Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tiền truyện

Đó là một buổi tối u ám, một người phụ nữ ăn mặc và trang điểm theo phong cách Bắc Âu đứng trước ngôi nhà rách nát mọc đầy cỏ dại, mắt hướng camera, nhướng mày cười cười: "Trông tôi thế nào? Có ổn không?"

Tiếng Anh của cô hơi cứng lại, từ trong mũi thoát ra một âm thanh khách khí.

"Rất tốt!" Nhiếp ảnh gia bật ngón tay cái: "Cô thực sự đã tỏa sáng trong ống kính của tôi. À, đúng rồi, chút nữa sẽ có bốn cái máy quay phim được điều khiển từ xa bay xung quanh cô, Chúng từ bất kỳ góc độ nào cũng có thể chụp được khuôn mặt xinh đẹp này. Vì thế, hãy chú ý giữ gìn phong thái của mình."

"Robert, tôi cũng chẳng phải người mới không hiểu gì", người phụ nữ vẫy tay với bốn chiếc máy quay thu nhỏ lơ lửng bên cạnh mình, cô hất mái tóc vàng rồi nói bằng một giọng quyến rũ: "Nhưng dẫu sao vẫn cảm ơn anh vì đã nhắc nhở"

Bốn chiếc camera thiết kế theo hình con ong được trang bị trí thông minh cực cao, lập tức quay xung quanh người phụ nữ để ghi lại hình ảnh đẹp nhất của cô ở mọi hướng.

Người phụ nữ bật chức năng soi gương trong chiếc vòng tay thông minh, lấy một thỏi son khác, từ từ tô lên đôi môi vốn đã căng mọng của mình.

Người quay phim nhìn sắc trời thúc giục: "Này, nhanh lên, sắp đến giờ phát sóng trực tiếp rồi."

"Được rồi, được rồi, tôi đã biết!" Người phụ nữ bĩu môi trước tấm gương ba chiều, sau đó xoay mặt về phía camera, giọng ngọt ngào nói: "Xin chào mọi người, tôi là Emily và người tôi mời tới phỏng vấn hôm nay là Trang Lý."

Cô dừng lại một chút, nhìn qua màn hình của phòng phát sóng, đã có rất nhiều lời bình luận chửi rủa, liền nói tiếp: "Đúng vậy, đó chính là Trang Lý mà các bạn biết, người Trung Quốc cuối cùng trên thế giới, còn là kẻ đã trộm đi thành quả nghiên cứu khoa học của tiến sĩ John vĩ đại. Một tên khốn nạn hoàn chỉnh!"

Người phụ nữ tuy không giới thiệu tiến sĩ John là ai nhưng điều này không gây ra bất lợi tin tức giữa chủ phòng và người xem. Bởi vì tiến sĩ John là một cái tên quá quen thuộc, thậm chí được cho là nhà khoa học vĩ đại nhất từ trước đến nay.

Newton, Einstein, Schrodinger, Telsa, Feynman và những ngôi sao sáng khác trong lịch sử nhân loại, tất cả đều trở nên ảm đạm dưới sự sáng chói của tiến sĩ John. Đây không phải là từ dùng để tán dương mà chính là lời khen chân thành.
Hơn 20 năm trước, Trái Đất, hành tinh quê hương đã bị tấn công bởi Trùng Tộc ngoài hành tinh.

Những con quái vật khổng lồ và xấu xí xuất hiện từ hư không. Chúng ăn sự sống và khoáng vật, sau đó không ngừng sản sinh ra nhiều quái vật hơn.

Bộ xương ngoài của chúng cực kỳ cứng, tứ chi rất khỏe và cũng không cần oxy để tồn tại, do đó chúng có thể bơi trong chân không của vũ trụ mà không cần sự trợ giúp của bất kỳ thiết bị bay nào.

Đối mặt với một bầy quái vật gần như không có điểm yếu như vậy, con người chỉ có thể rút lui.

Khi cả trái đất lâm nguy, tiến sĩ John là người đầu tiên phát hiện ra rằng Nữ hoàng là điểm yếu của tất cả Trùng tộc, chỉ cần tập trung lực lượng tiêu diệt Nữ hoàng thì loài người sẽ sống sót.

Thật không may, hang ổ của nữ hoàng lại nằm trong lãnh thổ của Trung Quốc, nếu cho nổ tung Nữ Hoàng thì Trung Quốc sẽ không còn. Hơn nữa, việc sử dụng rộng rãi bom hạt nhân cũng sẽ khiến khí hậu và hệ sinh thái của trái đất bị phá vỡ hoàn toàn và bức xạ hạt nhân do vụ nổ để lại sẽ khiến nhân loại đi theo vết chân của Trùng tộc.

Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, Tiến sĩ John lại một lần nữa là người đề xuất kế hoạch nhập cư lên sao Hỏa và hỗ trợ kỹ thuật mạnh mẽ.

Đến ngày nay, hơn 20 năm sau, mọi người đã thấy kết quả: Trùng tộc bị xóa sổ, người Trung Quốc, với tư cách là những người tiên phong, đều chết trong chiến tranh, còn những người sống sót đã thoát khỏi Trái Đất bị tàn phá một cách an toàn và di chuyển thành công đến sao Hỏa.

Lá chắn năng lượng do Tiến sĩ John sáng chế đã cho phép sao Hỏa dần có một hệ sinh thái xanh và lành mạnh, ông là người anh hùng đã cứu cả nhân loại.

Nhưng sau khi thoát khỏi Trái Đất, loài người phải đối mặt với một thử thách sinh tồn mới, đó là sự cạn kiệt năng lượng.

Hàng trăm lá chắn năng lượng phân bố trên bề mặt Sao Hỏa lúc nào cũng tiêu tốn một lượng năng lượng khổng lồ, nếu không thể bổ sung đủ năng lượng mới, tất cả sẽ sụp đổ..

Tin xấu này khiến tất cả mọi người đều tuyệt vọng.

Vào thời điểm ấy, vẫn là tiến sĩ John đưa ra giải pháp.

Ông đã khám phá và xác minh lý thuyết bốn chiều thông qua các phép tính cực kỳ lớn và cho ra phương pháp xây dựng của quả cầu Dyson từ lý thuyết hình học trong lý thuyết bốn chiều.

Như chúng ta đã biết, văn minh vũ trụ được chia thành bảy cấp, đó là văn minh hành tinh, văn minh sao, văn minh thiên hà, văn minh thiên hà, văn minh biến đổi không gian đa chiều, văn minh thế giới song song và văn minh cấp thần.

Sự phân chia các nền văn minh này dựa trên việc sử dụng năng lượng như một trong những tiêu chuẩn.

Các chủng tộc đạt đến nền văn minh hành tinh hoàn toàn có thể khai thác và sử dụng năng lượng của hành tinh; các chủng tộc đạt đến nền văn minh sao có thể sử dụng năng lượng của toàn bộ ngôi sao theo ý muốn; các chủng tộc đến nền văn minh thiên hà có thể lấy năng lượng của toàn bộ thiên hà cho chính họ, và phần còn lại một số nền văn minh,...

Ngay cả khi con người có khả năng di cư đến sao Hỏa, họ cũng chỉ đạt đến hệ số 1.3 về mặt văn minh, còn một khoảng cách khá xa so với nền văn minh sao 2.0.

Nếu con người không thể vượt qua nút thắt của công nghệ năng lượng mới trong một thời gian ngắn, sao Hỏa lạnh giá sẽ trở thành nấm mồ cuối cùng của họ.

Tuy nhiên, lý thuyết hình học bốn chiều do Tiến sĩ John đề xuất đã ngay lập tức lấp đầy khoảng cách của hệ số văn minh giữa 1.3 và 2.0, đồng thời kéo loài người ra khỏi vực thẳm của sự tuyệt vọng.

Ngày nay, những quả cầu Dyson phân bố xung quanh mặt trời đã bắt đầu hình thành, những tấm khiên năng lượng vỡ vụn đó đã nhận được đủ nguồn cung cấp năng lượng và dần ổn định.

Nếu không có gì khác xảy ra thì trong mười hoặc hai mươi năm nữa, sao Hỏa sẽ được con người biến đổi thành một hành tinh xinh đẹp với đầy màu xanh lá cây và xanh lam.

Trong hoàn cảnh như vậy, uy tín của tiến sĩ John tự nhiên lên một độ cao mà người thường không thể đạt được, do đó, khi người phụ nữ nhắc đến ông ta, bầu không khí trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức trở nên điên cuồng.

Vô số bông hoa, trái tim, tiền vàng đổ ra từ khu nình luận, những lời cảm ơn, tôn thờ và thậm chí cả tình yêu tràn ngập màn hình ba chiều.

Mà trước đó, khi người phụ nữ này nhắc đến Trang Lý, khán phòng truyền hình trực tiếp tràn ngập sự căn thù và chế giễu khó coi.

Tại sao Trang Lý lại nhận sự đối xử như vậy? Bởi vì cậu ta đã công khai rằng lý thuyết bốn chiều là kết quả nghiên cứu của mình và không liên quan gì đến tiến sĩ John. Tiến sĩ John - cha nuôi, đã lấy cắp bản thảo của cậu và xuất bản nó. Đây là hành vi trộm cắp!

Đương nhiên, những lời buộc tội này không được chấp nhận. Bạn biết đấy, Trang Lý lúc đó còn chưa được mười lăm tuổi.

Làm gì có loại thiên tài nào, ở tuổi 14 hay 15, đã có thể chứng minh một lý thuyết toán học kéo dài cả một cấp độ văn minh, sau đó thay đổi số phận của cả nhân loại? Cậu ta có nghĩ mình là thần không?

Cho nên, sau khi Trang Lý tuyên bố công khai, điều chào đón cậu không phải là sự cảm thông và khen ngợi, mà là sự lên án áp đảo.

Tiến sĩ John rất đau buồn vì hành động của cậu, nhưng ông chỉ chấm dứt mối quan hệ nhận cha con nuôi. Ông đã rộng lượng tha thứ cho cậu ta.

Những tình cảm cao đẹp của tiến sĩ John đã giành được sự khen ngợi của công chúng, nhưng danh tiếng của Trang Lý lại rơi xuống đáy vực.

Kể từ đó, Trang Lý đi đến đâu cũng bị công chúng lăng mạ, mắng mỏ và đánh đập. Cậu ta là người Trung Quốc duy nhất còn sống nhưng lại làm một hành động vô liêm sỉ như vậy, để cả đất nước Trung Quốc bị kỳ thị.

Chỉ trong vòng 20 năm, các chủng tộc khác đã quên đi những hy sinh của dân tộc Trung Hoa để cứu cả nhân loại. Họ cho rằng người Trung Quốc quá vô dụng, không thể kiềm chế được Nữ Hoàng dẫn đến kết cục tồi tệ nhất là cả nhân loại phải từ bỏ Trái Đất và chạy trốn lên sao Hỏa.

Họ cũng nói rằng người Trung Quốc đáng chết! Nếu nó được thay thế bởi quân đội của một quốc gia khác để đối đầu với Nữ Hoàng, thì có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ trên tiền đề bảo vệ trái đất.

Tại sao Nữ Hoàng được sinh ra ở Trung Quốc? Vì người Trung Quốc không có đức tin nên từ lâu họ đã bị Chúa bỏ rơi.

Các chủng tộc bị Chúa bỏ rơi thì không đủ điều kiện để tiếp tục sống.

Người Trung Quốc hèn nhát, ích kỷ, bất tài và đáng khinh từ trong xương, nên Trang Lý mới làm ra những điều vô liêm sỉ đó.

Tất cả các loại nhận xét ác ý đã xuất hiện trên Internet. Vì tranh chấp kết quả nghiên cứu khoa học, Trang Lý đã trở thành một con chuột, bị mọi người la hét và ruồng rẫy, và đất nước Trung Quốc, vốn đã biến mất từ

lâu trong lịch sử nhân loại lại trở thành một từ đồng nghĩa với sự kinh tởm và đầy xấu hổ.

Trang Lý không thể chịu đựng được cuộc sống như vậy nên trốn khỏi nhà tiến sĩ John rồi từ đó biến mất.

Bây giờ đã mười năm trôi qua, giai đoạn đầu tiên của dự án Dyson Sphere đã hoàn thành, loài người sắp có những bước tiến dài hướng tới nền văn minh tinh tú và có không gian sống rộng lớn hơn. Tuy nhiên, Trang Lý xuất hiện vào thời điểm này, nói rằng thuyết hình học bốn chiều của John tồn tại một lỗ hổng chết người, quả cầu Dyson được xây dựng dưới sự hướng dẫn của lý thuyết này sẽ đối mặt với nguy cơ sụp đổ bất cứ lúc nào.

Không ai tin cậu ta lần này, nhưng một hãng tin tức chuyên về những câu chuyện phiếm về giải trí đã quyết định phỏng vấn.

Mọi người sẽ rất vui khi nhìn thấy trò hề của Trang Lý. "Các người hãy đặt một số câu hỏi sắc bén để chơi đùa anh ta, raiting nhất định sẽ tăng vọt." Trước khi rời đi, chủ studio đã ra lệnh điều này.

Vì vậy, bây giờ, chủ phòng phát sóng mặc một chiếc váy đen nhỏ gợi cảm và một người quay phim đã đến thăm nhà Trang Lý như đã hẹn.

"Đây là nơi quái quỷ gì! Trời ạ, đây là chuông cửa sao? Bị rỉ sét ư? Bẩn thỉu quá! Tôi thử ấn vào xem sao?" Trước tòa nhà đổ nát, đầu ngón tay người quay phim treo lên chuông cửa, nhưng anh ta không nhúc nhích.

Lớp da láng trên cánh cửa lâu ngày đã bong tróc, vẫn còn mùi thối.

Anh đành giơ tay và gõ cửa, ra hiệu cho nữ chủ bá không được trì hoãn việc ghi hình.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu bình luận về cảnh tượng trước mặt:

[A, thật kinh tởm! ]

[Chỉ có con chuột như Trang Lý mới sống ở một nơi tồi tàn như vậy. ]

[Hắn sống sót bằng cách nhặt rác suốt những năm qua, đúng không? ]

[Xứng đáng!]

Những dòng từ ngữ khó chịu đều đặn hiện lên trên màn hình ba chiều.

Nhìn thấy bầu không khí đã nóng bừng bừng, nữ phóng viên tiến lên với những đầu ngón tay run rẩy, chuẩn bị bấm chuông, nhưng cánh cửa từ bên trong mở ra, một thanh niên khoảng hai mươi bốn tuổi xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.

Tóc cậu ta hơi dài, che tai, hơi xoăn nhẹ, làm cho Trang Lý nhìn có chút bông xù và rối bời, cơ thể gầy gò, da dẻ xanh xao như thể vừa bị một trận ốm nặng, nhưng đôi mắt giống như những vì sao lạnh. Nói chung là sáng ngời. Hình dạng mắt của cậu ta khác với hình dạng tròn của người Âu Mỹ, nó dài, hẹp và hơi nhếch lên, lộ ra một vẻ lạnh lùng.

Phong cách phương Đông đã biến mất trong nhiều năm được thể hiện một cách sinh động trong cậu. Thanh lịch như một nắm tuyết, nhưng kiêu hãnh như một cây tùng, cây bách trên vách đá.

Trước gương mặt đẹp trai vô song của đó, khán giả không khỏi xuýt xoa:

[Nếu không có mấy thứ hành vi bẩn thỉu như vậy, người này đã có thể tiến vào giới giải trí rồi. Cậu ta khẳng định sẽ hot. ]

[Phải, cậu ấy trông rất đặc biệt và xinh đẹp! ]

[Chúa ơi, nếu cậu ấy sẵn sàng công khai xin lỗi tiến sĩ John trước ống kính ngày hôm nay, tôi nghĩ tôi có thể tha thứ! ]

Những khán giả bị chinh phục bởi sự xuất hiện của Trang Lý đã gửi ra những lời bình luận trên

Trang Lý hơi nheo lại đôi mắt híp lại, lướt qua những lời nhận xét này, chậm rãi nói: "Tôi sẽ không bao giờ xin lỗi một thứ rác rưởi."

Đối mặt với một khuôn mặt đầy bí ẩn cùng phong cách phương Đông hiếm có như vậy, cái bụng chứa toàn những lời chanh chua, giả dối của nữ chủ bá liền bị ném ở sau đầu.

Cô không thể không cảm mến cậu thanh niên trẻ này nhưng ngay khi sự giễu cợt nơi khóe miệng cô tan ra một chút, cô nghe thấy người kia nói một điều khá khó tin.

"Cậu mới nói cái gì?" Cô ấy hỏi bằng một giọng chói tai sau khi sững sờ một lúc.

Trái ngược với phản ứng chậm chạp của cô, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đã mắng từ sớm:

[Mẹ kiếp! Sao cậu ta dám xúc phạm tiến sĩ John! ]

[Hắn nên bị thiêu chết! Thứ đồ dị giáo! ]

[Tòa án lúc trước lẽ ra không nên vì hắn còn là vị thành niên mà tha thứ! Lần này chúng ta phải tống nó vào tù! Tù chung thân, không bao giờ được thả! ]

[Không, không, không, chúng ta nên ném cậu ta vào khu vực ô nhiễm hạt nhân, để cho cậu ta nếm thử cơ thể của mình dần bị ăn mòn bởi bức xạ hạt nhân]

[Tiến sĩ John đã nhận nuôi hắn và cho hắn giáo dục tốt nhất, nhưng Trang Lý lại lấy oán trả ơn, hắn ta không xứng đáng là một con người chút nào! ]

[Con heo da vàng, thứ hạ đẳng, đi chết đi...]

Những nhận xét ác ý như vậy ngay lập tức chiếm lấy khu bình luận của phòng phát sóng trực tiếp.

Trang Lý chỉ bằng một câu ngắn củn đã kích động lòng căm thù của mọi người, nhưng cậu không quan tâm đến điều đó mà chỉ liếc nhìn phòng phát sóng trực tiếp rồi thản nhiên nói: "Mời vào."

Cậu dẫn đầu, đưa họ đi vào một căn phòng tối, không quá để ý tới hai người đứng ở cửa, cũng không lo lắng bọn họ xoay người rời đi.

Nữ chủ bá hung hăng bước vào với bàn tay nắm chặt, người quay phim theo sau thì khuôn mặt căng thẳng, ánh mắt tức giận không thể kiểm soát được.

Hình ảnh trong phòng phát sóng bắt đầu chuyển động theo bước chân của hai người.

Những hành lang đổ nát, tối tăm và những bức tường loang lổ đều được hiển thị trên màn hình. Thống soái Liên Bang - Ford, người đang ngồi trước máy tính xem phát sóng trực tiếp chế nhạo: "Không có sự chăm sóc của ông, cuộc sống của cậu ta rất khổ đấy!"

Ông lúc này đang ở trong một biệt thự lộng lẫy, bên ngoài biệt thự là bầu trời nhuốm màu nắng vàng cùng rừng trúc xanh mướt. Gió đêm thổi qua rừng theo tiếng kêu nhè nhẹ, tựa như tiếng thì thầm dịu dàng của thiên nhiên.

Để có thể trồng một khu rừng rộng lớn như vậy trên sao Hỏa - nơi tài nguyên khan hiếm, cũng có thể tưởng tượng ra được chủ nhân của biệt thự có địa vị xã hội cao như thế nào.

"Tìm kiếm lâu như vậy, hóa ra lại luôn trốn ngay dưới mắt ta." Một giọng nói trầm thấp chậm rãi thở dài.

Tướng quân Ford đích thân rót một ly rượu đỏ đưa qua và nói nhỏ: "Lần này ông không thể mềm lòng. Nếu tha thứ cho cậu ta hết lần này tới lần khác, sẽ chỉ khiến hắn càng thêm tồi tệ. Đối phó với kẻ không có nhân tính như vậy thì vẫn là nên tống vào tù."

"Dù sao đây cũng là đứa trẻ do chính tay tôi tự mình nuôi nấng." Một bàn tay nâng ly rượu lên môi, lại thật lâu cũng không uống.

Không còn nghi ngờ gì nữa, người đàn ông trung niên đã không còn hứng thú với việc nếm rượu kia chính là tiến sĩ John.

Ông ta là người Bắc Mỹ thuần chủng, có dáng người rất cao, mái tóc vàng đã ngả sang màu bạc trắng do nhiều năm làm việc chăm chỉ, khuôn mặt điển trai đã khắc ghi dấu vết thăng trầm của cuộc đời.

Nhưng ánh mắt của ông rất kiên định, ông ấy đang nhìn chằm chằm vào màn hình ba chiều trong giây lát, cố gắng tìm hiểu xem mười năm qua đứa con nuôi của mình đã sống như thế nào.

Nhìn thấy vẻ mặt có chút lo lắng của ông ta, tướng quân Ford bất giác thở dài.

"Ông không thể tha hắn lần này. Chúng ta phải bắt Trang Lý! Cậu ta phải trả giá cho những gì đã gây ra. Ông là niềm hy vọng của cả nhân loại và không nên bị vu khống!" tướng quân Ford nhắc lại lập trường của chính mình.
Tiến sĩ John cũng nói như vậy: "Hãy xem thằng bé muốn nói gì trước đã."

Hai người cùng nhau nhìn vào màn hình ba chiều, đồng thời, hình ảnh không ngừng rung chuyển cũng đã ổn định lại.

Trang Lý bước vào một phòng thí nghiệm rộng rãi làm bằng kim loại màu trắng bạc với đầy những dụng cụ không tên khác nhau, nói: "Mời ngồi."

Cậu ta chỉ vào hai chiếc ghế kim loại trong góc.

Nữ chủ bá cùng quay phim đứng yên tại chỗ, khuôn mặt đầy tức giận và cảnh giác.

Trang Lý nhấn một nút màu đỏ trên bảng điều khiển.

Nữ chủ bá và người chụp ảnh nhanh chóng lùi lại, sau khi phản ứng kịp, họ vội vàng tiến lên phía trước hỏi: "Cậu làm cái quái gì vậy?"

Tuy nhiên, không có gì bất thường xảy ra trong phòng thí nghiệm, như thể nút màu đỏ báo hiệu nguy hiểm không có tác dụng.

Nữ chủ bá cùng quay phim thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn nhau với vẻ mặt mỉa mai, nhìn xem, tên mất trí này lại giở trò rồi! Cậu ta thực sự yêu thích diễn xuất đấy.

Trang Lý không quan tâm đến quan điểm và thái độ của họ đối với mình, tiếp tục nhấn vào nút màu xanh lá cây bên cạnh. Lần này, cuối cùng cũng có chuyển động trong phòng thí nghiệm.

Bức tường kim loại phía trên đầu từ từ mở ra, một số máy chiếu kéo dài ra, sử dụng ánh sáng tương ứng của chúng để tổng hợp một hình ảnh ba chiều rực lửa màu đỏ.

Nữ chủ bá và quay phim tập trung quan sát kỹ hơn rồi thốt lên: "Đây là mặt trời!"

Không sai, ngôi sao màu đỏ trong hình là mặt trời mà con người dựa vào để sinh sống. Nó phát ra ánh sáng và tỏa nhiệt liên tục, ánh sáng chói lọi đốt mắt tất cả những ai nhìn trực tiếp vào nó.

Nhưng điều kỳ lạ là ngôi sao nhiệt độ cao này, trước đây không ai có thể tiếp cận được, giờ lại được luân phiên quấn trong năm hoặc sáu vòng kim loại, giống như một viên ruby ẩn trong một mặt dây chuyền rỗng.

Những dải kim loại xung quanh mặt trời là những quả cầu Dyson huyền thoại. Chúng được kết nối với nhau bằng một tấm năng lượng, sau đó liên tục hấp thụ năng lượng bức xạ từ mặt trời và truyền tới sao Hỏa.

Những khán giả trong phòng truyền hình trực tiếp không còn xa lạ gì với công trình vĩ đại đã thay đổi vận mệnh của cả nhân loại này, ngay khi nhìn thấy nó, họ đã vô cùng kinh ngạc:

[Đó là một quả cầu Dyson! ]

[Thật đẹp! ]

[Đây là hy vọng của cả nhân loại! ]

"Không, đây là một thảm họa cho cả nhân loại." Trang Lý nhìn chằm chằm vào màn hình ba chiều và lạnh lùng nói.

"Tôi cảnh cáo cậu đừng nói nhảm, nếu không tôi sẽ xé nát miệng của cậu đấy!" Giọng nói sắc bén của nữ chủ bá làm khán giả choáng váng, nhưng tất cả mọi người đều vỗ tay tán thưởng.

Ngay cả tướng quân Ford, người luôn tỏ ra nghiêm túc và đứng đắn cũng cười thầm: "Cô gái tóc vàng này rất có tinh thần công lý".

Tiến sĩ John nhìn Trang Lý chằm chằm, không trả lời.

Trang Lý vươn những đầu ngón tay thon và nhợt nhạt của mình ra, vẽ trong không khí: "Tại sao tôi lại nói dự án này là một thảm họa? Bởi vì lý thuyết bốn chiều mà Poincaré John đã đánh cắp từ tôi chưa hoàn thiện."

Một màn hình ba chiều trống rỗng xuất hiện trước mặt Trang Lý, đầu ngón tay cậu di chuyển nhanh trên màn hình, mô tả từng ký hiệu toán học phức tạp và sâu sắc.

Không ai có thể hiểu được ý nghĩa của những biểu tượng này, sự chửi rủa và lên án vẫn tiếp tục.

Nhưng những tiếng ồn ào và ác ý này không hề ảnh hưởng đến suy nghĩ của Trang Lý một chút nào.

Cậu nói nhanh và rõ ràng: "Tại sao tôi lại nói lý thuyết này không đầy đủ? Bởi vì khi đó tôi mới mười bốn tuổi thì sự hiểu biết của tôi về vũ trụ còn chưa sâu sắc."

Nghe thấy điều này, tướng quân Ford, người đang ngồi ở đầu bên kia máy quay, mỉm cười mỉa mai: "Cậu ta thực sự nói rằng lý thuyết của ông chưa hoàn thiện, sự hiểu biết của ông về vũ trụ cũng không sâu sắc. Quả là một kẻ ngu dốt không biết sợ!"

Vừa dứt lời, trong phòng truyền hình trực tiếp bỗng xuất hiện một cái tên vàng, đó là Chelonov, một học giả vĩ đại khác chỉ đứng sau tiến sĩ John về khả năng nghiên cứu khoa học.

Chelonov nói thẳng: [Nếu sự hiểu biết của tiến sĩ John về vũ trụ không đủ sâu, thì những người trong chúng tôi phải xấu hổ mà chết! Lý thuyết toán học của ông đã mở ra một cánh cửa để nhân loại tiến tới một nền văn minh cao hơn hoặc thậm chí là một chiều không gian cao hơn, ông là một vị cứu tinh xứng đáng. Tôi khuyên cậu hãy dừng ngay việc vu khống, nếu không sẽ bị pháp luật trừng trị nghiêm khắc! ]

Hiệu ứng nhấp nháy đã được thêm vào câu này và nó tự động được chuyển thành giọng nói. Đó thực sự là giọng của Chelonov, ông ta có vẻ như đang bực mình.

Nhưng ngay cả một người đàn ông to lớn như ông cũng không thể xen vào suy nghĩ của Trang Lý. Những đầu ngón tay mảnh mai vẫn di chuyển trên màn hình, viết hết công thức phức tạp này đến công thức phức tạp khác, đó là công thức cơ bản trong lý thuyết hình học 4 chiều do tiến sĩ John đề xuất.

Công thức này đã được các nhà khoa học trên thế giới chứng minh, kết quả cuối cùng chứng minh rằng việc tìm ra một tọa độ trong không gian ba chiều và kết nối nó với không gian bốn chiều thông qua tọa độ này là hoàn toàn khả thi.

Trang Lý đang suy ra và xác minh công thức này, nửa đầu của đoạn văn hoàn toàn phù hợp với phương pháp xác minh của các nhà khoa học, điều này ít nhất cũng chứng minh rằng kỹ năng toán học của cậu ấy rất mạnh mẽ.

Nhìn thấy cảnh này, Chelonov tiếc nuối thở dài: "Đáng tiếc, ngươi vốn là một hạt giống tốt."

Tướng quân Ford ở đầu dây bên kia cũng lắc đầu nói: "Ít nhất cậu ta vẫn còn một chút tài năng thực sự, nhưng thật đáng tiếc lại không sử dụng nó đúng chỗ."

Tiến sĩ John mỉm cười, sắc mặt dần tái đi.

Nữ chủ bá không biết Trang Lý muốn làm cái quái gì, nhưng vì raitings, cô không làm gián đoạn hành động của người kia. Quay phim đã cố gắng đến gần Trang Lý nhiều lần, nhưng bị chặn khỏi bảng điều khiển bởi một tấm màn năng lượng vô hình.

Rõ ràng, nút màu đỏ trước đó không dùng để tấn công, mà là dùng để phòng thủ.

Quay phim có chút áy náy, tay trái khẽ sờ eo của mình.

Trang Lý nhanh chóng suy luận và tính toán trên màn hình ba chiều, cười nửa miệng nói: "Cho đến nay, lý thuyết này có vẻ đúng. Nhưng lúc đó, suy nghĩ của tôi còn hạn chế, và tôi không nghĩ rằng không gian bốn chiều cùng tốc độ ánh sáng không phải là một hằng số không thể vượt qua. "

( Ý của Trang Lý là cậu cho rằng đây là những hằng số có thể vượt qua được đó mọi người)

"Vì vậy, công thức cơ bản của lý thuyết hình học bốn chiều đã sai ngay từ đầu!" Tay cậu đi lại dọc theo các công thức có nguồn gốc dày đặc, dừng lại ở phần đầu tiên, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu ngón tay để khoanh tròn một hằng số C trong công thức cơ bản.

Trong công thức này, C đại diện cho tốc độ ánh sáng và tất cả các kết quả tính toán của lý thuyết hình học bốn chiều dựa trên c0 = 299792.458 km/s.

Chelonov, người vẫn đang khuyên Trang Lý dừng lại, đột nhiên mất giọng.

Tướng quân Ford cười mỉa mai.

Một lớp mồ hôi mịn xuất hiện trên trán tiến sĩ John.

Còn khán giả, những người không biết gì về khoa học, cố gắng xúc phạm Trang Lý hết mức có thể. Họ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra vào lúc này.

Trang Lý gạch bỏ chữ C trong công thức và chậm rãi nói: "Theo lý thuyết của tôi, khái niệm quan trọng nhất, C là một biến số, không phải một hằng số. Trong không gian bốn chiều, C sẽ thay đổi do các tình huống khác nhau. Điều đó có nghĩa, các sinh vật bốn chiều không bị ràng buộc bởi không gian và thời gian, chúng có thể đến rồi đi một cách tự do trong dòng sông dài của thời gian. "

Vốn dĩ cậu muốn viết công thức tính biến C, nhưng chỉ vẽ nửa ký hiệu rồi từ từ xóa đi, rồi dửng dưng nói: "Có thêm công thức tính biến C thì lý thuyết này đã hoàn thành rồi, còn nó, lẽ ra phải gọi là lý thuyết về chiều tăng dần, nghĩa là nhảy vọt từ không gian ba chiều lên các chiều cao hơn, và sẽ là chìa khóa để mở cánh cửa thời gian cùng không gian ".

Nói đến đây, Trang Lý nhếch lên khóe môi cười châm chọc: "Thuyết tứ phương, đó là cái gì?"

"Cũng như trong lý thuyết trường thống nhất của vũ trụ, một ngày nào đó hai đường thẳng song song sẽ cắt nhau tại một điểm nhất định. Trong lý thuyết thăng thiên của tôi, tất cả các không gian ngoại chiều, thậm chí cả thế giới song song, đều có giao điểm. Chúng đều là một tổng thể. tách rời nhau nhưng lại kết nối với nhau. "

"Miễn là những điểm giao nhau này được tính toán, tức là tọa độ của không gian, chúng ta có thể vượt qua rào cản của thời gian và không gian để đi đến một thế giới khác. Dựa trên lý thuyết này, hoàn toàn có thể xây dựng một quả cầu Dyson với ít nguyên liệu nhất. "

Trang Lý chỉ vào hình chiếu ba chiều của mặt trời và giải thích: "Để bao phủ hoàn toàn mặt trời, đường kính của quả cầu Dyson phải đạt 200 triệu km, và vật liệu yêu cầu phải đạt sức mạnh thứ 27 là 2X10, như vậy tổng trọng lượng của vật liệu yêu cầu đã vượt quá tổng trọng lượng của toàn bộ hệ thống năng lượng mặt trời hoàn toàn nằm ngoài tầm với của trình độ công nghệ hiện tại của chúng ta. "

"Nhưng chúng ta đã làm được! Tiến sĩ John đã làm được!" Chủ bá lập tức bắt bẻ, khán giả trong phòng truyền hình trực tiếp cũng kêu tên tiến sĩ John. Sau khi kết thúc, cô ta công kích càng Trang Lý dữ dội hơn.

Những từ ngữ như ngu ngốc, thiếu hiểu biết và gà rù cứ thế xuyên qua phòng phát sóng trực tiếp.

Trang Lý chậm rãi đi qua các ký hiệu toán học dày đặc, và chậm rãi nói: "Ừ, các người tưởng rằng mình đã làm được. Lý thuyết bốn chiều mà Poincaré John đã đánh cắp từ tôi đã khiến chiếc nhẫn Möbius và Klein cái chai trở thành hiện thực."

"Chiếc nhẫn Mobius chỉ có một mặt và chai Klein không có vạch chia bên trong và bên ngoài. Quả cầu Dyson được xây dựng bằng hai hình học bốn chiều này như một mô hình được giảm đáng kể về trọng lượng, thể tích và diện tích, do đó thay đổi từ tưởng tượng sang một tồn tại trong thực tế. Tuy nhiên, do lỗi trong công thức cơ bản, họ đã mắc lỗi trong việc lựa chọn tọa độ từ nút thứ 789509 của khoảng thứ năm."

Trang Lý đi đến trước hình chiếu của mặt trời, đầu ngón tay đi dọc theo một bên của quả cầu Dyson, và xác định chính xác kết nối của một trong các tấm năng lượng.

"Tọa độ sai dẫn đến không thể chịu được sóng xung kích cực lớn do từ trường phản ứng của phần ứng gây ra, và cuối cùng nó sẽ bắt đầu từ đây và sụp đổ từng cái một."

Những gì Trang Lý nói là bí truyền và không thể giải thích được, những khán giả không có kiến

thức về lĩnh vực này đương nhiên chế giễu nhận định của cậu.

Tiến sĩ Chelonov lắc đầu và lẩm bẩm: "Cậu nhóc, cậu nên đưa ra bằng chứng. Cậu nên viết ra công thức cách tính biến C và để tất cả các nhà khoa học kiểm chứng, nếu không lời nói của cậu sẽ không bao giờ tin được."

"Tại sao tôi phải viết ra công thức hoàn chỉnh? Điều đó có ích gì với tôi?" Trang Lý nheo đôi mắt dài và hẹp lại, thờ ơ hỏi.

Tiến sĩ John, người ở đầu dây bên kia, thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Trang Lý không đưa ra bằng chứng, mọi thứ cậu ta vừa nói đều là rác rưởi.

Tướng quân Ford chế nhạo: "Sự ngu ngốc và to gan của Trang Lý vượt quá sức tưởng tượng của tôi. Cậu ta nghĩ có thể bôi nhọ ông chỉ bằng một vài điều vớ vẩn sao? Tôi sẽ gọi ngay cho văn phòng bảo vệ và lệnh họ đi bắt người."

Câu này chưa hạ cánh, một số tài khoản vàng đã xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp, đó là tiến sĩ Depp, tiến sĩ Albert và tiến sĩ Chatman. Trong lĩnh vực toán học, họ là những nhà lãnh đạo rất xứng đáng.

Tiến sĩ Depp chế nhạo: [Tôi nghĩ suy luận và nhận định của cậu có vô số lỗi sai! ]

Tiến sĩ Albert quở trách: [Đừng tự làm mất mặt nữa, cậu sẽ không bao giờ có thể vượt qua cha nuôi của mình đâu! 】

Tiến sĩ Chatman càng trực tiếp chửi bới: 【Cút ngay cho tôi, đồ con lợn da vàng vô ơn! Cậu đã làm hoen ố ba chữ nhà khoa học! 】

Thái độ của một số học giả có thẩm quyền dường như chứng minh đầy đủ rằng những tính toán trước đây của Trang Lý đều là vô nghĩa. Thế là khán giả trong phòng truyền hình trực tiếp bắt đầu chửi bới dữ dội. Tất cả những lời nói hằn học trên đời đều bị họ trút lên đầu Trang Lý.

Nữ chủ bá đã chuyển bình luận sang chế độ lời nói và tăng âm lượng, để tiếng chửi thề vang vọng trong phòng thí nghiệm. Cuộc tấn công tinh thần này đủ sức làm gục ngã bất cứ ai.

Nhưng Trang Lý đã làm ngơ, thay vào đó, quay lại bàn điều khiển, ngồi trên chiếc ghế mềm, đặt hai tay lên đầu gối và khẽ nhắm đôi mắt phượng, như thể đang chờ đợi điều gì đó.

Trên đầu, một màn hình hiển thị đột nhiên xuất hiện, với một chuỗi số màu đỏ tươi đập trên đó - 00:10, 00:09, 00:08...

"Cái gì thế này?" Nữ chủ bá thì thầm.

Tướng quân Ford, bên kia màn hình, mỉa mai: "Cậu ta đang giở trò gì vậy? Nhưng không sao cả, cảnh sát sẽ sớm tìm ra và đem cậu ta trở lại. Tôi sẽ đưa ra xét xử chung cho cả nhân loại, và sau đó tống vào tù, đưa vào vực sâu của vũ trụ. Cậu ta sẽ nhận ra lỗi lầm của mình trong bóng tối cùng nỗi cô đơn vô biên. Vị cứu tinh không phải là thứ mà một con kiến nhỏ có thể vu khống! "

Tiến sĩ John nhếch khóe môi thuyết phục: "Cho cậu ta một cơ hội nữa..."

Tuy nhiên, trước khi câu này kết thúc, hình chiếu ba chiều của mặt trời đã thay đổi.

Chỉ thấy tấm năng lượng quả cầu Dyson được đầu ngón tay của Trang Lý chỉ ra chính xác đột nhiên phát nổ, rồi coi nó như một điểm nút cho nổ tung và rơi ra từng người một từ hai phía.

Quả cầu Dyson, vốn là một khối nguyên thể, bị phân ly thành vô số mảnh vỡ chỉ trong vài giây, rải rác khắp vũ trụ, một số trôi đi và từ từ biến mất, và một số bị ngọn lửa mặt trời thiêu rụi thành tro bụi.

"Tọa độ sai không thể chịu được sóng xung kích cực lớn do từ trường phản ứng của phần ứng gây ra, và cuối cùng sẽ bắt đầu từ đây, rồi sụp đổ từng cái một" - đây là những lời nguyên văn của Trang Lý.

Và câu nói này, vào lúc này, đang văng vẳng trong tâm trí của một số nhà khoa học như một hồi chuông báo tử.

Căn phòng phát sóng trực tiếp đầy tiếng chửi đột nhiên trở nên yên tĩnh đến chết người.

Bộ đếm thời gian lơ lửng trên đầu Trang Lý sớm muộn gì cũng kết thúc - 00:00.

- ---------------------------------------------------------

Chai Klein

Trong toán học, chai Klein (hay bình Klein) là một ví dụ cho mặt không định hướng, nói cách khác, đó là một bề mặt (một đa tạp hai chiều), mà trong đó khái niệm về trong và ngoài không thể được xác định một cách nhất quán. Một số khái niệm hình học không định hướng liên quan khác có thể kể tới như mặt Mobius hay mặt phản xạ thực. Đối với dải Mobius, đây là một bề mặt có biên, còn chai Klein thì không có biên.

Chai Klein đã được mô tả lần đầu vào năm 1882 bởi nhà toán học người Đức Felix Klein, ban đầu được đặt tên là Kleinsche Fläche ("bề mặt Klein") nhưng tên gọi đó không chính xác lắm so với những giải thích của Kleinsche Fläche ("Chai Klein"), do đó cuối cùng thuật ngữ chai Klein đã được sử dụng trong tiếng Đức.

Mặt Mobius hay dải Mobius (Mobius band/ Mobius strip), về toán học là một khái niệm topo cơ bản về một dải chỉ có một phía và một biên. Lúc đầu chỉ như một trò chơi vì xuất xứ từ một dải băng giấy (do Mobius công bố) được dán dính 2 đầu sau khi lật ngược một đầu 1 hoặc 2 lần. Về sau các nhà toán học nâng lên thành lý thuyết, lập công thức tính toán. Không chỉ vậy, lý thuyết về dải Mobius còn được ứng dụng vào thực tế trong các lĩnh vực như: kiến trúc, xây dựng,... Ngạc nhiên hơn, dải Mobius còn được ứng dụng vào nghệ thuật, bao gồm: Âm nhạc (Bach), hội họa (M.C. Escher), điêu khắc, kim hoàn, thủ công...

Đây là một mô hình có thể dễ dàng được tạo ra bằng cách dùng một dải giấy và cho xoắn một nửa và sau đó dán hai đầu của dải với nhau để tạo thành một vòng. Trong không gian Euclid có hai loại dải Mobius tùy thuộc vào chiều xoắn: thuận chiều kim đồng hồ và ngược chiều kim đồng hồ.

Lúc này, Trang Lý đột nhiên mở mắt ra, đá vào bàn cà phê bên cạnh khiến nó phát ra tiếng vang lớn, rồi chỉ vào màn hình ba chiều toàn những tiếng chửi rủa khó coi, sắc bén hỏi: "Con heo da vàng, các người đang mắng ai?"

Hai ngọn lửa rực cháy bùng cháy trong con ngươi đen, đôi má nhợt nhạt của cậu đỏ bừng vì tức giận.

"Hãy nhìn kỹ con lợn da vàng trong miệng các người bảo vệ thế giới như thế nào!"

Trang Lý nhấn một nút trên bảng điều khiển, và một số máy chiếu nhô ra, mỗi máy chiếu phát ra ánh sáng để tạo thành hình ảnh ba chiều.

Đó là Trái đất.

Nói chính xác hơn, đó là đất nước Trung Quốc đã từng tồn tại trên Trái đất.

Đám mây hình nấm do bom hạt nhân bay lên bầu trời, phá hủy vùng đất từng tráng lệ, bí ẩn và rộng lớn này. Sau khi đám mây hình nấm lan rộng, các bức ảnh phụ nhỏ xuất hiện trên hình ảnh ba chiều, đó là những hình ảnh cuối cùng mà mỗi người lính Trung Quốc để lại.

Recommended for you

Mỗi người trong số họ đều cầm một nút màu đỏ dưới lòng bàn tay, và đầu kia của nút được kết nối với bom hạt nhân hoặc bom khí.

Cấp bậc của các binh sĩ này đều cao, không ai chức dưới tướng quân. Những chàng trai cứng cỏi, kiên cường, dũng cảm, không sợ chết nay lại rưng rưng nước mắt.

"Vào ngày XX, XX, XX, lúc 9 giờ 5 phút 24 giây sáng, tôi, Lý Vĩ, thay mặt Quân khu Hoa Đông thực hiện Mệnh lệnh 0001. Cầu mong sự hy sinh của chúng tôi được đổi lấy sự trường tồn của cả nhân loại, quân đội nguyện sống hết mình với sứ mệnh! Trung Quốc muôn năm! "

Vị tướng quân gần như sắp khóc mà nói, cũng kiên đinh dứt khoát ấn xuống nút đỏ ấy. Khung cảnh dần tối đi.

Sau khoảng thời gian mười giây, một vị tướng khác gầm lên: "Vào ngày XX, XX, XX, lúc 9:05:34 sáng, tôi, Trương Á Lâm, thay mặt Quân khu Hoa Tây, thực hiện Mệnh lệnh 0001. Mong sự hy sinh của chúng ta được đổi lấy vì sự trường tồn của nhân loại., cầu mong quân đội của tôi sống đúng với sứ mệnh của mình! Trung Quốc muôn năm! "

Người lính này cũng không chút do dự ấn xuống, sau đó biến mất ở trong bóng tối vĩnh viễn.

Trong khoảng thời gian 10 giây khác, Hoa Nam, Hoa Bắc và thậm chí toàn bộ Trung Quốc đã bị phá hủy dưới sức công phá của đạn hạt nhân.

Họ biết rằng sự hy sinh của họ đổi lấy được sự sống còn của cả nhân loại, vì vậy họ không có một chút rụt rè nào. Họ thậm chí còn cảm thấy rằng đó là niềm vinh dự của họ khi được gánh vác một sứ mệnh lớn lao đến thế.

Nhìn vẻ mặt kiên quyết của họ lần lượt biến mất trong máy quay, những khán giả vừa mắng vừa nãy thậm chí còn không thể mở miệng.

Những người trong giới quân sự và chính trị có thể đã xem đoạn video này từ lâu, nhưng những người bình thường lần đầu tiên được đối diện với bức tranh bi thảm nhưng tráng lệ này.

Lúc này bọn họ mới biết, sinh tồn của mình thực sự có được trong câu nói "không làm nhục sứ mệnh". Sự sụp đổ của quả cầu Dyson không thể che giấu được vẻ huy hoàng của cảnh tượng ấy.

Sau khi toàn bộ lãnh thổ Trung Quốc thất thủ, một con tàu vũ trụ khổng lồ chở phụ nữ, trẻ em Trung Quốc đã thoát khỏi làn khói dày đặc do bom hạt nhân gây ra.

Họ liên tục yêu cầu sự hỗ trợ từ quân đội liên bang trong không gian, nhưng không nhận được câu trả lời.

Một bầy trùng điên cuồng truy đuổi con tàu nhằm kéo nó trở lại địa ngục của lửa và thuốc súng.

Mãi cho đến khi phi thuyền phát nổ dữ dội và rơi giữa không trung, quân đội liên bang mới phản ứng: "Nồng độ bức xạ hạt nhân của Trái Đất đã vượt quá phạm vi chịu đựng của phi thuyền chúng ta, một khi nó đến gần, binh lính của chúng ta cũng có thể gặp nguy hiểm. Vì vậy, sau khi cân nhắc ý kiến của mọi người, chúng tôi quyết định từ bỏ hỗ trợ, người dân Trung Quốc, hãy tìm cách khác. Sự hy sinh của các bạn là đáng giá, chúng tôi kính chào các bạn. "

Trong ảnh ba chiều, con tàu vũ trụ mang theo hy vọng cuối cùng của người dân Trung Quốc đã biến mất trong đám mây hình nấm đen dày đặc. Sau đó, những con tàu vũ trụ lơ lửng gần trái đất thuộc Liên bang lần lượt rời đi.

Họ đã bay đến quê hương mới của nhân loại và cũng là hy vọng mới của nhân loại.

Quá trình phát video ba chiều dừng đột ngột tại đây. Trang Lý trước đây hờ hững, giờ dường như đã trở thành một con người khác. Đôi mắt cậu ta đầy căm thù, nhưng khuôn mặt lại nở một nụ cười.

"Thấy không, đó là cách các người sống sót." Cậu đã rất cố gắng kiềm chế cơn tức giận trong lòng.

"Nếu đồng bào của tôi không đáng sống, thì tất cả các ngươi đều đáng chết!" Cậu không thể ôn hòa đối mặt với đám người kiêu ngạo, ngu xuẩn này nữa, vì vậy đành nhắm mắt lại.

Sự tức giận trong lòng khiến cậu nghiến răng, không muốn nói thêm lời nào, nước mắt từ từ chảy ra khóe mắt.

Khi cậu im lặng, căn phòng phát sóng trực tiếp vốn ồn ào ban đầu lại yên tĩnh đến lạ thường. Những người đang kêu Trang Lý bị đưa ra xét xử, nhưng vào lúc này, như thể quỷ bị chặt lưỡi, không nói được lời nào.

Tướng quân Ford lấy tay che mặt, không thể đối mặt với cảnh tượng vừa rồi. Ông biết rằng người Trung Quốc là anh hùng và là vị cứu tinh thực sự. Họ đã hy sinh tất cả để đổi lấy sự tiếp nối của nhân loại.

Nhưng chính vì món quà này quá nặng không thể chịu nổi, và cũng vì hành vi bỏ rơi những người Trung Quốc còn sống là quá đáng khinh nên không ai có mặt lúc đó dám nhớ lại.

Họ cố tình để bản thân mình quên đi, thậm chí còn vu khống người Trung Quốc để được yên thân.

Loại hành vi này thật không biết xấu hổ, nhưng cũng rất hữu dụng, nên dần dần, thành tích của người Trung Quốc đã trở thành tội nghiệt. Họ từ vị cứu tinh của loài người biến thành kẻ hủy diệt trái đất. Họ trở thành kẻ thù của cả nhân loại.

Ford khóc trong lòng bàn tay, sau đó lại vui lên, vội vàng phái người đi kiểm tra tình trạng của quả cầu Dyson. Ông không tin bức ảnh ba chiều vừa rồi là thật.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng không tin, họ cho rằng đây chỉ là hình ảnh mà Trang Lý dùng để kíƈɦ ŧɦíƈɦ mọi người.

Nước mắt của Trang Lý đã ngừng rơi. Cậu mở mắt, nhìn thẳng vào một chiếc máy ảnh treo trên mái vòm và nói, "Poincaré John, ông chắc hẳn biết đây là cái gì đi?"

Cậu từ từ nâng một cuốn sổ có in lá cờ đỏ tươi trên bìa đen và hai chữ Hán - Trang Lý (理的) - viết bằng mực vàng ở góc dưới bên trái.

Nó chỉ là một cuốn sổ bình thường, ai cũng nghĩ vậy.

Nhưng tiến sĩ John, người vẫn ngồi yên trước đó, đột nhiên lao về phía màn hình ba chiều và chộp lấy cuốn sổ. Thật tiếc khi thanh niên phương Đông trên màn hình chỉ là ảo ảnh bao gồm những đốm sáng, dù sống động như thật đến đâu, chỉ cần một cái chạm tay là nó sẽ bị mờ đi.

Tất nhiên, tay của tiến sĩ John trượt trên cuốn sổ, chạm vào một khối hư vô.

Tướng quân Ford kinh ngạc nhìn người bạn cũ của mình, tự hỏi tại sao ông ta đột nhiên mất bình tĩnh.

Tuy nhiên, Trang Lý giống như đã nhìn thấy mọi động thái của tiến sĩ John mà khẽ cong môi cười.

"Muốn không?" Giọng nói trầm ấm của cậu giống như tiếng thì thầm của ác quỷ.

Tiến sĩ John nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm người trong hình chiếu ba chiều, đầu ngón tay khẽ bấm vào vòng trí não trên cổ tay, phát ra mệnh lệnh.

Cùng lúc đó, người quay phim vốn đứng sau nữ chủ bá đột nhiên lấy ra một khẩu súng bắn và nhằm vào Trang Lý. Nhưng không may, mỗi viên đạn anh ta bắn ra đều bị chặn lại bởi một lớp màng năng lượng, không thể làm tổn hại đến Trang Lý dù chỉ là một cọng tóc.

Người quay phim không dừng lại, mà thay vào đó, dùng một khẩu súng khác và bắn lần lượt từ trái sang phải, thề sẽ phá vỡ tấm phim năng lượng này trong thời gian ngắn nhất có thể.

Bốn chiếc camera bay lơ lửng giữa không trung cũng lập tức biến thành bốn quả bom thu nhỏ, từng cái một lao về phía Trang Lý.

Cảnh tượng này đã làm khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp choáng váng.

Ngay cả khi không có sự quay chụp của quay phim và máy ảnh thu nhỏ, thì màn hình do Trang Lý thiết lập trong phòng thí nghiệm đã đảm bảo việc ghi hình cho phòng phát sóng trực tiếp, vì vậy mọi thứ trên hiện trường vẫn được chiếu trên màn hình phát sóng.

Nhìn thấy đối phương rốt cuộc cũng lộ ra bộ mặt thật, Trang Lý cười đắc ý.

Chỉ đến lúc này, khán giả mới nhận ra tính cách của người thanh niên phương Đông này không hề có vẻ u ám, ngược lại còn nóng như lửa đốt, nồng nặc mùi thuốc súng.

Cậu xé lá cờ đỏ tươi trên cuốn sổ xuống, ngay ngắn dán lên ngực, chạm nhẹ vào nó, rồi ném cuốn sổ đen về phía màn năng lượng.

Dường như có một chương trình bảo vệ trên màn năng lượng, nó sẽ bắt lửa ngay khi cuốn sổ màu đen chạm.

Giấy luôn cháy rất nhanh, chỉ là với một tiếng nổ "Oành", trên mặt đất xuất hiện thêm một mảnh tro tàn.

"Không!" Tiến sĩ John hét lên một cách không kiểm soát.

"Mau bắt lấy hắn!"

Người quay phim nhận mệnh lệnh của chủ nhân thông qua con chip thông minh trong tai, lập tức tăng cường tấn.

Nhưng lớp màn năng lượng đó không cách nào có thể phá được.

Trang Lý si mê mà nhìn lửa đạn, cười khúc khích nói: "Poincaré John, không có bản thảo của tôi. Lần này, ông định chơi trò giải cứu nhân loại như thế nào đây?"

"Thật không may, quả cầu Dyson của ông đã cháy hết." Cậu chỉ vào hình chiếu mặt trời ở bên cạnh.

Quả cầu Dyson vừa mới được chế tạo quả thực đã bị đốt cháy, chỉ còn lại một vài tấm năng lượng lơ lửng trong vũ trụ. Đây là một siêu dự án mà cả nhân loại đã mất mười năm để xây dựng và nó còn là hy vọng cuối cùng của họ.

"Bắt lấy cậu ta, Ford, ông phải bắt lấy cậu ta!" Tiến sĩ John tuyệt vọng nắm chặt lấy cánh tay của tướng quân Ford.

Cảm thấy cơn đau dữ dội trên da cùng khuôn mặt đặc biệt gớm ghiếc và tuyệt vọng của người bạn, tướng quân Ford dường như hiểu ra điều gì đó.

Ông mở miệng như muốn lên án, nhưng cuối cùng lại biến thành mệnh lệnh tối cao ban hành cho các căn cứ quân sự trên toàn thế giới: "Bất kể giá nào cũng phải đưa được Trang Lý trở về!"

Ông dừng lại hai giây, sau đó cẩn thận nhấn mạnh: "Đừng làm cậu ta bị thương, phải bắt sống!"

Những người lính trên khắp thế giới ngay lập tức hành động.

Tuy nhiên, Trang Lý xua tay: "Tôi biết các người đang liều mạng muốn bắt tôi, nhưng tạm biệt mọi người, tôi không định tiếp tục chơi với các người. Thế giới này quả thực làm tôi chán ghét."

Cậu nhấn một nút ở phía trong cùng của bảng điều khiển, máy chiếu của mái vòm thu vào, biến thành một máy va chạm.

Vào lúc máy móc được kích hoạt, một vầng hào quang chói lọi xuất hiện bên cạnh Trang Lý, bên trong vầng hào quang đó là một vũ trụ điểm các vì sao, một dải ngân hà uốn lượn, bóng tối vô tận và một ẩn số xa xôi.

Trang Lý chậm rãi đi về phía vầng hào quang và lẩm bẩm: "Thật tuyệt nếu tôi có thể trở lại đất nước của mình, có thể gặp lại đồng bào của mình."

Vầng hào quang dần dần mở rộng, tạo thành một cánh cửa.

Trang Lý bước vào bằng một chân nhưng rồi lại lùi lại và nói với máy quay trên đầu: "Nhân đây, tôi muốn nhấn mạnh rằng người Trung Quốc là tộc người giỏi nhất thế giới, ngay cả khi chỉ còn một người sống sót, chúng tôi cũng là bất khả chiến bại. Các người cứ tiếp tục cố lên nhé, tôi đi đây. "

Cậu ta vẫy tay như một động tác khích lệ, rồi cúi đầu, trìu mến nhìn lá cờ Tổ quốc trên ngực, sau đó biến mất trong ánh sáng chói lọi.

Đồng thời, chiếc máy va chạm không còn chịu được năng lượng khổng lồ từ không gian chiều khác tràn vào, vỡ tan thành bột mịn.

Khán giả không hiểu điều này nghĩa là gì, nhưng tiến sĩ John thì có.

Ông ta nắm lấy mái tóc đã rối bù của mình, và gầm lên với giọng điệu sợ hãi, gần không thể tin được: "Không, không thể! Cậu ta không thể thông đạo không gian! Cậu ta không thể làm được!"

Nhưng mọi thứ vừa xảy ra cho thấy cái gọi là không thể chỉ cũng chỉ là một mục tiêu đã định sẵn trong mắt một số người mà thôi.

Trang Lý biến mất trong ánh sáng, thiết bị trong phòng thí nghiệm cũng nổ tung, khói dày đặc và mảnh kim loại bay khắp nơi, xuyên qua mái vòm, cuối cùng khiến màng năng lượng mất đi chức năng phòng thủ.

Vị nữ phóng viên sợ tới mức hét toáng lên khiến khán giả bàng hoảng

Người quay phim lao vào phòng thí nghiệm, liên tục kiểm tra nơi Trang Lý biến mất, động tác khéo léo tháo rời từng thiết bị điều khiển trung tâm của phòng thí nghiệm.

Nhưng vỏ của những thiết bị này được làm bằng vật liệu kim loại đặc biệt, ngay cả có dùng máy cắt laser hiện đại nhất cũng không thể để lại dấu vết trên lớp vỏ nhẵn.

Sau khi thay đổi vài loại công cụ khác nhau, quay phim vẫn không thể tháo rời được vỏ kim loại, cuối cùng đành phải từ bỏ.

Con chip được cấy vào vỏ não của anh ta trở nên nóng rát, tiến sĩ John hét lên điên cuồng trong đường truyền thông tin: "Tất cả dữ liệu trong phòng thí nghiệm, thu thập toàn bộ, không thể bỏ sót bất cứ thứ gì! Mày có nghe không? Tao muốn mọi thứ ở đó, mọi thứ!!! "

Người quay phim bắt buộc đành phải tiếp tục tháo rời những dụng cụ căn bản không thể tháo rời này.

Nhưng hai phút sau, anh ta chống tay đứng lên, chậm rãi lui về phía chân tường, sau đó thì thào nói: "Tiến sĩ, tôi không thể thi hành mệnh lệnh của ông, quân đội liên bang đã tới rồi."

Anh nhìn lên cửa phòng thí nghiệm, nơi có hàng chục binh sĩ đồng loạt đứng, tiếng gầm của máy bay từ trên cao, có càng nhiều binh lính vẫn đang đến.

Anh đã bị khống chế.

Quân đội liên bang tiếp quản phòng thí nghiệm và ra lệnh co nữ chủ bá ngừng việc phát sóng này lại.

Nữ chủ bá run run: "Máy quay của chúng tôi đều hỏng hết, đáng lẽ buổi phát sóng trực tiếp đã bị tạm dừng từ lâu".

Không, không, chương trình phát sóng trực tiếp đã diễn ra. Ngay cả khi Quân đội Liên bang liên lạc với đài phát sóng trực tiếp và yêu cầu họ cắt tín hiệu thì mọi thứ diễn ra trong phòng thí nghiệm này vẫn được phát sóng trên Internet.

Sau khi kiểm tra cơ thể của nữ chủ bá và xác nhận rằng cô ta không mang theo thiết bị ghi âm, các binh sĩ liên bang nhận ra rằng ngay cả khi một vụ nổ dữ dội như vậy xảy ra, nó vẫn không bị hư hại hay bị cắt trong phòng truyền hình trực tiếp.

Họ ngay lập tức giơ súng bắn vào màn hình.

Những điều không thể tin được đã xảy ra. Những màn hình hình giọt nước đó đã sống sót sau sự bắn phá của súng đạn. Bề mặt nhẵn của chúng thậm chí có thể phản chiếu các đường đạn, đến mức binh lính liên bang suýt bị thương.

Tiếng băn phá dày đặc đột ngột kết thúc, những người lính có vẻ hùng mạnh và dũng mãnh vừa rồi đang tranh giành nhau để tìm chỗ nấp.

Tư thế ngượng ngùng của họ đã khiến khán giả trong phòng truyền hình trực tiếp tròn mắt. Hóa ra đội quân liên bang huyền thoại đã cứu cả nhân loại thực tế lại kém cỏi đến mức ngay cả một vài chiếc máy quay cũng không thể đối phó được.

Sau khi đạn được lắng xuống, những người lính này, giống như người quay phim trước đó, không thể đối phó với căn phòng thí nghiệm đầy kì quái này.

Sau một vài phút bế tắc, tướng quân Ford vội vã đến hiện trường cùng với một số nhà lãnh đạo khoa học, đó là tiến sĩ Chelonov, tiến sĩ Depp, tiến sĩ Albert và tiến sĩ Chatman.

Nửa giờ trước, những người này còn từng chế giễu lý thuyết của Trang Lý, nhưng bây giờ, vẻ mặt của họ tràn đầy khẩn trương và lo lắng mang theo tâm lý muốn khám phá sự thật.

Quả cầu Dyson đã bị đốt cháy theo đúng nghĩa đen, và tin tức hiện chỉ có những người ở cao tầng biết.

Một lúc sau, tiến sĩ John cũng được đưa vào dưới sự giám sát chặt chẽ của vài binh lính, ông ta lao tới phòng thí nghiệm đầy những bộ phận hỏng hóc, điên cuồng lục lọi đồ đạc.

Thứ đầu tiên ông ta kiểm tra chính là cuốn sổ đen kia, mặc dù nó đã thành một đống tro tàn, ông vẫn cố dùng trí não của mình để quét, thăm dò liên tục, cố gắng tìm ra những ký tự chưa bị đốt cháy.

Quét xong, hắn còn luyến tiếc những mảnh tro bụi đó, lập tức lấy ra một cái bình pha lê, đem chúng cẩn thần cất vào.

Sau đó, ông ta lại đi tháo rời bảng điều khiển của thiết bị điều khiển chính và cố gắng lấy con chip bên trong ra.

Con chip ghi lại tất cả dữ liệu và chắc chắn còn quý hơn cuốn sổ đó.

Nhưng cuối cùng cũng không thể làm bất cứ điều gì với những tấm nền cứng cáp này.

Sau khi thử nhiều phương pháp cắt khác nhau đều không có kết quả, tiến sĩ John mất kiên nhẫn và bắt đầu điên cuồng đá vào các tấm kim loại, gầm lên những âm tiết vô nghĩa.

Vị cứu tinh - tiến sĩ John, người luôn dễ mến và đáng yêu, giờ giống như một con thú hoang.

Những khán giả chưa bao giờ nhìn thấy mặt này của ông đều sững sờ, sợ hãi hỏi nhau:

[Chuyện gì vừa xảy ra vậy? 】

【Tại sao Trang Lý đột nhiên biến mất? 】

【Nhóm ánh sáng đó là gì? 】

【Lý thuyết tăng chiều mà cậu ta nói có đúng không? 】

【Tiến sĩ John đang làm gì vậy? Ông ấy bị điên à? 】

【Đoạn video về quả cầu Dyson bị cháy có thật không? 】

【Tất cả đây là một trò đùa mà đài truyền hình đã chơi với chúng ta, phải không? 】

Tướng quân Ford nhìn người bạn lâu năm đang điên cuồng của mình, trái tim ông chùng xuống. Đó là sự thật, tất cả những gì xảy ra vừa rồi đều là sự thật, sẽ không ai có thể làm ra một trò đùa gần như là ngày tận thế này!

Mồ hôi lạnh nhanh chóng thấm ướt lưng tướng quân Ford.

Một số tiến sĩ nhìn John với ánh mắt khó tin, và sau đó hỏi từng người một hỏi:"Lý thuyết bốn chiều của ông thực sự là đánh cắp từ Trang Lý, phải không?"

"Và lý thuyết đó sai. Chỉ có Trang Lý mới biết lý thuyết chính xác, phải không?"

"Tôi nhớ rằng hơn mười năm trước, ông chỉ là một học giả thấp kém và không có kết quả nghiên cứu thành công nào của ông được đưa ra. Nhưng một ngày nọ, ông đã xác minh được giá trị chính xác trường hấp dẫn của một lỗ đen và trở nên nổi tiếng. Ông đã viết phương pháp xác minh, nhưng lý do ông không tham gia cuộc biện luận là vì ông căn bản chỉ ghi nhớ quy trình xác minh của Trang Lý theo cách thuộc lòng. Ông không có kỹ năng toán học chuyên sâu mà cậu ấy có, phải không? Ông vẫn luôn lợi dụng cậu ta! "

"Ngày ông đột nhiên nổi tiếng cũng là ngày ông nhận nuôi Trang Lý!"

"Tất cả các bài báo và kết quả ông công bố thực sự là của Trang Lý, phải không?"

Tiến sĩ John, người điên cuồng đá vào thiết bị điều khiển chính, từ từ dừng lại và quay đầu lại một cách cứng nhắc.

Ngày càng có nhiều người nghe tin và chen vào phòng phát sóng trực tiếp, kinh ngạc theo dõi tất cả những điều này. Chẳng lẽ vị cứu tinh của họ vốn chỉ là một tên trộm?

Chelonov bước đến chiếc máy va chạm đã biến thành bột và chua chát nói: "Tôi nghi ngờ rằng Trang Lý đã chiếm được vật chất tối và sử dụng năng lượng trong vật chất tối để mở ra cánh cửa giữa các chiều không gian. Cậu ta đã rời khỏi thế giới này rồi."

Một số tiến sĩ khác sớm đã có suy đoán nên tất cả đều gật đầu.

Những lời này đã gây ra một cơn bão trên Internet.

Mọi người đều biết rằng vũ trụ không ngừng mở rộng. Nhưng khoảng cách giữa các ngôi sao trong mỗi thiên hà vẫn như nhau, như thể có một đôi bàn tay vô hình ấn chặt những thiên hà này trong làn nước biển đang dâng trào, để chúng không bị sóng đánh vỡ.

Vật chất tối là bàn tay vô hình nắm giữ toàn bộ vũ trụ. Ai kiểm soát nó sẽ có thể kiểm soát những bí ẩn của thế giới.

Chính vì vậy, kể từ khi nền văn minh khoa học công nghệ phát triển như vũ bão, các nhà khoa học trên thế giới đều cố gắng tìm kiếm vật chất tối. Nhưng hàng trăm năm trôi qua, vật chất tối vẫn chưa được khám phá.

Trong khi những người khác vẫn đang nghiên cứu để chứng minh sự tồn tại của vật chất tối thì Trang Lý đã nghiên cứu kỹ lưỡng về nó và sử dụng năng lượng của nó để mở ra các chiều không gian khác nhau.

Đây rốt cuộc là trình độ khoa học nào chứ?

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp bị sốc không nói nên lời.

Chelonov lẩm bẩm, "Kiến thức của Trang Lý đã đi trước chúng ta ít nhất một trăm năm. Cậu ta là một thiên tài!"

Tiến sĩ Albert nói trong tuyệt vọng: "Không, thiên tài không đủ để mô tả. Đó là một siêu thiên tài!"

Tướng quân Ford vội vàng hỏi: "Trang Lý đã thực sự biến mất chưa? Chúng ta có thể đưa cậu ấy trở lại không? Làm thế nào chúng ta sẽ xây dựng một quả cầu Dyson mà không có người đó chứ?"

Nghe xong câu này, tất cả mọi người chợt nhận ra, hậu quả trực tiếp trong việc Trang Lý mất tích không phải là mất đi một siêu thiên tài, mà là thế giới bị hủy diệt.

Chỉ Trang Lý mới hiểu được tất cả các nguyên tắc khoa học về cách tạo ra một quả cầu Dyson với nguồn tài nguyên có hạn, nhưng cậu ấy đã đốt bản thảo, cho nổ máy tính, phá hủy tất cả dữ liệu và ra đi mãi mãi.

Một số nhà khoa học đã ngay lập tức sửng sốt.

Nhìn thấy khuôn mặt xám xịt của họ, tướng quân Ford hiểu được, "Trang Lý sẽ không trở về, đúng không?" Ông run giọng hỏi.

"Cậu ta sẽ không quay trở lại, trừ khi chúng ta cũng có thể tìm thấy vật chất tối và mở ra thông đạo không gian. Nhưng với trình độ công nghệ hiện tại của chúng ta, phải mất ít nhất một hoặc hai trăm năm thực hành khoa học để chiết xuất vật chất tối từ không khí." Chelonov lắc đầu bất lực.

"Nhưng lá chắn năng lượng của chúng ta chỉ có thể tồn tại trong hai năm." Tiến sĩ Depp tuyệt vọng nói thêm.

Nghe đến đây, không chỉ tướng quân Ford bị đả kích mà khán giả trong phòng phát sóng cũng cảm thấy ớn lạnh. Họ mơ hồ nhận ra rằng một thảm họa hủy diệt thế giới khác đang đến gần.

"Trừ khi chúng ta có thể giải mã hoàn chỉnh lý thuyết tăng chiều không gian trong thời gian ngắn nhất có thể." Tiến sĩ Albert vẫn có một chút hy vọng trong lòng.

Tướng quân Ford ngay lập tức thúc giục: "Vậy thì tại sao các ông còn không nhanh chóng phá giải nó!"

Khán giả cũng phấn chấn lên, khẩn trương nhìn chằm chằm vào một số nhà khoa học vĩ đại.

"Chúng ta cần phát lại buổi phát sóng trực tiếp vừa rồi." Tiến sĩ Chatman bật trí não và tua lại đoạn video trực tiếp để quay lại đoạn mà Trang Lý chứng minh thuyết bốn chiều.

Nhưng thật không may, khi viết công thức then chốt, Trang Lý đã ngừng viết và nói một cách mỉa mai: "Tại sao tôi phải viết công thức hoàn chỉnh? Nó có ích gì cho tôi?"

Đúng vậy, đất nước của cậy ấy bị phá hủy, đồng bào bị vu khống, thành quả bị đánh cắp. Thế giới chỉ dành cho Trang Lý sự ác ý cùng tổn thương, cậu sẽ không bao giờ được đáp lại dù chỉ một chút ấm áp. Vậy tại sao cậu ta lại muốn cứu thế giới?

Có lẽ khi mới đi trên đường, thấy những người xung quanh đều là người da trắng, mắt xanh, bị những người này chĩa mũi dùi mắng lợn da vàng, đồ rác rưởi, đồ hèn hạ thì cậu ta đã nghĩ ngay đến việc bỏ chạy..

Cậu không có bất kỳ cảm xúc yêu thương nào với thế giới này.

Nghĩ đến tất cả những gì Trang Lý phải chịu đừng trong mấy năm qua, tướng quân Ford không khỏi nhắm mắt lại, lộ ra vẻ không đành lòng.

Tất cả nhân loại là một cộng đồng với một tương lai chung, không ai có thể đơn độc khi thảm họa xảy ra — tướng quân Ford đột nhiên có một sự hiểu biết cực kỳ sâu sắc về câu này.

Khi những người sống sót xóa sạch thành quả của người Trung Quốc, họ không bao giờ tưởng tượng rằng họ cũng xóa sạch hy vọng cuối cùng của cả nhân loại.

Chỉ hy vọng rằng một số nhà khoa học có thể giải mã lý thuyết của Trang Lý. Nghĩ đến điều này, Ford đã ban hành một lệnh triệu tập khác, mời các nhà khoa học từ khắp nơi trên thế giới đến để giải mã.

Các nhà khoa học nổi tiếng không ngừng tham gia, trực tuyến hay ngoại tuyến, trong hay ngoài lĩnh vực, công việc tính toán khổng lồ và phức tạp đã bắt đầu.

Tướng quân Ford biết rằng các màn hình trong phòng thí nghiệm đang phát sóng các hành động của quân đội và cộng đồng khoa học cho toàn thế giới, nhưng ông không thể rời khỏi nơi này.

Một là có thể vẫn còn những tư liệu quý giá mà Trang Lý để lại ở đây, hai là một số nhà khoa học muốn cảm nhận hơi thở của siêu thiên tài.

Tiến sĩ John đã lộ tẩy và cố gắng chạy thoát nhưng bị hai binh lính dùng súng giữ lại. Sát thủ mà ông ta thuê đã bị đưa đi thẩm vấn từ lâu.

Cả thế giới đang theo dõi "vị cứu tinh" này.

Hơn một giờ sau, một trung úy trở lại với một con chip và báo cáo: "Đây là thông tin chúng tôi tìm thấy trong phòng của Poincaré John."

Con chip được phó tướng đưa vào trí não và chuyển thành một trang ảnh ba chiều.

Một cuốn sổ cũng in hình cờ đỏ sao vàng xuất hiện trước mặt mọi người, cuốn sổ liên tục được một tay mở ra, quét và ghi lại, sau khi ghi xong, nó được ném vào lò và đốt thành tro.

Ngọn lửa màu cam đã nhấn chìm lá cờ đỏ trên bìa, cũng như hai chữ Hán.

Trước đó, không ai biết hai chữ này có nghĩa là gì, nhưng bây giờ, cả thế giới đều hiểu rằng đó là tên tiếng Trung của Trang Lý, một biểu tượng chỉ thuộc về cậu.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cuốn sổ này thuộc về Trang Lý cách đây mười bốn năm, và nội dung ghi trong đó chính xác là lý thuyết bốn chiều mà Tiến sĩ John đã từng công bố.

Một số nhà khoa học đọc thông tin trong con chip liên tục, cuối cùng đành lắc đầu tiếc nuối: "Chúng tôi không tìm thấy manh mối nào nữa. Lý thuyết hoàn chỉnh lẽ ra phải được Trang Lý tính toán trong mười năm tới."

Xác định rằng bản thảo không có giá trị gì, một số nhà khoa học đã lao vào những cuộc tính toán khổng lồ.

Tướng quân Ford miễn cưỡng lật xem nội dung trong con chip, tay bắt đầu hơi run. Những người lính còn lại lục soát căn nhà đổ nát, nhưng cũng không thấy bất cứ thứ gì hữu dụng.

Với một khẩu súng chĩa vào đầu, Tiến sĩ John đổ mồ hôi lạnh đứng sang một bên.

Mọi người trên khắp thế giới đang chửi rủa vị "cứu tinh" này, đồng thời họ cũng đang chờ đợi kết quả xác minh của các nhà khoa học.

Tất cả các lá chắn năng lượng trở nên yếu đi rất nhiều khi quả cầu Dyson bị đốt cháy, nhiệt độ của mỗi căn cứ sống sót tiếp tục giảm xuống, cuối cùng duy trì ở một điểm trọng yếu khiến người ta không thể chết cóng nhưng sẽ vô cùng khó chịu.

Nhiều loài thực vật không chịu đựng được đang chết dần chết mòn. Cuộc đại suy thoái đang đến gần.

Trái tim của cả nhân loại đều đình chỉ, bắt đầu cầu nguyện, nhưng không cách nào đè nén được nỗi sợ hãi trong lòng.

Trang Lý, Trang Lý, Trang Lý... Vào lúc này, người dân trên toàn thế giới đang hô vang cái tên từng khiến họ bị đẩy xuống bùn.

Trong ba ngày đầu tiên, các nhà khoa học trên toàn thế giới đang làm việc chăm chỉ để tìm ra lý thuyết nâng cấp chiều không gian. Vào ngày thứ tư, những người kém trình độ hơn bắt đầu bỏ cuộc. Vào ngày thứ năm, nhiều người bỏ việc tính toán hơn. Ngày thứ sáu, ai đó ngất xỉu trên bàn đầy công thức. Vào ngày thứ bảy, một nhà toán học vĩ đại đã gục ngã và khóc như một đứa trẻ...

Vào ngày thứ mười bốn, Chelonov vứt bỏ cây bút bi trong tay và nói với vẻ đau đớn: "Xin lỗi, chúng tôi không có cách nào để xác minh tốc độ lan truyền của ánh sáng trong không gian bốn chiều. Đó là một chiều không gian khác. Thật không thể tưởng tượng nổi. "

Tiến sĩ Chatman giật mạnh mái tóc rối bù, giọng đầy đau khổ: "Đầu của chúng tôi là ba chiều, đầu của Trang Lý là bốn chiều. Để kiểm chứng lý thuyết của cậu ấy, trừ khi tất cả chúng tôi mỗi người đổi một cái đầu, ông hiểu không? Điều đó là không thể! Không có khả năng!"

Tiến sĩ Depp che mặt và nghẹn ngào: "Nếu Trang Lý vẫn còn ở nơi này thì sao? Nếu chúng tôi tỏ ra tử tế với cậu ấy, nuôi dưỡng cậu thật tốt, để cậu có đủ sự tôn trọng và tìm thấy cảm giác thân thuộc trong thế giới này, có lẽ cậu ấy đã không rời đi. "

Tiến sĩ Albert tháo kính và bật khóc: "Trang Lý là hy vọng duy nhất của chúng ta, nhưng giờ đây, hy vọng đó đã không còn nữa".

Nghe thấy lời nói của một số học giả, tướng quân Ford, người đã hồi hộp chờ đợi hơn mười ngày, thân thể run lên và có chút không thể đứng vững.

Khán giả trong phòng truyền hình trực tiếp bắt đầu khóc trong tuyệt vọng.

[Không, tôi không muốn chết! 】

【Trang Lý, xin hãy quay lại! 】

【Chúng ta sai lầm rồi, chúng ta rất sai lầm rồi! 】

【Chúng ta xua đuổi vị cứu tinh thực sự và tôn sùng một tên cướp! 】

【Gϊếŧ John! 】

Sự thù hận của cả thế giới được trút lên đầu tiến sĩ John.

Cảm thấy tuyệt vọng, tướng quân Ford rút khẩu súng nguyên tử ra khỏi thắt lưng, dí vào thái dương tiến sĩ John một cách dữ dội và nghiến răng: "Poincaré John, ông là tội đồ của cả nhân loại! Ông nên bị thiêu chết!"

Tiến sĩ John, người từng đứng trên đỉnh thế giới, giờ rơi lệ, quỳ xuống xấu hổ van xin, thảm thiết như con sên lăn trong đống muối.

Nếu không có bản thảo của Trang Lý, ông ta chẳng là gì cả. Trong 14 ngày này, ông cũng muốn suy ra lý thuyết tăng cấp, nhưng ông thậm chí không thể viết được nửa ký hiệu toán học.

Điều này khiến cả nhân loại thấy rõ rằng vị cứu tinh mà họ từng vô cùng ngưỡng mộ hóa ra chỉ là một kẻ phế vật.

Tướng quân Ford hung tợn nhìn Poincaré John rồi bóp cò giữa những tiếng khóc thảm thiết của đối phương.

Máu bắn tung tóe trong không khí, một xác chết ngã xuống, nhưng không ai sợ hãi trước cảnh tượng khủng khiếp này. Cái chết của một tên trộm không là gì so với sự diệt vong sắp xảy ra.

Sự hối hận muộn màng đập vào tim mỗi người. Tại thời điểm này, mọi người trên toàn thế giới đều có chung một suy nghĩ - điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta đối xử với Trang Lý bằng sự tin tưởng và tử tế hơn một chút?

Nhưng trên đời này không có "nếu".

Tấm chắn năng lượng ngày càng yếu ớt và đã không thể chống lại cái lạnh giá bên ngoài. Con người có thể tồn tại trong lớp vỏ năng lượng trong hai năm, nhưng hai năm này chẳng khác gì địa ngục.

Thời tiết ngày càng lạnh giá, con người không thể chịu nổi. Tất cả năng lượng đều được sử dụng để hỗ trợ lớp vỏ năng lượng, vì vậy mọi người đều không có thiết bị sưởi ấm, chỉ có thể tự mình vượt qua. Cây cối không chịu lạnh sẽ chết, gây ra giảm sản xuất lương thực và sẽ sớm dẫn đến kỷ nguyên ăn thịt đồng loại...

Một người xem đã gục ngã và khóc trong phòng truyền hình trực tiếp khiến tất cả mọi người như rơi xuống vực thẳm của sự tuyệt vọng.

Tướng quân Ford giơ súng lên, chĩa vào thái dương và nghẹn ngào: "Tôi là người đầu tiên đứng ra tố cáo Trang Lý vu khống Poincaré John. Sau đó tôi còn cho quân đến bắt Trang Lý, khiến cậu phải lẩn trốn khắp nơi không dám lộ diện. Sự ngu ngốc của tôi đã làm hại Trang Lý và mọi người, tôi có tội! "

Ông đang định bóp cò thì nghe tiếng Chelonov hét lên: "Tướng quân, xin đợi đã! Trang Lý đã để lại cho chúng ta tia hy vọng cuối cùng!"

"Gì???"

Tướng quân Ford đột ngột quay đầu lại, chỉ thấy Chelonov đang gõ vào tấm kim loại của thiết bị điều khiển chính và hào hứng nói: "Chúng tôi không thể giải mã lý thuyết về sự tăng cấp của Trang Lý trong vòng hai năm, nhưng chúng tôi có thể giải mã thành phần của kim loại này. Nó đủ cứng để chịu được tác động của thiên thạch, cùng với nó, chúng ta có thể đến hành tinh GJ536B! "

Hành tinh GJ536B có bầu khí quyển và nguồn nước dồi dào, với nhiệt độ thích hợp cùng khí hậu không phức tạp nên nó phù hợp với nơi sinh sống của con người hơn là sao Hỏa.

Thật đáng tiếc khi một vành đai thiên thạch dày đặc và rộng bao quanh hành tinh GJ536B, tàu vũ trụ của con người không thể chống lại tác động của thiên thạch để hạ cánh xuống đó an toàn.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác.

Kim loại được tìm thấy trong phòng thí nghiệm của Trang Lý thậm chí có thể chịu được vụ nổ của vật chất tối, vậy làm sao nó có thể không chịu được tác động của một thiên thạch? Nó đủ mạnh để chế tạo phi thuyền cứng cáp nhất và giúp con người tiếp cận hành tinh GJ536B một cách thuận lợi.

Khám phá quan trọng này khiến tướng quân Ford run lên vì phấn khích.

Những người đã khóc đến mức sụp đổ trên mạng hiện đang há hốc mồm, vừa mong chờ vừa sợ bị tổn thương.

Chelonov vừa dứt lời, chuyên gia phân tích đang ở trong phòng khác đang không ngừng nghiên cứu video trực tiếp của Trang Lý đã chạy vào và hào hứng nói: "Tướng quân, nhìn xem, những công thức toán học này kết hợp với nhau trông có giống như là công thức phân tử?"

Ngay khi tướng quân Ford đưa tay ra, Chelonov đã giật lấy con chip.

Một số nhà khoa học đã mở con chip ra và xem xét một lúc trước khi nghẹn ngào: "Đúng vậy, đó là cấu trúc phân tử hóa học của kim loại mới này. Trang Lý đã để lại cho chúng ta câu trả lời để cứu thế giới. Xây dựng quả cầu Dyson với lượng tài nguyên ít ỏi là hạ sách. Lựa chọn tốt nhất chính là chế tạo một con tàu vũ trụ mạnh hơn để đến một hành tinh có nguồn tài nguyên phong phú và nhiệt độ thích hợp. Trang Lý đã bị hãm hại tàn nhẫn như vậy, nhưng cậu ấy đã cứu chúng ta một lần nữa. Người đó quá vị tha... "

Một số nhà khoa học đã bật khóc.

Tướng quân Ford run giọng hỏi: "Với công thức phân tử, các ông sẽ mất bao lâu để chế tạo một con tàu vũ trụ?"

"Thời gian nhanh nhất cũng là nửa năm." Chelonov trong lòng ước định.

Dự trữ ngũ cốc của chính phủ liên bang chỉ đủ để nuôi sống người dân thế giới trong vòng nửa năm. Tướng quân Ford trong lòng cũng tính toán, rồi chậm rãi thở ra. Ông thận trọng nói: "Vậy tôi giao cho mọi người."

Nhà khoa học nhanh chóng đồng ý và liên tục nhấn mạnh rằng họ sẽ không bao giờ rời khỏi phòng thí nghiệm của Trang Lý, họ muốn làm việc ở đây.

"Đây là điều gần với sự thật nhất" Họ nói.

Tướng quân Ford còn rất nhiều việc phải giải quyết nên trước tiên chỉ có thể rời đi. Trước khi đi ra ngoài, ông nhìn lại ngôi nhà nhỏ đổ nát và lá cờ đỏ treo trên nóc nhà, lòng ông trào dâng niềm biết ơn và kính sợ vô hạn.

Ông cởi mũ quân trang và nói nhỏ: "Trang Lý, cậu nói đúng, chủng tộc của cậu quả là bất khả chiến bại. Cảm ơn cậu đã vất vả. Từ nay về sau, chúng tôi sẽ luôn ghi nhớ chiến công của cậu. Trung Quốc muôn năm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #edit