Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 16

Chap 16: Chạy trốn và săn lùng!

Ngọc xay xẩm mặt mày vì giật mình khi đột ngột bị 1 "kẻ gian" lôi vào xe. Lắc đầu tự trấn tĩnh mình, Ngọc quay phắt sang nhìn người bên cạnh. Người vừa kéo Ngọc là cô gái trạt 16, 17 tuổi (sỡ dĩ Ngọc cho là vậy vì trong cô ta còn khá trẻ), đeo kính mát che gần nữa khuôn mặt, mái tóc màu nâu hạt dẻ chẳng rõ là màu tóc thật hay nhuộm và cô ta đang mặt 1 chiếc áo màu trắng hơi dài có vẻ là hàng của Gucci, che cả nữa cái quần đùi hơi bị "mát mẻ" của mình. Bên cạnh cô nàng là 1 chiếc túi đeo màu vàng và dưới chân cô ta là 1 đôi giày thể thao màu đỏ.

Khá nổi bật! Ngọc thầm nghĩ. Không mất quá lâu bị phân tâm trước vẻ hào nhoáng của cô nàng, Ngọc toang mở miệng hỏi thì cô ta cũng đồng thời kéo nhẹ cặp kính đen xuống, để lộ ra 1 khuôn mặt thanh tú và sắc sảo:

_NGHIIIIII! - Ngọc hét toáng lên

_SURPRISED! - Nghi cũng lên giọng trong khi đang lái xe

_Nghi "mang" Ngọc đi đâu vậy, sắp vào tiết rồi? - Ngọc hồi hợp nói khônh ra hơi

_It's secret! - Nghi xoay người sang rồi để 1 ngón tay lên miệng

_Nhưng hôm nay có tiết ... Nghi thở "phù" ra 1 cái rõ mạnh rồi quay sang và đặt cả 2 tay lên vai Ngọc.

_Bình tĩnh nào!

Chân mày Ngọc giật mạnh, khuôn mặt tái mét, Ngọc gào lên tưởng chừng như người chạy xe bên cạnh cũng có thể nghe được:

_LÁI XE KÌA!

Không tỏ ra chút nao núng, Nghi chụp 2 tay vào bánh lái tiếp tục điều khiển xe.

_Nghi có bằng lái chưa vậy? - Ngọc nhăn mặt hỏi

_Ngọc nghĩ Nghi bao nhiêu tuổi mà hỏi có bằng lái xe 4 bánh. - Nghi vừa nói vừa khoanh 2 tay trước ngực nhìn sang Ngọc

_LÁI XE! TRỜI ƠI LÀ TRỜI!

_Nghi dễ bị mất tập trung lắm, tốt nhất Ngọc không nên hỏi bất cứ điều gì nữa nếu không muốn ... mất mạng - Nghi nói trong khi tiếp tục lái xe

_Nghi đang hâm dọa Ngọc hả? - Ngọc chau mày hạ giọng

Nghi không trả lời mà nheo mắt quay sang nhìn Ngọc trong khi 2 tay chỉ đang nắm hờ vào bánh lái. Nhận ra không phải Nghi đang đùa, Ngọc thôi không dám "ý kiến" nữa ngoài việc im lặng, giao trứng cho ác.

Khoảng 10' sau,Nghi dừng trước cổng 1 khu vui chơi khá mới có cái tên : BiS Park (Busy is silly).Hơi ngạc nhiên nhưng Anh vẫn mở cửa xe bước xuống theo Nghi.

_Mình đến đây làm gì?

_Chơi chứ làm gì? Không thấy hôm nay Nghi mặt đồ đẹp à?

_Nhưng bây giờ đang là giờ học. Ngọc không muốn đi trễ hay nghỉ học. Đưa Ngọc về bây giờ vẫn còn kịp đó.

_Hm ...

Nghi trầm tư suy nghĩ trong vài giây rồi đột nhiên lấy chiếc điện thoại trong túi xách ra bấm bấm cái gì đó, cuối cùng là đưa cho Ngọc.

_Ngọc nghe hết 2 bài này Nghi sẽ nghĩ lại.

Ngọc đưa tay nhận lấy cái điện thoại trong tay Nghi.

_Heal the world và We are the world. 2 bài này của Michael Jackson mà. Tại sao lại muốn Ngọc nghe? - Ngọc ngạc nhiên

_Thì Ngọc cứ nghe đi. Coi như tưởng nhớ ông hoàng nhạc Pop vậy.

Ngọc nhìn Nghi với ánh mắt thăm dò, thầm đoán già đoán non không biết cô nàng có giở trò gì không, nhưng nghĩ không muốn mất thêm thời gian, Ngọc cũng nghe lời Nghi, rụt rè đeo cộng dây fone vào, không mảy may thắc mắc hay nghi ngờ thêm bất cứ điều gì ngoài việc nhắm mắt, thưởng thức 2 bài hát tuyệt vời Nghi đưa cho. Nhưng Ngọc lại chẳng ngờ rằng mình 1 lần nữa ... rơi vào bẫy của Nghi.

10 phút sau, khi 2 bài kết thúc, Ngọc đưa lại điện thoại cho Nghi.

_Hết rồi, dài phết. Giờ chở Ngọc về được chưa?

_Ngọc nghe 2 bài này hết 11 phút 45s. - Nghi nhìn màn hình điện thoại rồi quay sang nói với Ngọc

_Thì sao? - Ngọc hỏi lại

_Chúc mừng Ngọc, Ngọc trễ học rồi.

Ngọc há hốc mồm nhìn "cô nàng lắm chiêu" đứng trước mặt mình, hàm như muốn rớt xuống đất vì không tin nổi, miệng giần giật, tê cứng không nói thành lời. Từ trước đến giờ Ngọc chỉ bó tay trước 2 người, người thứ nhất là mẹ và người thứ 2 là bé Iem. Ngày hôm nay, đứng trước Nghi, Ngọc nhận ra "người thứ 3" đã xuất hiện.

Biết Ngọc đang ngạc nhiên và chắc chắn sẽ nổi nóng với mình, Nghi bèn tiến lại gần rồi nắm tay Ngọc.

_Piky chỉ muốn đi với Annie mừng tụi mình gặp lại nhau thôi mà. Chiều Piky 1 lần nha, 1 lần thôiiiii. Plzz!

Ngọc bối rối nhìn Nghi, tự dưng cảm thấy hơi yếu lòng khi Nghi đột ngột đổi cách xưng hô. Ngọc đã 1 lần làm Nghi thất vọng, đó là lần từ chối không hỗ trợ cho Nghi trong cuộc thi Bale của Nghi, nếu lần này đi với Nghi có lẽ cảm giác hối lỗi của Ngọc sẽ giảm đáng kể. 1 phút phân vân trôi qua, nhưng ngây lập tức Ngọc nghĩ đến Ngân đang đợi mình trong lớp, chưa kể nếu Ngân mà bắt gặp Nghi đi chơi với Ngọc thì mọi chuyện lại càng tồi tệ hơn.

Ngọc mở lời bằng 1 cái thở dài dài thường thượt:

_Dù Ngọc rất muốn đi với Nghi nhưng Ngọc không thể để Ngân hiểu lầm chuyện của tụi mình nữa. Ngọc xin lỗi.

Nói rồi, Ngọc quay lưng bước đi nhưng không được, tay Ngọc ngay lập tức bị Nghi giữ lại. Ngọc nhăn mặt quay lại tính làm dữ thì bị 1 cái phong bì Nghi để trước mặt từ lúc nào kiềm lại.

_Cái gì vậy? - Ngọc nghi ngờ hỏi

_Coi đi rồi biết. - Nghi vừa nói vừa mỉm cười tự tin

Theo lời Nghi, Ngọc nhanh chóng mở phong bì ra và lôi ra 1 xấp hình. Không giấu được sự ngạc nhiên, Ngọc lần lượt lật từng tấm ra xem: toàn bộ đều là hình chụp Ngọc và Ngân đang tình tứ với nhau. Ngọc quay sang nhìn Nghi nhưng chưa kịp thắc mắc thì Nghi đã giựt phắt toàn bộ xấp hình lại.

_Nghi đã mua toàn bộ số hình này cho Ngọc đó. - Nghi vừa nói vừa bỏ xấp hình vào trong bao

_Mua cho Ngọc? Ai bán mà mua? - Ngọc ngạc nhiên

_Tất nhiên là mua của mấy đứa nhiều chiện chụp lén Ngọc rồi. Chứ Ngọc nghĩ Nghi chụp mấy tấm này làm gì?

_À ... vậy ... Thanks nhiều nha.

Ngọc vừa nói vừa đưa tay lấy phong bì thì Nghi cũng kịp thời giấu nó ra sau khiến Ngọc chưng hửng.

_Hehe, đâu dễ vậy, đi chơi hết hôm nay với Nghi đi rồi Nghi đưa cho.

_Nghi ... - Ngokc nghẹn lời _Nghi ... thật tốt bụng phải không?

Nói rồi, không cần biết Ngọc có đồng ý hay không, Nghi liền lôi tay Ngọc đi thẳng lại vào cổng công viên.

----------------------

Chiếc Alizabex màu hồng phấn bon bon lướt trên đường với tốc độ "phá làng phá xóm", đang tiến thẳng về phía công viên trong tiếng cãi nhau chí chóe của cả Tâm và Nhi.

_Ai đời đi "oánh ghen" mà hết xăng. - Tâm nói qua kẽ răng

_Làm sao tui biết nó hết xăng mà đổ trước. - Nhi cãi lại

_Đồng hồ xăng bộ mù sao không thấy?

_Tui không để ý được chưa? Bà ngon thì đi taxi đi, đi ké còn ý kiến ý cò.

_Nghĩ tui không có tiền hả? - Tâm cự lại

_Ai biết được. - Nhi cũng không vừa

_Tiếc ghê. Không có cơ hội gọi taxi, tới rồi. - Tâm vừa nói vừa cười trừ chỉ cái cổng khu vui chơi.

Vậy là không cãi cọ thêm, Nhi liếc xéo Tâm rồi vội vàng gửi xe, còn Tâm mau chóng chạy lại mua vé. Xong đâu vào đấy, 2 đứa bắt đầu khẩn trương đi vào khu vui chơi để tìm Nghi và Ngọc.

Cách đó không xa, Ngân và Rei cũng đã vào được công viên khá lâu và mỗi đứa đang cầm 1 cây kem óc quế trên tay. Suốt đoạn đường đi, Rei thường xuyên quay sang hỏi Ngân có mệt không, có muốn nghỉ 1 chút hay là muốn uống nước không. Nó làm Ngân nghĩ đến cảm giác của mình khi ở bên cạnh Ngọc. Có lẽ vốn bản tính ga-lăng nên Rei sẽ dễ dàng có những cử chỉ quan tâm hơi quá 1 chút so với 1 người bạn. Bên cạnh Rei Ngân cảm thấy rất vui vẻ vì Rei rất biết pha trò. Ngược lại, Ngọc lại là 1 người ít thể hiện tình cảm nhưng luôn thầm lặng bảo vệ, ở bên cạnh Ngân và quan trọng hơn dù Ngọc không làm gì cũng vẫn khiến Ngân vui vẻ. Ngọc cho Ngân cảm giác bình yên mà không phải bên cạnh người nào Ngân cũng cảm thấy. Tiếng Rei vang lên, lôi Ngân về với thực tại:

_Sao tự nhiên im lặng vậy?

_Không...

Ngân trả lời lấy có rồi tiếp tục cùng Rei rảo bước từ chỗ này đến chỗ khác mà không nói thêm lời nào.

_Đang nghĩ về Ngọc phải không? Ngân im lặng không trả lời và lẫn tránh ánh mắt Rei.

_2 người có chuyện à?

_Không. Sẽ không có chuyện gì nữa đâu ... Ngân chia tay Ngọc rồi. - Lần này Ngân nói và nhìn thẳng vào mắt Rei.

Rei không nói, chỉ quay đi nhết mép cười khiến Ngân vừa thắc mắc vừa có chút khó chịu.

_Sao lại cười?

_Cười Ngân đó.

_Tại sao lại cười Ngân? - Ngân ngạc nhiên

_Cười vì lần đầu gặp Ngân, Thi đã nghĩ Ngân là 1 người thông minh và quyết đoán. Cười vì không ngờ Ngân lại dễ bị lay động đến như vậy.

_Ngân không phải là 1 người hoàn mỹ. Ngân khồn thể hoàn hảo trong mọi việc được.

_2 người đã quen nhau bao lâu rồi? - Rei đột ngột chuyển chủ đề

_3 tháng.

_Hm ... không nhiều. 2 người đến với nhau chắc dễ dàng lắm nhỉ?

Ngân nhíu mày, lập tức phản bát lại lời Rei:

_Tất nhiên là không. Tụi này đã trải qua rất nhiều chuyện ... Dù là hơi vội vàng thật nhưng Ngân tin vào cảm giác của mình.

_Vậy tại sao Ngân lại dễ dàng nói lời chia tay như vậy?

Nín câm như nghẹn lời, khác với vừa rồi, Ngân dường như không biết phải trả lời Rei như thế nào ngoài liên tục lắp bắp từ "Ngân ..." trong miệng:

Rei lặng lẽ nhìn Ngân, chợt lên tiếng.

_Lần đầu gặp Ngân ... Thi cảm có 1 cảm giác gì đó rất lạ ... Lần đầu Ngân ôm Thi khóc, Thi đã nghĩ nếu Ngân là của Thi, Thi sẽ không bao giờ để Ngân phải khóc như vậy ...

Ngân vẫn im lặng, nhưng lần này là im lặng nghe Rei nói. Rei nói những lời tình cảm 1 cách rõ ràng, không hề có chút ngượng ngùng bối rối. Ánh mắt chiếu thẳng vào mắt Ngân những tia nhìn chất chứa tình cảm. Phải chăng vì Rei quá tự tin trước bản thân mình hay vì bản tính Rei vốn vậy? Và tại sao Ngọc lại không thể nói với Ngân những lời này nhiều hơn 1 chút. Ngân thầm nghĩ, đưa mắt nhìn Rei rồi chuyển ánh mắt vào 1 khoảng không xa xăm.

_Ngân biết, nhưng ...

_Nhưng trong lòng Ngân chỉ có ... Ngọc. - Rei mỉm cười

Chữ "Ngọc" được Rei nhấn mạnh 1 cách cố tình vì trước khi kết thúc từ cuối cùng, đôi mắt Rei đã bắt gặp 1 hình ảnh mà Rei chắc rằng, chỉ cần Ngân nhìn thấy sẽ bị lỗi mất vài nhịp tim vì bất ngờ và vì "ghen". Từ đằng sau, Ngọc và Nghi đang từng bước rút ngắn khoảng cách với họ. Ngây lập tức, Rei nhận ra Ngọc đã nhìn thấy mình đi chung với Ngân. Thế là không mất thêm thời gian, Rei quay lại mỉm cười với Ngọc đầy thách thức rồi nhẹ nhàng quay người Ngân lại và đặt 1 tay lên vai Ngân.

_Mình chạy nhé. - Rei thì thầm

_Hả?

Không đợi Ngân trả lời, Rei liền nắm lấy tay Ngân rồi vụt chạy thật nhanh về phía trước khiến Ngân chẳng hiểu gì ngoài việc chạy theo.

_Tại sao phải chạy? - Ngân vừa chạy vừa hỏi

_Đừng hỏi mà. Lâu rồi Thi không phấn khích như vậy. Nhanh nào. Ý, chơi đạp vịt nhá. - Rei phấn khích chỉ cái hồ đang cách mình không xa

_Sao cơ? - Ngân lại bất ngờ, rồi 1 lần nữa, không cho Ngân có cơ hội trả lời, Rei nắm tay Ngân chen vào đám đông đang đứng xếp hàng.

_NGÂN!!! - Tiếng Ngọc vang vọng trong không gian rộng lớn

Giật nảy cả người, Ngân vội vàng quay lại thì cũng cùng lúc đó, 1 đoàn tàu chở khách đi tham quan công viên đồng thời chạy ngang qua, cắt tạo thành 1 ranh giới giữa Ngọc và Ngân. Tiếng gọi vừa rồi hòa tan trong không khí rồi tắt hẳn nhưng vẫn vang vọng trong đầu Ngân nhìu đến nghẹt thở. Cánh tay Rei, 1 cách nhanh nhẹn, chụp lấy tay Ngân và kéo đi.

Đoàn tàu vẫn chạy và cả 2 không thể nhìn thấy nhau.

***

_Hôm nay là kỉ niệm 1 năm mình quen nhau, anh sẽ khiến em vui vẻ và không để em phải buồn hay bực mình gì cả - Ngươic con trai đứng hàng đầu nói với cô gái bên cạnh

Không biết Rei có nghe thấy không, nhưng khi chen lên đến hàng đầu trong tiếng rủa xả của những người xung quanh, Rei nhanh tay đẩy 2 người đang chuẩn bị xuống thuyền sang 1 bên rồi nhảy luôn xuống chiếc thuyền con vịt và kéo cả Ngân xuống. Yên vị trên thuyền, Rei vội vàng đạp thật mạnh vào 2 cái bàn đạp bên dưới để con vịt lướt đi mặt cho 2 người bị đẩy ra đứng lại ở trên la ó phản đối.

_Mẹ cái thứ gì đâu. Đừng giận em yêu, có chiếc khác đến rồi kìa. - Tên con trai trấn an cô gái bên cạnh đang có vẻ mặt "không được vui cho lắm".

Ngọc và Nghi đằng sau, sau khi nhìn thấy Ngân đi với Rei liền chạy theo thật nhanh mặt cho Nghi phản đối dữ dội với lí do "hôm nay là ngày đi chơi của Piki và Annie". Ra đến bến, tương tự như Rei, Ngọc cũng chen lên hàng đầu rồi đẩy 2 ngươic vừa nảy sang 1 bên trong khi 2 người đó "lại" đang chuẩn bị bước xuống. Lên đến thuyền, để khỏi bị bắt lại, Ngọc liền đặt chân lên bàn đạp và vội vàng đuổi theo Rei phía trước.

_Bình tĩnh nào em. Ông trời đang thử thách mình đó. Kìa có thuyền nữa rồi kìa. - Tên con trai dỗ ngọt cô gái và chỉ tay về phía chiếc thuyền con ngỗng đang từ từ cập bến

_Kì này mà không xuống được anh chết với tui. - Cô gái bực mình khoanh tay trước ngực và liếc xéo tên con trai

Ngọc và Nghi xuống thuyền chưa được bao lâu thì Nhi và Tâm từ đằng sau cũng đã nhìn thấy họ và đang chạy xồng xọc về phía bến "đạp vịt". Vậy là tương tự như 4 người trước, Nhi và Tâm cũng chen lên hàng đầu và toang đẩy 2 người kia ra thì không may tay Nhi bị tay người con trai giữ lại.

_Tính chen hả em?

Hơi hoảng vì bị nắm tay, Nhi lập tức vận dụng "vẻ đẹp" và miệng lưỡi của mình chữa cháy ngay.

_Wow! Công nhận anh đẹp trai ghê ta! - Nhi vừa nói vừa giật tay Tâm

_Gì vậy? - Tâm nhăn nhó quay lại

_Nhìn anh này nè. Giống Zac Efron ghê luôn. - Nhi trầm trồ khen ngợi, trong khi 1 mắt đang nháy liên hồi với Tâm

Nhướng mày hiểu ý, Tâm nhảy đong đỏng phụ họa (1 cách thái quá)

_Phải ha! Chu choa ơi!

Nằm ngoài dự tính của Nhi, hành động vừa rồi của Tâm không ngờ lại tạo hiệu ứng tốt. Được khen, tên con trai khoái trá bèn buông tay Nhi ra và vuốt mái tóc xịt keo cứng ngắt của mình.

_2 em xuống trước đi, anh nhường.

Mở cờ trong bụng, Nhi và Tâm vội vàng nhảy xuống thuyền. Khi thuyền vừa cách bến không xa, Nhi quay lại nhắn nhủ lời cuối cùng trước khi đi:

_Cảm ơn anh nhiều nha. Nói thiệt: anh đã xấu còn đần độn thì dù có bị chị kế bên đá cũng không có gì phải hối tiếc đâu ha. Chụt ... - Nhi kết thúc câu nói bằng 1 cái mi gió "rất Nhi" và dong thẳng cùng chiếc thuyền

_Đồ dại gái! - Cô gái bên cạnh tên con trai gào lớn, nghiến gót giày vào chân anh ta và dùng dằn bỏ đi

Tên con trai bị cô gái sạc 1 trận mới tỉnh ra liền nhanh chân đuổi theo giữ cô lại và sau 1 hồi nài nỉ (van xin), gã cũng dẫn được cô về chỗ bến đạp vịt chờ chiếc thuyền cuối cùng.

_Kì này mà hụt nữa tui bỏ anh luôn. - Cô gái nói qua kẽ răng

Sau khi cô gái dứt câu chưa được bao lâu thì chẳng biết ở đâu, 2 gã bảo vệ khẩn trương chạy lại.

_Đó, tụi phá rối đó - 1 người chỉ tay về phía 3 chiếc thuyền đang cách bờ khá xa

_Đi bắt tụi nó nhanh lên. - Người còn lại ra lệnh

Thế là không bàn cãi tính toán thêm, 2 gã bảo vệ vội vội vàng vàng chạy lên đầu hàng đẩy cặp trai gái vừa rồi sang 1 bên và nhảy xuống thuyền.

_Tui chính thức bỏ anh. Đây là lần đi chơi tệ nhất đời tôi. - Cô gái mặt đỏ bừng bừng quát lớn rồi chạy đi

Sau khi 2 tên bảo vệ yên vị trên thuyền thì cũng là lúc "khai mạt" cuộc rượt đuổi tay 4 trên hồ. Rei và Ngân đang giữ 1 khoảng cách khá xa với Ngọc và Nghi. Đằng trước, Rei vừa đạp vừa cười ha hả vì thích thú thì ngược lại đằng sau Ngọc đang sôi máu vì Rei cả gan "bắt cóc" Ngân trước mặt mình.

_Mình đang trốn ai vậy? - Ngân thấp thởm quay sang hỏi

Vừa lúc ấy, Rei và có lẽ cả đám đằng sau cũng đã nghe thấy tiếng loa của 2 gã bảo vệ đang ra lệnh cho tụi nó dừng lại. Nghĩ là đang trốn bảo vệ nên Ngân cũng thôi không hỏi nữa mà chung "chân" đạp cùng Rei miệng không quên trách.

_Hồi nãy xếp hàng rồi trả tiền cho người ta là được rồi.

_Yên tâm đi, đạp đến bờ bên kia là an toàn được 1 chút rồi.

Vậy là Rei tiếp tục đạp thật nhanh. Phía sau, nhận thấy thuyền của Ngân đang chạy nhanh hơn Ngọc bắt đầu lo lằng rồi qay sang thúc Nghi đạp cùng mặt cho cô nàng lắc đầu ngoày ngoạy từ chối.

_Vậy Nghi muốn bị bảo vệ bắt phải không? - Ngọc trợn mắt hâm dọa

Nghe Ngọc nói cũng có lí, lẽ nào 1 người xinh đẹp như Nghi lại phải ngồi trong đồn côg anh chờ bảo lãnh, đành dẹp "cục ức" sang 1 Nghi cũng đặt chân lên bàn đạp để giúp Ngọc. Sau Ngọc là Tâm và Nhi cũng đang tức tốc đạp thật mạnh con vịt đuổi theo và cũng là để chạy trốn chiếc thuyền bảo vệ đang la ó đằng sau.

_"Đề nghị 3 chiếc thuyền dừng lại ngây lập tức"

Tiếng loa của 2 tên bảo vệ vang lên và lập tức gây thêm sự chú ý của những người hiếu kì xung quanh. Giờ đây vòng vòng khu đạp vịt đã tập trung hơn 100 những người tò mò muốn biết chuyện gì đang xảy ra.

"Có ngu mới dừng á" - Suy nghĩ chung của cả bọn

Chiếc thuyền của Rei lướt bon bon trên mặt hồ trong con mắt ngạc nhiên của những người xung quanh và con mắt "viên đạn" của Ngọc đang cố rượt theo đằng sau. Thuyền đến bến, Rei liền nắm tay Ngân nhảy ra ngoài thì không may, từ đâu 1 "đàn" nữa 5 tên bảo vệ chạy đến chặn ngang đường. Không chút lúng túng, Rei đẩy Ngân ra sau mình rồi "nhẹ nhàng" cho gã gần nhất 1 đấm ngay mặt. Ngân chưa hết ngỡ ngàng thì Rei tiếp tục tung 1 cú song phi ngay mặt gã thứ 2. Tự biết mình không thể tiếp tục 1 đánh 3, Rei liền dùng hết sức xô 2 người kia sang 1 bên và dùng chân đạp vào bụng gã còn lại và kéo Ngân chạy đi thật nhanh.

Ngân và Rei đi chưa được bao lâu thì Ngọc và Nghi cũng từ sau nhảy lên bờ. 3 tên bảo vệ còn lại nhận thấy 2 đứa con gái "chân yếu tay mềm" thì tỏ ra khoái trá vô cùng. Nhưng sự khoái trá ấy không kéo dài được bao lâu khi Nghi đã lấy trong túi xách ra 1 chai nước hoa và xịt vào mắt 3 người đó. Thừa cơ hội, Ngọc liền dùng 2 tay nắm vào 2 cái cravat của họ lôi về phía trước rồi dùng chân đạp 2 nguòi đó xuống hồ. Còn lại người cuối cùng đang quờ quạng Ngọc cũng chẳng màng quan tâm mà nắm tay Nghi rồi đuổi theo 2 kẻ "đồng phạm" vừa chạy đi. Ngọc và Nghi vừa chạy đi thì cũng là lúc Nhi và Tâm nhảy phóc lên bờ bỏ lại chiếc thuyền bên dưới. Gã đàn ông còn lại vừa may lại đang quờ quạng tìm đường thì nắm trúng tay Tâm khiến cô nàng phát hoảng.

_Bắt được rồi. - Gã thều thào nói

_Chắc không?

Tâm hỏi lại vẻ thách thức rồi dùng 1 chân phát 1 cú thật mạnh ngay "hoàng tử" của gã khiến gã xay xẫm rồi ngã luôn xuống hồ theo 2 người kia. Chỉ chờ có thế, Nhi và Tâm liền vụt đuổi theo Ngọc và Nghi đằng trước.

_Tụi nó đang trốn mình hay đang đuổi theo ai vậy? - Tâm hỏi lớn

_Không biết, cứ chạy theo đã.

Vậy là cuộc rượt đuổi không biết điểm kết lại bắt đầu ... trên cạn.

Rei vẫn đang nắm tay Ngân lôi thật nhanh về phía trước mặt cho Ngân thỉnh thoảng lại vùng tay nhưng vô ích. Chưa hết bàng hoàng bỡ ngỡ vì vụ tẩu thoát thì Ngân lại sắp đối diện với sự kinh hoàng phía trước. Bên cạnh Ngân, khuôn mặt Rei giãn ra tạo thành 1 nụ cười thích thú. Ngân nuốt nước bọt 1 cái ực và đưa mắt nhìn cánh cổng trang trí đầu rồng đang hiện ra trước mắt với tấm bảng hiệu hoành tráng.

_Ngân không đi đâu, Ngân sợ tốc độ. - Ngân nói 1 cách thận trọng

Mặc dù không phải là người sợ ma nhưng Ngân rất ghét cảm giác mạnh, mỗi lần chơi những trò chơi tương tự như vậy là đầu óc Ngân quay cuồng như ng trên mây xuống.

_Yên tâm, tàu này chạy không nhanh lắm đâu. Chủ yếu là "chướng ngại vật suốt đường đi" thôi. - Rei trấn an nhưng chẳng làm Ngân yên tâm hơn tẹo nào

Nói là làm, không cho Ngân có kịp ý kiến ý cò thêm, Rei bế thóc Ngân dậy và nhảy phóc vào 2 khoang và không quên dúi vào tay tay bảo vệ 100k vì không có vé. Khoang Rei và Ngân vừa đủ 2 người thì lập tức cả khoang được nhích lên 1 chút và khoang trống thứ 2 hiện ra cách khoang trước khoảng 4m (những khoang như thế này rời nhau chứ không dính liền như tàu lượn siêu tốc ở Đầm Sen). Vậy là lần lượt vài cặp người nữa vào những khoang tương tự như vậy và chỉ chờ những khoang cuối có người thì khởi hành.

Sau khi Rei và Ngân yên vị được khoảng 5 phút thì Ngọc và Nghi cũng đuổi đến. Không như những lần đầu, thay vì chạy xồng xọc vào để đuổi cho kịp Ngân thì lần này Ngọc hơi khựng lại vài giây vì nhìn thấy dòng chữ "Đường hầm ma quái" và cách trang trí rất ư là kinh hoàng của chỗ này. 10 giây đấu tranh tư tưởng, 10 giây làm chủ cảm xúc, cuối cùng đặt "nghiệp lớn" lên hàng đầu, Ngọc vẫn nắm tay Nghi nhảy vào 1 trong những khoang cuối cùng và cũng dúi vào tay gã bảo vệ tờ 100k thứ 2.

Ngọc và Nghi vừa lên chưa được bao lâu thì ở khoang cuối cùng cũng có 2 người nữa bước vào ngồi chuẩn bị khởi hành. Không may cho 2 người này, vừa ngồi chưa nóng chỗ thì Tâm và Nhi cũng từ đâu chạy lại. Nhận thấy tất cả các khoang đã đầy, cả 2 chán nản nhìn nhau vì lỡ tàu. Không thể để chuyện đó xảy ra vì dù sao hôm nay tụi nó cũng đã cả gan cúp học, rồi gay gổ với bảo vệ chỉ để "đánh ghen dùm bạn", Nhi chợt nảy ra 1 ý tưởng.

_Á, đau quá - Nhi đột nhiên vừa hét vừa ôm 1 bên ngực khiến Tâm chẳng hiểu gì ngoài việc đứng nhìn Nhi lom lom

Sau tiếng la của Nhi, 4 người đang ngồi trên 2 khoang đồng loạt quay ra nhìn. Tay bảo về lúc này đang đứng chỗ buồng điều khiển, theo dõi chuyện đang xảy ra với ánh mắt tò mò:

_Bà bị gì vậy? - Tâm hồi hợp hỏi

_Câu giờ chứ làm gì. Bà tri hô coi có ai chạy ra khỏi khoang giúp tui không? - Nhi mở 1 mắt ra, miệng thì thầm vào tai Tâm rồi tiếp tục "đau đớn"

Nghe theo lời Nhi, Tâm vụt chạy lại chỗ 2 người con trai đang ngồi trên khoang cuối cùng và nắm tay 1 người, dựt mạnh.

_Anh ơi! Anh làm ơn coi dùm bạn em với. - Tâm làm vẻ mặt khẩn cấp

2 tên con trai nhìn nhau rồi đồng loạt nhảy ra khỏi khoang và chạy lại chỗ Nhi hỏi thăm:

_Em bị sao vậy? - 1 người tướng tá cao to hỏi

_Em ... bị ... tim ... bẩm ... sinh ... hôm nay em quên mang thuốc. - Nhi vừa nói vừa tiếp tục ôm ngực, thở gấp

_Vậy bây giờ anh phải làm sao? - Gã trai sốt ruột hỏi

_Gia đình tụi em đang ở cổng bên kia của đường hầm ... anh nhường em lượt này nhaaaa. - Nhi bắt đầu gạ gẩm

_Nhưng mà ... - Gã bối rồi quay ra nhìn người đang đứng sau khoanh tay

Khẽ nhíu mày vì trình độ diễn xuất chưa đủ thuyết phục của Nhi, Tâm chấp 2 tay làm hình chữ X ý kêu Nhi tăng level. Hiểu ý, Nhi nháy mắt và:

_Áaaaaaaaaaa ... Đau quá - Nhi hét toáng lên

_Ừ ... ừ ... thôi em lên đi ...

Chỉ chờ có thế, Tâm liền nắm tay đỡ Nhi đứng dậy và cả 2 vội vàng cùng chạy lại ngồi vào khoang của 2 người thanh niên rồi đeo dây an toàn vào và ra hiêụ cho bảo vệ cho tàu chạy. Tay bảo vệ đứng từ xa chẳng hiểu gì nhưng thấy khoang đã đầy người liền nhấn nút cho tàu khởi hành.

_Nhỏ đó bị bệnh tim mà đi tàu ma à? - Gã cao to ngớ người nhìn chiếc tàu vừa đi mất

_Anh là đồ ngốc. - Người còn lại nãy giờ im lặng quan sát giảy nảy giận dõi bỏ đi

Bỏ lại sau lưng cánh cổng, đoàn tàu lao về phía trước vùn vụt như tên bắn. Càng đi sâu vào trong căn hầm càng tối, đến nổi người sau chẳng còn thấy được người trước đâu cả ngoài tiếng rên rĩ thỉnh thoảng vang lên khiến mọi người sởn gai óc. Từng khoang tàu lần lượt đi xuyên qua những cánh cổng nhỏ hình miệng quỷ rồi mở ra trước mắt là những bức tượng lập lòe xanh đỏ kì dị. Khoang của Rei có lẽ là khoang im lặng nhất vì cả 2 người đều chẳng ai tỏ ra sợ sệt gì cả.

_Vui nhỉ? - Rei quay sang cười toe toét với Ngân

_Toàn là dọa trẻ con. - Ngân hưởng ứng vì thật ra bên trong không ghê rợn nhưng những gì Ngân thấy bên ngoài

2 người này là vậy chẳng bù với khoang của Ngọc - Nghi và Tâm - Nhi gào đến khảng cổ họng vì sợ. Chưa kịp định thần lại nỗi sợ thì từ trên trần đường hầm, hình dáng 1 người phụ nữ vận đồ trắng, tóc tai rũ rượi, miệng chóc chóc lại nhiễu máu hiện ra khiến cả bọn giật thót tim. Không dừng lại có vậy, người phụ nữ rú lên cười điên dại rồi nhảy xuống và bay lướt qua từng khoang khiến cho tiếng gào đã lớn nay còn thảm thiết hơn.

Bỏ lại người phụ nữ, chuyến tàu tiếp tục lướt đi bon bon không chút trở ngại khiến mọi người thở phào nhẹ nhỏm. Rồi đột nhiên, đoàn tàu đồng loạt giảm tốc độ, chưa kịp hiểu ra điều gì thì cũng đột nhiên từ đâu, tiếng em bé gào khóc vang vọng cả đường hầm và kéo theo là những chùm đèn chớp tắt không rõ nguyên nhân. Tàu tiếp tục lăn bánh và thắc mắc của mọi người lập tức được giải đáp khi bóng 1 người phụ nữ khác đang ngồi bên noi đưa con ngày 1 hiện rõ. Người phụ nữ im lặng thỉnh thoảng lắc lư võng dỗ đứa bé đang khóc rống lên ngày 1 to. Đột nhiên, ả ta nhẹ nhàng quay lại nhìn cả đoàn và mỉm cười. Khác hẳn với bóng ma trên trần vừa nãy, người phụ nữ hay chính xác là cô gái này có phần trẻ trung xinh đẹp hơn hẳn và chẳng tỏ ra chút gì "ghê rợn".

_Cô ấy xinh hén? - Ngọc quay sang nói với Nghi

Ngọc vừa dứt câu không lâu thì cô gái điềm đạm bồng đứa con từ từ đứng dậy. Mọi người chưa hết bỡ ngờ thì đột nhiên cô ta thẳng tay ném đứa bé về phía đoàn tàu trong tiếng rú kinh hoàng của tất cả mọi người. Và không may, ghét của nào trời trao của nấy, đứa bé lại rơi ngay chỗ Ngọc và Nghi ngồi. Há hốc mồm chẳng hiểu nổi chuyện gì, Ngọc cuối xuống nhìn đứa bé thì tất cả các nơron thần kinh của Ngọc căng lên hết cỡ và tim thì như muốn nhảy khỏi lòng ngực. Trái ngược với người mẹ xinh đẹp, trông đứa bé chẳng khác nào 1 con quỷ với thân hình bê bết máu và đôi mắt không có tròng đen.

_AAAAAAAAAAAAAAA!

Nghi và Ngọc cùng rú lên, nhanh như cắt hất đứa bé văng ra ngoài. Dường như "ý đồ" của nhà sản xuất là vậy nên ngay khi đứa bé được quăng trả, cô gái phá lên cười điên dại và đoàn tàu tiếp tục lăn bánh và giữ nguyên tốc độ như ban đầu.

_Tiếng hét vừa rồi Ngân đã nghe ở đâu rồi ấy.

Ngân nói với Rei nhưng giống tự nói với mình hơn rồi quay người ra sau nhìn nhưng chẳng thấy gì ngoài bóng đen bao trùm.

Tàu lại lăn bánh và đường đi ít trở ngại hơn so với mấy phút đầu. Nhưng thay vì chạy với tốc độ trung bình để mọi người "chiêm ngưỡng" thì lần này, chiếc tàu chạy như bay, hết xuống dốc rồi lại lộn ngược đầu khiến cho mọi người có cảm tưởng như sắp đâm vào thứ trước mặt đến nơi. Ngọc vốn sợ ma nhưng lại khoái cảm giác mạnh nên sự thay đổi đột ngột này khiến Ngọc khá thích thú. Trên những chặn đường cuối, đột nhiên Ngọc nhìn thấy 1 cô gái (lại "cô gái" mặt bộ đồng phục Anh Quốc, mái tóc không dài lắm nhưng vì tóc mái dài quá nên che cả nữa khuôn mặt đứng ngay đường ray của đoàn tàu. Ngọc hoảng hốt toang la lên thì quá muộn, đoàn tàu đã chạy xuyên qua cô gái như không có chuyện gì xảy ra. Ngọc há hốc mồm suốt đường đi như không tin nổi rồi sau đó Ngọc chợt bình tĩnh lại và nghĩ ngay đến hiệu ứng 3D.

"Của soni, soni dạo này tiến bộ ghê gớm" - Ngọc tự nhủ

Có vẻ như chặn đường sắp hết nên Ngọc chú ý, càng lúc đường hầm càng sáng và quả thật là vậy, không ít lâu sau, cả đoàn dừng ngay 1 cánh cổng trang trí hình ma quỷ cầu kì nằm bên tay phải mọi người. Tàu dừng lại, cánh cửa tự động mở ra và để lộ khung cảnh quen thuộc của Bis Park trước mắt. Rồi như lần vào, lần lượt từng khoang được đẩy lên ngay cánh cửa để 2 người trong khoang có thể bước ra.

Biết khoang của mình là khoang đầu nên ngay khi tàu dừng, Rei lập tức nắm lấy tay Ngân rồi nhanh chóng đi ra cửa để Ngọc không có cơ hội đuổi theo. Rút kinh nghiệm những lần trước, Ngọc không thèm đợi đến lượt mà nắm tay Nghi rồi len lỏi theo con đường nhỏ bên cạnh và đi ra ngoài luôn để khỏi mất thời gian. Nhờ ánh sáng bên ngoài rọi vào nên Nhi và Tâm cũng nhìn thấy Ngọc vừa rời khỏi khoang thế là cả 2 bắt chước làm theo hành động tương tự.

Ra đến bên ngoài cuộc rượt đuổi lại tiếp tục. Chay băng qua những hàng cây được trồng điều đặng làm cảnh, cả Rei và Ngân, dù khôn ai nói với ai lời nào cùng đồng loạt thắng gấp lại không rõ nguyên nhân. Trước mặt họ là 1 đám đông những người hiếu kì đang vây quanh 1 cái gì đó. Quay ra sau, Rei trông thấy Ngọc đang đuổi ngày càng gần và đang hét khàn cổ để gọi Ngân. 1 ý nghĩ chợt nảy lên trong Rei. Rei chụp lấy tay Ngân, không ngần ngại lôi vào len lỗi vào trong cái đám đông tụ tập bất hợp pháp.

"Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất" - Rei thầm nghĩ

Sau 1 hồi "van nài" và "xin lỗi" bà con cô bác vì vô duyên vô cớ chen ngang, cuối cùng cả 2 cũng leo lên được hàng đầu. Chưa kịp ăn mừng chiến thắng thì 1 lần nữa, cả Rei và Ngân đồng loạt há hốc mồm vì ngạc nhiên trước thứ đang diễn ra trước mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro