Chương 7: "Hoàn hảo"
Giờ ra chơi, nhỏ Mỹ cao hứng tột độ, con bé chạy tới bàn Bảo Hân choàng vai bá cổ. Diễm My vẫn chúi đầu vào cuốn sử thi mới mượn ở thư viện, ăn một miếng bánh tráng trộn, vểnh tai nghe chuyện của nhỏ Mỹ dĩ nhiên thì vẫn là đề tài cậu học sinh mới mà thôi. Cả Bảo Hân cũng vậy, sau vụ nó khoe được đi cùng mấy anh đẹp trai trong đội bóng rổ và Minh Đức thì nhỏ Mỹ coi bộ ganh tỵ lắm.
"Lúc nãy, tao đã hỏi mượn Đức cục tẩy và Đức "Ừ" với tao đó. Ghê không?" Nhỏ vui vẻ khoe mẽ, đôi mắt hạnh nhân híp lại, Bảo Hân và Diễm My cười khổ.
"Đoạn hội thoại hai câu mà mày đã vậy rồi chắc nói năm câu mày giật kinh phong đùng đùng tại chỗ luôn quá." My đẩy kính tỏ vẻ nguy hiểm, vẫn chăm chú vào cuốn sử nhưng buông ra câu nói đầy châm chọc.
"Diễm My, cái mỏ mày nhỏ mà sao mày hay xỉa người khác quá vậy. Coi chừng sét đánh quéo cặp giò đừng trách à!" Con Mỹ dẩu cái môi hồng hồng.
"Tiết sau kiểm tra Hóa đó, học bài chưa?" Còn nhỏ Hân, chẳng màng cuộc hội thoại vô tri kia, lật vở bài tập Hóa, dòm một lượt các bài đã đánh dấu.
"Thì cũng hòm hòm." Mỹ khoanh tay trước ngực đắc ý.
Sau khi tụi nó bàn rôm rả về các bài tập cần lưu ý, chuông trường cũng vừa reo vào lớp. Mỹ về chỗ, đã thấy Minh Đức ngồi ngay ngắn. Hiếm có thật nha, bình thường phải tới gần 2 3 phút sau, hắn ta mới vào lớp. Chắc do hôm nay kiểm tra, thật là một con người có ý thức, Mỹ thầm cảm thán.
Thầy Hiền vào lớp, hôm nay kiểm tra một tiết Hóa, thầy phổ biến một số điều rồi nhanh chóng phát đề. Bài không hẳn là khó nhưng hơi lắt léo ở phần tự luận, Mỹ cắn cắn bút khi nhận được đề. Cô xoa xoa trán, chau mày nghĩ cách giải. Vô tình thấy Đức đang chăm chăm nhìn vào đề, hắn không chút biểu lộ nào trên gương mặt, đôi mắt phượng tập trung nhìn vào đề giải, hàng mi dày khẽ chớp, tròng mắt nâu hổ phách khẽ đảo chậm, từng giọt mồ hôi lăn xuống thái dương, toát lên vẻ quyến rũ khiến Mỹ không thể rời mắt, hắn bắt đầu cầm bút viết từng nét. Hoàng Mỹ như bị thôi miên, hành động và nét chữ của Minh Đức trông gọn và vuông vức đến bất ngờ, Mỹ không ngờ, dân thể thao như hắn lại có nét chữ đẹp đến thế. Cô nhìn chăm chú đến nỗi không biết thầy đang gọi mình đến 2 3 lần. Một cái đập vai khiến Mỹ giật nảy. Cô như hoàn hồn lại, trở về thực tại.
"Nè, cả hai khác đề mà. Em nhìn gì bài của bạn mà chăm chú vậy?"
"..."
Cả lớp có tiếng cười khúc khích, Mỹ lúng túng giả vờ ghi ghi chép chép.
"Tập trung làm bài đi. Còn nhìn nữa, thầy trừ điểm và thu ngay bài đó."
Đúng lúc đó, Minh Đức ngẩng đầu lên, nghiêng đầu nhìn xem kế bên đang có chuyện gì xảy ra. Ánh mắt Mỹ và Đức chạm nhau, tim cô dường như muốn nhảy ra ngoài, vội vàng cầm bút lúi húi ghi lời giải trên giấy, hai má bắt đầu đỏ ửng tựa mận chín, ánh mắt Mỹ lúng túng dán chặt trên bài giải. Cô cắn môi, cố gắng tập trung vào bài kiểm tra, nhưng những hình ảnh lúc nãy cứ hiện lên trong đầu cô nàng.
Chuông reo, kết thúc bài làm. Vừa xong Đức nhanh chóng đứng lên nộp bài và ra khỏi lớp. Mỹ định quay qua hỏi Đức về bài kiểm tra cũng là cơ hội bắt chuyện hiếm hoi, vẫn là chiếc bàn trống trơn mỗi giờ nghỉ tiết.
"Nè... Nè ..."
Bảo Hân ngồi vào chỗ Đức kế bên nhỏ Mỹ rồi phe phẩy tay trước mặt cô. Không chút phản ứng, ánh mắt thơ thẩn, nở nụ cười vô tri.
"Nhỏ này bị gì vậy trời. Bộ làm không được bài hả?"
"Ê!!!"
Bộp, Diễm My lấy cuốn "Con người sống bằng gì?" của Lev Toytol gõ nhẹ đầu nhỏ, lúc này nhỏ mới có chút phản ứng. Nhưng không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhỏ ngơ ngác nhìn quanh. Rồi khuôn mặt hớn hở nhìn hai đứa bạn thân đang trợn tròn mắt nhìn nhỏ với vẻ khó hiểu.
"Bộ tủ đè mày hả?" Vẫn là Diễm My với những câu hỏi xúc tích và không kiêng dè. Nhỏ Mỹ lắc đầu nguầy nguậy, miệng cười tươi đến tập mang tai, ánh mắt mơ màng. Dù bị nói móc, dẫu vậy thái độ không hề có ý phản kháng.
"..."
Vẫn không hiểu, Diễm My ra vẻ đã nhìn thấu được cô bạn thân, đảo mắt chán nản, nhanh chóng rời khỏi chỗ vì chắc chắn nhỏ Mỹ chuẩn bị nói những câu chuyện sến súa xung quanh mấy anh chàng đẹp trai tới nơi rồi. Chỉ còn Bảo Hân vẫn đang hóng hớt, nó muốn hỏi Mỹ về bài tập vừa rồi nên đành ngồi nán lại, dù gì thì nhỏ Mỹ vẫn là trùm môn Hóa trong cái lớp này. Coi nhỏ hơi tưng tửng vậy thôi chứ học thì khá là siêu.
Diễm My cũng muốn đến hỏi đáp án vì bài hóa vừa rồi khá là khó nhằn nhưng thấy nhỏ có tình trạng "không ổn định" nên đành chuồn lẹ. My thường không kiên nhẫn vẫn với những câu chuyện ngoài lề của nhỏ nhưng có lẽ tính cách cả ba đứa bù trừ cho nhau nên chơi thân từ năm cấp 2 đến giờ.
"Tao không ngờ bạn cùng bàn với tao, đã chơi bóng rổ giỏi lại còn học giỏi nữa. Chậc... chậc... Có phải hoàn hảo quá không trời. Siêu đẳng, đỉnh cao, thần thánh, tuyệt vời."
Hoàng Mỹ đan tay cảm thán, chữ ngưỡng mộ ghi rõ trên trán nhỏ. Bảo Hân cười hề hề:
"Làm hết mà không biết có đúng không?" Nhỏ Hân không quên mỉa mai mối tình đơn phương mấy tuần tuổi của con Mèo.
"... Đúng hết, đẹp trai là đúng hết." Nhỏ Mỹ lên tiếng phản bác.
"Bài 2 câu b, số mol CO2 là 0,75 đúng không?" Hân mặc kệ con bạn nó đang chìm đắm bởi hắn ta, nhỏ nhanh chóng vào vấn đề lật tờ nháp trong tay, dò lại mấy câu mà nó ghi vào để đối chứng đáp án
"Ừ. Tính số mol xong có cái đó mới tính được số lượng glucozo. Cân bằng 4 phương trình CO2 nữa."
Bật chế độ nghiêm túc, Mỹ cố gắng giải thích mấy bài tập mà nó hỏi, thật ra bài kiểm tra vừa rồi không quá khó, chỉ hơi lắt léo ở phần tự luận. Nếu để ý không kỹ đề bài sẽ dễ dàng sai sót. Nghe thấy phải cân bằng 4 phương trình, Bảo Hân vò đầu bứt tai. Đang mông lung một, hai câu trắc nghiệm mà nghe sai phần tự luận làm tâm trạng nó như rơi xuống đáy vực.
"Hmmm, hình như tao bị sai phương trình cuối... Ahhhh tức quá. Có vậy cũng sai nữa." Nó trợn mắt, vò đầu.
"Trời ơi, cùng lắm trừ 1 điểm, 9 điểm dư sức mày nhất lớp."
"Mày nói xong tâm trạng nó còn tệ hơn đó."
Diễm My qua nghe ngóng đáp án từ hồi nào, chêm vào mấy câu không mấy có ích. Bảo Hân nằm gục xuống bài, bài này đủ 8 điểm không nhỉ? Nó phải cố gắng lấy điểm cao ở học kỳ như mục tiêu nó đã đặt ra.
"Mà sao tao thấy mày cứ chú ý vụ điểm số vậy má? Điểm mày đã quá xuất sắc rồi hả? Bộ muốn 11/10 luôn mới chịu hả?" Câu cú Diễm My nói ra có phần gay gắt. Thật tình là cô vẫn không hiểu nỗi trăn trở về thứ hạng của nhỏ lớp phó.
"..." Bảo Hân vẫn gục đầu xuống bàn, im lặng không đáp lời.
Không, nó muốn hơn thế nữa, nó... muốn có thứ hạng cao hơn, nhỏ muốn nhiều hơn thế. Tâm trạng của Hân chìm trong u ám. Mấy điểm sai trong bài kiểm tra hóa như một gáo nước lạnh dội vào tâm hồn vốn đã đầy áp lực. Mặc dù điểm số của Bảo Hân vẫn thuộc hàng xuất sắc trong lớp, nhưng với nó là chưa đủ. Nó khao khát đạt được vị trí cao nhất.
"Mày đang bị ám ảnh thành tích với điểm số quá đó."
Diễm My đứng nhìn nó đang ăn vạ ở bàn nhỏ Mỹ không chịu đứng dậy dù chuông chuẩn bị reo vào tiết.
"Đứng dậy đi, vô lớp rồi kìa."
Vẫn gục xuống bàn không động tĩnh, My mặc kệ, cô xoay người đi về chỗ không thèm nhắc nhở nhỏ bạn. Nhỏ Mỹ đập đập vai nó, an ủi:
"Thôi mà, chắc mày sẽ trên 8 thôi. Nếu mấy câu trắc nghiệm mày đúng"
"..."
Bảo Hân đầu vẫn xuống bàn, nhắm mắt cố đang suy nghĩ lại mấy câu trắc nghiệm trong bài kiểm tra lúc nãy "Ngoài câu tự luận có sai sót thì có câu trắc nghiệm nào mình phân vân không nhỉ?"
"Ê mày... vào lớp rồi."
Không chút động tĩnh nào, nó đang cố gắng hình dung lại đề bài. Hoàn toàn không để ý lời nhắc của cô bạn thân. Một cái lay nhẹ vào vai nó, giọng nhỏ Mỹ tiếp tục nhưng với âm lượng nhỏ hơn, có vẻ è dè.
"Ê... ê..."
Tay nhỏ Mỹ cứ đập nhẹ, có vẻ êm quá, nó đã mất ngủ mấy ngày vì bài kiểm tra và đội tuyển Vật Lý. Nhỏ Mỹ đập nhẹ vào lưng như ru ngủ vậy. Mắt nó hơi lim dim.
"Vào lớp rồi, bạn về chỗ dùm mình."
Chất giọng ồm ồm cất lên phá tan sự buồn ngủ... Nó mở to mắt, đứng phắt dậy. Thân người cao lớn, đứng sừng sững trước mặt nó, đôi mắt xếch nhìn chằm chằm dáng vẻ bối rối của Bảo Hân, nó nhanh chóng ra khỏi chỗ ngồi cậu ta.
"Xin... xin lỗi nha."
Nó lí nhí dịch người ra. Đức cúi người, đặt trái bóng rổ dưới chân bàn, nhanh chóng vào chỗ ngồi nghiêm chỉnh. Gương mặt buồn rầu và quê độ với hành động lúc nãy, nó bẽn lẽn quay đầu về chỗ. Cả Hoàng Mỹ cũng không nói được câu nào, đành chữa thẹn bằng cách nhanh lấy tập vở môn tiếp theo từ trong cặp ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro