Chap 12
Chap 12: Lại học sinh mới!
Tính đến hiện tại là đúng 1 tháng kể từ noel, cả trường bắt đầu lục đục bước vào HK2 và chuẩn bị nghĩ tết. Đặc biệt, hôm nay lại có thêm 1 sự kiện khiến cho học sinh trong trường buồn, vui, lo lắng lẫn lộn: Kết quả thi HK1 đã được dán ở bảng thông báo. Như bao đứa học sinh khác, cả bọn tụi nó cũng háo hức đi xem kết quả.
_Wow! Ngân đứng hạng 11 toàn trường nè. Tâm hạng 70. Nhi thì 45. - Lâm la toáng lên khi chen vào được hàng đầu.
Không để thua kém cạnh Lâm, sau khi luồn lách, chen lấn, xô đẩy và hò hét, Ngọc cũng lên được hàng đầu, ngay bên cạnh Lâm.
_Ế! Tui cũng có số 1 giống Ngân nà, số lớn hơn luôn. - Giọng Ngọc hào hứng vang vọng xuống dưới
_Hạng mấy? - Nhi, Tâm và Ngân bên dưới chụm tay trước miệng hỏi lại _101! Giống "101 con chó đốm" ghê ha!
Cả bọn méo mặt cụt hứng.
_Ế! Lâm cũng có 2 số 1 nữa nè - Lâm cũng hùa theo Ngọc
_Hạng mấy? - 3 đứa bên dưới lại hỏi
_111! _Đáng lẽ tụi mình nên chen lên. - Nhi nói qua kẽ răng
_Ế! - Bên trên Ngọc lại gọi xuống
_Gì nữa? Nói nhảm tui quánh dô mặt à. - Tâm sùng lên
_Kế bên có thông báo nè.
_Đọc coi!
_Ngày 24/1 có học sinh mới nữa.
Sau khi chăm chú đọc hết bản thông báo mới, Ngọc và Lâm lần mò trong đám đông rồi xuống chỗ 3 đứa kia.
_Không phải là 1 mà là những 2 đứa lận. Tụi nó cùng họ, hình như chị em đó.
_2 người? - Ngân gặng lại
_Ừhm. Chuyển bên trường công qua, Ngọc quên xem trường gì rồi. Nhưng mà 1 đứa sẽ vào lớp mình - Ngọc trả lời
_Đứa còn lại vào lớp Lâm nè. - Lâm chú thích thêm
_Ủa dậy là lớp mình dư 1 người rồi. - Nhi bất ngờ
_Thì cũng có sao đâu.
_Mà hồi nãy Ngọc nói ngày mấy? - Ngân hỏi lại
_24/1
_Ủa, vậy là hôm nay rồi.
_Hở, vậy mà Ngọc cứ tưởng hnay 23. Vậy mau mau về lớp đi, Ngọc nghĩ cô sẽ giới thiệu 1 đứa vào đầu tiết 1 đó.
Nói đoạn, sau khi tạm biệt Lâm, 4 đứa tụi nó kéo nhau chạy thật nhanh về lớp. Quả không sai như những gì Ngọc đoán, tụi bà 8 đã tập trung đầy đủ và đang lao nhao như cái chợ, chẳng khác nào hôm có tin Ngân chuyển vào. Ổn định chỗ ngồi, Ngọc bắt đầu dóng tai lên nghe ngóng:
_2 đứa luôn nha, 1 đứa học bên 11.TN.6 á. Còn nhỏ vào lớp mình nghe đâu cũng nổi tiếng trên mạng lắm. - nhỏ Duyên "thông tấn xã" bắt đầu hoạt động miệng đúng như cái tên của mình
_Phải hôn. Mà sao bà biết? - 7, 8 đứa ngồi xung quanh trong đó có Tâm không bỏ lỡ bất cứ câu nói có tính chấn động của nhỏ
_Sao hông biết, tui có vào wed cá nhân của nó vài lần nè. Nó tên Piky. Con lai người Hàn đàng hoàng. Chưa hết đâu nha, trong profile của nó ghi rõ ràng: 12 tuổi thông thạo 3 thứ tiếng Hàn, Nhật, Anh thêm tiếng Việt nữa là 4. Chơi được piano và violong cellist và luôn luôn đứng đầu trường từ cấp 1 đến cấp 3. Khủng chưa????
_Ốhhhhhhhhhh!
"PIKY"
Nghe đến đây, Ngọc giật nãy người như có luồng điện chạy ngang. Phải chăng Ngọc nghe lầm? Là Piky! Đứng phắc dậy, Ngọc nhìn chằm chằm vào chỗ Duyên ngồi và lắng tai nghe thật kĩ để chắc rằng mình không nghe lầm. Ngân lúc này đang chăm chú xem lại bài cũng hơi bất ngờ trước thái độ của Ngọc và bất ngờ vì cả câu chuyện của Duyên "thông tấn xã".
_Mà bà chắc là nó hông? Lỡ đứa khác thì sao, tên Piky nhìu lắm. - Nhỏ Nhung "nhà báo" cũng vào cuộc
_Chắc, hôm qua tui thấy nó viết entry bảo hôm nay chuyển vào Anh Quốc, lầm đi đâu được mà lầm. Ê cô vô. Sau "hiệu lệnh cảnh báo" của Duyên, cả bọn lập tức túa về chỗ ngồi và lôi tập vở ra giả vờ xem bài. Ngọc thấy vậy cũng vội vàng ngồi xuống.
_Ngày đầu Ngân chuyển vào lớp mình cũng vậy nhỉ? - Ngân khúc khích cười khi thấy đám bà 8 đang bỏ chạy về chỗ như vịt
Ko nghe thấy tiếng Ngọc trả lời, Ngân ngạc nhiên lay người Ngọc. Lúc này, Ngọc mới giật nảy mình, bàng hoàng nhìn Ngân hỏi:
_Sao ...?
_Ngọc không sao chứ? - Ngân nghi ngại
_Không ... tất nhiên là không.
"H'm" - Ngân ậm ừ trong miệng vì không tin lắm vào thái độ của Ngọc.
Cô đã vào lớp. Lớp lúc này khá yên tĩnh. Mọi người đều chăm chú nhìn cô, thỉnh thoảng có đứa liếc ra ngoài để nhìn xem học sinh mới đứng ở đâu vì tò mò thì ít mà nhiều chuyện thì nhiều. Cô đưa mắt liết sơ lượt cả lớp như tìm kiếm 1 sự khác lạ nào đó. Cuối cùng, cô tằng hắng giọng rồi lên tiếng:
_Chà ... Lớp hôm nay "ngoan" quá. Vậy mà cô đã liên tưởng ra viễn cảnh lớp mình nhao nhao bàn tán về thông tin học sinh mới cơ đấy ... Tâm, em để sách ngược mà đọc được hay vậy. - Cô bắt đầu câu chuyện 1 cách "am hiểu". Quả không hổ danh chủ nhiệm.
Bên dưới lớp, tụi nó cười khì khì trước câu nói quá "siêu" của cô trong khi Tâm đang vội vàng xoay đầu cuốn sách lại.
_Cô rành nhỉ? - Ngân nói nhỏ
_Tất nhiên rồi. Tại hồi đó cô cũng có thua gì mình đâu. Ngọc trả lời Ngân với vẻ mặt ma mãnh, ra vẻ hỉu biết và không may, câu đó đã lọt vào tai cô ở trên.
_Lớp trưởng ngoan, vừa nói gì đó con? Ngọc đứng phắt dậy, gãi tai vì bị hố hàng.
_Dạ ... em nói "sao hôm nay cô đẹp thế nhỉ?". Đúng không Ngân?
Ngân không trả lời, hết nhìn Ngọc rồi lại nhìn cô, nén nụ cười 2 bên mép miệng. Cô mặt dù biết Ngọc xạo nhưng cũng "hài lòng lắm" nên thôi không hỏi nữa.
_Thôi được rồi. Vào đây nào em, đừng ngại.
Cô vừa nói vừa vẩy tay ra cửa.
"Tách", tiếng chốt cửa vang lên khe khẽ, nhưng với bầu không khí yên tĩnh của cả lớp thì tiếng kêu ấy đột nhiên trở nên lớn bao giờ hết. Người bên ngoài từ tốn bước vào. Trong lớp ồ lên 1 tiếng chẳng thua gì hồi Ngân vừa chuyển vào.
Tên: Dương Lạc Nghi.
Nick name: Piky. Tuổi: 16 tuổi - 11.TN.8
Gia thế: ???
Tính tình: Là 1 người thông minh, sắc sảo, xuất sắt trong mọi mặt nên luôn coi mình là trung tâm của mọi sự chú ý.
Lạc Nghi có vẻ ngoài hoàn toàn đối nghịch với Ngân. Đó là so sánh đầu tiên của tụi nó khi nhìn thấy Nghi. Ngân xinh theo kiểu ngoan hiền thì Nghi lại là 1 cô bé có nét hơi kiêu và ngổ ngáo. Chưa kể, khuôn mặt Nghi vừa toát lên vẻ ưa nhìn, sang trọng nhưng đôi mắt lại không kém phần sắc sảo, tinh anh.
Nghi đưa mắt nhìn bao quát lớp rồi khựng ánh mắt tại chỗ Ngọc đang đứng.
_Ngọc! Em làm gì vậy? Ngồi xuống đi. - Cô Uyên giục
_Ơ! Em ...tưởng cô phạt.
Chỉ chờ có thế, Ngọc ngồi phịch xuống chỗ mình, ngước nhìn Nghi và mỉm cười thân thiện và ... tìm kiếm 1 sự "quen thuộc" ... trên khuôn mặt Nghi. Nghi cười đáp lại rồi tự giới thiệu:
_Tôi tên là Dương Lạc Nghi, 16 tuổi. Mục tiêu tôi đặt ra khi đến đây là xuất du học University of California at Berkeley. Học kì đầu tôi học trường công, nhưng vì điều kiện trường quá tệ nên papa đã chuyển tôi vào đây. Hy vọng các bạn giúp đỡ.
Sau câu giới thiệu "cực sock" của Nghi, bên dưới lớp hơi nhốn nháo:
_UCB cơ đấy. - Nhi thì thầm
_Trường đại học thứ 5 thế giới. Con nhỏ này chắc cũng trong "thị trấn hoang tưởng" ra với bà Ngọc. - Tâm quay xuống nói với Nhi, vẻ mặt cực kì mỉa mai
Nhi cười khẩy, tỏ vẻ không quan tâm.
_Ủa sao chỉ có 16 tuổi? - 1 đứa trong lớp hỏi lớn
_Nhỏ hơn tụi mình rồi.
_16tuổi, có lộn lớp hông vậy? Thấy vậy, cô Uyên liền lên tiếng giải đáp:
_Nghi nhỏ hơn các em 1 tuổi. Bạn ấy học "nhảy" 1 năm.
_Ốhhhhh ...
Lại là tiếng nháo nhào vì ngạc nhiên. Nghi mỉm cười tự hào, còn Ngọc thì vẫn đang chăm chăm nhìn Nghi với vẻ hơi dò xét.
_1 anhxtanh nữa đây. Nhưng trong nhỏ đâu giống dân thể thao đâu? - Ngọc thì thầm 1 mình, chẳng có vẻ gì là đang trò chuyện với Ngân
_Tại sao Ngọc nghĩ nhỏ là dân thể thao? - Ngân hỏi khi thấy Ngọc đặc biệt chú ý đến Nghi
_Ngọc có nghe qua đại học Cali. Trường đó,học sinh ngoài kết quả học tập xuất sắc còn phải chơi thể thao cực đỉnh nữa. Từ khi thành lập đến nay "họ" đã giành hơn 100 huy chương Olympic rồi đó.
_Rành vậy? - Ngân cảm thán vì ngạc nhiên
_Có gì đâu. Có lần cô Uyên đã cho Ngọc xem bảng thống kê những trường đại học danh tiếng nên Ngọc mới nhớ đó thôi.
_Vậy ... Đó là lí do Ngọc quan tâm đến Nghi đó hả? - Ngân hỏi, trong câu hỏi có chút gì đó ẩn ý
Không để ý đến thái độ của Ngân, Ngọc điềm nhiên trả lời:
_Không hẳn. Chỉ là Ngọc thấy Nghi có cái gì đó rất đặc biệt!
1 lần nữa, Ngân bất ngờ trước thái độ kì lạ của Ngọc nhưng lại không nói thành lời. Dù nói là ngạc nhiên trước Ngọc, nhưng ở Nghi cũng có 1 cái gì đó thu hút Ngân.
Sau khi giới thiệu mình, Nghi được cô chỉ định xuống ngồi cạnh Nhi, bởi vì Nhi cũng thuộc hàng học sinh giỏi nên có thể hướng dẫn Nghi về 1 số mặt khác nhau giữa trường công và trường quốc tế. Nghi điềm đạm tiến về phía bàn Nhi theo tay cô. Trước đó, Nhi vừa cuối xuống nhặt viên phấn dưới chân lên, thấy Nghi lại, Nhi mỉm cười đưa tay ra:
_Chào! Rất vui được làm quen.
Nghi lưỡng lự nhìn bàn tay dính chút phấn của Nhi nói:
_Xin lỗi, tôi vừa rửa tay.
Đoạn, Nghi mỉm cười "áy náy" rồi ung dung ngồi xuống bên cạnh Nhi. Sửng người, bàn tay vẫn để trên không, Nhi tức giận rút tay lại rồi nhích người sang 1 bên chừa chỗ cho Nghi trong khi máu trong người đang sôi sùng sục vì "con nhỏ tự cao tự đại" này.
3 tiết trôi qua trọng im lặng nhưng máu nóng trong người Nhi vẫn không thuyển giảm phần nào. Tại sao ông trời lại xúi quẩy "ban" cho mình 1 con nhỏ tự cao tự đại như vậy nhỉ? Nhi thầm nghĩ rồi quay qua liếc trộm quyển tập của nhỏ. Chữ đẹp đến kinh ngạc! Dù không ưa Nghi không thể phủ nhận sự thật này. Nêú nói đẹp thì tầm thường quá, phải là "rồng bay phượng múa" mới phải. Giá mà bỏ được cái tính ngông cuồng vùa rồi, có lẽ Nghi sẽ thật sự hoàn hảo. Nhi ngẫm nghĩ. Tiếng chuông báo hiệu giờ chơi vang lên đúng lúc đưa đôi mắt Nhi về chỗ cũ. Chỉ chờ có thế, Nhi và Tâm cùng qua bàn Ngọc rồi 4 đứa lục đục ra ngoài. Dường như chỉ đợi có thế, Lâm từ lớp chạy ra thật nhanh rồi phóng thẳng lại chỗ 4 tụi nó và đưa ra 1 thông báo:
_Con nhỏ "đó" hôm nay hông có đi học.
_Con nhỏ chị em với nhỏ lớp này hả? - Tâm hỏi
_Ừhm.
_Hy vọng không chảnh như "con này". Lâm mà ngồi trong lớp tụi này Lâm sẽ được con nhỏ đó đưa đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. - Nhi vừa nói vừa nhíu mắt lại
_Ừhm, nó là dân "nhảy cóc" đó. Siêu chưa? - Tâm phụ họa, hoàng toàn không để ý đến vẻ mỉa mai trong câu hỏi của Nhi
_Nhảy cóc á? - Lâm ngạc nhiên
_Có gì hay đâu mà ngạc nhiên vậy. Bày đặt: "Mục tiêu tôi đặt ra khi đến đây là xuất du học đại học UCB" - Nhi chú thích. _Hông chừng nó nhảy cóc từ lớp mầm lên lớp chồi rồi bày đặc "nổ" cho nó "sang" cũng nên. Nhớ lại cái dụ nó xem thường tui thôi là máu dồn lên não rồi. - Nhi kết thúc 1 cách đay nghiến sau khi tuông 1 tràn ức chế
Cả bọn khúc khích cười vì câu nói của Nhi. Xét tình hình, rõ ràng Nhi chẳng ưa gì Nghi. Và việc đó càng thể hiện mạnh mẽ hơn khi trong những ngày tiếp theo, mỗi lần 1 ai nhắc đến Nghi là Nhi lại quắc mắc nhìn người đó như thể người đó chỉ cần nói thêm 1 câu nữa là sẽ sống không yên với Nhi. Nhưng rõ ràng hơn nữa là việc Nhi ghét Nghi không phải là không có lí do. Ở Nghi có chút gì đó tự tin 1 cách thái quá. Tự tin đến nỗi, 1 tuần trôi qua, Nghi không thèm bắt chuyện hay kết giao với bất kì ai, ngoài việc chúi mũi học và thỉnh thoảng vắng tiết vì tập bale tại trường.
Mọi chuyện tưởng như chỉ có vậy cho đến ngày thứ 7 của tuần thứ 2 Nghi nhập học, vào 1 tiết Toán, Nghi và Ngân cùng được gọi lên làm chung 1 bài, theo 2 cách.
_Nghe nói bạn đang đứng nhất lớp? - Nghi nói với Ngân trong khi đang ghi bảng
_Ừhm ... cũng nhờ mọi người hướng dẫn cả thôi. - Ngân mỉm cười thân thiện
_Vậy sao? Tỏ vẻ bất cần, Nghi không nói nữa mà chỉ tập trung làm bài, thậm chí Nghi không thèm mang máy tính lên như Ngân. Vô tình, Ngân liếc mắt sang nhìn bài của Nghi và nói:
_Cách giải của Nghi Ngân có thử qua rồi, kết quả chỉ xấp xỉ với đáp số chứ không hoàn toàn chính xác đâu. Nghi thử làm lại đi. Nghi nhíu mày, liếc nhìn Ngân, nhoẻn miệng.
_Tôi đứng nhất toàn trường HK1 vừa rồi đấy.
_Ừhm ... nhưng ... - Hoàng toàn không ngờ bị nói sock, Ngân bối rối không nói thành lời _Tôi không cần bạn nhắc.
Kết thúc câu nói, Nghi bỏ về chỗ trong con mắt ngạc nhiên của Ngân, không thể nói gì hơn, Ngân đành về chỗ sau Nghi với tâm trạng có chút gì đó hối lỗi. Đáng lẽ mình không nên nhắc Nghi - Ngân tự trách mình.
Ít phút sau, cô Tuyết (dạy Toán) đi về phía bảng để sửa 2 bài vừa rồi:
_Hm ... Bài của Ngân ... đúng rồi. Không hổ danh học sinh Giỏi. - Cô nhìn Ngân mỉm cười, có chút gì đó hơi mỉa mai _Còn bài của Nghi ... xem nào ... đúng rồi ...
_Nhưng thưa cô ... - Ngân bên dưới ngập ngừng phát biểu, hoàn toàn không để ý thấy nụ cười vừa tắt trên môi Nghi
Cô Tuyết liếc mắt về phía Ngân:
_Cô có ý kiến gì không, cô Ngân? - Cô hỏi
_Cô hãy xem lại phương trình thứ 4 từ dưới đếm lên của bạn ấy ...
Cô Tuyết nhíu mày, quay lên bảng 1 lần nữa:
_Cách giải rất hoàn hảo ... Kết quả Nghi ra là 4 tròn, còn Ngân là 3.89 ... Ơ? Để tôi xem nào ... - Cô Tuyết trầm ngâm _Chà, sai xuýt xoác với đáp số. Thật đáng tiếc.
Cô vừa nói vừa dùng bong bản tẩy đi bài Nghi không thương tiếc. Và cũng không nằm ngoài dự đoán của Nhi, khuôn mặt Nghi giận đến đổi màu vì bị quê trước lớp. Sau khi cô Tuyết sửa bài xong cũng là lúc kết thúc tiết học thứ 3.
Giờ ra chơi, theo như dự định sẽ cùng cả bọn tập trug ăn trưa trên sân thượng, Ngọc lại bị cô Uyên gọi giật ngược lên văn phòng vì 1 chuyện công cáng gì đó có vẻ rất bí mật.
_Em đến rồi à? - Cô Uyên hỏi khi thấy Ngọc bước vào văn phòng
_Dạ phải. - Ngọc tỏ ra hơi lo lắng
_Thư giãn đi, không có gì đâu. Cô chỉ có 1 việc muốn nhờ em. - Cô Uyên mỉm cười và đặt tách trà xuống trước mặt Ngọc
_Vâng! Bất cứ việc gì em có thể.
_Cô muốn em giúp Nghi trong cuộc thi bale vào ngay mai của bạn ấy.
_Nghi? Nhưng em có thể làm được gì?... Chẳng phải những chuyện này là việc của Tâm sao cô?- Ngọc ngạc nhiên quá đổi
_Cô biết. Nhưng Nghi đề nghị có người chơi violong cho "Vũ khúc thiên nga" của bạn ấy. Và cô nghĩ đến em ...
Ngọc im lặng, ngập ngừng suy nghĩ. Ngọc đã không chơi violong từ khi ba mất, chỉ trừ 1 lần giúp Ngân trên sân khấu ...
_Thưa cô ... Em nghĩ em không thể ... - Ngọc cúi gầm mặt xuống
_Hm... cô cũng đoán vậy, nếu em không thích cô cũng không ép. Bởi vì đây là đề nghị của Nghi.
_Đề nghị của Nghi? Nhưng tại sao lại là em? - Ngọc bất ngờ trước lời nói của cô
_Cô cũng không biết. Có lẽ bạn ấy nghe mọi người kể. Thôi được rồi, em có thể ra ngoài rồi đó.
Ngọc vâng vâng dạ dạ lấy có rồi lũi thủi ra ngoài. Vừa đóng cánh cửa văn phòng lại thì từ xa, đám của Ngọc cùng với Ngân cũng đang đi lại. Mỉm cười, Ngọc vui vẻ chạy lại phía họ thì cùng lúc đó, sau lưng Ngọc vang lên giọng của 1 ai đó:
_Ngọc!
Ngọc quay phắc lại thì thấy Nghi đang đi lại phía mình với nụ cười dịu dàng (hiếm hoi) trên môi.
_Nghi gọi Ngọc? - Ngọc hỏi với vẻ hơi ngượng ngùng
_Ừhm. Cô Uyên đã nói với Ngọc về lời đề nghị của Nghi chưa?
_Ờ... rồi ...
_Vậy Ngọc nghĩ sao?
_Ngọc xin lỗi ... Ngọc không chơi violong lâu rồi ...
_Như vậy tức là ... từ chối. - Nghi gặn hỏi, khuôn mặt tỏ vẻ thất vọng
_Ngọc rất tiếc.
_Không sao. Nghi còn nhiều cơ hội mà. - Nghi mỉm cười rồi bỏ đi
Ngọc im lặng nhìn Nghi đi khuất, chẳng mảy may chú ý đến câu sau của Nghi, chỉ cảm thấy trong lòng có chút gì đó "không ổn". Nhưng Ngọc lập tức quên ngay việc đó và chạy về phía Ngân đang đợi.
_Nhỏ đó kiếm bà có gì không vậy? - Nhi hỏi
_Nghi nhờ tui chơi violong cho cô ấy vào ngày mai.
_Vậy Ngọc...? - Ngân ngạc nhiên
_Ngọc từ chối rồi.
Ngọc mỉm cười choàng tay qua vai Ngân tình tứ.
_Ọe, gớm chưa? - Tâm và Lâm trề môi
_Có lí do gì không? - Ngân âu yếm hỏi
_Vì Ngọc muốn dành riêng nó cho 1 người ... đặc biệt.
_Thôi tụi mình đi ăn trước đi. Đứng đây 1 hồi bị lây cái "sến" nữa.
Tâm nhăn mặt nói rồi kéo Nhi và Lâm đi, để Ngọc và Ngân đứng lại với nhau. Không để tâm đến câu nói đâm chọt của Tâm.
_Tại sao Nghi lại chọn Ngọc nhỉ? - Ngân thắc mắc
_Ngọc không biết?
_Hay Nghi thích Ngọc? - Ngân thăm dò
_Bậy bạ. Đâu phải ai cũng như tụi mình. Ngọc không muốn nói chuyện đó nữa, về lớp thôi, hết đói rồi.
Ngọc vừa nói vừa kéo Ngân về lớp. Mặc nhiên, khi đi khỏi chỗ đó, tâm trạng Ngọc có chút gì không ổn. Cái cảm giác ray rức vì từ chối Nghi thật sự vẫn còn trong lòng Ngọc. Nó khiến Ngọc không thể mở lời nói được với Ngân. Và với 1 người nhạy cảm, thái độ kì lạ của Ngọc không thể qua khỏi mắt Ngân.
Nghi bỏ đi, tâm trạng tỏ ra thất vọng và bực mình kinh khủng. Vốn Nghi đã nghe mọi người đồn đại về khả năng chơi violong thiên bẩm của Ngọc, nếu được Ngọc giúp đỡ thì phần thi của Nghi sẽ cực kì hoàn hảo. Phần vì Nghi muốn thử xem có thật là Ngọc quan tâm đến Nghi hay không nên cố tình tạo ra cơ hội này, thế mà Ngọc lại ... .Lúc đầu, Nghi cũng có nghĩ đến việc nhờ thêm Ngân chơi piano, tự dưng hôm nay bị Ngân "sỉ nhục" trước lớp, Nghi sinh ra ghét Ngân và chỉ muốn trả đũa 1 lần cho bỏ tức. Từ trước đến giờ, chưa bao giờ Nghi cảm thấy bị tạo áp lực bởi 1 người khác như vậy.
Cùng lúc đó, cái điện thoại trong túi Nghi chợt reo:
"I'm too cool for my dress ,these shades don't leave my head ..."
_Đã điều tra đến đâu rồi? - Nghi hỏi ngay khi bắt máy
_ ...
_Ba là nghệ sĩ dương cầm ... Chà ... Thảo nào, thì ra là di truyền. Còn mẹ ...?
_ ...
_Qua đời rồi sao? - Nghi thốt lên khe khẽ
_ ...
_Ông nói cái gì? - Đôi chân mày Nghi cau lại
_ ...
_Tức ... tức là con gái mà thích nhau ấy hả? Ý ... ý ông là, Nguyễn Minh Ngọc là người đồng tính. Và ... người yêu của cô ta là Lâm Bảo Ngân? - Nghi thốt lên vì bất ngờ
Cúp máy. Nghi không khỏi bàng hoàn trước những gì vừa nghe được từ tay thám tử: 1 thông tin cực sốc mà Nghi điều tra được. Vậy ra lí do Ngọc không chịu giúp đỡ Nghi là vì Ngân. Nghi thầm nghĩ. Những chuyện đại loại như thế này thì thật khó chấp nhận để tin được. Nhưng đó là sự thật 100%, chính gã thám tử đã khẳng định chắc nịch với Nghi như vậy và gã còn mạnh miệng tuyên bố nếu thông tin là giả, gã chấp nhận hoàn lại toàn bộ số tiền thù lao. Điều đó thiết lập 1 lòng tin vững trãi của Nghi dành cho gã để tiếp tục những phi vụ rình mò sau này. Và việc gã nói rằng Ngọc quen Ngân có vẻ hợp lí, vì nó giải thích tất cả những khuất mắt bấy lâu của Nghi về họ. Duy chỉ có 1 điều Nghi vẫn chưa hiểu nỗi: Nghi luôn có cảm giác Ngọc có 1 tình cảm gì đó rất đặc biệt dành cho Nghi nhưng tình cảm của Ngọc với Ngân đâu có giống đùa giỡn lẫn nhau, với lại, trong họ cũng không giống hạn người đó. Vậy thì đó là gì? Thời gian đầu, những cái liếc nhìn của Ngọc rất rời rạt, thường 1 tiết chỉ vài lần và Nghi cho rằng đó chỉ là ánh mắt tò mò dành cho học sinh mới. Nhưng vài ngày sau đó, Nghi thấy ánh mắt Ngọc nhìn Nghi có phần khác đi, cứ như Ngọc đang cố tìm hiểu 1 cái gì đó từ Nghi vậy.
"I'm too cool for my dress ,these shades don't leave my head,everything you says it so ..."
Đang mãi mê suy nghĩ, điện thoai của Nghi reo tiếp lần thứ 2. Nhăn mặt, Nghi lấy điện thoại ra nhìn thì thấy dòng chữ "Sweetie Bro calling" hiện lên. 2 khóe miệng giãn ra thành nụ cười, Nghi bắt máy với 1 giọng khác hẳn vừa rồi.
_Hello Bro! Chịu về rồi hả? Hawaii thế nào?
_ ...
_Nhớ chứ sao hông nhớ, hì hì.
_ ...
_Đi đâu? Qua nhà đối tác của daddy thì liên quan gì đến em?
_ ...
_Thiết lập mối quan hệ? Chung lớp em? Tên con ông ta là gì?
_ ...
Đột nhiên, đôi mắt Nghi lóe sáng. Chẳng rõ nguyên nhân tại sao, Nghi mỉm cười tắt máy và ung dung trở về lớp. Sau khi nhận cuộc gọi thứ 2, tâm trạng Nghi thay đổi nhanh đến chóng mặt. Nghi điềm nhiên trở về lớp, như chưa từng nhận những cuộc điện thoại vừa rồi.
Về đến lớp, 1 lần nữa Nghi gây sự chú ý bằng cách tiến lại bàn của Ngân và Ngọc đang ngồi ... với nụ cười rạng rỡ trên môi. Thoạt đầu, Ngân nghĩ có lẽ người Nghi bắt chuyện là Ngọc và cũng sẵng sàng để tránh sang 1 bên để "khỏi làm phiền" thì không ngờ, Nghi lại hướng ánh mắt về phía ngay khi Ngân vừa định quay đi.
_Ngân làm ơn cho mình mượn cuốn tập Toán.
Ngân bất ngờ, chính xác là sửng người trước lời nói của Nghi. Là 1 người nhạy bén, Ngân biết chắc Nghi không phải là tuýp người dễ thay đổi tính cách đến như vậy. Chưa kể, vừa rồi Ngân (dù không cố ý) đã làm Nghi mất mặt trước lớp và Nghĩ rõ ràng đã rất cay cú về việc đó. Thế mà bây giờ Nghi lại chọn đúng Ngân đã mượn tập. Thật ra là ý gì? Không mất quá lâu suy nghĩ, Ngân lẹ làng lấy tập đưa cho Nghi, không quên khuyến mãi 1 nụ cười thân thiện.
Những tiết học lần lượt trôi qua, Nhi không tài nào tập trung vào bài được ngoài việc thi thoảng liếc nhìn Nghi ... bằng ánh mắt dò xét. Nhi vốn không phải người đa nghi, nhưng việc này rõ ràng có gì đó không bình thường. Nhi thầm nghĩ. Nhưng không biết có phải Nhi suy nghĩ quá nhiều hay do Nghi quá giỏi che đậy mà Nhi chẳng lần ra được gì. Cuối cùng, đến tận giờ về, khi mọi người đã ra ngoài, chỉ còn mỗi Nhi và Nghi, Nhi vẫn chẳng thấy sơ hở gì của Nghi ngoài việc, Nghi đang cố gắng chép lại thật nhanh cuốn vở của Ngân.
_Nhi tính ngồi đây canh tôi đến khi nào?
Nghi vừa viết vừa hỏi, đôi mắt không rời khỏi cuốn tập. Nhi hơi sượng trước câu hỏi bất ngờ của Nghi nên vội vàng dọn tập vở và nói cứng:
_Chỉ những người có mưu tính bậy bạ mới sợ bị người khác canh chừng. Tôi thì chẳng việc gì phải làm như vậy. Bye.
Nói rồi Nhi bỏ đi với chiếc mũi hết lên trời. Nhi đi không được bao lâu thì ở đây, Nghi cũng nhanh chóng lùa hết đám dụng cụ vào túi rồi vội vàng chạy ra ngoài.
_Con nhỏ rảnh hơi. - Nghi thì thầm 1 mình
Ra gần đến cổng, Nghi đưa mắt tìm kiếm khắp sân trường và mỉm cười hài lòng vì thấy Ngân đã về và chỉ còn mình Ngọc đang đứng đợi xe trước cổng. Nghi nhanh chóng tiến lại đối diện Ngọc với điệu bộ hớt hãi:
_Thôi chết, Ngân về rồi hả Ngọc?
_Ừm, vừa về được vài phút thôi. Mà có chuyện gì vậy? - Ngọc ngạc nhiên hỏi lại
_Nghi tính chép cho xong những bài quan trọng rồi trả lại cho Ngân luôn. Thứ 2 lại có tiết Toán, Nghi sợ Ngân không có vở học. - Nghi ra vẻ hối lỗi
Ngọc hơi nghĩ ngợi rồi đề nghị:
_Thôi Nghi cứ đưa cho Ngọc, tối nay Ngọc sẽ điện thoại cho Ngân qua nhà Ngọc lấy cũng được.
Nghi mỉm cười rạng rỡ như bắt được vàng:
_Thật sao? Tốt rồi. Hay ... Ngọc gọi luôn đi ... Nghi muốn yên tâm ấy mà. _Hờ ... cũng được. Nhưng mà Ngọc ... - Ngọc ngập ngừng nhìn Nghi
_Nhưng sao?
_Ngọc rất tiếc về chuyện khi nãy.
Nghi lưỡng lự suy nghĩ. Thì ra là Ngọc muốn nói đến chuyện từ chối chơi violong cho Nghi đây mà.
_Không sao, Nghi không giận đâu. - Nghi cười
Nhìn thấy nụ cười của Nghi, Ngọc thấy nhẹ nhàng được phần nào tội lỗi. Không quên mất việc đã hứa, Ngọc liền lấy điện thoại ra gọi cho Ngân. 1 lúc sau, Ngọc quay sang Nghi:
_Yên tâm rồi chứ? 7h30 tối nay Ngân sẽ qua lấy tập. _OK, cảm ơn nhiều lắm. Thôi Nghi về nha, hẹn gặp lại. - Nghi nói rồi quay lưng bỏ đi.
_Khoan đã! - Ngọc gọi với theo
_Sao?
Ngọc nhìn Nghi, bối rối gãi tai suy nghĩ như cố gắng chọn lọc lại từ ngữ và từ từ cất tiếng:
_Hm ... Ngọc thấy Nghi cũng không phải người khó gần, tại sao cứ luôn làm mọi người ác cảm? Nếu Nghi lúc nào cũng vui vẻ và tốt bụng như bây giờ Ngọc nghĩ Nghi sẽ có rất nhiều bạn đó. Nếu Nghi muốn, Ngọc có thể trở thành bạn của Nghi. - Ngọc tươi cười
Nghi hơi ngạc nhiên trước câu nói của Ngọc. Không nhận ra điều đó, Ngọc vẫy tay chào tạo biệt Nghi rồi ra xe đi về. Nghi đứng tại chỗ như chôn chân, cảm giác thật dễ chịu khi nhận nụ cười rạng rỡ của Ngọc. Lần đầu tiên Nghi có cảm giác này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro