Chap 13
Chap 13: Sự trở lại của Piky!
Khi Ngọc về đến nhà lúc đó cũng gần 6h, nhanh chân bước vào nhà như thường lệ, Ngọc tỏ ra hơi bất ngờ vì bầy biện trang trí căn nhà quen thuộc ngày nào. Chiếc bàn ở sảnh quen thuộc hôm nay bị dẹp sang 1 bên, thay vào đó là 1 dãy bàn che khăn trắng, đầy thức ăn như những nhà hàng trưng bày tiệc buffe, những người giúp việc trong nhà ăn diện gọn gàng tươm tất hơn hẳn mọi hôm, đang tấp nập chạy ra chạy vào với những chai rượu trên tay. Không đợi Ngọc thắc mắc, mẹ tiến lại:
_Tối nay dượng mời 1 số đối tác làm ăn về nhà. Tiệc này dành cho họ. Con cũng nên thay đồ đi.
_Trờiiiiii ơiiiiii ... con đã chuẩn bị được gì đâu? - Ngọc thốt lên
_Thì cứ lựa đại 1 bộ váy dượng mua cho con ấy.
Biết mẹ sẽ chẳng quan tâm đến điều mình sắp nói, Ngọc thở dài ngao ngán rồi bỏ về phòng. Cất cặp vào 1 chỗ, Ngọc mở tủ ra rồi lia mắt nhìn đóng quần áo mà chán nản. Chỉ toàn đồ mặt ở nhà, đồ ra ngoài thì phần lớn là những bộ phối hợp ngẫu hứng quần Tây áo Tàu. Nửa năm trước, Ngọc nhớ dượng đã có mua cho Ngọc vài chiếc váy để dành cho những dịp như thế này, đến khi đem về mở ra Ngọc mới biết cái nào cũng dây nhợ, cũng kiểu cọ rườm rà, thế là Ngọc đem tặng luôn cho chị Lý và cô quản gia, đem về quê làm quà cho con. Giờ nghĩ lại phải chi lúc đó Ngọc chừa lại 1, 2 cái thì bây giờ có phải đỡ khổ hay không. Suy nghĩ 1 hồi, Ngọc thôi không tìm nữa mà ngã đầu ra giường ngủ luôn.
Trong cơn mê, Ngọc cảm thấy có người đang chạm vào mặt, môi và tay mình, rồi 1 lúc sau, người đó lay mạnh người Ngọc. Ai có thể tự do lên phòng Ngọc? Chỉ có 1 người thôi. Chắc chắn đó là Ngân, Ngọc mỉm cười rồi kéo mạnh tay người đó và đè xuống giường, sau đó chuyển mình nằm đè lên người người đó và từ từ mở mắt ra.
_NGHI!
Ngọc hét toáng lên, đôi mắt trợn to như thể sắp rơi ra đến nơi để nhìn Nghi đang nằm bên dưới với khuôn mặt đỏ bừng bừng. Không kịp suy nghĩ nhiều, nhanh như cắt, Ngọc nhảy phóc ra khỏi người Nghi không dám để thêm giây nào. Nghi nhìn Ngọc rồi từ từ ngồi dậy.
_Nghi lên gọi Ngọc dậy, không ngờ Ngọc "chào đón nhiệt liệt" đến như vậy. - Nghi vừa nói vừa tủm tỉm cười
_Nhưng ... tại sao ... tại sao Nghi lại ở trong nhà Ngọc?
_Ngọc nói muốn kết bạn với Nghi mà. Giờ Nghi đến để "kết bạn" nè.
Ngọc nhăn mặt nói:
_Thôi mà, đâu phải cứ kết bạn là phải đến nhà Ngọc. Nói thật đi.
Nghi phì cười, đưa tay vuốt tóc, rồi khoanh tay đứng dậy trước mặt Ngọc:
_Nhìn đồ Nghi mặt mà hông đoán ra hả?
Bình tĩnh lại, Ngọc nhìn kĩ Nghi thì mới để ý thấy cô nàng đang mặt 1 bộ váy màu đen ánh kim, chiếc váy dài vừa chạm gối trong khá trẻ trung, trên đầu có gắn 1 chiếc kẹp hình vương miệng nho nhỏ. Tất cả đều làm tôn lên vẻ trẻ trung và làn da trắng nõn không chút tì vết của Nghi. Đột nhiên, cuộc nói chuyện về bữa tiệc giữa 2 mẹ con Ngọc vừa rồi được tái hiện 1 cách sống động trong đầu Ngọc. Ngọc hỏi đầy vẻ nghi ngại:
_Nghi đến dự buổi tiệc của dượng Ngọc?
_Of course, papa Nghi là đối tác của dượng Ngọc mà.
_Papa của Nghi làm nghề gì? - Ngọc chóng nạnh hỏi lại
_Kinh doanh bất động sản. Dạo gần đây ông ấy mua được 1 khu đất và vô tình tìm thấy 1 vài di vật bị hóa thạch ...
_À ...
_7h kém 15 rồi. Ngọc không tính thay đồ hả?
_Ngọc không có lễ phục.
Nghi mỉm cười. Rồi với tay lấy cái túi to để dựa vào giường Ngọc từ nãy giờ mà Ngọc không để ý.
_Nè, đồ của chị Nghi đó. Nghi mượn giúp Ngọc 1 bộ.
_Làm sao mà Nghi biết Ngọc không có đồ hay vậy? - Ngọc ngạc nhiên
_Ngọc có hay không thì Nghi vẫn bắt Ngọc mặt bộ này thôi. - Nghi nói nhỏ trong miệng cố để Ngọc không nghe thấy.
_Sao?
_Không. Không có gì, Ngọc mau tắm thay đồ đi. Nhanh!
Nói rồi Nghi đẩy Ngọc vào nhà tắm và trở lại ngồi lên giường Ngọc. Sau khi Ngọc đã vào trong, Nghi bắt đầu "dạo" khắp phòng Ngọc "tham quan". Dừng lại trước cái bóp đặt trên bàn học của Ngọc, Nghi liếc nhìn phòng tắm 1 lần rồi lấy lên xem. Lúc đầu là săm soi bên ngoài, rồi tò mò, Nghi mở bóp ra xem từng ngăn và lập tức khựng ánh mắt tại tấm hình nhỏ bị phai màu ít nhiều của Ngọc. Nghi thích thú mở ra xem thì thấy đó là tấm hình đã được gấp lại 1 nửa 1 cách có chủ đích, chụp 2 cô bé độ chừng 5, 6 tuổi. Lật ra mặt sau, Nghi nhìn thấy hàng chữ được viết nguệch ngoạc và mắc lỗi chính tả lung tung của Ngọc:
"Annie vs Piky.
Kỉ nịm tại chường mẫu dáo Child Prodigi".
_Piky.
Nghi lẩm nhẩm cái tên đó, nghĩ về những cái liếc nhìn kín đáo của Ngọc cả tuần qua, thì ra tất cả đều có lí do chứ không phải do 1 sự tò mò nào cả. Nghi lại lật lại mặt trước và nhìn kĩ mặt cô bé có cái tên Piky. Rõ ràng là 1 đứa con lai, khuôn mặt trái xoan gọn gàng, cặp chân mày đen và đều đặng tô điểm cho đôi mắt to tròn ánh lên vẻ tinh anh. Nghi nhìn thấy 1 chút bản thân mình trong 1 cô bé này. 1 ý nghĩ thoáng qua trong đầu Nghi: Phải chăng ...?
Nghe tiếng sột soạt bên trong, đoán hẳn Ngọc đã ra, Nghi vội vàng nhét tấm hình vào bóp rồi trở lại ngồi trên giường. Ngọc đẩy cửa bước ra, với vẻ cau có, Ngọc từ từ tiếng lại chỗ Nghi, bỏ ngoài ánh mắt chứ O và cái miệng chữ A của Nghi.
_Nghi nói là đồ của chị gái mà? - Ngọc nhăn nhó, vừa nói vừa nhìn xuống bộ đồ của mình.
_Phải!
_Con gái mà mặt đồ này??????????? - Ngọc gào lớn
Nghi vẫn không tài nào rời mắt khỏi Ngọc vì bất ngờ xen lẫn thích thú. Rồi tự lắc đầu để nhắc bản thân lấy lại bình tĩnh, Nghi bước đến bên cạnh Ngọc.
_Thôi được rồi mà ... lỡ "vậy" rồi thì để Nghi giúp thêm cho.
Nói đoạn, Nghi lấy trong túi ra 1 sợi thun nhỏ, đi vòng ra sau và cuối cùng là buộc đuôi tóc lại cho Ngọc rồi bỏ vào trong áo.
_Rồi, đẹp hơn rồi đó, lại nhìn gương xem.
Ngọc nhìn Nghi bằng ánh mắt nghi ngại, nhưng vẫn làm theo lời Nghi. Ngọc rụt rè tiến lại gương và hoàn toàn không tin nổi người trong gương chính là mình lúc này:
_Thằng nào vậy? - Ngọc thốt lên kinh ngạc.
_Hi, không ngờ Ngọc hợp với đồ nam đến vậy. - Nói đến đây Nghi dừng lại, hạ giọng xuống thấp hơn, tiếp tục: _Trong còn bảnh hơn cả "ai đó".
_Nhưng Ngọc biết ăn nói với mẹ và dượng thế nào đây? - Ngọc nói như mếu
_Thì Ngọc cứ có sao nói với vậy, cứ nói với mẹ Ngọc không có lễ phục nên mặt tạm đồ này.
Ngọc lưỡng lự trước lời khuyên có phần có lí của Nghi. Mặc dù là 1 người phụ nữ không đến nổi quê mùa nhưng từ trước đến giờ, Ngọc vốn biết mẹ chúa ghét những người TGT3. Bà cho rằng những người "không chấp nhận giới tính" của mình hoặc những người đồng tính là những kẻ lập dị, gieo rắc "mầm bệnh". Mặc dù, bản thân Ngọc cũng chẳng hiểu nổi cái "mầm bệnh" đó là gì. Cuối cùng không nghĩ ra 1 lí do nào hay hơn lí do của Nghi, Ngọc đành theo Nghi xuống nhà với tâm trạng thấp thởm hơn bao giờ hết.
Từ cầu thang nhìn xuống, sảnh giờ này cũng tương đối đông khách, phần lớn khách đến đây điều là những người có tuổi và đều ra vẻ thành đạt. Số ít còn lại là những doanh nhân trẻ, khuôn mặt sáng ngời và 1 số cậu ấm cô chiêu đi theo ba mẹ để "học hỏi". Mẹ và dượng Ngọc cũng đã có mặt, đang đứng nói chuyện với 1 người đàn ông cách cầu thang không xa. Ngọc rụt rè bước xuống, trong đầu không dám đoán trước phản ứng của cả nhà. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, dù đã cố không gây ra tiếng động quá lớn nhưng với ánh hào quang của người bên cạnh, mọi người không thể không chú ý đến cả Ngọc.
_A! Nó kia rồi. Đứa đi bên cạnh "thằng nhóc" ấy là công chúa nhỏ của tôi đấy. Tôi có mang theo 1 đứa nữa, chẳng biết thoáng cái mà đã đi đâu rồi.- Người đàn ông đứng đối diện mẹ và dượng Ngọc hào hứng giới thiệu.
_Người đó là daddy của Nghi. - Nghi nói nhỏ vào tai Ngọc
Mẹ nhìn Ngọc, hoàn toàn không dám tin đó là con mình, còn dượng Ngọc và cả những người giúp việc trong nhà thì há hốc mồm cả ra vì sự thay đổi không ngờ của Ngọc.
_Chu choa ơi! Sáng nào tui cũng vô gọi cô dậy mà không nhận ra cô "xinh trai" đến vậy."Uổng" quá. - Chị Lý chấp tay trước ngực, chặc lưỡi "tiếc rẻ"
_Hứ ... Cô mà là con trai thiệt thì bà tha hồ "kiếm chác" chứ gì? - Chị Hai mỉa mai.
_Còn phải nói.
Tại chỗ dượng và mẹ Ngọc đứng:
_Ủa, còn con gái ông đâu? - Ba của Nghi đưa mắt tìm kiếm
Ông Minh quay sang nhìn mẹ Ngọc "ái ngại", rồi lại nhìn Ngọc và Nghi đang từ từ tiến lại chỗ họ. Đến nơi, Ngọc rụt rè gọi mẹ và dượng khiến ông Phát (tên ba của Nghi) vừa ngạc nhiên vừa thích thú.
_Ôi! Ra đây là tiểu thư. Vậy ra con gái ông cũng theo phong cách tomboy cơ đấy.
Ông Phát nói bằng giọng oanh oanh, như thể ông ta đang tự hào vì Ngọc "dùm" cho dượng và mẹ Ngọc vậy.
Dượng mỉm cười lấy có vì chẳng biết phải nói thế nào, còn mẹ Ngọc thì khỏi phải nói. Bà lườm Ngọc như thể muốn ăn tươi nuốt sống suốt từ lúc nhìn thấy Ngọc đến tận bây giờ.
_Ôi thôi! Tôi thì lại đang ngờ ngợ chẳng rõ "cái này" có thật là con tôi hay không ... Dám hồi vừa sinh bồng nhằm con người khác về nhà nên giờ nó mới hiện "nguyên hình" - Mẹ Ngọc nói vẻ mỉa mai
_Mẹ cứ làm như con là yêu quái không bằng. - Ngọc lèm bèm, còn Nghi thì chỉ dám che miệng khúc khích cười
Ông Phát không biết có hiểu ý không lại banh toát miệng cười ha hả trước câu nói của mẹ Ngọc. Còn Nghi chẳng biết có nhận ra vẻ mặt của mẹ Ngọc không lại quay sang nói với Ngọc:
_Mình ra nhảy nhé.
Ngọc vừa ngạc nhiên vừa choáng trước lời đề nghị của Nghi. Hồi đầu dọn về nhà dượng, Ngọc chỉ tưởng tượng 1 ngày nào đó sẽ "bị" 1 vài tay công tử gạ gẫm, không ngờ lần này người "mở hàng" lại là 1 đứa con gái. Ngọc quay sang nhìn mẹ, dượng rồi nhìn cả ông Phát "cầu cứu". Không ngờ:
_Ý hay đó, 2 đứa ra nhảy đi. Biết đâu sau này con gái tôi lại "làm dâu" nhà ông bạn đấy. - Ông Phát "vô tư" "phát biểu cảm tưởng" với nụ cười vẫn chưa tắt từ nãy giờ.
Không thể từ chối được, Ngọc đành cùng Nghi ra giữa sảnh. Mẹ Ngọc đứng cạnh ba dượng Ngọc, mím môi không nói được câu nào.
Lỡ phóng lao thì phải theo lao luôn cho "tròn vai nam chính", Ngọc chấp 1 tay ra sau lưng, cuối chào mời Nghi 1 cách điệu nghệ. Nghi mỉm cười,nhún chân và nắm lấy tay Ngọc. 1 cách lịch sự, những người xung quanh tự động nhích sang 1 bên nhường chỗ cho cả 2. 1 vài đứa con gái, 1 vài cậu trai đổ dồn ánh mắt về phía Ngọc và Nghi với vẻ vừa tò mò, vừa ngạc nhiên và có chút gì đó hâm mộ. Giai điệu nhẹ nhàng vang lên, những người xung quanh Ngọc nhạy bén chuyển từ Samba sang điệu Vanxo lãng mạn 1 cách điệu nghệ. Ngọc bắt đầu với vẻ lúng túng vì lần đầu giữ vai trò người "dìu". Gót giầy của Nghi liên tiếp "nghiến" những cú đau điến vào chân Ngọc, còn Ngọc thì chỉ được vài bước lại giẫm phải chân Nghi. Vẫn tưởng cả 2 chỉ có thể "vờn" nhau trên sàn thì khong ngờ ít lâu sau, cả Nghi và Ngọc lại nhảy với nhau khá ăn ý khiến Ngọc vừa ngạc nhiên những cũng có phần ... thích thú. Rồi chợt nhớ ra điều gì đó, Ngọc lên tiếng hỏi khẽ Nghi:
_Trong Nghi không giống những người quanh đây. Ba mẹ Nghi là người gì vậy?
_Mẹ Nghi là người Hàn.
_Ồh ... Nghi sống ở Việt Nam từ nhỏ hả?
_Chẳng phải phong tục Việt Nam mình là "Tại gia tòng phụ xuất giá tòng phu sao"? Lấy chồng thì phải theo chồng chứ?
_Ừ ha. Vậy ... hồi còn nhỏ ... Nghi học trường mẫu giáo nào?
Nghi ngước lên nhìn Ngọc, ánh mắt đầy vẻ thăm dò.
_Nếu Nghi quên rồi thì thôi. Ngọc chỉ tò mò thôi. - Ngọc bối rối nhìn đi chỗ khác
_Child Prodigi - 1 ý nghĩ vừa thoáng qua trong Nghi, Nghi trả lời không chút do dự
Ngọc mở to mắt nhìn Nghi, không dám tin những gì mình vừa nghe được là thật. Rõ ràng những điều Ngọc nghi ngờ không phải là không có căn cứ. Phải chăng Nghi chính là ...
_À, Ngọc đã biết nickname của Nghi chưa?
Ngọc thoáng suy nghĩ, ngập ngừng trả lời:
_Piky. Ngọc có nghe nói qua.
_Đúng rồi. Nếu được thì gọi Nghi là Piky cũng không sao.
Nghi mỉm cười rồi im lặng không nói gì như dành thời gian cho Ngọc suy nghĩ.
Bản nhạc gần kết thúc, Ngọc vẫn chưa hoàn hồn khỏi những gì vừa được nghe từ Nghi, chỉ biết đầu óc Ngọc trống rỗng. Rõ ràng là Ngọc đã chờ đợi giây phút được gặp lại Piky từ rất lâu, vậy mà bây giờ, đứng trước Nghi, Ngọc không khỏi nghi ngại về cảm giác của mình. Nó không giống những gì Ngọc tưởng tượng. Đều mà Ngọc tưởng tượng là cảnh Piky đột nhiên xuất hiện trước mặt Ngọc, sẽ nói với Ngọc rằng "Rất vui được gặp lại bồ, Annie" và nở nụ cười rạng rỡ như ngày nào. Nhưng cũng đã chắc gì Nghi là Piky đâu, học sinh trường Child Prodigy nhiều vô kể. Biết đâu chỉ là 1 sự trùng hợp nào đó. 1 sự trùng hợp khiến Ngọc cảm thấy "ngộp thở".
Đột nhiên Nghi lay người Ngọc:
_Ngọc sao vậy?
_Không...không sao.
Vậy là không nói gì thêm cả 2 tiếp tục khiêu vũ bên nhau. Rồi khi bản nhạc vừa kết thúc, Nghi đột nhiên nhón chân lên và hôn vào 1 bên má Ngọc khiến cho Ngọc, mẹ và dượng không khỏi bất ngờ. Ngọc đứng nhìn Nghi trân trân vì bất ngờ không nói thành lời. Nghi mỉm cười:
_Quà "gặp lại".
Ngọc hoàng hồn sau câu nói đó của Nghi, rồi như có 1 sự tình cờ, Ngọc đưa mắt về phía cửa lớn và lần này, tim Ngọc như rớt khỏi lòng ngực khi Ngọc nhìn thấy Ngân đang đứng tại đó, với khuôn mặt thất vọng não nề mà không bao giờ Ngọc nghĩ sẽ có 1 ngày mình là nguyên nhân của khuôn mặt đó. Ngân nhắm mắt, ngã đầu sang 1 bên, dù đang ở xa, Ngọc vẫn cảm nhận được Ngân vừa trút ra 1 hơi thở nặng nề. Ngọc buông tay Nghi ra rồi vội vàng chạy ra cửa thì lúc đó, Ngân cũng quay lưng bỏ chạy thật nhanh. Nghi đứng lại nhìn theo, không tỏ ra chút ngạc nhiên nào mà thay vào đó là nụ cười đắc ý.
Nước mắt ngắn dài, Ngân chạy bằng tất cả sức lực để ra khỏi khuôn viên nhà Ngọc càng sớm càng tốt. Cảnh tượng vừa rồi chẳng khác nào ngàn cây kim châm vào tim Ngân. Nửa trong lòng Ngân muốn tin rằng đó là việc làm có chủ ý của Nghi nhưng không hiểu sao Ngân không thể bình tĩnh trước cảnh đó được. Tại sao Ngọc lại ăn mặc như vậy? Trước đây Ngân đã bao giờ thấy Ngọc như vậy đâu. Tại sao Ngọc lại nhảy với Nghi? Và tại sao lại để Nghi hôn không chút phản ứng nào? Hàng ngàn câu hỏi được đặt ra trong đầu Ngân mà không hề có lấy 1 đáp án. Ngân cứ thế chạy thật nhanh mà chẳng để ý gì phía trước, rồi vô tình đâm sầm vào 1 người đang đi ngược hướng mình.
Người đó và cả Ngân cùng té nhào ra sau, rồi người đó đưa tay xoa đầu, miệng xuýt xoa cái gì đó không rõ. Sau khi hoàn hồn lại sau cú va chạm vừa rồi và nhận ra người đụng phải mình vẫn còn đang ngồi phịch dưới đất, người đó liền đứng bật dậy và nhanh chóng đưa 1 bàn tay ra:
_Bạn không sao chứ?
Ngân nắm tay người đó, từ từ ngước mặt lên. Rồi như không thể kìm bản thân lâu hơn nữa, Ngân bất ngờ nhào ra trước ôm chồm lấy người trước mặt mà khóc nức nở. Không lườn trước được cái ôm của Ngân, người đó ngỡ ngàng đứng như người chết trân. Thế là cậu ta vội vàng dùng cả 2 tay ôm Ngân rồi nhẹ nhàng dỗ dành như nâng niu 1 con mèo con đang bị mắt mưa.
Không lâu sau, Ngọc cũng đuổi kịp Ngân và vô tình chứng kiến tất cả. Mọi giác quan của Ngọc lại chùn xuống, cảm giác khó chịu chạy dọc tim Ngọc, nhưng nhờ vậy mà Ngọc hiểu được phần nào cảm giác vừa nãy của Ngân. Ngọc đứng nhìn Ngân khóc trong vòng tay 1 người không quen biết, cảm giác như 1 nửa thế giới của mình vừa sụp đổ, không thể chịu đựng thêm, Ngọc nhắm mắt và quay lưng bỏ về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro