01
Thanh Ngân: Con đĩ mẹ..trễ lồn ơi!!
Ngọc Quý: địt! Chạy giùm cái nay thứ 2
*Phê bình trước toàn trường*
..: "tôi đặc biệt nhắc em Trần Thanh Ngân khoá cuối !"
..: "bạn Hoài Nam chuyển về lớp mình để mà kèm bạn Thanh Ngân, Hoài Nam ngồi kế Thanh Ngân đi"
Thanh Ngân : "tao giỏi nhưng mà tao quậy chứ không phải tao nguuu"
Hoài Nam: "chút nữa, kiểm tra miệng đấy, cô không ôn à?"
Thanh Ngân : "Môn gì?"
Hoài Nam: "Văn"
Giáo viên bước vào, gọi tên cô lên trả bài.
Thanh Ngân: //lười sub, trả bài xong đi xuống//
Thanh Ngân nhẹ để lộ bên tay trái, anh ngồi bên trái thấy vết sẹo ở trên tay, anh nắm tay lại.
Hoài Nam: "vết này? Bị gì đây?"
Thanh Ngân : "té thôi, không sao đâu"
Hoài Nam: "nói dối gớm, thằng anh mày học bên khoá dưới làm như tao không biết"
Thanh Ngân : "thì..?"
Hoài Nam: "bị cha mẹ đánh chứ gì, mỗi lần vào story mày là thấy mày chụp vết bầm tím sẹo ."
Thanh Ngân : "ah..đau đừng có bớp"
Hoài Nam: "họ sắp bán mày à?"
Thanh Ngân : "ừm đúng rồi, tao chả quan tâm, mạng chó này tao giữ được tới giờ là ổn lắm rồi, chết cũng được, sao cũng được"
Hoài Nam thầm thì nhỏ: "họ bán mày cho tao, không có cửa mày được chết đâu"
Thanh Ngân : "????"
Ra về, Thanh Ngân vẫn đi bộ về như mọi ngày, Thanh Ngân luôn thư giãn vì cô biết dù tốt đến đâu thì cô vẫn bị coi là người xấu trong chuyện của họ.
Đứng trước cửa nhà, cô mở cửa đã thấy Hoài Nam ngồi trên ghế.
..: "tôi lấy con gái tôi trả nợ cho ngài được chứ?"
Thanh Ngân đi lên lầu lấy vài bộ đồ, điện thoại, laptop, ipad , tiền tiết kiệm và những thứ cô có dồn vào vali rồi đi xuống, biết thế nào chả bị bán.
Thanh Ngân đem nỗi uất ức đi xuống, không một giọt nước mắt cũng không hề luyến tiếc mà rời đi.
Hoài Nam lên xe chở cô về nhà, một tay lướt điện thoại một tay sờ đùi cô.
Hoài Nam: "ổn chứ, nãy dầm mưa về à?"
Thanh Ngân : "ừm.."
Hoài Nam sờ trán em rồi nói: "sốt rồi, mai tôi xin nghỉ cho em và tôi."
Hoài Nam bế cô bằng vào nhà , tay còn lại kéo vali lên phòng.
Hoài Nam: "ừm, mèo con của em này"
Hoài Nam lôi con mèo ở nhà em ra làm em bất ngờ.
Hoài Nam: "nãy tôi lấy của ông bà già em đấy"
Hoài Nam nhìn em vuốt ve con mèo màu đen mỉm cười.
Hoài Nam: "đưa trán đây, tôi dán miếng hạ sốt cho em"
Anh lấy ly nước có thuốc hạ sốt đưa em, rồi dán miếng hạ sốt.
Nam: "ở nhà họ đánh em đến nỗi không dậy để đi học nỗi luôn à?"
Thanh Ngân chỉ im lặng nằm trong lòng anh. Vì có thể 20 năm đến giờ chưa một chỗ nương tựa cho em khóc than.
Hoài Nam ôm em, để em vào lòng mình khi đnag làm việc.
Hoài Nam nghĩ : "xinh gái, nuột trắng"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro