Năm học thứ I:
Chương 6: Cây Sinh Mệnh.
Sau khi con tàu thoát ra khỏi đám mây mù, Sophie đã bắt đầu nhìn thấy bóng của Học viện Aberdonian. Nhìn từ xa, nó trông giống như một tòa lâu đài bằng kim cương sáng lấp lánh đẹp tuyệt. Clara thích chí reo lên ầm ĩ:
- Ôi!!!! Đẹp quá đi mất!! XD
Đoàn tàu từ từ hạ xuống đường ray. Từ toa bên cạnh, có thể nghe thấy tiếng các học sinh khác đang lục đục chuẩn bị xếp hành lí xuống.
Vừa xuống khỏi cửa, đang mải khệ nệ với chiếc túi xách to quá khổ, bỗng một bàn tay nắm lấy túi của Sophie, cô bé chỉ kịp kêu lên:
- Ơ này... !!
Hóa ra đó là Clara, cô nhóc cầm lấy túi của Sophie và ném về phía Andrew và Arnold (lúc này cũng đang vất vả khiêng lỉnh kỉnh các thể loại đồ đạc trông thật thảm thương). Cô bé chưa kịp ngăn lại thì giọng của Clara đã lanh lảnh cất lên:
- Andrew! Arnold ! Hai người có "vinh dự to lớn" là mang hết đống hành lí này lên phòng cho chị và Sophie! (tác giả: Clara là chị họ của anh em song sinh Cornwall) Đã rõ chưa !? Giờ chị và Sophie có việc quan trọng hơn phải làm. Nếu đã rõ rồi thì mau thực thi đi!!
- Rõ , thưa chỉ huy! - Andrew và Arnold làm động tác như trong quân đội, đồng thanh đáp mà miệng méo xệch.
Nhìn thấy cảnh Clara ra dáng "bà cụ non" chỉ đạo hai cậu con trai mặc dù chỉ cao chưa tới vai của họ, Sophie suýt phì cười. Clara bỗng quay sang kéo Sophie chạy như bay về phía sau khuôn viên trường. Chắc là "chuyến thám hiểm" đã bắt đầu rồi đây. Cô bé thở hồng hộc không ra hơi, túm túm tay áo của Clara lại:
- Nà..y, Clara...! Nãy giờ..tớ m..mới để ..ý! Sao toa ...tàu của chúng ta ... chỉ có mỗi bốn người... mà các..toa khác...lại đ..ông học sinh thế??... *hộc hộc*
Clara quay phắt sang và đột nhiên dừng sững lại khiến Sophie mất đà suýt té ngã nhào ra đất. Cô nhóc vỗ ngực tự hào:
- Sophie ơi là Sophie! Vậy là cậu chưa từng nghe danh "Biệt đội Phá hoại...à nhầm Vạn Năng" của tui và Cornwall Twins rồi! Bọn tui đã lập được vô số "chiến công" lẫy lừng (tác giả: xin hiểu là phá hoại) . Vì thế mà các học viên khác đã lóa mắt trước tài năng 'rạng ngời mà không chói lóa' của bọn tui nên đã kính cẩn nhường chỗ cho "người nổi tiếng" tụi mình đấy! A ha ha ha!!! Thôi, giờ tụi mình đi thám hiểm cho vui, nói chuyện suông chán bỏ xừ!
- Ơ, vậy có... an toàn không??- Sophie lo lắng.
- Ui xời! Đã đi với "cô gái vạn năng kiêm bà tiên chữa lành mọi vết thương của bạn" Clara Scarlet này thì không bao giờ có chuyện cậu phải lo mấy thứ bao đồng đâu!! Ha ha... -Clara cười vang.
Rồi hai bóng người bé nhỏ lại trải dài sau các tán cây.
Nhưng chỉ được 15 phút sau...
Sophie dùng tay phủi mấy chiếc lá dính trên tóc, vừa đi vừa lẩm bẩm một cách bực dọc:
- Cái bà Clara này! Nói thì hay lắm mà lại mải mê chạy nhảy, bỏ quên người ta ở đây!!
Đang mò mẫm đường đi trong cơn bực tức, Sophie bỗng lặng đi khi nhìn cảnh tượng trước mắt. Cơn giận trong lòng cô cũng như quả bong bóng xì hơi.
- Woa..a!!! Đẹp quá đi mất thôi!!
Phía trước, một vùng trời như hơi tối lại và tỏa màu xanh sâm sẫm của bầu trời đêm, phủ đầy ánh sáng đủ màu của những ngôi sao. Ở chính giữa, một cây cổ thụ khổng lồ vươn nhánh lên tới tận bầu trời. Tán lá của cây cổ thụ không bình thường mà lại là bầu trời sao tuyệt đẹp kia. Đứng bên cạnh tán cây là một anh chàng có gương mặt thanh tú, đôi mắt sáng và xanh thăm thẳm như nước hồ thu. Mái tóc dài vàng óng ả được buộc gọn ghẽ . Cả người cậu ta như bừng lên một thứ ma lực kì lạ hút hồn người khác, chỉ có thể bình được 3 chữ : Mĩ nam tử . Sophie nhìn như dán mắt vào chàng trai đó, vô tình giẫm gãy một que gỗ vụn.
Nghe thấy động, chàng trai giật mình quay lại khiến cô bé vô cùng luống cuống. Cậu ta thoáng chút ngạc nhiên rồi nở một nụ cười tỏa nắng mê hồn bao con tim thiếu nữ.
- Này cô bé!- Chàng trai tóc vàng từ tốn gọi.
Sophie vô cùng luống cuống, miệng lắp ba lắp bắp:
- D..dạ..ạ!!!??
- Sao em lại tìm được nơi mà chỉ có những đứa trẻ đi lạc mới có thể đến được vậy?!
- À..hi hi! Em vô tình lạc đến đây thôi ạ! - Cô bé bẽn lẽn.
- Ồ! Vậy là em rất may mắn đấy! Đây là nơi Cây Sinh Mệnh sinh trưởng. Chỉ có số ít người biết được đường đến đây thôi! Chủ yếu là những đứa trẻ lạc bước trong khu rừng...- Chàng trai mơ màng nhìn lên ngọn cây.
- ...
- Có một truyền thuyết rất hay về Cây Sinh Mệnh: Nếu như đứng dưới tán cây cầu nguyện thật thành tâm thì điều ước sẽ trở thành sự thật...
- Thật vậy ạ!!- Mắt Sophie như sáng lên. Cô bé chắp hai tay và lầm rầm cầu nguyện.
Chàng trai tóc vàng cười tủm tỉm:
- Em đã ước gì vậy??!
- À, em ước cô bạn mới quen của em đừng nói liên tục nữa!- Sophie e thẹn trả lời.
- Ừm ... Một ước mơ hết sức thú vị! Ha ha...
- Hi hi hi...
- Anh là Lucifer Benerdith! Còn em??- Chàng trai dịu dàng bắt chuyện.
- Dạ..ạ, em ạ??! Em là Sophie Clowies ạ! - Mặt cô bé đỏ lựng như trái cà chua.
- Tên hay nhỉ!! Học viên mới à??
- Vâng..g ! Sao anh biết hay vậy??
- Hà hà... Đây là bí mật! - Cậu con trai ra vẻ bí mật và nở nụ cười chết người. <3 <3
Mặt của Sophie hơi nghệt ra khó hiểu.
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro