Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Bụi của thời gian.

Hà Nội đón chào mọi người bằng một ngày nắng rất đẹp. Vừa xuống khỏi xe buýt, không ít các bác các chú xe ôm đã lao vào mời gọi khách vô cùng nhiệt tình. Lần đầu tiếp xúc với cảnh tượng này, Thư Ý và các bạn có hơi sốc một chút. Họ kiên quyết lắc đầu từ chối rồi dẫn nhau ra đầu phố đợi taxi. Nhật Dương đã tranh thủ đặt xe trên app rồi, khoảng năm bảy phút nữa tài xế sẽ đến đón họ.

Nguyệt Anh lảo đảo bước như người say rượu, cơn buồn nôn đã dâng đến cổ họng, mắc kẹt ở đó, làm cô vô cùng khó chịu.

Thư Ý tiến tới đỡ một bên cánh tay cô, ân cần hỏi thăm:

"Cậu còn ổn không? Hay là ói ra đi."

Nguyệt Anh im lặng, mặt mũi hết chuyển xanh lại biến vàng, lập tức rút cái túi ni lông ra, quay mặt vào góc tường nôn thốc nôn tháo. Ba người Thư Ý, Nhật Dương và Gia Bảo đứng quay lưng về phía cô để che chắn.

Cuối cùng, tình trạng sức khoẻ của Nguyệt Anh cũng đỡ hơn một chút. Cô giật khẩu trang ra để hít lấy gió trời, vừa đi vừa lẩm bẩm mắng:

"Cái thằng dở người đó mà không khao mình một bữa ăn tử tế thì đừng có trách!"

Gia Bảo vẫy tay:

"Kìa, taxi đến rồi!"

Mặt Nguyệt Anh lập tức lại tái mét. Chỉ cần nhìn thấy ô tô thôi là cô đã nôn nao khó tả rồi, đừng nói là bước lên ấy. Để quyết định đi Hà Nội, cô đã đấu tranh rất nhiều vì chứng say tàu xe nặng của mình.

"Có thể...không đi xe nữa không?"

Thư Ý vuốt lưng cô bạn an ủi:

"Còn một đoạn nữa thôi. Cho cậu ngồi ghế trước đó. Đi một tí nữa là đến được chỗ Khôi Nguyên rồi."

Bốn người yên vị trong taxi, tài xế vui vẻ chào họ rồi hỏi điểm đến:

"Các em đi đâu đây?"

"Nhà hát lớn Hà Nội ạ." - Nhật Dương nói. - "Anh mở hết cửa sổ xe giúp em được không?"

"À, say xe hả? Oke."

Anh tài xế nhiệt tình đáp ứng yêu cầu của khách, cửa kính xe hạ xuống, bánh xe di chuyển hoà nhập vào đường phố nhộn nhịp giữa lòng thủ đô.

Những con phố ở đây thật khác với thành phố mà họ sinh ra và lớn lên, hàng cây cao vút, nhiều ngôi nhà và cửa hàng san sát, có góc thì mang đậm dáng vẻ một Việt Nam truyền thống, có nơi mọc lên nhiều cửa hiệu được thiết kế theo kiến trúc kiểu châu Âu bắt mắt.

Người nước ngoài và người bản địa xuất hiện đông đúc trên đường đi, không khó để bắt gặp nhiều đoàn du lịch đang tham quan, có du khách ngồi trên xe xích lô đưa tay chỉ trỏ rồi trầm trồ cảm thán bằng tiếng Anh. Nhịp sống náo nhiệt ồn ã khiến các cô gái chàng trai lần đầu đặt chân đến cảm thấy không khỏi bỡ ngỡ.

Ở Hải Phòng, cái gì cũng rất vừa phải. Khi tới một mảnh đất xa xôi, lại còn là thủ đô ngàn năm văn hiến, trong lòng ai nấy cũng tràn đầy tò mò, vui thích, xốn xang một cách lạ thường.

"Xem biểu diễn xong thì tụi mình đi tham quan đường phố nhé? Tớ muốn đến Ba Đình thăm Lăng Bác." - Thư Ý đề nghị.

Gia Bảo gật đầu tán thành:

"Còn Văn Miếu, Nhà Thờ Lớn, Hồ Gươm, chùa Một Cột, phố cổ...nữa."

Nhật Dương mỉm cười:

"Cậu tìm hiểu nhiều địa điểm quá nhỉ? Cứ lần lượt thăm từng nơi một thôi, chỉ e là không đi được hết."

Gia Bảo móc cái máy ảnh ra khỏi cặp rồi đeo lên cổ:

"Tớ sẽ chụp nhiều thật ảnh cho mấy cậu coi. Tớ đã chuẩn bị rất nhiều cuộn phim đấy!"

***

Cuộc thi biểu diễn piano sắp bắt đầu.

Lặng lẽ ngồi đợi trong cánh gà, lần lượt các thí sinh đã đến và đi, tiếng vỗ tay tán thưởng lúc trầm lúc bổng vọng vào qua tấm rèm nhung đỏ rực, khiến những người thi sau ai nấy cũng đều cảm thấy hồi hộp, bao gồm cả Khôi Nguyên.

Từ nhỏ, cậu đã yêu thích đàn dương cầm. Bà nội cậu khi còn sống cũng là một nghệ sĩ piano, từng dạy cậu chơi đàn, dạy cậu cảm thụ âm nhạc. Những nốt nhạc đầu tiên thoát ra từ đôi bàn tay nhỏ bé của Khôi Nguyên đều mang theo hình bóng của bà nội.

Âm báo điện thoại rung nhẹ, Thư Ý nhắn tin báo cả bốn người đều đã tới nơi, đang ngồi yên vị trên hàng ghế tốt nhất. Ở vị trí đó, họ có thể dễ dàng quan sát sân khấu và nhận ra cậu ấy.

Trong lòng Khôi Nguyên thoáng qua cảm giác nhẹ nhõm. Điều ước của cậu chính là có bạn bè đến xem mình biểu diễn, đặc biệt là sự có mặt của cô ấy - Lê Hoàng Thư Ý. Vì có sự xuất hiện của họ, trái tim lạnh lẽo trong lồng ngực cậu cũng dần dần cảm thấy ấm áp. Mãi cho đến sau này, khi đã trưởng thành và trải nghiệm đủ nhiều, những khoảnh khắc về cuộc thi hôm nay vẫn luôn được cậu trang trọng đặt vào một góc tốt đẹp nơi căn phòng hồi ức.

Tiếng MC vang lên cao vút:

"Trân trọng mời thí sinh tiếp theo, mang số báo danh 18 - Phạm Khôi Nguyên với tiết mục "Bản nhạc Träumerei của Schumann"."

Thư Ý khẽ thẳng lưng, dùng ánh mắt mong chờ dõi theo từ phía cánh gà.

Dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ, cậu thiếu niên bước ra với trang phục chỉnh tề, áo sơ mi trắng, quần âu đen, dáng người cao gầy trông như một người trưởng thành. Nhưng nếu quan sát kĩ, người ta vẫn dễ dàng nhận ra sự non nớt trên gương mặt cậu thiếu niên đó. Gia Bảo thậm chí đã giơ máy ảnh lên.

Nguyệt Anh thì thầm:

"Dù không ưa cậu ta lắm, nhưng phải công nhận hôm nay nhìn rất đẹp trai."

Nhật Dương lặng lẽ dỏng tai lên, húng hắng ho hai tiếng rồi lại tập trung hướng lên sân khấu.

Những ngón tay Khôi Nguyên chạm lên phím đàn, cả khán phòng thinh lặng nhường chỗ cho điệu nhạc thể hiện hết vẻ đẹp của nó. Thanh âm du dương vang lên luồn lách đến tận những góc khuất nhỏ nhất, người đánh đàn cũng hoàn toàn chìm đắm vào giai điệu này, như thể đã hoà làm một với nó. Những nốt nhạc như biết nhảy múa trong không trung, lúc lâng lâng bay lên, lúc lại rơi xuống, từng chút từng chút đọng lại những dư vị man mác trong lòng thính giả.

Xao xuyến đến nao lòng...

Một khúc nhạc cổ điển lãng mạn, huyền ảo và đầy tính hoài niệm.

Khôi Nguyên chọn khúc Traumereii, bởi vì cậu cảm thấy như nhìn thấy mình lạc trong đó, tìm về với hình hài thơ ngây nhất của chính mình nhiều năm trước. Những mảnh vụn của quá khứ lần lượt khởi động, ghép thành cuốn phim tua nhanh lướt qua trước mắt. Mỗi khoảnh khắc đều đã ngủ yên đó, vào giây phút này bỗng nhiên sống động và tươi mới tựa hồ ngày hôm qua.

Nụ cười và vòng tay ấm áp của bà nội...

Ánh mắt trìu mến dõi theo cậu tập đàn.

Bà ơi, bà có đang nhìn thấy cháu hay không?

Thư Ý lặng lẽ dõi theo cậu, âm thầm khắc ghi giây phút này vào cốt tủy. Cô đã từng thấy qua một Khôi Nguyên lãnh đạm, một Khôi Nguyên suy tư, cũng có một Khôi Nguyên lúng túng ngại ngần, giờ đây, cô lại đang chứng kiến một Khôi Nguyên toả sáng theo cách dịu dàng nhất. Cậu ấy có thật nhiều dáng vẻ khác nhau, mỗi lần thể hiện ra lại càng khiến cô ngạc nhiên.

Có chàng trai khoác lên mình vẻ bề ngoài đơn điệu, che giấu đi thế giới nội tâm trăm ngàn sắc màu phong phú bên trong.

Trái tim của Thư Ý khẽ rung lên, đập mạnh liên hồi, mọi giác quan đều hướng về cậu ấy, chỉ có cậu ấy mà thôi.

***

Cuối cùng thì cuộc thi cũng kết thúc. Ở phía hàng ghế của khán giả, Khôi Nguyên bắt gặp trọn vẹn sự cổ vũ nhiệt tình từ bốn người bạn học. Dù chỉ giành được giải ba, nhưng cậu không hề cảm thấy buồn.

Mục đích của Khôi Nguyên chỉ là tham gia thi để cọ xát. Piano là sở thích, nhưng cũng không phải mục tiêu thật sự trong cuộc đời cậu.

Mọi người tập trung gặp nhau bên ngoài cổng học viện. Khôi Nguyên bước ra với chiếc cúp thủy tinh nhỏ, mỉm cười nhìn các bạn:

"Tuy không giành được giải cao nhất, nhưng tôi rất vui. Cảm ơn các cậu nhiều lắm."

"Dào ôi, ơn với huệ gì?" - Nguyệt Anh bĩu môi, khẽ đảo mắt, miễn cưỡng gật gù. - "Cậu...làm cũng tốt lắm."

"Hẳn là mặt trời mọc ở hướng Bắc nên chó điên mới khen ngợi tôi rồi."

Cô nàng xùy xùy muốn phun nước bọt, nếu không phải còn đang mệt mỏi trong người thì Nguyệt Anh cũng chẳng ngại đấu võ mồm với cậu. Gia Bảo hớn hở chen ngang:

"Để nhờ người ta chụp hộ cái ảnh, mấy cậu đứng vô đội hình đi!"

Cậu nhanh nhảu đưa máy ảnh cho một chị gái thân thiện gần đó, cẩn thận hướng dẫn nên bấm nút nào rồi mới chạy lại nhập hội.

Năm người đứng bên nhau, từ trái qua phải, lần lượt là: Gia Bảo, Thư Ý, Khôi Nguyên, Nguyệt Anh và Nhật Dương.

Ánh nắng mùa thu rọi đến ôm lấy khoảnh khắc tuổi trẻ của họ, một bức ảnh chứa đầy kỉ niệm Hà Nội đã ra đời theo cách như vậy.

***

Vì Nguyệt Anh không thể di chuyển bằng ô tô quá nhiều lần trong một ngày, mọi người quyết định xe book tài xế grap. Năm chiếc máy di chuyển theo nhau đi khắp Hà Nội, cứ đến một địa điểm nào đó là cả bọn lại xuống thăm quan và chụp hình kỉ niệm. Cái máy ảnh mà Gia Bảo đem theo đã phát huy tác dụng một cách tối đa.

Khi xem ảnh, Nguyệt Anh phải tấm tắc khen:

"Không biết là bình thường cậu hay cà chớn cà hẩy mà cũng chụp ảnh đẹp phết đấy nhở? Hôm nào chụp riêng cho tôi một bộ ảnh nhé?"

"Phí của bạn là năm triệu hai!"

Cậu toe toét cười, Nguyệt Anh thì cạn lời.

Năm đứa đi bộ vòng quanh Hồ Hoàn Kiếm, gió trời lồng lộng thổi qua, Tháp Rùa soi bóng giữa dòng nước xanh biếc. Ba người Nhật Dương, Nguyệt Anh và Gia Bảo đi phía trước, thi thoảng lại thấy đánh cãi nhau, Nhật Dương lại ra mặt giảng hoà.

Ở đằng sau, Khôi Nguyên cùng với Thư Ý chỉ cách họ hai ba bước chân. Cậu ngẩng đầu nhìn về hướng hồ nước, những con sóng dập dềnh uốn lượn không ngừng nghỉ, cứ như thế vỗ về những sinh vật trong lòng nước mấy chục năm, mấy trăm năm, cũng có khi...là đến mấy nghìn năm.

Thư Ý lên tiếng:

"Cái hồ này là nơi năm xưa Rùa Thần lấy lại thanh gươm đã tặng cho Lê Thái Tổ diệt giặc Minh. Dù chỉ là truyền thuyết không rõ có bao nhiêu phần trăm sự thật, nhưng vẫn có cảm giác thật kì lạ nhỉ?"

Cậu từ tốn trả lời:

"Ừm. Chuyện của vài trăm năm đã qua kì ảo như một giấc mộng, vẫn được lưu truyền đến tận hôm nay. Nhưng chuyện của hơn mười năm trước, liệu người xưa còn nhớ được không nhỉ?"

"Mười năm trước?" - Cô bé ngạc nhiên. - "Mười năm trước đã có chuyện gì?"

Khôi Nguyên đứng khựng lại, Thư Ý vì thế cũng dừng theo. Ánh mắt cô lộ rõ sự tò mò, chờ đợi cậu ấy sẽ kể hết cho mình nghe. Giữa họ đã có một lời hứa, nếu như có thể, hãy nói cho đối phương biết những bí mật trong lòng, dù cho không thể giúp được gì đi chăng nữa.

Khôi Nguyên hơi cụp mắt xuống, tần ngần một lát rồi cũng mở lời:

"Lê Hoàng Thư Ý, sinh ngày 26 tháng 5. Thích nhất là chim cánh cụt, thích ăn dâu tây và ghét thịt bò. Lúc lên ba tuổi từng bị ngã rách da chân phải đi khâu mấy mũi."

Thư Ý tròn mắt kinh ngạc:

"Sao cậu biết? Tớ chưa bao giờ nhắc đến những chuyện đó. Nó hơi cá nhân, nhưng mà..."

Cô hoang mang tột độ, chẳng có nhẽ cậu ấy lại đi điều tra mình? Nghe cứ như việc mấy thanh niên lắm tiền trong phim ảnh sẽ làm, nhưng cô tin Khôi Nguyên chẳng thừa hơi đến mức ấy.

"Chưa bao giờ nói ư? Không, cậu đã nói với tôi từ mười năm trước, khi chúng ta chỉ có sáu tuổi. Cậu còn nhớ không, đứa trẻ béo tròn cô độc chơi một mình ở sân sau trường tiểu học, nơi có bức tường sơn vàng phủ đầy hoa sử quân tử đỏ rực nở rộ? Đứa trẻ cô đơn nhất, ít nói ít cười, quá béo vì ăn nhiều, bị bạn bè xa lánh, không một ai muốn chơi cùng."

Não bộ Thư Ý ong ong, những miêu tả này với cô vô cùng quen thuộc. Kí ức phủ bụi bấy lâu được nhấc khỏi đáy hòm, cuốn băng casette thời gian khởi động quay ngược về mười năm trước.

Đúng là có một cậu bé như thế bên bức tường hoa đỏ. Dù không còn nhớ rõ nữa, nhưng Thư Ý vẫn không quên hoàn toàn. Cậu ấy rất mập, cân nặng vượt mức cho phép của một đứa nhóc lớp Một. Cậu thường vừa ăn bánh ngọt vừa ấm ức khóc vì bị bạn bè trêu chọc.

Giọng nói của Khôi Nguyên chậm rãi mang đầy hoài niệm:

"Lúc đó, cậu đã xuất hiện, Thư Ý ạ. Cậu là người duy nhất kết bạn với tôi. Mỗi ngày vào giờ ra chơi, chúng ta đều sẽ gặp nhau ở đó, chia sẻ đồ ăn, cùng nói chuyện và huyên thuyên về rất nhiều điều. Cậu nói cậu thích ăn dâu tây, nhưng vì ăn quá nhiều mà bỏ cơm nên bị mẹ mắng. Cậu ghét thịt bò vì mùi vị không ngon, nhưng mỗi tuần sẽ bị mẹ bắt ăn một lần. Còn cả những chiến tích làm mình bị thương nữa..."

Thư Ý bắt đầu lờ mờ nhận ra.

"Có phải sau đó, cậu đã chuyển trường không?"

Khôi Nguyên gật đầu. Vì bị bắt nạt và không thể hoà nhập với trường học, bố mẹ cậu quyết định cho cậu chuyển hẳn sang trường mới.

Thư Ý lúng túng:

"Chuyện đã lâu lắm rồi. Tớ cũng quên mất cậu tên là gì. Thời gian dài qua đi nên những kí ức lúc đó với tớ đã không còn rõ ràng nữa. Nhưng...làm cách nào mà cậu nhận ra tớ vậy?"

"Vì cái tên. Tên của cậu quá đặc biệt, bốn chữ Lê Hoàng Thư Ý ấn tượng đó, tôi đã viết vào sổ tay, năm nào cũng mở ra xem, năm nào cũng hi vọng có thể gặp lại người bạn đầu tiên của tôi thêm một lần nữa. Khi chúng ta cùng vào lớp Mười, tôi phụ trách làm lớp phó học tập và xem danh sách lớp, tôi thấy tên cậu, cả ngày sinh cũng trùng khớp. Tôi đã muốn theo dõi lâu thêm một chút, rồi tôi khẳng định đó chính là cậu."

Khoé mắt cô bạn chợt đỏ, toàn bộ tế bào trong cơ thể đều đang hồi hộp đến run rẩy. Cảm giác tái ngộ với một người đã nhiều năm không gặp thật sự rất khó diễn tả bằng lời.

Ngày ấy, lúc nào cô cũng nhắc đi nhắc lại về sinh nhật của mình, bởi vì cô muốn được cậu bé béo tròn đó tặng cho một chiếc bánh dâu tây nhỏ. Ngày sinh nhật là ngày mà cô ấy mong chờ nhất, chỉ tiếc là chưa kịp đợi đến lúc đó thì Khôi Nguyên đã chuyển trường. Đông qua xuân đến, hạ vãn thu tàn, cứ một năm lại một năm, Thư Ý chạy theo guồng quay học tập, gặp gỡ nhiều bạn bè mới. Những kỉ niệm khi xưa mới sáu tuổi đã chỉ còn là những vệt sương trắng mờ nhạt. Không nhớ cũng phải thôi.

Nhưng với Khôi Nguyên, cậu ấy đã không có thêm một người bạn nào khác nữa. Vì nhớ cô ấy, cậu khép lòng mình lại. Cậu đem toàn bộ mọi thứ về cô ấy viết lại vào sổ tay, dặn lòng không được quên, không được đánh mất. Cuốn sổ đó giờ đã rất cũ nhưng vẫn được cất giữ cẩn thận vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro