Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 15

"Tôi nhổ vào!"

Mấy người bọn họ đều kinh ngạc ngây người tại chỗ, bị Chu Ngạn Lâm mắng một trận, thế nhưng lại không thể nói gì được.

Nhìn Chu Ngạn Lâm rời đi, cậu ta một thân quân trang sáng chói, tuy nói đến Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa là vì hoàn thành nguyện vọng của anh trai, thế nhưng những người ở  Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa đều là những người quân nhân hết lòng vì tổ quốc, bảo vệ quốc gia được xem như là trách nhiệm của bản thân. Bây giờ đồng bào lại bị chết thảm như vậy, hung thủ giết người lại ung dung nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, nếu như hôm nay cứ để cho bọn họ rời đi như vậy . . . Tạ Tương cúi đầu nhìn huy hiệu trước ngực một chút, tay nắm chặt, cô như thế này sao có thể xứng đáng với thân phận là một người quân nhân của mình.

"Cậu ta nói là thật sao?" Cô khẽ nói, đập vào mắt không còn là sân bóng màu xanh bình yên nữa , mà là cảnh bốn học sinh đang giãy dụa bên trong ngục giam lửa cháy phừng phừng, bọn họ bất đắc dĩ, nhân dân bất đắc dĩ, quốc gia rách nát, tất cả  làm cho  lòng cô dâng lên một trận sóng lớn.

Không biết bao lâu, Cố Yến Tranh đang ngẩn người lại nhấc chân rời đi, chạy về phía phòng tạm giam. Tạ Tương kinh hãi, "Uy! Cố Yến Tranh, cậu đi làm cái gì a?"

Dựa vào tính tình của Cố Yến Tranh, hẳn là không chuyện gì là không thể xảy ra.

Thật đúng lúc, thương hội Nhật Bản lại tới đón người ở ngay thời điểm đó, lúc Tạ Tương chạy đến trước cửa phòng tạm giam, nơi này đã lít nha lít nhít vài vòng người.

Trong lúc nhất thời cô không chen vào được, chỉ có thể nhón chân đứng ở vòng ngoài quan sát.

Vòng tròn bên trong dân tình sục sôi, các học sinh hô hào khẩu hiệu vang dội, kích động chen lên phía trước, đám vệ binh làm bức tường người ngăn các học sinh lại, Tạ Tương nhìn thấy Chu Ngạn Lâm cũng ở đây, hô to khẩu hiệu vô cùng vang dội.

Tống Hoa Bình ngăn trước mặt các học sinh, gầm lên: "Làm gì, muốn làm cái gì?"

"Tống huấn luyện viên! Bảy người công nhân và một đứa bé ở nhà máy sản xuất bông vải Hoa Tây, bốn học sinh ở ngục giam thành nam, đều chết trên tay những người Nhật Bản này. Bọn họ là tội phạm giết người, chúng ta không thể thả bọn họ đi như vậy!"

"Đúng! Chúng ta không thể thả bọn họ được!"

Dân tình sục sôi, vệ binh Nhật Bản tiến lên đàn áp các học sinh, đầu lĩnh Chu Ngạn Lâm thấy vậy cũng tiến lên đánh lại bọn họ, hai gã vệ binh khác xông tới, muốn chế phục Chu Ngạn Lâm.

Trong vòng truyền đến một tiếng súng vang, đám người hỗn loạn cũng không thể không nghe được tiếng súng, súng trường bắn một phát lên trời , dưới ánh mặt trời hiện ra hàn quang lạnh lùng, cầm súng là một đôi thon dài tay, khớp xương rõ ràng, nổi gân xanh, Cố Yến Tranh đưa lưng về đám người, Tạ Tương nhìn không rõ sắc mặt của cậu ta lúc bấy giờ, nhưng có thể thấy được đôi mắt thâm thuý kia của Cố Yến Tranh chứa đầy lửa giận.

Tống Hoa Bình nhìn Cố Yến Tranh ánh mắt tràn đầy chấn kinh, đám học viên này đến ngăn cản đều nằm trong dự liệu của ông ta, dù sao cũng là thiếu niên nhiệt huyết. Thế nhưng ngang nhiên dám ở dưới mấy chục họng súng mà nổ súng, tên Cố Yến Tranh này không muốn sống nữa sao? Ông ta dùng ngón tay chỉ Cố Yến Tranh nói: "Cậu muốn làm gì, tạo phản sao?"

Cái này chỉ muốn nói cho bọn người Nhật Bản nghe, cũng chính là nghi vấn của ông ta.

Trước mắt là các họng súng nhắm ngay mình, Cố Yến Tranh không sợ hãi, "Lời này hẳn là tôi hỏi ông mới đúng, mọi người đều biết những người này là tội phạm giết người. Hiện tại, bên ngoài có vô số ánh mắt nhìn bọn họ chằm chằm, vậy mà ông lại muốn ở ngay trước mắt bọn họ mà thả người,Tống huấn luyện viên, tôi muốn hỏi ông, ông từ bỏ thanh danh rồi sao. Thể diện đâu? Cũng không cần nữa sao?"

"Ta là phụng lệnh tư lệnh, phụng . . ."

"Phụng lệnh toà thị chính đúng không, vậy thì công văn phê chuẩn phóng thích bọn họ đâu, thủ lệnh sao, ông cũng không phải muốn nói là chỉ nghe lệnh từ miệng của người nào đó đi, huấn luyện viên, người có thể ngốc, nhưng không thể ngu xuẩn, oan ức rõ ràng  như vậy, ông cũng chịu đựng thật giỏi nha!"

Tống Hoa Bình sắc mặt âm trầm bất định, bình tĩnh mà xem xét, lời của Cố Yến Tranh không phải không có lý, bây giờ dân tình xúc động, rất nhiều người đều đang nhắm đến mạng sống của ba tên này. Trương Trung huân, Bạch Bùi Dung hai lão hồ ly này lại đem khoai lang nóng bỏng tay như vậy ném cho Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa,  lợi và hại không cần nói cũng biết, thế nhưng hôm nay bên kia tạo áp lực, không thả ba người này cũng không được.

Bên cạnh xe một tên đàn ông mập mạp nhìn thấy Tống Hoa Bình không ngừng lung lay, lập tức tiến lên thuyết phục: "Tống tiên sinh, ông đừng quên . . ."

"Bành" một tiếng súng vang ngăn chặn hắn ta muốn nói chuyện, Cố Yến Tranh hướng về hắn ta bắn một phát súng, đạn sượt qua góc áo của hắn ta đánh vào trên ô tô, liền xoẹt một tia lửa.

Đám người liền bộc phát, vệ binh Nhật Bản nhao nhao đem nạp đạn lên nòng, tất cả đều nhắm vào Cố Yến Tranh, Tạ Tương thấy thế vội vàng xuyên qua đám người, giành lại súng của vệ binh bảo hộ bên người Cố Yến Tranh,cục diện nhất thời hỗn loạn không chịu nổi.

Sự tình phát triển đến mức này, không thể kéo dài nữa, Tống Hoa Bình hạ quyết tâm: "Hạ súng xuống, áp giải bọn họ xuống đi!"

Cố Yến Tranh cười lạnh không dứt: "Tống Hoa Bình! Ông muốn làm Hán gian sao?"

"Cậu nói ai là Hán gian?"

"Tôi đương nhiên là nói ông rồi."

Tống Hoa Bình giận dữ, móc súng lục chỉa vào đầu Cố Yến Tranh, "Tôi đánh chết cậu!"

Cố Yến Tranh môi mím thật chặt khóe môi thế mà còn cười, "Đến đi! Ông có lá gan đó sao?"

Tạ Tương nhìn họng súng tối om kia, chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới đều toát khí lạnh, cô nhịn không được hô to: "Tống huấn luyện viên! Ông vì mấy tên đã sát hại đồng bào của chúng ta mà bắn học sinh của mình sao?"

Tựa hồ bị câu nói này đánh thức, Tống huấn luyện viên mặc dù vẫn như cũ phẫn nộ trừng mắt Cố Yến Tranh, cuối cùng lại dời họng súng.

"Đem cậu ta đưa đi!"

Vệ binh cùng nhau tiến lên, mấy người bị tháo súng, đám vệ binh còn muốn tới bắt Cố Yến Tranh, bị cậu ta tránh khỏi, nắm lấy Tạ Tương nghênh ngang rời đi.

Bọn người Nhật Bản đưa ba tên hung thủ lên xe, tài xế lái xe khinh thường nhìn các học sinh, cười lạnh cho chạy xe rời đi.

Bọn người Nhật Bản làm chuyện ác, thế mà lại trở ra nguyên vẹn, cho dù các học sinh tức giận cũng không có tác dụng gì. Cả một buổi chiều, Cố Yến Tranh một mực nằm trên giường phụng phịu, Tạ Tương ngồi chồm hổm trên mặt đất giặt ga giường, một bên giặt một bên lén lút dò xét cậu ta, nhưng lại không thể nào khuyên được.

Nếu như hôm nay muốn đối phó mấy người Nhật Bản này, cho dù liều mạng bọn họ cũng sẽ ngăn cản, thế nhưng ngăn cản bọn họ lại là vệ binh Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa . . . Quốc gia nguy nan, quân địch vờn quanh, bọn họ làm sao có thể nổ súng với đồng bào của mình, huống chi bọn họ đều là quân nhân phục tùng mệnh lệnh.

Thế nhưng, mệnh lệnh này nếu  sai thì sao? Tạ Tương cầm ga giường đã giặt sạch đi ra ngoài, cửa vừa mở ra, gió liền tuôn vào trong, gió thổi khiến đầu óc cũng thanh tĩnh hẳn.

Nếu như mệnh lệnh này là sai, vậy thì không nên chấp hành.

Mặt trời chiều ngã về tây, chân trời phủ lên một rặng mây đỏ, Tạ Tương đem ga giường trong chậu lấy ra bắt đầu phơi nắng, đột nhiên nghe được tiếng vang trầm phía sau lưng, dường như có người vừa mới trèo tường vào trong.

Tạ Tương có chút hiếu kỳ, ngay sau đó nằm rạp trên mặt đất, ở dưới tấm ga giường đưa mắt nhìn ra bên ngoài.Đập vào mắt là một đôi giày tác chiến dính dầy bùn đất, người kia đưa tay mở ba lô ra lấy một đôi giày mới thay đổi, sau đó lại đem đôi giày tác chiến bẩn kia bỏ vào trong ba lô. Tạ Tương  cúi mặt thấp hơn, rốt cục thấy rõ khuôn mắt của người kia.

"Thẩm Quân Sơn?"

Bên dưới tấm ga  giường là một gương mặt tuất dật, cùng Tạ Tương bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Quân Sơn dường như so với cô còn kinh ngạc hơn, "Tạ Lương Thần?"

"Cậu làm sao ở nơi này? A, cậu đi ra ngoài!"

Thẩm Quân Sơn khẽ gật đầu, "Ân, cậu ở đây làm gì."

"Tôi phơi ga giường." Tạ Tương kéo ga giường, "Ban ngày nhiều việc xảy ra như vậy, nên không có thời gian giặt."

"A." Thẩm Quân Sơn gật gật đầu.

Tạ Tương nhìn thoáng qua cậu ta, "Ngày hôm nay cậu không có ở trong trường học sao? Cậu có biết không, Tống huấn luyện viên ông ta . . ."

Thẩm Quân Sơn đột nhiên đứng lên đi ra, nhanh chân vòng qua giá áo, đem Tạ Tương đang nghi hoặc từ dưới đất nhấc lên: "Cậu như vậy không mệt sao?"

Tạ Tương có chút xấu hổ gãi đầu một cái, cũng chưa trả lời, Thẩm Quân Sơn xoay người cầm chậu ga giường của cô, làm bộ muốn phơi đồ.

Tạ Tương thấy cậu ta như thế, vội vàng đoạt đi, "Tôi tự làm được."

"Cùng làm đi."

Treo ga giường lên hai góc, Thẩm Quân Sớn nhìn về phía Tạ Tương, Tạ Tương vội vàng chạy đến một đầu khác níu ga giường lại, hai người hợp lực đem ga giường kéo phẳng.

"Sự việc hôm nay, cậu có biết không?" Cô ngẩng đầu hỏi Thẩm Quân Sơn: "Tống huấn luyện viên đã đem ba tên người Nhật Bản thả đi rồi, người của thương hội Nhật Bản đến đón người đi."

Thẩm Quân Sơn lắc đầu, một mặt thành thật nói: "Vậy sao, tôi không biết."

Tạ Tương nháy nháy mắt,qua sự việc hôm nay, cô cảm thấy có rất nhiều ý nghĩ của mình đã thay đổi, hiện tại đối mặt với Thẩm Quân Sơn, liền muốn thổ lộ hết tất cả: "Các bạn học đều tức quá chừng,còn động thủ cùng mấy  vệ binh, Cố Yến Tranh xém chút là bị Tống huấn luyện viên bắn chết."

Thẩm Quân Sơn nhăn mày lại: "Vậy còn cậu? Không có bị thương chứ."

Tạ Tương khóe miệng nhếch lên, "Không có."

Thẩm Quân Sơn cười, nụ cười của cậu ta thật sự rất đẹp mắt, Tạ Tương cũng cười theo, nhìn trong ánh mắt cậu ta tràn ngập một loại ôn nhu mà đến cô cũng không nói rõ được.

"Đúng rồi, hôm nay là ngày nghỉ, có thể xin phép nghỉ ra ngoài, cậu sao phải trèo tường như vậy?"

Thẩm Quân Sơn kéo ga giường một cái, đem Tạ Tương lôi đến trước mặt mình. Ánh mắt cậu ta sáng quắc, mang theo sự nghiêm túc nhìn qua cô: "Tạ Lương Thần, nhờ cậu một việc, tuyệt đối đừng nói với bất kì ai việc hôm nay đã nhìn thấy tôi,được không."

Tạ Tương biết cậu ta lần này đi ra ngoài hẳn là có chuyện cần giữ bí mật, vội vàng nói: "Được, cậu yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giúp cậu giữ bí mật." Vừa nói, một bên trịnh trọng gật đầu.

"Vậy thì cám ơn cậu." Thẩm Quân Sơn thấy vậy mỉm cười, "Chúng ta trở về thôi."

Vừa mới đi đến cửa túc xá, hai người đã nhìn thấy Kỷ Cẩn đang định đi ra ngoài, Kỷ Cẩn vừa nhìn thấy Thẩm Quân Sơn, không nói một lời liền kéo tay Thẩm Quân Sơn chạy ra ngoài, "Quân Sơn, thật đúng lúc, tôi có việc tìm cậu đây."

Thẩm Quân Sơn vội vàng đem chậu trả cho Tạ Tương, cộng thêm một cái ba lô: "Ba lô cậu cầm giúp tôi."

"Được." Tạ Tương tranh thủ thời gian cầm lấy, Kỷ Cẩn lôi kéo Thẩm Quân Sơn chạy mất dạng ngay lập tức,cô đứng lại một hồi, nhìn ba lô trong tay, liền cảm thấy có chút bất an. 

Trở về ký túc xá, Tạ Tương lấy giày trong ba lô ra, cẩn thận lau sạch, trước mắt cô dần dần hiện ra sự việc ở trong rừng sâu hôm đó ,hình ảnh Thẩm Quân Sơn vì mình mà băng bó vết thương, dưới ánh trăng, khuôn mặt thanh lãnh lại có chút ấm áp nhu thuận giúp cô băng mắt cá chân.

Nghĩ đến mặt lại đỏ lên, cô vỗ vỗ lên gương mặt mình, xúc cảm lạnh buốt khiến Tạ Tương lập tức bình tĩnh lại.

"Tạ Lương Thần! Nghĩ gì mà mặt hồng như vậy." Cố Yến Tranh tựa người ở cạnh cửa phòng vệ sinh nhìn cô trêu ghẹo.

"Có phải nghĩ đến tôi hay không?"

"Phi, không biết xấu hổ." Tạ Tương xì cậu ta một hơi, sau đó đem giày đã được lau sạch đặt trên bệ cửa sổ.

Đôi giày tác chiến mà cô đã chăm chỉ lau sạch sẽ hôm qua đến sáng hôm nay  lại không thấy, Tạ Tương tìm cả nửa ngày, lại phát hiện nằm vào thùng rác.

"Cố Yến Tranh!" Tiếng rống giận dữ vang vọng cả dãy ký túc xá, Tạ Tương cầm giày đi ra,mắt trừng to lớn tiếng nói với cậu ta, "Cậu sao lại đem giày của ta ném vào thùng rác?"

Cố Yến Tranh liếc mắt nhìn cô, động tác trên tay không ngừng, đến khi đã cài nốt cúc áo cuối cùng mới mở miệng, trong giọng nói tất cả đều là chế nhạo: "Đó là của cậu sao, cậu nhỏ như vậy sao chân có  thể to như thế được?"

"Cậu!" Tạ Tương tức giận vô cùng, cãi cũng không lại cậu ta, liền cầm giày trực tiếp đi ra ngoài.

Chu Ngạn Lâm xa xa chạy tới, nhìn thấy Tạ Tương đi ra, hướng về phía cô hưng phấn vung vẩy giọng điệu vô cùng vang dội: "Tin tốt! Tin tốt! Đám người Nhật Bản phóng hoả nhà máy bông vải Hoa Tây bị giết rồi!"

Cửa phòng ký túc xá Kỷ Cẩn bỗng nhiên bị đá văng, "Cái gì? Bị ai giết?"

"Không biết là người nào làm, cục cảnh sát cũng không tra được. Bất quá, vô luận là ai làm, tôi đều cảm thấy vô cùng kính trọng người đó,thật đáng mặt anh hùng."

Nhìn tờ báo trong tay Chu Ngạn Lâm, Tạ Tương lại nghĩ đến khuôn mặt lanh thãnh kia, sự bất an trong lòng lại lớn hơn một chút, cô lắc lắc đầu, lông mày cơ hồ sắp nhíu lại thành một.

Báo chí có thể truyền đến Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa, vậy cũng có thể truyền đến thương hội Nhật Bản.

Lúc này,tờ báo có dòng chữ to đùng [ thương nhân Nhật Bản trên đường bị tập kích, đến nay chưa tìm được  hung thủ ] đang lẳng lặng nằm trên bàn công tác của thương hội Nhật Bản. Kazuo Sato nắm tờ báo hung hăng vò thành một cục vứt trên mặt đất, thư ký đứng trước bàn làm việc khom lưng lẳng lặng nghe Kazuo Sato phát tiết.

"Bên kia có tin tức, bọn họ đối với việc ta làm hội trưởng trong thời gian này vô cùng bất mãn, nếu như lại không thể làm được gì, sợ là bọn họ sẽ để cho người phụ nữ ti tiện kia tới thay thế vị trí của ta." Kazuo Sato một mặt căm ghét, đối với người phụ nữ mà mình đã nói lúc nãy vô cùng chán ghét, "Gọi điện thoại cho Thừa Thụy Bối Lặc, nói ta muốn gặp hắn."

"Vâng."

Một cỗ ô tô Nhật Bản màu đen chậm rãi lái vào bên trong giáo đường.

Bên trong giáo đường có phong cách Châu Âu nồng đậm, Thừa Thụy đang đánh đàn dương cầm, trước mắt là một dàn đồng ca nữ của nhà thờ đang xướng bài hát ca tụng giáo đường, tiếng ca xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chậm rãi truyền ra, hù dọa bầy chim bồ câu trắng đang đậu trên nóc nhà.

Thừa Thụy mặc dù tuổi không lớn, một đôi mắt hắc bạch phân minh khiến cho người nhìn hết sức đáng sợ, người đó chỉ yên tĩnh ngồi một chỗ cũng toát lên khí chất của quý tộc. Triều đại nhà Thanh đã kết thúc,không còn mặc trường bào nữa, bím tóc cũng đã cắt đi, tóc Thừa Thụy đựơc chải kiểu tóc slick back từng được thịnh hành một thời, áo sơ mi trắng cùng áo khoác màu đen bên dưới mặc quần tây màu đen,ở giữa cổ áo còn thắt có một cái nơ bướm màu đen.

Cánh cửa nặng nề được mở ra, một ông lão còng lưng đi tới,bên tai Phúc Cửu nhẹ giọng nói gì đó. Phúc Cửu phất phất tay, người kia liền lui ra ngoài.

"Bối Lặc gia, thương hội Nhật Bản Kazuo Sato ở bên ngoài cầu kiến."

Khúc dương cầm cùng với dàn đồng ca vẫn như cũ phiêu đãng bên trong giáo đường, chưa từng dừng lại một chút. Một lúc sau, khi bài hát đã kết thúc, các nữ đồng chậm rãi lui ra, có thị nữ bưng chậu nước quỳ gối trước mặt Thừa Thụy lau tay cho người đó, người đó giương mắt nhìn Phúc Cửu, "Tổ tông bất hiếu, hiện tại một tên thương nhân tiểu quốc man di  cũng có thể tùy tiện gặp ta."

Phúc Cửu cúi người nói: "Hắn có việc cầu Bối Lặc gia."

"Cứ để hắn chờ đi, nói thân thể ta không tốt, không có tinh thần quản mấy chuyện thối nát đó."

"Vâng" Phúc Cửu thân cung lui ra ngoài, đi đến một nửa tựa như lại nhớ ra cái gì đó lại trở về, "Bối Lặc gia, Hiển Dung cách cách trở về nước."

Thừa Thụy cầm chén thuốc tay có chút ngừng lại, sau đó ngẩng đầu lên uống một hơi cạn sạch.

"Biết rõ nàng trở về làm cái gì không?"

"Hiển Dung tiểu thư là con nuôi của Oda Hideyuki, Kazuo Sato là gia thần của Oda Hideyuki. Bây giờ Kazuo Sato làmThuận Viễn vô cùng rối loạn, Hiển Dung tiểu thư lúc này trở về rất có thể sẽ tiếp nhận vị trí của Kazuo Sato, trở thành đại biểu Nhật Bản tại Thuận Viễn. Chắc hẳn, đây cũng là nguyên nhân mà Kazuo Sato tìm ngài."

"Khi nào nàng đến Thuận Viễn lập tức nói cho ta biết." Thừa Thụy xoay người sang chỗ khác tiếp tục đánh đàn.

"Vâng." Phúc Cửu lui ra ngoài.

Tiếng đàn dương cầm lần nữa lại quanh quẩn bên trong giáo đường, lại xen lẫn một tia phiền muộn ưu sầu, Thừa Thụy đối với quá khứ của Kim Hiển Dung rất rõ ràng, đối với Vương phủ, đối với Thuận Viễn, cô ấy có rất nhiều oán hận, lần này cô ấy về đây chắc chắn sẽ dấy lên một trận lửa cháy lan tràn tại Thuận Viễn.

Để cho Thừa Thụy cùng Kazuo Sato như gặp phải kẻ thù lớn Kim Hiển Dung giờ phút này đang đứng trước cửa võ đường nhàn nhã chờ đợi.

Tạ Tương vừa đi ra đến trước cửa trường học,liền trông thấy cảnh này.

Một đám học viên tốp năm tốp ba vây làm một đoàn, nhón chân nhìn về người  có phong thái yểu điệu trước cửa, Tạ Tương nhịn không được hiếu kỳ, cũng đi tới.

Một cô gái xinh đẹp diễm lệ mang theo túi xách đứng ở trước cửa, thỉnh thoảng nhìn vào bên trong Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa, giống như đang chờ người nào đó. Gió nhẹ thổi lên làn váy của cô ấy, âu phục màu vàng nhạt làm nổi bật dáng người của cô,  đem một đầu tóc ngắn uốn thành hình sóng lớn, không giống với nữ sinh hồn nhiên ngây thơ, cô ấy lại có một loại khí chất thành thục.

Đám học viên xì xào bàn tán bên trong, Thẩm Quân Sơn cùng Kỷ Cẩn đi ra, cô gái kia nhanh chóng chạy tới, nhào vào trong ngực Thẩm Quân Sơn, các học viên hít vào một ngụm khí lạnh, Kỷ Cẩn khoanh tay loạng choạng đi tới, đứng lại trước mặt đám người bọn họ.

Có chuyện tốt học viên bắt đầu hỏi Kỷ Cẩn, tính cách Thẩm Quân Sơn lạnh lẽo cô quạnh, nhất định không thể hỏi cái gì, bọn họ cũng chỉ có thể hỏi Kỷ Cẩn.

Kỷ Cẩn nghiêng đầu, không nhanh không chậm nói xong: "Cô ấy là Kim Hiển Dung, là bạn học  của Quân Sơn,bọn họ đều là học sinh du học ở Anh, các cậu đó, đừng có nghĩ bậy."

"Không phải đâu, Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa thật khó mới có một cô gái đến, lại còn là một cô gái đẹp, thế mà bị Thẩm Quân Sơn bắt cóc như vậy!"

Bọn họ cảm khái như thế nhưng ánh mắt Tạ Tương chỉ nhìn tới hai người họ.

Thẩm Quân Sơn cúi đầu không biết cùng Kim Hiển Dung nói cái gì, cô nhẹ nhàng nện Thẩm Quân Sơn một cái, bên môi nở nụ cười thật tươi.

Xung quanh học sinh líu ra líu ríu đàm luận, trai tài gái sắc,quả thật nhìn bọn họ rất xứng đôi. Chẳng biết tại sao, trong lòng Tạ Tương có chút lạc lõng, sau đó gục đầu xuống, bước chân nặng nề rời khỏi đám người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro