Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Cuộc họp tập thể.

Ngày hôm sau, Thư Ý đi học trở lại. Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn khoẻ hẳn nhưng gương mặt cô đã trở nên hồng hào, trạng thái cơ thể khá tốt.

Vừa vào lớp, cô đã thấy Khôi Nguyên đang cặm cụi quét dọn, Gia Bảo thu gom rác, còn Nguyệt Anh thì lau bảng. Hôm nay hẳn là đến phiên bàn họ trực nhật.

Khôi Nguyên ngẩng đầu lên, hai người chạm mắt nhau, có thể thấy rõ ràng niềm vui loé lên trong con ngươi đen thẫm của chàng trai trẻ. Có một cảm giác đang đổi thay, sau lời khẳng định tối qua, bây giờ cả hai giống như được kéo xích lại gần nhau thêm vậy.

"Chào buổi sáng!" - Thư Ý vẫy nhẹ bàn tay.

Khôi Nguyên gật nhẹ:

"Chào cậu. Đã khoẻ hẳn chưa?"

"Sắp rồi." - Cô cười hì hì, quay người đi về phía vị trí của mình.

Gia Bảo đột ngột chạy đến trước mặt cô, móc từ trong túi một gói kẹo chanh bạc hà:

"Ngậm cái này tốt lắm đó. Cậu bị bệnh mà tớ chẳng biết gì, hai đứa kia đi thăm cũng không thèm ới một tiếng. Xấu tính thì đừng hỏi."

Thư Ý chấp nhận món quà nhỏ từ Gia Bảo, hoan hỉ đáp:

"Tớ cảm xoàng ấy mà. Cảm ơn cậu. Mau đi trực nhật cho xong đi, sắp đến giờ vào lớp rồi."

Gia Bảo híp mí mắt lại đầy tinh nghịch, ù té mang thùng rác kéo ra ngoài.

Bởi vì hôm nay là thứ ba, không có giờ sinh hoạt chung, khi tiếng trống báo hiệu hết tiết đầu tiên, Nguyệt Anh canh chừng cô giáo rời khỏi liền lập tức đứng dậy, đi về phía bàn cuả lớp trưởng.

Thanh Tuyết đang cất sách vở, thấy biểu cảm nghiêm túc của Nguyệt Anh thì cũng có chút chột dạ, không biết cô bạn này tìm mình có chuyện gì đây nhỉ?

"Lớp trưởng, tớ có ý kiến."

"Ý kiến?" - Thanh Tuyết hơi nghiêng đầu.

Nguyệt Anh hít một hơi rồi thở mạnh ra, đem hết những suy nghĩ đã sắp xếp trong đầu tuôn ra:

"Tớ cảm thấy, mua hai chiếc áo lớp là không cần thiết. Biết bao khoá học sinh đi qua, người ta cũng chỉ mua một chiếc, coi như là vật kỉ niệm chung của tập thể, chỉ mặc vào những dịp đặc biệt. Sau này hết cấp ba cũng không thể dùng đến nữa, việc mua thêm một cái mùa đông thì hơi lãng phí."

Thanh Tuyết không ngờ Nguyệt Anh sẽ thẳng thắn phản đối việc này. Cô dịu giọng, từ tốn đáp:

"Bình thường nếu đặt hai áo có thể đến 500 nghìn, nhưng vì chương trình giảm giá của xưởng áo nên chỉ còn 380. Tớ thấy nó là một món hời, ngay cả mùa đông lớp ta cũng có thể mặc áo lớp, bày tỏ tinh thần đoàn kết."

Lúc này, toàn bộ sự chú ý của cả lớp đều dồn về phía Nguyệt Anh và lớp trưởng. Những bạn rục rịch định ra ngoài cũng nán lại theo dõi tình hình.

Nguyệt Anh vẫn giữ thái độ cương quyết:

"Tinh thần đoàn kết là tình cảm tương trợ lẫn nhau giữa các thành viên, nên xuất phát từ tấm lòng và sự tự nguyện, không phải là sự quyết định của một nhóm vài cá nhân rồi ép buộc tập thể phải theo. Tớ không đồng ý mua hai chiếc áo lớp, nếu cậu vẫn muốn, vậy thì tớ sẽ chỉ đăng kí mua một cái thôi. Ai muốn mua hai cái, tớ không quan tâm."

"Chuyện này..."

Thanh Tuyết còn đang bối rối, mấy cô bạn ngồi gần lớp trưởng đã đứng cả dậy chỉ trỏ Nguyệt Anh:

"Cậu làm gì thế? Thái độ khó ưa quá rồi đấy. Cậu nói như thể lớp trưởng tự ý quyết định hết tất cả rồi ép buộc mọi người vậy."

"Chứ không phải hả? Hay để tôi sửa lại, là lớp trưởng và nhóm bạn thân của lớp trưởng nhé?" - Nguyệt Anh hơi hất cằm lên, có ý khinh thường. - "Không phải là mấy cậu đây à?"

Mấy cô bạn tức điên lên:

"Ăn nói cho đàng hoàng!"

"Tôi đã ăn nói rất tử tế rồi đấy! Này nhé, tôi đã nhịn suốt năm lớp 10 rồi. Các cậu ỷ vào việc chơi thân với lớp trưởng mà tự quyết định mọi việc. Bất kể ai có ý kiến cũng gạt đi cho bằng được. Không phải ai trong lớp này cũng có điều kiện để bỏ bốn trăm nghìn ra mua hai cái áo chỉ để mặc vài lần cho đến lúc thi đại học. Mai mốt các cậu lại đẻ ra trò bắt mua quần lớp, mũ lớp, khăn lớp...thì ai mà chiều được? Cái gì cũng vừa vừa phai phải thôi."

Cô bạn tên Mai ngồi trong góc đột nhiên cảm thấy tim mình hẫng một nhịp.

Khôi Nguyên chậm rãi đứng lên, điềm đạm mà rành rọt thốt ra từng chữ một:

"Tôi cũng cảm thấy, mua một áo lớp là đủ rồi. Nguyệt Anh nói không sai, tinh thần đoàn kết nên dựa vào sự tự nguyện, tình cảm tương trợ lẫn nhau quan trọng hơn là cùng mặc một cái áo nhưng bằng mặt mà không bằng lòng. Ai đồng ý thì mạnh dạn giơ tay."

Cậu vừa dứt lời, chầm chậm đưa cánh tay lên cao. Nguyệt Anh tất nhiên cũng làm theo mà không cần suy nghĩ. Gia Bảo nhảy lên bàn ngồi, cái đầu nhô cao nhất, cánh tay thẳng tắp đưa ra, lớn tiếng nói:

"Ai đồng ý chỉ mua một áo lớp? Cơ hội hiếm có để bỏ phiếu đấy. Chả biết bao giờ có lần thứ hai đâu!"

Cậu cười khì khì, trong khoảnh khắc ấy, Thư Ý cảm thấy cả ba người bạn cùng bàn kia đều rất thú vị. Cô cũng giơ tay lên, một loạt các bạn khác trong lớp khi đã có người tiên phong thì cũng đồng loạt làm theo để hưởng ứng, trong đó có cả Mai. Phải đến phân nửa lớp lựa chọn chỉ muốn mua một áo, một số thì vẫn phân vân, một số khác thì cảm thấy mua hai áo cũng tốt nên chọn im lặng.

Nguyệt Anh quét mắt một lượt, hài lòng quay sang nhìn lớp trưởng:

"Đấy, cậu thấy chưa? Quân số phản đối cũng đâu phải là ít. Lớp học là một xã hội thu nhỏ, đã là tập thể, càng phải có sự dân chủ. Cậu là lớp trưởng, quan trọng nhất là lắng nghe ý kiến của tất cả mọi người."

Lúc này, bí thư lớp là Bảo Uyên cũng đứng dậy. Cô ấy dùng âm giọng từ tốn nhưng cực kì rành mạch và rõ ràng:

"Chuyện mua hai chiếc áo lớp, thật ra bản thân tớ cũng thấy không ổn. Việc này cần nên xem xét. Dù sao áo lớp cũng là vật tượng trưng, các cậu thử suy nghĩ kĩ xem, nó có thật sự cần thiết đến mức phải mua đến hai cái, phân ra đông hè hay không?"

Thanh Tuyết mím môi im lặng, những đầu ngón tay bấu chặt đến hằn cả vết lồi lõm. Mấy cô bạn đứng sau cũng không dám nói gì thêm nữa. Lớp phó học tập lẫn bí thư đều đã đứng ra, một rừng cánh tay trước mặt, tình thế hiện tại không tốt cho họ nếu còn tiếp tục muốn kéo dài cuộc tranh luận. Việc đông người phản đối mua hai áo lớp chẳng khác nào khiến họ bị tạt vài xô nước lạnh.

Gia Bảo nhân dịp bồi thêm:

"Hoá ra bấy lâu nay mọi người im ỉm à? Lớp đến bốn chục người mà cứ để vài người nắm đầu kéo đi thế? Đừng quên các cậu ai cũng có quyền bầu cử lại ban cán sự lớp đó. Người đứng đầu lớp làm không tốt, chúng ta có thể khiếu nại lên cô chủ nhiệm."

"Cậu im đi!" - Lớp trưởng hét lên. Cả lớp đều bị hành động đó của cô ấy làm cho giật mình.

Thanh Tuyết nhanh chóng nhận ra sự thất thố của mình, lần đầu tiên trong suốt quãng thời gian đã qua, học sinh của lớp 11B8 mới thấy lớp trưởng của họ tức giận như vậy.

Gia Bảo ngạc nhiên, hỏi như đang trêu chọc:

"Cậu làm gì mà quát tớ vậy? Sợ...bị mất chức à?"

Lớp trưởng tỏ ra ấm ức, hốc mắt hơi đỏ, rõ ràng cô đã nhất thời không kiểm soát được cảm xúc của bản thân.

Thư Ý lặng lẽ đặt tầm quan sát lên người cô ấy, âm thầm thở dài. Việc trở thành lớp trưởng chính là một trong những mục tiêu của cuộc đời Thanh Tuyết, nó quan trọng chẳng kém gì vượt qua kì thi với số điểm thật cao. Hai chữ "lớp trưởng", đối với Thanh Tuyết lớn lao và đáng trân quý biết nhường nào. Từ lâu rồi Thư Ý đã biết rất rõ điều ấy.

Những mảnh vụn của hồi ức cũ kĩ lại lần nữa ghép lại tạo thành một bức tranh trong tâm trí cô. Năm tháng đã qua đi, rất nhiều chuyện đã vĩnh viễn lùi vào màn sương mù của quá khứ. Thư Ý chẳng còn muốn nhớ lại nữa.

Tiếng trống trường vang lên báo hiệu đã đến giờ vào lớp. Mọi người lục tục kéo nhau về chỗ, tạm gác lại câu chuyện còn đang tranh luận dang dở.

Thanh Tuyết lầm lũi cúi mặt, những ngón tay run run lật giở từng trang của cuốn sách giáo khoa Lịch Sử 11.

Trái với tâm trạng u ám của lớp trưởng, Nguyệt Anh lại cực kì đắc ý. Cô húych vai Khôi Nguyên, mỉm cười lém lỉnh:

"Cảm ơn đã lên tiếng ủng hộ tôi nhé."

"Không cần cảm ơn, tôi làm theo thoả thuận thôi."

"Nhưng phải công nhận một điều là, tiếng nói của cậu rất có tầm ảnh hưởng. Mai mốt chắc tôi sẽ phải nhờ đến cậu nhiều hơn."

"Một lần là đủ rồi."

***

Giờ ra chơi của tiết thứ hai, mọi người lại tập trung ở canteen như mọi ngày. Nguyệt Anh bắt đầu học tập Nhật Dương không ăn sáng, đợi đến giờ này mới chịu mua một cái bánh mì với một hộp sữa. Gia Bảo ăn bim bim, Thư Ý thì chỉ chọn một chai nước vị đào.

"Sao cậu không ăn đi?" - Thư Ý nhìn Nguyệt Anh đang nhấp nhổm.

Cô bạn ngó nghiêng chung quanh:

"Cậu ấy sao còn chưa đến?"

"Ai? Nhật Dương à?"

"Ừm."

"Chắc là lát nữa."

Có người đi về phía bàn của họ,  Nguyệt Anh tưởng là Nhật Dương đã tới, liền quay đầu lại với một nụ cười rạng rỡ hết mức, nhưng khuôn miệng cô lập tức hạ xuống, biểu cảm từ vui vẻ chuyển sang đầy u ám:

"Khỉ gió! Là cậu à?"

Khôi Nguyên tay cầm bánh sandwich, nhún vai thờ ơ:

"Sao? Thất vọng vì người đến là tôi à?"

"Không phải thất vọng, là tuyệt vọng."

Cậu không quan tâm đến sự bực dọc của cô, thản nhiên ngồi xuống ngay bên cạnh Thư Ý. Gia Bảo phải nhích sang một bên mới đủ cho ba người cùng ngồi. Cậu hất hàm nhìn thằng bạn:

"Sao mày không ngồi sang bên kia cho rộng hả?"

"Không thích."

"Vườn rau má nhà mày!" - Gia Bảo bật tiếng chửi thề rồi di chuyển sang phía Nguyệt Anh.

Khôi Nguyên rút từ trong túi áo ra bốn tấm vé, chia cho mọi người. Thư Ý lẩm nhẩm đọc:

"Cuộc thi biểu diễn đàn dương cầm."

"Đây là cái gì vậy?" - Nguyệt Anh ngạc nhiên.

Gia Bảo lè lưỡi:

"Đừng bảo mày khuyến khích bọn tao đi tham gia nhé? Chịu thôi, tao đó giờ chỉ có ăn là giỏi chứ biết quái gì về dương cầm dương nắm đâu."

Khôi Nguyên điềm đạm giải thích:

"Mọi người đọc cho kĩ chứ, đây là vé dành cho khách mời. Chủ nhật tuần này tôi sẽ biểu diễn đàn dương cầm, tôi muốn mọi người cùng đi xem."

Thư Ý lật trước lật sau tấm vé kiểm tra thông tin, thời gian là ngày Chủ Nhật, lúc 8 giờ sáng. Tổ chức ở Nhà hát lớn Hà Nội. Cô có vẻ lưỡng lự:

"Xa quá, nếu 8 giờ đã bắt đầu, thì phải xuất phát từ tận sáng sớm."

Nguyệt Anh càng phân vân hơn:

"Chủ nhật tôi cũng có chút việc."

Trong đầu cô lại nhớ đến lời hứa của mình ngày hôm trước, cô đã nói sẽ lại đến thăm các em bé ở bệnh viện, hẳn các em ấy đang chờ ngày Chủ Nhật đến, cô không thể nuốt lời.

Gia Bảo tò mò hỏi:

"Cậu bận cái gì?"

"Chút việc riêng, tôi đã hứa với người ta rồi."

Thư Ý áy náy nhìn Khôi Nguyên, trông cậu vẫn bình thản, không rõ cảm xúc thật sự là gì. Cậu ấy đã chuẩn bị vé, hẳn là rất mong đợi mọi người có thể đến xem. Cô nàng suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng hạ quyết tâm:

"Tớ sẽ đi. Dậy sớm một tí cũng không sao. Tớ muốn nhìn thấy cậu bên cây đàn dương cầm. Chắc hẳn trông sẽ khác với Khôi Nguyên lúc thường ngày lắm."

Hai mắt cậu khẽ vụt qua những tia sáng, gợn sóng trong lòng nhờ thế mà dịu đi phần nào. Gia Bảo vẫn nhai bim bim, không do dự hưởng ứng theo:

"Tao cũng đi. Tao chưa đến Hà Nội bao giờ. Thư Ý, hôm đó hai chúng mình hẹn nhau ở bến xe nhé?"

"Được."

Thư Ý gật đầu, phát hiện ra vẫn còn dư một tấm vé:

"Còn thừa vé này?"

Khôi Nguyên nhàn nhạt đáp:

"Ban tổ chức cấp cho người nhà của thí sinh đó, thừa một cái, hay là cậu đem tặng cho lớp trưởng 11B1 đi. Kêu cậu ta cùng đến."

Thư Ý nghe thấy thì vui vẻ vô cùng, cô cười toe, để lộ hàm răng đều đặn trắng bóc:

"Được. Tớ sẽ đưa nó cho cậu ấy."

Nguyệt Anh mấp máy môi định nói nhưng lại thôi. Cô giữ tấm vé lại, âm thầm suy nghĩ làm sao có thể vừa đến bệnh viện thăm các bệnh nhi, vừa kịp đến Hà Nội xem Khôi Nguyên biểu diễn. Cô đã hứa với các em ấy, cô không muốn khiến chúng thất vọng chưng hửng. Cơ mà, Thư Ý sẽ cùng đến Hà Nội, Nhật Dương liệu có đi không? Hai người họ là bạn thân từ thuở nhỏ mà?

Những suy nghĩ quẩn quanh cứ vấn vương trong lòng Nguyệt Anh, như mớ chỉ rối không tìm được điểm đầu và điểm cuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro