cảm giác của cô đối với Thẩm Quân Sơn là loại cảm giác gì, Tạ Tương cũng biết rõ nữa , chẳng qua là cảm thấy có thể ở bên cạnh cậu ta rất tốt.
Thiếu niên ngây thơ rồi cũng sẽ lớn lên, thế nhưng Tạ Lương Thần vẫn chỉ dừng lại ở năm đó, dần dần bị bỏ lại đằng sau.
Mặc kệ trước đó đã xảy ra nhiều chuyện không tốt, cuối cùng cũng lại đâu vào đấy qua. Trải qua ngày kinh hồn hôm đó, sinh hoạt ở Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa vẫn như cũ cực kỳ phong phú, mỗi ngày trừ bỏ huấn luyện hay cả khi đi ngủ, nếu như có thể xem nhẹ tên Cố Yến Tranh thỉnh thoảng xấu tính, sinh hoạt của Tạ Tương cũng coi như êm đẹp.
Rốt cục cũng tới ngày Tạ Tương thi lại, cô cùng Cố Yến Tranh phải cùng nhau thi lại tất cả, trên đường chạy phụ trọng thật dài, hình ảnh hai người lúc gần lúc xa, Cố Yến Tranh dễ dàng vượt qua cô, lại chạy ngược trở về, lại chạy tới, lại chạy ngược trở về, cứ liên tục như vậy, như là không biết mệt, cho đến khi đến điểm cuối, loại hành hạ này mới xem như kết thúc.
"Tạ Lương Thần, tốc độ không đủ, sức chịu đựng cũng không tốt, lực bộc phát lại càng không, sức chịu đòn cũng yếu, quả thực nát bét." Lữ Trung Hãn cầm phiếu điểm nhìn khuôn mặt uể oải của Tạ Tương, tiếng nói xoay một cái: "Bất quá miễn cưỡng hợp cách."
"Lương Thần! Quá tốt rồi!"
Hoàng Tùng nắm bả vai Tạ Tương bắt đầu reo hò, thoạt nhìn cậu ta so với Tạ Tương còn cao hứng hơn.
Lữ Trung Hãn phủi tay, "Yên lặng! Sau cuộc thi này thì cũng đã đến tết Trung thu, từ ngày mai, các cậu sẽ có ba ngày nghỉ phép, dọn dẹp một chút rồi về nhà ăn tết đi."
Một lần nữa đám người bộc phát tiếng hoan hô, lần này Lữ Trung Hãn cũng chỉ cười cười không ngăn cản.
Trước ngày nghỉ, Tạ Tương cùng Hoàng Tùng hẹn nhau đi quán rượu Sơn Nam thư giãn một tí, thuận tiện Tạ Tương cũng muốn đi xem Tiểu Quân một chút.
Vừa mới đẩy cửa ra đã thấy người quen cũ, là Cố Yến Tranh và Khúc Mạn Đình, hai người họ ngồi ở trước quầy ba uống rượu, Đàm Tiểu Quân cũng đang cùng bọn họ đứng chung một chỗ cười cười nói nói.
Tạ Tương đi rất vội vàng, vừa mới gội đầu xong đã bị Hoàng Tùng túm đi, tóc còn chưa có khô.
Ngồi ở quầy bar bên cạnh, Tiểu Quân vội vàng rút khăn mặt lau tóc cho Tạ Tương, "Gội đầu xong sao không lau khô hả? Bị cảm thì phải làm sao? Cậu lớn như vậy rồi, sao lại giống như một đứa con nít thế"
Tạ Tương cúi đầu không nhúc nhích, ngoan ngoãn ngồi yên để cho Tiểu Quân lau tóc cho cô , cho đến khi động tác trên đầu đã ngưng lại hẳn, Tạ Tương mới cầm cái hộp trong tay để lên trên quầy bar, "Tớ mang cho cậu thứ tốt đây, mau ăn thử đi."
"Là bánh quy!" Tiểu Quân mở hộp ra, lấy ra một cái bánh cắn một cái, đem nửa cái bánh còn lại đưa cho Tạ Tương, "Rất ngọt a, cậu cũng ăn thử đi."
"Không ăn, tớ không thích ăn ngọt."
"Ăn thử đi mà."
"Nha!" Khúc Mạn Đình rốt cục không nhìn nổi, xoa xoa cánh tay, "Hai người các cậu có thể thôi đi không,da gà của tôi cũng nổi lên hết rồi."
Tạ Tương vốn dĩ không để ý, lúc này mới phát hiện mọi người xung quanh đều đang dùng ánh mắt mập mờ nhìn bọn họ chằm chằm, một mặt xấu hổ liền giải thích, "Không phải như các cậu nghĩ đâu, chúng tôi chỉ là bạn bình thường thôi."
"Hai người như vậy mà còn nói không phải, đồ ngốc cũng có thể nhìn ra." Khúc Mạn Đình bĩu môi, nhìn về phía Hoàng Tùng: "Cậu nói bọn họ có giống một đôi hay không?"
"Giống, rất giống." Hoàng Tùng cười ngây ngô, không phát hiện ra Khúc Mạn Đình đang trêu ghẹo mình.
Tạ Tương cảm thấy rất không được tự nhiên, Hoàng Tùng đần độn gãi đầu một cái, nhớ tới chính sự, "Đúng rồi Lương Thần, nhà cậu ở Bắc Bình, kì nghỉ lần này cậu sẽ ở đâu? Nếu không thì cùng tôi về nhà đi."
"Đừng có mơ!" Đàm Tiểu Quân hướng về phía Hoàng Tùng vung nắm đấm, "Cậu ấy sẽ về nhà của tôi, mẹ tôi cũng đã chuẩn bị phòng cho cậu ấy rồi."
Không khí ngưng đọng, chung quanh đều an tĩnh lại.
"Cậu còn nói không phải, đều đã gặp mặt người lớn trong nhà rồi!" Âm thanh Khúc Mạn Đình bén nhọn phá vỡ yên tĩnh trong nháy mắt.
Lúc này ngay cả Đàm Tiểu Quân cũng đứng ngồi không yên, "Không phải, không phải như các cậu nghĩ đâu."
Tạ Tương nghiêm mặt nói: "Các cậu thật sự hiểu lầm rồi, cha mẹ tôi cùng cha mẹ của Tiểu Quân vốn đã quen biết từ trước cũng rất thân thiết, biết tôi và em gái tôi đến nơi này đi học, cho nên bọn họ chiếu cố bọn tôi rất nhiều, bình thường khi có kì nghỉ, chúng tôi đều trở về nhà của Tiểu Quân."
Ánh mắt Cố Yến Tranh lập tức nhìn tới, trong mắt còn mang theo ý cười, Tạ Tương cùng cậu ta bốn mắt chạm nhau, lập tức liền quay đầu.
Khúc Mạn Đình vẫn không tin, hừ một tiếng: "Nhà các cậu nhỏ như vậy, ở được nhiều người như vậy sao?"
Đàm Tiểu Quân nói: "Chen một chút là được mà."
Hoàng Tùng bị mọi người ném sang một bên, lúc này rốt cục cũng có cơ hội chen vào nói, "Nếu không cậu cùng tôi , cậu một người đàn ông lớn như vậy ở nhà Tiểu Quân cũng không tiện. Nhà chị của tôi cách chỗ này không xa, phòng cũng đủ lớn, ở mười mấy người cũng không có vấn đề gì."
Tạ Tương buồn rầu vuốt vuốt đầu, "Cũng được." Cô nhẹ gật đầu, tình huống trước mắt như vậy nếu thật sự đi đến nhà của Tiểu Quân, về sau lại càng có nhiều hiểu lầm hơn.
"Không được!" Cố Yến Tranh cùng Đàm Tiểu Quân đồng thời hô to, sau đó đưa mắt nhìn nhau.
"Sao lại không được ?" Hoàng Tùng tròn mắt.
Cố Yến Tranh nói: "Nhà của cậu có chỗ ở nhiều như vậy sao?"
Hoàng Tùng rất thành thật, "Nhà chị tôi rất lớn, mười mấy người ở cũng được."
Đàm Tiểu Quân giơ tay lên, "Vậy tôi cũng muốn đi!"
Hoàng Tùng vui mừng không thôi: "Cậu . . . Ha ha, hoan nghênh hoan nghênh."
Cố Yến Tranh cùng Khúc Mạn Đình lần nữa đồng thanh: "Tôi cũng muốn đi!"
Nhìn Khúc Mạn Đình một chút, Cố Yến Tranh lung tung nói: "Tôi cũng chưa có được thấy biển."
Khúc Mạn Đình lẩm bẩm: "Tôi, tôi cũng vậy!"
Tạ Tương nhìn ba người không đáng tin cậy trước mắt, lập tức cảm thấy bó tay toàn tập, vừa định lên tiếng ngăn cản, Hoàng Tùng lại tiếp lời, "Cứ quyết định vậy đi, sáng mai chúng ta tập hợp trước cửa Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa, nhớ kỹ sáng sớm là đi nha, bằng không thì không kịp xe lửa."
"Không cần vội vã như vậy, tôi lái xe ,xe chở vừa đủ 5 người." Cố Yến Tranh hơi đắc ý nói ra, nói xong nhìn về phía Tạ Tương nhíu mày, một bộ dạng tranh công như muốn được thưởng.
Thế nhưng Tạ Tương lại không thèm nhìn cậu ta một cái, lại đang cúi đầu phiền muộn nghĩ xem mấy ngày tiếp theo nên vượt qua như thế nào, Tiểu Quân thì không nói, thế nhưng còn hai người kia thì sao, một thiếu gia nhà giàu bất cần đời, một đại minh tinh không thể kiểm soát được, quả thực là vô cùng phiên toái, quan trọng nhất là, hai người này lại ở cùng một chỗ nếu không phải cãi nhau thì chính là đánh nhau, Tạ Tương đã có thể đoán được kết quả của chuyến đi này.
Cô và Tiểu Quân vốn dĩ nhờ có kì nghỉ này mà có thể vui chơi cùng nhau mấy ngày, lần này, đều bị người ta làm cho rối loạn cả lên.
Sáng sớm hôm sau, đúng giờ Cố Yến Tranh lái một chiếc xe mui trần xa hoa đứng trước cửa Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa,cậu ta từ trên xe bước xuống, liền kéo Tạ Tương đến chỗ ngồi kế bên tài xế, sau đó quay đầu lại hỏi Đàm Tiểu Quân cùng Hoàng Tùng đang ngồi ghế sau, "Khúc Mạn Đình đâu?"
Tiểu Quân ngồi ở đằng sau quay đầu lại nhìn , chỉ thấy hai chiếc xe kéo lần lượt đi tới, ngồi ở phía trước là Khúc Mạn Đình toàn thân mặc một bộ âu phục màu đen, cô trang điểm tinh xảo, móng tay sơn đỏ tươi trên tay còn mang đủ các loại đồ trang sức khác nhau, nhìn không giống như đi du lịch, ngược lại giống như muốn đi nhận thưởng.
Chiếc xe đằng sau còn khoa trương hơn, chất đầy những cái rương to nhỏ khác nhau.
Khúc Mạn Đình chỉ huy phu xe đem những cái rương đều nhét vào cốp sau, sau đó đi đến ghế phụ hướng về phía Tạ Tương ngoắc ngoắc ngón tay, "Cậu cảm thấy một người như tôi phải ngồi chung với hai người đằng sau đó hả, thích hợp sao?"
Tạ Tương nhìn Khúc Mạn Đình một thân trang phục lồng lẫy nhún vai, bất đắc dĩ bước xuống ngồi phía sau.
Cố Yến Tranh đột nhiên nghiêng người ôm ngang Khúc Mạn Đình vừa mới ngồi trên ghế phụ, quay đầu liền ném tới ngồi phía sau ở giữa Đàm Tiểu Quân cùng Hoàng Tùng, hàng sau lập tức vang lên nhiều tiếng hô kinh ngạc.
"Còn không qua đây!" Cố Yến Tranh kéo Tạ Tương về chỗ ngồi, không cho mọi người chút cơ hội phản ứng liền khởi động xe, lúc này, vô luận Khúc Mạn Đình la hét thế nào cũng không cách nào đi lên phía trên ngồi được.
Xe con mui trần một đường chạy như bay rất nhanh đã tới bờ biển, cách đó không xa, một tòa nhà gỗ nho nhỏ được toạ lạc cạnh bờ biển,Hoàng Tùng giới thiệu mọi người cho chị mình cùng anh rể.
Chị và anh rễ của Hoàng Tùng khá là nhiệt tình, xem bọn họ đều là những thiếu niên nhiệt huyết giống như Hoàng Tùng, ăn mặc lại thời thượng, ăn nói cũng rất hoà đồng, làm cho hai vợ chồng rất hâm mộ cũng có chút hiếu kỳ.
Tạ Tương ngồi xe lâu như vậy, trên đường lại phải nghe Cố Yến Tranh cùng Khúc Mạn Đình cãi nhau liên tục khiến cho đầu cô ong ong cả lên, Hoàng Tùng lại tràn đầy phấn khởi muốn dẫn mọi người đến bờ biển bắt cá, cô cảm thấy mệt mỏi, khoát khoát tay nói muốn nghỉ ngơi trước.
Hoàng Tùng và Cố Yến Tranh cầm xiên cá cùng cần câu rời đi, Khúc Mạn Đình cũng không muốn làm phiền hai người kia yêu nhau nên cũng đi theo, chỉ còn lại Tạ Tương và Đàm Tiểu Quân, hai người sắp xếp những cái rương, nằm trên giường một lúc, sau đó xuống lầu đi lòng vòng, lại chuẩn bị đến giờ ăn cơm, nên thuận tay giúp đỡ mở tiệc.
Tiểu Quân một bên bày bàn ăn vừa nói: "Tớ thấy cả đoạn đường đi cậu đều cười rất tươi, có phải đã biết yêu rồi không?"
Tạ Tương giật nảy mình, vội vàng thấp giọng nói: "Làm sao có thể! Ở trường học mọi người đều nghĩ tớ là đàn ông đó."
"Đó là do bọn họ không biết, nhưng cậu thì có thể thích người khác mà đúng không." Tiểu Quân ôm lấy Tạ Tương cái cằm đột nhiên xích lại gần: "Thành thật khai báo, có phải là Cố Yến Tranh hay không!"
"Cậu ta? Mắt tớ có bị mù hay đầu óc bị hỏng đâu chứ " Tạ Tương im lặng, bất đắc dĩ đẩy cô ra.
"Cố thiếu gia thì làm sao, gia thế rất tốt, cũng rất đẹp trai, nói chuyện lại rất hài hước, quan trọng nhất là các cậu mỗi ngày đều ở cùng nhau, chẳng lẽ không có cọ sát ra chút tia lửa gì?"
Tạ Tương bĩu môi, nhìn không chớp mắt bày ra dụng cụ làm đồ nướng: "Có a, cọ ra một đống thuốc nổ ,giống như pháo hoa luôn."
Bên cạnh đột nhiên không có thanh âm, Tạ Tương quay đầu lại nhìn, Cố Yến Tranh đang ôm Khúc Mạn Đình đi đến, bởi vì hôm nay muốn xuống nước, Khúc Mạn Đình đã cố ý mặc một bộ váy sa mỏng thuỷ lam, mép váy lắc nhẹ, đung đưa trong gió như tranh vẽ, mà Cố Yến Tranh cũng theo cô cùng một chỗ nhập vào trong tranh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro