Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương V

Thế quái nào lại gặp được anh ta ở đây nhỉ?? Nanon sượng trân nhìn vào gian pha chế, dụi mắt mấy lần vẫn chẳng tin được.

"Nhanh nhanh lên bé ơi, khách hối chị quá nèee"

Nghe tiếng chị thu ngân thúc giục nên cậu cũng sực tỉnh, Nanon chạy vội vào phòng để thay đồng phục. May mà trong mấy bộ đồng phục kia có bộ vừa với người cậu.

Gọi là đồng phục nhưng thực ra cũng chỉ có một chiếc sơ mi màu be in logo của quán mà thôi, quần được tự chọn.Nanon nhìn một lượt, thấy thêm một chiếc tạp dề đen nhỏ nữa, có vẻ cũng là đồng phục nên cậu mang vào luôn.

Ngặt nỗi chẳng hiểu sao cái dây tạp dề nó lại ngắn đến thế, vòng qua sau lưng là không thể nào buộc cố định lại nữa. Đang loay hoay thì cậu cảm nhận được có một bàn tay đang giúp cậu buộc dây. Xong xuôi còn phủi phủi vài cái, cậu định quay lại nói lời cảm ơn:

"Cảm...ơn"

"Không có chi, anh chỉ là tiện tay giúp nhân viên mới của quán thôi mà"

"..."

Lại là hắn nữa, đã chui vào đây để khỏi gặp rồi còn cố tình đi theo. Người gì mà bám dai thế không biết.

"Nhanh tay lên nào, anh training cho em xong là còn việc khác"

"Anh đây bận lắm đó nha~"

"Bận thì đi đi, đây không tiễn"

"Anh nhớ là em nợ anh cơ mà, sao em lại khó chịu đến thế nhỉ"

"Bị một con muỗi bám riết không buông, hỏi thử ai mà không bực!?"

Pawat bị chọc cười, suốt cuộc đời đi học nhờ vào khuôn mặt này mà cậu chưa bao giờ hết hot. Ai ai cũng phải ngước nhìn, mà giờ lại bị gọi là con muỗi.Khoé miệng anh giương lên, rồi cúi người xuống áp gần vào người cậu.

"Có thấy con muỗi nào đẹp trai như này không?? Hửm"

Nanon giật mình đẩy anh ra, tay nắm lấy cổ áo anh rồi trợn mắt lên nói:

"Có giỏi thì lại gần đây lần nữa xem"

Chắc là lực tay cậu mạnh, hàng nút áo của anh bị bứt ra quá nửa, lộ cả một khoảng ngực.

"Lâu thế mấy đứa ơi..."

"..."

"Úiiiiiii"

"Chị xin lỗi, tự nhiên đi nhée"

"..."

Đúng là cái tư thế này quá mức ái muội, người khác nhìn vào không muốn nghĩ cũng phải có suy nghĩ gì đó.

"Chị ơi, không phảiii"

Hai người lập tức khôi phục lại tinh thần, nhìn nhau không ai nói tí gì. Nhưng Nanon nghĩ đi nghĩ lại nếu cả hai cứ ở trong này không ra thì lại càng không ổn.

"Anh ra trước đi"

"Tại sao phải là anh!?"

"Anh quen thuộc hơn tôi"

"Nhưng quen thuộc thì dễ bị chọc ghẹo hơn"

"Tôi không cần biết"

Cậu nhanh tay vặn tay nắm cửa, quay anh lại rồi đá mông anh ra khỏi phòng.

"..."

Lúc vừa mở ra cậu đã thấy sai sai, nhưng không kịp kéo anh lại rồi. Ba bốn nhân viên đang áp tai vào cửa nghe ngóng, chưa kịp hóng được gì thì cửa mở, thấy Ohm bị đá ra ngoài.

Đứng giữa mấy người đó, đột nhiên mặt anh hơi ngượng, nhưng rồi cuối cùng cũng bình tĩnh đi thẳng, không quay đầu. Bởi vì anh cảm nhận được đằng sau mình là mấy cặp mắt tò mò không rõ.

Nanon ở trong phòng, trấn an hơn 5p đồng hồ mới bước ra ngoài. Vừa mở cửa là đã có ba nhân viên khả nghi đứng trước cửa. Người lau lá cây, người đọc sách, người lại tìm gì đó dưới sàn.

"Anh chị...làm gì đấy ạ"

"Chị..chị lau lá cây này...bụ..bụi quá"

"..."

"Còn anh?"

"Anh đọc sách này, sách hay cực í"

"Nhưng mà...anh cầm..ngược rồi"

"..."

Người cuối cùng đang cặm cụi tìm gì đó dưới sàn

"Chị đang tìm kính áp tròng, không cần để ý tới chị nhé..hihi"

Nanon lúc đầu còn ngồi xuống tính tìm chung, nhưng khi ngẩng đầu lên thì cậu thấy..

"Chị đeo kính cận mà ạ, kính áp tròng làm gì nữa!?"

"..."

Thôi thì khỏi cần bọn họ nói, cậu cũng biết được lí do là gì rồi.

"Anh chị đang nghe thử em có động tĩnh gì đúng không ạ"

Cả ba người ngẩng đầu, đứng thẳng lưng rồi bắt đầu bước tới. Nanon dường như bị cái khí thế của ba người kia đè bẹp, cậu lùi dần dần rồi đi ngược vào trong căn phòng cậu vừa bước ra.

Bị dồn tới chân tường, một giây nào đó trong đầu cậu xuất hiện dòng suy nghĩ, chắc là hôm nay cậu phải bỏ mạng ở đây rồi chăng?? Không còn đường lui, Nanon nhắm chặt mắt chờ đợi điều đáng sợ kia.

"Tốt số théeeeee"

"H..hả"

Cậu thấy anh nhân viên nam kia nói trước.

"Bé với nong Ohm là người yêu hả, trông ngọt ngào quá cơ!!"

"Tụi em.. sống đối diện nhà nhau thôi ạ"

Chị gái còn lại hỏi:

"Vậy mối quan hệ của hai đứa là.."

"Gần giống hàng xóm thôi ạ"

Bấy giờ chị gái "đeo kính cận tìm kính áp tròng" kia mới lên tiếng. Chị ấy đẩy đẩy cặp kính dày của mình rồi nói.

" Không thể nào, hàng xóm gì mà lột áo nhau như thế."

"Hiểu lầm thôi mà chị, không phải như mọi người nghĩ đâu"

"Tụi em còn suýt đánh nhau cơ mà"

Không hẹn mà gặp, cả ba cùng đồng thanh:

"Ồhhhh"

Chẳng hiểu ba người trước mặt hiểu hai chữ "đánh nhau" theo nghĩa nào mà bắt đầu tủm tỉm cười. Mọi người cũng coi như là chào hỏi làm quen.

"Anh tên là Ball, dịch sát nghĩa thì là bóng đó, mà anh thì "bóng" thiệt nha"

"Ờ bà, bà bóng rọng luôn á, nhìn là biết bà bóng rồi"

"Hớiii, cái con ngựa này"

"Chị là Glass, nhìn chị thì biết tên rồi ha, tại chị đeo cặp kính dày này nè"

"Em tên Nanon ạ"

"Còn chị là Cake, do chị thích ăn bánh lắm nèeeeee"

"Bánh của em chưa kịp ăn mà mất là biết do nó ăn nha bé, con ngựa này hay trộm bánh của người ta lắm"

"Mày nói vậy em nó sợ tao thì sao hả con Ball!!!

Không khí vui vẻ cực kì, trông như những người bạn đã quen biết từ lâu ,cho tới khi.

*Rầm*

"Vui nhỉ, có tính đi làm không!?"

Chị quản lí, cũng là chị thu ngân lúc nãy bước vào:

"Chị ấy là Pony, quản lý kiêm thu ngân, dữ như chằn íiii"

"Nói gì đấy hả Ball, mày nghĩ chị không dám đập mày hả!?"

"Hì hì bé xin lũi"

Giờ thì cậu coi như là biết hết mọi người trong tiệm rồi. Ngoài cậu ra thì còn 5 người, Ohm đã biết từ trước thì còn Glass, Pony, Ball và Cake.

Vì là ngày đầu nên cũng chẳng có gì quá nặng nề, đa số đều là anh chị làm đỡ hết. Nanon cảm thấy hôm nay cũng khá là mãn nguyện.

Kết thúc ngày đầu tiên đi làm, ra khỏi quán, Nanon dừng chân lại, nghĩ ngợi gì đó rồi cầm điện thoại ra.

Điện thoại Ohm rung lên, có thông báo tới. Anh lấy ra coi.

Nanon_krp vừa đăng một ảnh mới :

Nanon_krp : Mission completed, hehe

Dunk_ntc và 365 người khác đã ❤️

Chimon_vcr: Mới tới Bangkok mà đẹp trai quá ta.

Kasibook_tp: Má lúm dễ thương ghê.

Người nào đó mỉm cười, nhanh tay tim một cái rồi nhét điện thoại vào túi.

"Cười cái gì đấy hả Ohm??"

"Có gì đâu chị Pony"

_END_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro