6.
Nam Tuấn một bên nhanh lấy phần thức ăn từ trên tay Doãn Kì có chút căng thẳng, bất giác ngồi thẳng lưng cẩn thận ăn.
Doãn Kì ở bên cạnh cảm thấy bản thân mình hiện tại có chút bức người, liền xuống xe.
Vị kia vừa rời đi, Nam Tuấn không kiêng dè nữa, một hơi liền ăn hết một phần cháo cũng uống thêm một phần sữa đậu nành vừa đúng lúc ăn xong, Doãn Kì cũng lên xe. Hai người như vậy cũng không nói gì, chỉ là bầu không khí hiện tại có chút thay đổi, không chỉ là âm trầm nữa, mà hiện tại là sự ám muội, ngại ngùng tỏa ra khắp nơi.
------------------------
Doãn Kì tháo dây an toàn của bản thân lại thuận tay tháo dây an toàn của Nam Tuấn. Sau đó quyết định tiện tay thêm lần nữa cõng Nam Tuấn vào trong lớp học.
- Em học ở phòng nào!?
- Dạ.... Phòng 309, nhà K ạ.
- Ừmm
- Em có thể tự đi được mà. Anh yên tâm.....
- Em bám chắc vào.
Mẫn học trưởng trực tiếp ngắt ngang lời cậu nói, không để cậu nói thêm một lời nào liền xóc một cái, đem cậu giữ chắc trong tay rồi cứ thế đem cả Kim Nam Tuấn lẫn cặp của mình và của cậu leo lên tới tầng 3.
Dọc đường thu hút sự chú ý của không ít người qua đường, có người phấn khích, đồng tình, có người lại nhìn họ với ánh mắt chán ghét, xem thường.
Nam Tuấn có chút không tự nhiên, cậu chưa từng nhận được loại ánh mắt thế này, mặt Nam Tuấn đỏ hồng vì ngại. Cậu rụt vai lại, đầu cúi thấp ngả vào lưng Doãn Kì mà trốn tránh, khẽ nói nhỏ vào tai Doãn Kì.
- Học trưởng có thể thả em xuống được không ạ!? Em có thêm tự đi được!.
Doãn Kì vẫn là mặc kệ lời nói của cậu, tay siết chặt thêm một chút, kiên quyết cõng cậu tới phòng học. Doãn Kì đặt Nam Tuấn ngồi ở chỗ của cậu sau đó liền rời đi. Trước khi đi còn có chỉ chỉ vào điện thoại nhắc cậu chú ý.
Nam Tuấn có chút ngây ngốc, ngồi nhìn ngơ ngác vào điện thoại, không biết Mẫn Học trưởng định làm gì !? Chưa được bao lâu sau, điện thoại của Nam Tuấn có tin nhắn tới.
- Không cần để ý bọn họ, họ đang ghen tị thôi.
Thật sự là Mẫn Doãn Kì đang an ủi cậu!? Thật sự là cậu không nhìn lầm đi!!!!
Hai má lúm của cậu xoáy sâu vào trong, mắt cũng thành một đường chỉ mỏng cứ thế mà đem nụ cười tươi hại mắt chiếu sáng khắp muôn nơi. Phác Trí Mân ngồi bên cạnh cậu nhịn không được muốn tắt hào quang. Quá chói mắt rồi nha!!!!!! Không định để tôi sống sao trời???
- Kim Nam Tuấn, mau thu nụ cười tỏa sáng mù mắt tôi lại ngay, trước khi Trí Mân này cho cậu một quyền.
Nam Tuấn vẫn cười cười, đưa tay ôm lấy cánh tay của Trí Mân mà lắc lắc.
- Rồi... rồi.... rồi mà, tại hạ biết sai rồi. Lần sau cười sẽ không cười trước mắt Phác meo meo nữa.
- Hết Bảo Bảo rồi tới cậu, muốn mù cái mắt của tôi đi. Ngày nào cũng show ân ái, có biết hại trái tim của tôi đến nhường nào không hả!!!! Tủi thân lắm đó!!!
- Chứ không phải cậu cũng có người theo đuổi sao!?? Ở đó mà trách bọn tôi, rõ là cậu làm cao mà Meo Meo!!!
Tôn Bảo vừa mới tới, nghe được câu kia của Trí Mân liền muốn chọc mèo xù lông. Bọn họ vốn là bạn thân đương nhiên mấy vụ này không thể không biết.
- Lấy đâu ra người chứ!!?
- Vậy chứ học trưởng Trịnh bên đội Dance của trường là ai nhỉ!!!?? - Nam Tuấn cũng tham gia trò vui, thật sự không trêu Trí Mân bọn họ nhàn rỗi không chịu được!!
- Các cậu đừng có đoán này nọ, hơn nữa trong đội nhiều người như vậy. Họ Trịnh khẳng định cũng có không ít đi.
- Nhưng trong lòng cậu chỉ có Trịnh Hiệu Tích thôi Trí Mân ơi!! Đừng có định chối, cậu xem xem mặt cậu thành dạng gì rồi kìa.
Thành công khiến Trí Mân ngượng chín mặt thì cũng tới giờ vào học.
Buổi học hôm nay chủ yếu chỉ là tổng hợp kiến thức cũ rồi ôn tập nên khá nhàn rỗi. Kim Nam Tuấn rất nhanh liền hoàn thành bài tập, xong sớm có thể ngồi nghỉ tự do, giáo viên không quản, chỉ cần không làm ồn là được.
Nam Tuấn ngồi thật lâu cũng chưa thấy Tôn Bảo với Trí Mân làm xong sắp bị sự buồn chán gặm nhấm tới chết đi sống lại. Thật sự muốn tua ngược lại thời gian một chút, tiếp tục làm bài tập có phải tốt hơn không!?!!!
Điện thoại để trên bàn của Kim Nam Tuấn khẽ rung mấy cái sau đó lại im ru, chắc là có tin nhắn.
- Tối em có rảnh không!?
Là tin nhắn của vị học trưởng nào đó!!! Kim Nam Tuấn mở to mắt, há rộng miệng chỉ thiếu điều la lên, may là kịp ý thức được vẫn còn đang trong giờ học đành thu liễm lại.
- Dạ có ạ.
- Vậy 7h30 tối, đợi tôi.
Nhìn tin nhắn được gửi tới, tim Nam Tuấn liền đập rất nhanh, thình thịch
.... Thật sự là hẹn mình ra ngoài sao!??
Mặt cậu thoáng chốc liền trở nên hồng đỏ, còn đang tủm tỉm cười trộm thì điện thoại đang cầm trên tay đã bị cướp.
- ' 7h30 tối, đợi tôi' nha!!! Ghê nha!!! Tôn Bảo mau nhìn nè, có người sắp được hẹn đi chơi nè.
Trí Mân nhanh tay chộp được điện thoại của cậu mà đưa nó cho Tôn Bảo. Dưới sự tra khảo đặc biệt là nghiêm túc, bạn học Kim cũng được trả lại chiếc điện thoại trong sự đau thương.
---------------------
- Hai vị đại nhân tra hỏi xong rồi thì đỡ tại hạ về được chứ hả!?
- Ta rất sẵn lòng, nhưng mà ngươi đã nghe thấy câu ' tiền trao cháo múc ' chưa!?
Phác Trí Mân một bên vò đầu Kim Nam Tuấn, một bên nháy mắt với Tôn Bảo uy hiếp
- Đồ đại tư bản!!!! Các cậu cũng biết hút máu quá đi!!! Không phải nói hôm sau mời khách hả!! Còn đòi gì nữa.
Kim Nam Tuấn dở khóc dở cười, rõ ràng là cậu còn vừa nói bữa sau mời khách mà. Giờ bắt mời ăn nữa chắc cuối tháng sẽ húp mì gói quá!!!
- Kim Nam Tuấn, máy cậu có cuộc gọi kìa!!?
Đương lúc tiếng lòng của cậu gào khóc ầm ĩ thì bị giọng nói của Tôn Bảo vang lên là đứt đoạn.
Là Mẫn học trưởng!!!!!!
Nam Tuấn dưới sự trêu đùa của bọn Trí Mân vẫn là ấn nhận cuộc gọi tới. Rất nhanh đầu dây bên kia liền truyền tới một giọng nói quen thuộc.
Mẫn Doãn Kì :" Em tan học chưa!? "
Nam Tuấn nghe được giọng nói kia có chút hồi hộp, lại có chút ngại ngùng, xoắn xít nửa ngày mới phong nhanh không chậm phun ra được mấy từ :"Em... em tan học rồi"
Mẫn Doãn Kì :" Chiều còn có tiết không!? "
"Dạ không."
"Vậy đợi chút. Tôi tới đón em."
Không đợi người kia kịp nói , Mẫn Doãn Kì đã cúp máy. Đỡ cho em ấy nói lại là từ chối, vẫn là nhanh tay một chút thật tốt. Sau đó vị giáo thảo nổi tiếng lạnh lùng nọ khẽ cười mỉm một cái khiến mấy học muội gần đó rít gào điên cuồng. Mà cái người làm giáo thảo cười kia lại vẫn còn ngây ngốc.
Trí Mân cùng Tôn Bảo vốn dĩ đã dìu Nam Tuấn ra đến bên ngoài phòng học chỉ còn cần xuống lầu nữa thôi. Hành lang vắng vẻ, phần lớn sinh viên tan học đã nhanh chân chạy về chỉ có mấy người bọn Nam Tuấn còn ở lại.
- Anh ấy nói tớ chờ anh ấy tới đón. - Nam Tuấn dưới ánh mắt tò mò của hai đứa bạn thân mà thành thật khai báo. - Các cậu về trước đi, tự tớ đứng đợi được.
- Vậy tớ không khách sáo nữa. Về đây. - Tôn Bảo từ sớm đã thấy người yêu, vừa nghe câu này đã chạy đi luôn thiếu điều gắn thêm cánh bay cho lẹ.
Cả hành lang này còn mỗi hai người bọn cậu, còn đang mải nói chuyện Mẫn Doãn Kì đã tới hơn nữa còn mang theo thêm một người nữa.
- Chào em, Trí Mân ! Trùng hợp quá lại gặp nhau rồi !
---------------------
Để mốc lâu quá rồi :3 chúc mọi người chống Covid vui vẻ
1:22, 8/4/20
#sc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro