hoangtoanbg_92 tuyển tập 10 truyện teen hay !
1. Chỉ là cơn gió thoảng qua đời em
Hôm nay, sau một ngày mệt mỏi với công việc em trở về căn phòng trọ của mình, em thấy cô đơn và lẻ loi quá.
Chưa đầy một tháng mà em bị hai người đàn ông bỏ rơi, em đau khổ không biết nên làm gì nữa. Ngày em nhắn tin nhầm để làm quen với anh cũng là lúc em chạy trốn cảm giác đau khổ mà người ta vừa gây ra cho em. Em tìm đến anh với mục đích chỉ để có người trò chuyện thôi nhưng em đã không ngờ mọi việc nó lại đi quá xa so với những gì em nghĩ.
Em với anh chỉ nói chuyện với nhau một vài lần trên mạng, nói những câu chuyện không đâu vào đâu hết. Em rất bất ngờ khi anh nói anh đang tìm người... ngủ chung, "em có muốn ngủ chung cùng anh không?". Em đã không tin, qua bạn anh, em biết anh là một người trầm tính, hiền lành và không bao giờ có những hành động liều lĩnh như vậy. Em cứ nghĩ đó chỉ là một lời trêu đùa để xem em có sợ không. Nhưng anh đã không hay rằng lúc đó, con người em đã không còn sáng suốt, em đang đau khổ thì không có gì khiến em thấy sợ, thậm chí đề nghị ấy làm em thấy tò mò về con người anh.
Chúng mình đã qua đêm với nhau. Lần đầu tiên, một đứa con gái hiền lành, ngoan ngoãn như em bỗng trở thành một đứa gái hư hỏng đúng như cách em vẫn nghĩ về người khác. Em và anh, hai con người xa lạ đưa nhau vào khách sạn rồi hôn nhau, ôm ấp nhau như một đôi tình nhân vậy. Nằm cạnh anh, một người lạ, trong lòng em không có lấy một chút cảm giác gì hết. Em chỉ thấy một khoảng trống trong lòng và em tự hỏi: "mình đang làm cái gì đây?". Anh với em cứ nằm cạnh nhau, không ai lên tiếng. Em hiểu cả hai đều đang có những nỗi niềm riêng không muốn người kia biết. Anh và em đã trải qua một đêm không ồn ào, không đi qua giới hạn, không để lại gì cho nhau ngoài những cái hôn đủ để cả hai cảm thấy ấm lòng.
Sau cái đêm tưởng như định mệnh ấy, em đã nghĩ đường ai nấy đi, nhưng cuộc đời đúng là không như mình nghĩ. Anh và em lại nói chuyện với nhau, lại là những câu chuyện vớ vẩn, để rồi chúng ta lại đến với nhau lần thứ hai. Cũng từ đó chúng ta bước vào cuộc sống của nhau và mang lại cho nhau tổn thương. Em - một người không có chút kinh nghiệm yêu đương đã không biết được rằng đây là lần em đang mạo hiểm và chuốc lấy đau khổ về mình. Em đã không ngờ tình cảm anh dành cho người trước qua sâu đậm và giờ nó trở thành một vết thương lòng của anh. Anh tới với em lần thứ hai chỉ với mục đích là để trả thù người ta, anh đã dùng em để thế chỗ cho người ấy.
Nhưng em cũng cảm ơn ông trời, đã không để anh thực hiện được ý định đó. Cái đêm để kết thúc mọi thứ giữa chúng ta, đến ông trời cũng phải khóc theo cho hai kẻ như anh và em. Em đã từng nghĩ rằng nếu em gặp ai đó, làm một việc gì đó mà gặp mưa thì sẽ rất may mắn nhưng lần này thì không. Anh và em đã gặp mưa nhưng đó là những giọt nước mắt thay cho đau khổ của chúng ta. Anh vẫn là một người hiền lành và không bao giờ làm hại được ai cả, ngay cả khi anh có cơ hội để lấy đi sự trong trắng của em nhưng anh đã không làm. Em đã cảm nhận được sự đau khổ của anh, sự đấu tranh trong con người anh để dừng lại tất cả, để không làm tổn thương em. Tuy anh bỏ rơi em giữa đêm khuya một mình nhưng em không oán giận anh, bởi anh cũng như em cũng quá đau khổ và không muốn tổn thương thêm nữa.
Cũng chính cái đêm anh bỏ em và ra đi mãi mãi thì cũng là lúc em nhận ra mình đã thương anh. Em thấy đau khổ vô cùng, bởi em đã đến với anh không đúng lúc. Em đã quá vội vã muốn xóa hình ảnh người kia ra khỏi lòng mình nhưng đổi lại em lại mang thêm một vết thương nữa. Lần này, vết thương đó còn khiến em đau hơn vì em đã đánh đổi cả niềm kiêu hãnh lẫn sự tự tin của mình. Anh ra đi để lại trong em một khoảng lặng, một nỗi đau vô cùng. Mỗi ngày, em như kẻ vô hồn đến chỗ làm, cười với mọi người nụ cười giả tạo để đêm về em trở thành một kẻ cô đơn, một con người không biết cười biết nói, giữa một khoảng không vô định. Em sợ hãi mọi thứ, em mất niềm tin vào những người xung quanh em, em cứ như một con ốc suốt ngày chỉ biết chui mình vào cái vỏ để tránh mọi thứ ồn ào xung quanh. Giờ đây ngồi trước bóng tối của căn phòng em lại nhớ đến anh, nhớ tới nụ hôn ngọt ngào của hai kẻ xa lạ. Em muốn ước cái đêm chúng ta ở bên nhau là đêm định mệnh để một lần nữa kéo anh về bên em.
Em biết dù em có ước ngàn lần thì anh cũng sẽ không bao giờ về bên em. Em chỉ mong anh sẽ luôn hạnh phúc, sẽ gặp được một người tốt không làm anh tổn thương, không làm anh đau khổ. Em sẽ luôn nhớ anh vì anh là người đàn ông đầu tiên gối đầu cho em ngủ và cũng là người đầu tiên nói em là " đồ điên". Câu mà em luôn dùng để nói về mình thì giờ đây đã có người nói giúp em. Nếu một lúc nào đó, anh bỗng thấy buồn hãy nhớ đến "đồ điên" này nhé! Bởi em cũng cảm thấy chỉ ở bên cạnh anh em mới là em! Gửi anh người như cơn gió thoảng qua đời em.
2. Viết cho người không còn bên em nữa
2 năm trôi qua, thời gian tuy không quá dài nhưng cũng đủ để người ta quên đi những kỉ niệm những lỗi lầm trong quá khứ. Còn em thì không anh à! Em biết em sai nhiều nhưng có lẽ đã không còn cơ hội để nói với anh lời xin lỗi.
Đôi lúc em đã từng hỏi lòng rằng em và anh có từng tồn tại thứ gọi là tình yêu không nữa.
Hai đứa mình đã có với nhau bao nhiêu kỉ niệm? Nhớ lắm khuôn mặt lạnh băng nghiêm nghị của một anh thầy giáo trẻ, nhớ lắm ly cà phê mà anh vẫn thường đùa đó là ly cà phê rất đặc biệt trong đời mà anh được uống. Rồi góc cà phê quen ngày ấy em đã đợi anh, lần đầu tiên em đợi cái gì đó thân quen mà cũng là định mệnh. Chờ đợi đôi khi rất hạnh phúc phải không anh? Nhưng mình vừa gặp nhau mà lại chia tay chóng vánh quá. Em đã nghĩ rất nhiều khi một mình ngồi nơi đó. Một cảm giác yên ổn mà đã rất lâu em trói buộc lòng mình. Chính em chứ không phải ai khác đã tự đóng cánh cửa tương lai của mình mà khép vào bóng tối. Em vẫn tưởng rằng mình đã thật sự hạnh phúc bên ai đó. Nhưng cảm giác đau của mối tình đầu đã làm em mất phương hướng, không tìm ra cho mình một lối thoát. Em đã nắm lấy anh như một chiếc phao cứu sinh.
Phú Quốc ngày em bước chân đi, cuộc điện thoại của anh đã giữ lòng em ở lại. Một điều gì đó vô hình đã bắt em phải hứa sẽ quay về bên anh. Trước đó em đã mong sao được đi càng xa càng tốt, chạy trốn tất cả những kỉ niệm về một con người. Những kỉ niệm thật đẹp mà cũng thật đau lòng. Vết thương nơi tim em dù có lành đi chăng nữa cũng ít nhiều tồn tại hình ảnh của một con người đã bước qua cuộc đời em nhẹ nhàng như chuông gió. Mà khi gió lên lại âm vang một thứ âm thanh nhẹ nhàng nhưng khứa sâu vào tim nghe buốt nhói. Một con người đã bắt em phải khóc, phải đánh đổi, phải chạy trốn đến cùng đường. Và em hận....Không biết đó có phải là lí do em chà đạp lên tình cảm của anh, phản bội lời hứa...
Anh à! Anh có ghen không với những kỉ niệm thân thương của riêng em. Anh có ghen không khi luôn luôn tồn tại trong em bóng dáng con người đó. Ngày em đi trời cũng mưa buồn phảng phất. Giữ em lại làm gì để lòng em càng nhói đau khi nghĩ đến anh. Mưa hay nước mắt của em khóc cho người ở lại, hay tiếc nuối cho khoảng thời gian quá ngắn bên anh.
Ngồi trên xe đi ngang qua cổng trường cấp ba thân thuộc. Bao nhiêu kỉ niệm, bao nhiêu giọt nước mắt,bao nhiêu hối hả như ngừng lại. Ngừng lại để rồi chìm vào quên lãng. Tà ào dài trắng tinh khôi đành xếp lại, xếp lại những giận hờn vu vơ tuổi học trò để em tập làm người lớn. Phải lớn để bắt đầu cho mình một giấc mơ thật sự trưởng thành phài không anh? Em đi xa, bỏ lại anh với những lời hứa ngu ngơ với điểm tựa niềm tin khi em chùng bước trước khó khăn trên giảng đường đại học.
Bon chen, nghi kị em đánh mất tất cả. Em phụ anh, em làm tổn thương lòng tự trọng của anh.
2 năm rồi anh à! Em không gặp lại anh cũng không hề nhắn cho anh một tin nhắn nào. Em sợ ngày ấy chợt về em lại khóc. Em thay đổi nhiều từ ngày xa Phú Quốc, xa anh và chạy trốn mối tình đầu trẻ con ngu ngốc. Em quen nhiều người, đi qua nhiều cuộc tình và xem đó như một trò chơi. Nhưng hôm nay em cảm thấy mình bị bỏ rơi giữa yêu thương giả tạo. Em thèm một vòng tay ấm, thèm được nũng nịu.... Em chợt nhớ đến anh và hối hận....
Anh à! Có khi nào trên đường đời tấp nập ta vô tình đi lước qua nhau. Cô bé anh yêu ngày xưa đã phải trả giá cho những trò đùa của nó. Còn anh chắc đang hạnh phúc vì được sống thật với tình cảm của mình. Ngày mình chia tay anh đã từng nói: "Em cứ đi một vòng thật lớn, cứ thử yêu, cứ bay nhảy... rồi khi mệt mỏi hãy về lại bên anh. Anh đợi em". Làm sao em có thể quay đầu lại khi đi quá xa anh, và nhiều khi em tự hỏi: "Trong em đã bao giờ thực sự tồn tại tình yêu dành cho anh?". Nhưng có một điều em dám khẳng định, anh đã từng là "chiếc phao" ý nghĩa của cuộc đời em. Chiếc phao của em hãy sống thật tốt anh nhé. Sau bao nhiêu lần ngộp nước em đã biết bơi, biết vùng vẫy giữa bon chen của cuộc đời.
Em sẽ đi tìm lại ngày hôm qua, tìm lại người em yêu chỉ để nói với người ta rằng nếu thời gian quay lại em sẽ vẫn yêu và để cho mình tổn thương như thế, phải té đau người ta mới trưởng thành đúng không anh!
3. Em phải tin mình đã mất anh
Dù không muốn nhưng bây giờ em đành phải thật sự tin rằng: em đã mất anh! Đối với em đây là một cú sốc, nó khiến em khó tin và ngỡ ngàng hơn cả khi anh nói lời yêu em!
Em không hiểu và luôn tự hỏi lòng: em đã làm gì sai, hay tình yêu anh dành cho em là giả dối nên mới dễ dàng thốt ra lời chia tay như vậy? Có phải những lần em đã đồng ý ra ngoài với anh, đã đánh mất mình với anh khiến anh cảm thấy khinh bỉ em, để nói nên lời chia tay? Nếu đúng thế thì em thật sự đau nhói! Chẳng lẽ chỉ vì tình yêu mà em lại vô tình đánh mất đi tình yêu sao?
Trước đây, em đã đắn đo suy nghĩ thật nhiều khi quyết định chấp nhận tình cảm của anh. Khi đến với anh, em yêu bằng cả trái tim, không hối tiếc gì, miễn sao được nhìn thấy anh vui. Nhưng cách sống hết mình vì tình yêu của em lại chính là lí do khiến anh xa rời em.
Ngày hôm qua em hạnh phúc trong tình yêu của anh, hạnh phúc khi em nghĩ rằng em đã thuộc về anh. Vậy mà ngày hôm nay, em mất anh mãi mãi. Chỉ duy nhất một câu nói: “anh lên chơi với gia đình và bố mẹ, cũng khá lâu rồi anh không lên thăm". Có một chút hờn dỗi của em trong đó vì anh ít khi quan tâm tới gia đình em. Trong men say của rượu, anh và em đã cãi vã nhau rất nặng lời, cả hai đã không kìm chế được những điều bức bối trong lòng mình bấy lâu, tất cả đã thốt hết ra trong cơn phẫn nộ. Vậy đấy anh đã lạnh lùng nói "Chúng ta hãy chia tay đi. Mình không hợp nhau!". Em cứ ngỡ ngàng nhưng tự trấn an mình rằng chắc anh cũng đang chỉ thách thức với em mà thôi, vậy nên em trả lời "chia tay thì chia tay, anh là gì chứ!" .
Ngày tiếp theo, em như thấy tim mình đập mạnh khi anh nói và hỏi về những chuyện xưa cũ của em làm tim em cứ nhói đau lên từng hồi, không biết trả lời sao cho phải. Ngày sau đó, sự im lặng của anh cùng những cuộc điện thoại không có người trả lời đã khiến em như bừng tỉnh. Em nhận ra rằng mình chia tay là sự thật.
Biết nhau gần 3 năm và chính thức yêu nhau được một năm 27 ngày nhưng sao tình yêu trong em dành cho anh lại nhiều đến vậy? Yêu anh, em luôn sống trong nỗi lo sợ không xứng đáng với anh. Nhưng sự an ủi của anh đã giúp em quên đi ý nghĩ tiêu cực ấy. Khi đến với anh, em như thay đổi tất cả, từ thói quen đến tính cách. Em thấy mình lớn hơn, chín chắn hơn. Dù thời gian quen nhau không ít lần anh làm em tổn thương, nhưng sao em vẫn yêu anh tha thiết.
Nhiều lần em đã ở bên anh, em không sợ anh sẽ làm gì mà chỉ sợ anh sẽ xem thường rồi xa rời em. Nhưng rồi lý trí lại không chiến thắng con tim. Em luôn nghĩ đó sẽ là những tình cảm rất đẹp cho chúng mình, sẽ là minh chứng cho tình yêu chúng ta, nhưng em hoàn toàn sai lầm. Điều đó cũng là làm cho anh khinh bỉ và không tôn trọng em hơn,
Điều em lo sợ cũng trở thành sự thật. Có lẽ anh nghĩ em là người con gái quá dễ dãi đúng không? Anh nghĩ như vậy thì cũng không có gì là khó hiểu. Nhưng anh ơi, khi bên anh, em không nghĩ đó là đam mê thân xác, mà là tình yêu thật sự em dành cho anh, nên em đã nói dù mai này thế nào em cũng không hối tiếc.
Đúng là khi đến với anh, em không còn nguyên vẹn, nhưng em luôn nghĩ đó chỉ là sự không nguyên vẹn ở thể xác, còn tình yêu và tâm hồn em thì dành trọn cho anh.
Trước anh, em đã quen 2 người nhưng em chưa bao giờ cảm nhận được sự đau đớn thật sự ở con tim khi tình yêu tan vỡ. Em cũng chưa từng bắt mình phải van xin tình cảm của ai dù đó, nhưng em chi căm giận người đã lấy đi sự trong trắng của em. Chỉ tới lúc yêu anh, em mới bắt đầu cảm nhận được sự đau khổ, bắt đầu biết dằn vặt, mặc cảm trước một người đàn ông, tự thấy tự thổ thẹn với chính mình và em luôn mong ước mình con la con gái con nguyên vẹn, chưa vưóng vào bụi trần vào sự đau khổ của cuộc đời, để tất cả là của anh nhưng em làm sao có thể? Khi yêu anh em bắt đầu mơ về một cuộc sống gia đình thật sự, ở đó mình sẽ cùng nhau vun đắp hạnh phúc.
Những lời yêu thương anh từng nói, em nhớ mãi không bao giờ quên. Anh từng bảo: "Anh quen em là để tiến tới hôn nhân chứ không phải quen qua đường, em hãy suy nghĩ kỹ nhé!", "Ở bên em anh rất hạnh phúc” , “Anh chưa bao giờ yêu một người con gái nào nhiều như yêu em”... Giây phút ấy em đã đắn đo thật nhiều mới dám trả lời, vì em tin anh thật sự nghiêm túc. Tuy yêu nhau nhưng anh không có nhiều thời gian dành cho em, đôi khi cả tuần em chẳng được gặp anh song em vẫn cảm thấy ấm áp.
Hạnh phúc tưởng chừng đang mỉm cười với em thì bây giờ đã thực sự tắt lịm. Em cứ luôn nghĩ rằng mình đang mơ thôi, anh sẽ không như vậy đâu, anh sẽ không bỏ rơi em đâu vì em cảm nhận rằng anh rất yêu em. Nhưng em sụp đổ khi biết anh không còn quan tâm em nữa, dù cho em có van xin đau khổ đến thế nào. Trong lòng anh, thực sự em không còn tồn tại.
Nói vậy thôi nhưng sao em vẫn không thể nào tin được tình yêu của mình lại dễ dàng kết thúc chỉ qua vài dòng tin nhắn. Em không tin rằng những gì anh dành cho em chỉ là phút giây đùa vui. Bởi trong lòng em, anh luôn dịu dàng, hiền hậu và thành thực biết chừng nào. Chính vì quá tin anh mà giờ em đang gục ngã hoàn toàn. Ngồi viết những dòng tin nhắn này, hy vọng trong em cũng đang tắt dần sau những cuộc điện thoại không có dấu hiệu trả lời của anh.
Em biết, mình không đủ sức để níu kéo những gì không thuộc về mình, nhưng sao em vẫn không thôi hy vọng dù biết rằng hy vọng đó thật mong manh. Yêu anh không có nghĩa là sẽ luôn giữ anh cho riêng mình, em sẽ lấy niềm hạnh phúc của anh để sưởi ấm trái tim mình cho những ngày không còn anh. Dù còn bên nhau hay chia tay em vẫn mong anh hạnh phúc, một niềm hạnh phúc thật sự làm anh cảm thấy thoải mái và bình yên. Tạm biệt anh, tình yêu của em
4.Mưa rơi một góc trời ngày anh đi
Tôi muốn giữ anh lại, muốn ôm chặt anh, muốn gào thét, muốn trách móc… bất cứ là làm gì, chỉ cần anh ở lại bên tôi, vẹn nguyên và êm ả như những ngày xưa.
Nhưng có vẻ mọi chuyện bây giờ đã rất khác. Trái tim đó lạnh lùng như băng giá, lời nói đó như dao cứa và ánh mắt đó như bóp nghẹn hơi thở yếu ớt còn sót lại trong tôi.
Anh không giết tôi, nhưng anh làm tôi chết trong sự hụt hẫng, đớn đau tột cùng. ”Anh sẽ mãi mãi yêu em, mãi mãi bên em, mãi mãi chăm sóc em, sẽ như vậy bên em suốt đời cho dù một ngày nào đó em không còn yêu anh nữa”. Nhớ lại câu nói của anh ngày nào, tôi đã bật cười trong nước mắt khi, hay đúng hơn là tiếng nấc uất nghẹn. Tôi đã chuẩn bị gì cho ngày hôm nay đâu, tất cả đến quá bất ngờ. Khi muốn chia tay nhau, người ta phải chán nhau, phải mệt mỏi, phải không còn muốn gặp nhau, rồi dần dần xa nhau. Còn với tôi, ngày hôm qua anh vẫn ở đây, vẫn diu dàng nắm tay tôi, vẫn hôn một nụ hôn dài và chúc tôi ngủ ngon… Thế thì là vì điều gì? Tôi chưa sẵn sàng, tôi chưa thể chấp nhận. Tôi không chấp nhận! Ngày tháng trôi qua, kỷ niệm còn nhiều hơn cả thời gian. Thế mà giờ đây chỉ nói một câu rồi vứt bỏ mọi thứ mà ra đi.
Tôi đã cố gói mình, gói kí ức về anh, gói cả tình yêu của tôi dành cho anh cột chặt rồi cất vào một góc nhỏ. Nhưng dường như con người bất cẩn trong tôi đã làm tuột dây mất rồi, tất cả vẫn ở đây, vẹn nguyên như chưa hề có một vết nứt. Tôi cố nghĩ về anh, về tôi, về tình yêu đã chết… Đã bao giờ tôi nói yêu anh???
Tháng ngày bên anh, tôi được nuông chiều yêu thương trong hạnh phúc. Anh yêu tôi, yêu rất nhiều , rất chân thành, rất nồng say, không một vết hoen ố. Tháng ngày qua, anh vẫn thế, vẫn giành trái tim vẹn nguyên như ngày đầu cho tôi thế nhưng tôi tự hỏi lòng mình, tôi đã làm gì để đáp lại tình yêu ấy, hay chỉ đơn giản là đón nhận trong vô thức. Tình yêu chỉ có thể tồn tại khi ta cho và nhận. Đôi khi là cho nhiều hơn nhận, vì khi ấy ta sẽ có một niềm hạnh phúc khác, niềm hạnh phúc thiêng liêng hơn nhiều những thứ ta đã cho đi. Đó là nhìn thấy người ta yêu thương hạnh phúc.Và anh, đã làm được điều ấy, còn tôi chỉ là một con ngốc tập yêu, nhưng luôn nghĩ mình đã sành sỏi trong tình yêu lắm rồi.
Tôi mang trong mình một thứ suy nghĩ ngốc nghếch, tôi sợ khi bộc lộ quá nhiều, sẽ khiến cho đứa con gái mạnh mẽ trong tôi trở nên yếu đuối, sợ người ấy nghĩ tôi quỵ lụy, sợ bị xem thường, sợ tình yêu trong anh mau chóng nhàm chán. Nhưng mãi đến ngày anh ra đi, tôi mới nhận ra rằng, tình yêu không phải là hơn thua, không phải là toan tính ta được gì mất gì mà tình yêu chính là những điều không thể diễn tả bằng lời mà chỉ có thể cảm nhận được bằng hai trái tim luôn cùng chung một nhịp đập.
Tôi phải mạnh mẽ, phải đứng lên từ những vết đau và học cách làm cuộc sống của mình có ý nghĩa hơn. Tôi vẫn tiếp tục công việc cuộc sống nhưng vẫn không nguôi nhớ anh. Tôi nhận ra cuộc sống của mình đang dần hạnh phúc, không phải vì có anh mà là vì tôi đã biết cách yêu thương một người, chờ đợi một người và biến tình yêu đó thành một động lực để sống tốt hơn. Tôi đã ngừng khóc hằng đêm, ngừng làm những điều ngốc dại vì anh, nhưng đó không phải vì tôi hết yêu anh. Thứ tôi dành cho anh là tình cảm thiêng liêng hơn cả, là sự chờ đợi một tình yêu hồi sinh, như là nắng lên sau những cơn mưa dài.
Mỗi người có một lựa chọn cho tình yêu của mình, có người sẽ cố gắng giữ, có người sẽ buông tay. Còn tôi, tôi chọn sự chờ đợi và tin tưởng. Vì ai đó đã nói "chờ đợi là hạnh phúc". Tình yêu cần rất nhiều sự kiên trì, nhẫn nại, hy sinh và nước mắt. Chẳng bao giờ có điều gì mãi mãi hoàn hảo từ đầu đến cuối được. Khi yêu nhau chỉ có toàn niềm vui, thì tình yêu ấy sẽ bị chôn vùi trong ảo tưởng. Những nỗi buồn khiến chúng ta thực tế hơn, để biết rằng mình có thể gắn bó với người đó trong mọi gian khó, ngay cả khi họ hắt hủi ta đi.
Tôi không chắc mình sẽ chờ anh mãi mãi vì tương lai là chuyện ta không thể nào đoán trước. Nếu có ai đó kéo tôi ra khỏi anh, thì đó là lỗi do tôi đã yêu anh chưa đủ. Còn nếu có ai đó giành được trái tim anh, thì đó cũng là do tôi đã không biết cố gắng cho tình cảm của mình. Nhưng mọi chuyện giờ đây không còn quan trọng nữa. Chỉ cần tôi biết, trái tim mình hiện giờ cần gì và tôi tin rằng, sẽ chẳng ai làm được điều đó… vì tôi đã yêu anh nhiều lắm rồi...
5. Em sẽ biến mất khỏi cuộc sống của anh
Từ lúc em nhận ra mình yêu anh thì cũng là lúc em biết mình đã sai, tình yêu ấy đáng lẽ không nên có, thế mà em cứ như một chiếc xe đang lao xuống dốc với tốc độ cao, không thể nào dừng lại được.
Người yêu của anh rất hiền, đáng yêu và dễ bị người khác ăn hiếp. Đó là điều mà anh đã kể cho em nghe về cô ấy. Em đã mỉm cười và nói rằng: “Hình như cô ấy trái ngược với em!”. Đúng vậy! Em không hiền, không dễ bị ai bắt nạt bao giờ, có lẽ những ngày tháng sống tự lập xa gia đình đã giúp em trở thành một cô gái mạnh mẽ, gai góc và bất cần như thế. Em cũng chẳng có nét gì của sự dịu dàng, thùy mị hay e thẹn mà những cô gái học Văn hay có. Bằng chứng là việc em trở thành người chủ động trong chuyện tình cảm của hai đứa chứ không phải là anh. Em cũng là người nói nhớ anh, thương anh và yêu anh. Nhưng ngược lại, anh chưa một lần nói những điều đó, dù là chỉ hai tiếng “nhớ em”. Em không biết từ bao giờ hình bóng của anh cứ tràn ngập trong tim em để rồi cảm xúc của anh trở thành cảm xúc của em lúc nào không biết. Em cảm thấy đau khi anh buồn, cảm thấy hạnh phúc khi anh vui… dường như cả thế giới của em chỉ thu hẹp lại nơi anh.
Và cũng từ đó sự đau khổ, dằn vặt trong em bắt đầu. Cái cảm giác có lỗi với người yêu anh cứ xuất hiện trong em sau mỗi lần em hạnh phúc khi được ở bên cạnh anh. Dằn vặt lắm chứ khi nghĩ đến việc em đang chen chân vào hạnh phúc của người khác, làm người khác phải đau. Nhưng sự dằn vặt ấy lại nhanh chóng bị xóa mờ lập tức khi em được nhìn thấy anh cười, được nghe tiếng anh nói, được gối đầu mình trên bờ vai vững chắc của anh, được ôm anh thật chặt và được mè nheo bắt anh phải tìm cách làm cho trăng sáng để được cùng anh đi dạo, ngắm trăng bên tiếng sóng biển xô bờ, hay chỉ đơn giản là được nhìn anh ngủ thật ngoan khi vùi mặt vào cái mền to sụ, ấm áp của em, cái mền mà anh nói giống bộ lông của mấy con gấu bông và tưởng tượng ra cảnh em sẽ trở thành một con gấu bông to đùng nếu quấn chặt mình trong chiếc mền ấy... Những điều đó đã biến cảm giác của em từ dằn vặt chuyển qua lo sợ, lo sợ một ngày nào đó anh sẽ rời xa em. Em hoảng loạn ôm nỗi sợ ấy đi vào giấc ngủ, sau đó chợt giật mình lau nước mắt vì nhớ anh. Để rồi em chọn cách yêu anh mà không cần đòi hỏi từ anh bất cứ một điều gì, dù là một câu nói yêu thương. Em xoay vòng đến mức chóng mặt trong cái thế giớ nội tâm đầy phức tạp của riêng mình. Nhưng có lẽ không chỉ là em như thế…
Anh cũng chẳng khá gì hơn em. Sau mỗi lần bên cạnh em, dường như anh lại nhận ra mình sai để rồi dằn vặt chính bản thân mình và làm đau em. Nhiều lần anh xoáy đi xoáy lại câu hỏi: “Tại sao em không tìm người khác tốt hơn anh, anh không tốt như em nghĩ đâu, tại sao lại cứ phải là anh mà không phải là người khác? Tại sao biết anh có người yêu rồi mà em vẫn cứ yêu anh làm gì? Tại sao em lại cứng đầu quá vậy?”… Hàng loạt câu hỏi tại sao và những hành động tàn nhẫn được anh thực thi với một mục đích duy nhất là đẩy em ra xa khỏi cuộc sống của anh. Để rồi mỗi khi anh say, anh lại tìm đến em và nói “nếu anh năn nỉ em rời xa anh thì đồng nghĩa với việc anh đã không coi em là một người bạn” và “ước gì anh có thể phân thân ra làm hai để không phải làm ai đau”… Chỉ có những lúc anh say như vậy em mới cảm thấy được anh thật gần… rất gần. Nhưng nhìn anh mệt mỏi, đau khổ tim em lại nhói lên không biết bao nhiêu lần, để rồi giờ đây em đủ tự tin cho rằng mình dư sức hiểu hết ý nghĩa câu nói “yêu là đau”.
“Yêu không có nghĩa là phải ở bên cạnh người mình yêu mà là chỉ cần thấy người đó được hạnh phúc là đủ”. Em đã từng cười mỉa mai cái câu nói đó, nhưng giờ đây em lại chọn nó làm động lực cho quyết định của mình: “Biến mất khỏi cuộc sống của anh” – biến mất theo cái nghĩa đen vốn có của nó. Chỉ đơn giản như vậy nhưng sao đối với em nó lại khó khăn đến lạ. Em không phải là một người cao thượng, chắc chắn là thế và trong tình yêu lại càng không! Nhưng theo lời yêu cầu của anh, em sẽ buông tay anh ra để anh được hạnh phúc, để trả lại trọn vẹn tình cảm của anh trở về bên cô ấy – người cần anh bên cạnh hơn em. Em biết mình sẽ còn đau nhiều lắm, nhưng ai bảo em cứng đầu làm chi? Đã biết chọn điểm xuất phát sai mà vẫn ngoan cố tiếp tục bước. Thôi thì đành chịu đau một mình còn hơn níu kéo anh đi cùng em trên con đường đầy gai đó vậy! Tạm biệt anh nhé, người mà đối với em: bạn – không phải, người yêu- cũng không, người dưng – lại càng không… Chỉ đơn giản: anh – người em yêu hơn cả bản thân mình.
6. Vui và buồn ngày gặp lại em
Ngồi cafe trên tầng 2, với 1 chút ồn ào của xe cộ, 1 chút bình yên từ những bản nhạc êm ái, anh đã gặp lại em…
Em vẫn vậy, vẫn gương mặt ấy, nụ cười ấy, nụ cười đã từng làm anh phải phát điên mỗi khi nhớ, nụ cười đã làm anh thấy em đẹp hơn rất nhiều, đôi môi “mỏng và nhọn”, chiếc mũi "tẹt" mà anh lúc nào cũng muốn biến nó thành một quả cà chua đỏ và đôi mắt biết cười mơ màng quá đỗi của em. Tự dưng nước mắt anh lại muốn rơi, nhưng anh không thể khóc trước mặt em được, cảm giác muốn được vuốt ve tất cả, muốn được hôn lên những đường nét quen thuộc đó. Anh mỉm cười khi được gặp em, và anh nhận ra anh còn yêu em nhiều lắm.
Ngày hôm đó là một ngày thật nhiều cảm xúc với anh.
Một ngày trôi qua thật dài, nhưng cũng thật ngắn.
Một ngày thật vui, nhưng cũng thật buồn.
Vui vì anh đã lại được nhìn thấy em, đã được mời em 1 ly cafe đúng nghĩa, đã được nói ra những điều mà anh đã không dám nói với em lúc trước. Nhưng, anh cũng lại rất buồn. Sao thời gian anh mong chờ em nó lâu đến vậy....nhưng cũng chừng đó thời gian nó lại trôi qua quá nhanh với anh, và có thể với em nữa. Lúc đó anh chỉ muốn cho thời gian ngừng lại, để anh có thể không phải xa em nữa.
Một ngày mong chờ đến thật nhanh, để được gặp em, để xem em có thay đổi nhiều như lúc trước không, và cũng để anh xem lại trái tim mình có còn đập loạn nhịp mỗi khi sắp được gặp em như lúc trước hay không. Và có thể anh đã đúng, vẫn là sự vội vã của trái tim em ạ. Nhưng anh cũng mong nó trôi qua thật nhanh, để anh quên đi tất cả về em. Nhưng anh đã không làm được....
Một ngày tràn trề những hy vọng, và rồi... thất vọng càng lớn vì anh biết rằng, sẽ thật khó để anh có thể có em một lần nữa, như cái cách mà chúng mình đã từng yêu nhau.
Khi mình yêu nhau, anh luôn quan tâm và lo lắng cho em từng chút, cũng chính vì điều này, anh đã để mất em. Anh biết mình đã sai, anh biết lỗi lầm của mình lớn lắm. Người ta nói yêu nhau không phải là hai người nhìn vào nhau, mà đó là hai người cùng nhau nhìn về một hướng. Khi đó, anh ngốc nghếch nên đã chỉ nhìn em thôi. Anh không biết cảm giác của em như thế nào nên đôi khi cũng làm em buồn. Anh biết anh đã sai tất cả rồi em ạ...
Anh nhớ em... Anh không biết làm gì những lúc như thế này, và thế là anh lao đầu vào công việc, tham gia đội bóng đá... để anh không có thời gian nghĩ về em. Nhưng những phương pháp này chỉ làm được trong thời gian ngắn, anh không biết mình có thể trụ vững và trốn tránh nó bao lâu nữa.
Người ta vẫn thường nói thời gian sẽ làm phai mờ tất cả, nhưng anh thấy không phải như vậy, nó chỉ khiến người ta càng nhớ và càng yêu da diết một người mà thôi, phải không em???
Anh biết mình không có gì nổi bật cả. Anh không phải là nhạc sĩ, có thể tự viết và hát cho em nghe những bản nhạc hay. Anh cũng chẳng là họa sĩ, có thể vẽ tặng em những bức tranh đẹp. Anh không đẹp trai, không ga lăng như những người con trai khác đã từng yêu em... Nhưng tình yêu của anh dành cho em.....thì.....không ai trên thế giới này yêu em bằng anh đâu nhóc ạ!
Anh nhớ em, nhớ cái ngang bướng và cứng đầu của em. Nhớ những lần đến nhà em, ăn cơm và tận hưởng giây phút hạnh phúc, ấm cúng cùng gia đình em. Anh đã rất ganh tỵ với em vì điều đó. Và đó cũng là sai lầm khiến anh có một sai lầm ngu ngốc nhất của cuộc đời mình là... nói lời chia tay em. Anh nhớ cả những lần mình giận nhau, và anh thường là người chịu thua vì anh chỉ muốn gặp em. Nhớ lần anh xin phép ba má em cho phép anh được yêu em, lần đó không biết vì sao anh lại mạnh dạn và dũng cảm đến vậy. Nhưng anh lại không dũng cảm nghĩ rằng anh sẽ bảo vệ em. Không phải vì anh làm không được, cũng không phải vì anh hết yêu em, mà vì anh sợ em sẽ khổ khi yêu anh. Anh đã sai rồi đúng không em?
Anh vẫn nhớ cái ngày em nhận lời đồng ý yêu anh. Ngày đó anh đã khóc,giọt nước mắt của hạnh phúc. Anh đã tự hào lắm, cuối cùng thì mong ước của anh lâu nay đã thành sự thật. Vậy mà đến một ngày chính anh lại phá vỡ nó, chính anh đã tự đánh mất tình yêu của chúng mình.
Anh vẫn mong rằng khi nào em cảm thấy cô đơn thì hãy quay về bên anh, vòng tay này vẫn dang rộng ra chờ đón em về, anh vẫn yêu em nhiều lắm, chúng mình sẽ làm lại từ đầu nha em, không phải là bắt đầu sự việc mà anh đã kết thúc, mà là chúng ta sẽ bắt đầu cho 1 khởi đầu mới, 1 tình yêu mới, sẽ hạnh phúc mãi mãi.... nha em.
7. Viết cho anh, cuộc tình lầm lỡ của em
Anh à! Hãy để em được gọi anh một lần thân thương như thế, chỉ một lần duy nhất kể từ khi mình quyết định buông tay nhau.
Sau bấy nhiêu những đớn đau, những vết thương lòng mà anh để lại trong em, em cũng đã quên anh thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng như chính khi anh bước vào cuộc đời em vậy. Nhưng chẳng hiểu sao, ngày hôm nay, khi nhìn những đôi tình nhân đang tay trong tay đi ngoài kia, trong lòng em lại như có một con sóng đang chồm dậy mạnh mẽ. Em sợ có thể nó sẽ quật ngã em hoặc cũng có thể sẽ cuốn em đi, vì thế, như một phản xạ rất tự nhiên, em phải bám víu vào một thứ gì đó để đứng vững. Nhưng thật chớ trêu, em lại bám vào kỷ niệm. Bất chợt em nhớ đến một câu hát mà trước đây con bạn thân của em từng hát khi nó thất tình “Kỷ niệm như rêu em níu vào chợt ngã”!!!
Anh biết không, những lúc ngồi lẩn thẩn một mình, em lại thử đem nỗi buồn của anh và em ra để đong đếm, để xem ai buồn nhiều hơn, ai đau khổ nhiều hơn khi cuộc tình của chúng ta kết thúc. Em sẽ vui biết bao khi thấy anh lúc nào cũng phải đau khổ và dằn vặt vì em. Và như thế với em mới là công bằng cho mối quan hệ của chúng ta. Nhưng rốt cuộc, cái hành động ngớ ngẩn đó cũng không làm thỏa mãn được em, đó là một phép tính mãi mãi không có đáp số vì anh đâu có cho em biết anh buồn ra sao? Giá mà anh một lần tỏ ra níu kéo em, van xin em quay lại bên anh, chắc em sẽ rất “hả lòng hả dạ”…Nhưng tất cả những gì em nhận được trong thời gian qua chỉ là sự im lặng, cứ như chưa hề có sự tồn tại của em, của một cuộc tình vụng trộm. Phải rồi, anh có gia đình, có vợ, có hai đứa con bé bỏng, đáng yêu bên cạnh, nếu có nhớ tới em thì cũng chỉ như một cơn gió thoảng qua thôi. Mà làm gì có ai nắm được gió, bắt được gió đâu anh! Em chấp nhận thua cuộc.
Anh từng bảo em rằng: “Nước mắt rất quý, vì thế đừng lãng phí nó cho ai em nhé, kể cả anh”. Em đã nghe lời anh, chẳng mấy khi khóc hoặc những lúc sắp khóc em sẽ ngửa mặt lên trời để nước mắt không thể trào ra. Hình như em cũng chưa bao giờ khóc vì anh kể từ ngày mình chia tay nhau thì phải. Em không muốn hoang phí nó cho người đã chuốc đau khổ lên cuộc đời em, đã làm xáo trộn cuộc sống của em. Em tìm đến với công việc, dựa dẫm vào những mối quan hệ mới để quên anh. Nhưng hôm nay em lại khóc cho anh, lại hào phóng tặng anh những giọt nước mắt mà bấy lâu nay em luôn cất giấu.
Em chạy xe lang thang qua những con phố mà trước đây mình vẫn thường qua, cố gắng gạt hình ảnh của anh ra khỏi tâm trí, nhưng dường như em lại đang cố tìm kiếm anh trong dòng người đông đúc qua lại kia. Ghé vào quán cà phê quen thuộc trên đường - ở đó có những bản tình ca mà em rất thích- lặng lẽ chọn một góc thật tối và gọi đồ uống. Bất giác những giai điệu nhẹ nhàng mà da diết của bài hát em từng tặng anh khi mới quen nhau vang lên: “Trong đôi mắt em anh là tất cả, là niềm vui, là hạnh phúc anh dấu yêu. Nhưng em ước gì mình gặp nhau lúc anh chưa ràng buộc…”. Em thu mình lại và...khóc, những giọt nước mắt mặn chát nơi khóe môi. Thành phố nhỏ bé, anh cũng đang ở rất gần em, nhưng sao lại xa xôi thế này? Ở nơi nào đó, anh có nhớ về em như em đang nhớ anh hay không?
Một cuộc tình lầm lỡ, không lối thoát thì cần thiết phải chấm dứt sớm đúng không anh? Em đã làm một việc đúng đắn là trả anh về với gia đình, để anh có thể dành trọn vẹn yêu thương cho họ, nhưng sao em lại day dứt thế này. Một năm trời bên anh, dành trọn tình yêu cho anh đã đủ để biến em thành một con người như ngày hôm nay – cô đơn, tuyệt vọng, chán trường, và tự ti. Anh à, em muốn quên hết mọi chuyện của ngày hôm qua, muốn bước qua những lỗi lầm của một thời vụng dại, muốn mở một trang mới cho cuộc đời em, mà tại sao mãi vẫn không có ai đến nắm chặt lấy đôi tay đang run rẩy của em, hả anh?
"...Em sẽ cố quên rằng mình đã đến bên nhau, nồng nàn như đã dấu yêu từ thuở nào..."
8. Em sẽ chọn con đường không có anh
Cuộc sống vốn dĩ có những quy luật khắc nghiệt bắt người ta phải chấp nhận – chẳng có gì là tồn tại mãi mãi.
Em đã từng không tin vào điều ấy. Em ngập tràn trong cảm giác hạnh phúc khi có anh. Anh đã từng là cuộc sống của em. Nhưng rồi đến một ngày em bàng hoàng nhận ra “cuộc sống của em” cũng phải tuân theo quy luật tất yếu của cuộc sống. Anh đến rồi đi, nhẹ nhàng mà đau đớn…
Chiều nay một mình, em dạo bước trên những con đường rồi chợt nhận ra rằng chẳng biết vô tình hay cố ý, em lại bước về lối cũ ngày nào, lối cũ có anh và em. Kí ức xưa lại chợt ùa về với bao nhiêu hình ảnh quen thuộc… Quán nước mía với câu chuyện vu vơ của người con trai và tiếng cười hồn nhiên của cô gái. Hàng ghế đá với tiếng guitar nồng nàn và cái khép nép, e lệ của hai người yêu nhau. Từng vòng xe nhẹ nhàng lướt qua mang theo hơi thở của hạnh phúc. Có phải anh, có phải em của một thời đã xa…??? Nỗi đau em đã cố gắng kìm nén nhưng vẫn âm thầm cháy trong tim suốt bao nhiêu năm nay bỗng dưng vỡ òa. Em để mặc cho nước mắt tuôn rơi. Nước mắt sẽ làm nhòa đi kí ức của em về anh.
Không biết bao nhiêu lần em tự nhủ với chính mình rằng sẽ quên anh, sẽ chôn anh vào nơi tận cùng của trái tim. Em vùi đầu vào công việc để không còn thời gian nghĩ về anh nhưng nhiều đêm vẫn thở dài, trằn trọc: "Không biết anh giờ ra sao?".
Có lẽ em đã mất quá nhiều thời gian để hoài niệm về một mối tình đã qua, em đã khép trái tim mình quá lâu để chờ đợi một thứ không thuộc về mình. Sáng nay mở cửa đi làm, cơn gió đầu mùa nhẹ ùa vào qua khung cửa sổ. Cuộc sống vẫn đang trôi đi yên bình. Vẫn con đường quen thuộc, vẫn hàng ghế đá ngày nào, chỉ có em là thay đổi. Em đã không còn là cô bé hồn nhiên với trái tim yêu thương nồng nhiệt của mối tình đầu một thuở. Em đã tập cho mình sự mạnh mẽ, can đảm để bước qua nỗi đau. Anh đã từng nói với em rằng: “Anh và em sẽ mãi đi chung một đường”. Nhưng anh à, em không còn đủ dũng cảm và nghị lực để bước tiếp trên con đường ấy nữa. Em sẽ quay lại để mình anh bước. Em sẽ chọn một con đường khác. Không có anh.
9. Em đã khác xưa rất nhiều
Thời khắc này, hình bóng người cũ đã không còn vương trong em, có chăng thì cũng chỉ như một ảo ảnh, có thể em vô tình, có thể em sắt đá, có thể em cạn nghĩa... nhưng em là em, em có lý lẽ riêng chỉ để thuyết phục con tim em thôi.
Luẩn quẩn trong những suy nghĩ u buồn, thiếu thực thế đã khiến em không còn nhận ra chính mình. Đã lâu lắm rồi em không cười, có chăng chỉ là nụ cười gượng che dấu cảm xúc thực....
Đàn ông - 2 từ này với em đã từng không có ý nghĩa gì, em coi khinh... em đã không còn là cô bé ngây thơ tin vào lời hứa của một người đàn ông như 3 năm về trước, em đã biết người ta có thể nói ra bất kỳ thứ gì mà không cần biết, không cần chịu trách nhiệm.
Em cay đắng, cười buồn cho chính cuộc đời mình. Rốt cục, em vẫn chỉ là người ngoài, cái gì cũng có giới hạn của nó, em không được phép bước qua giới hạn đó, không được phép xâm phạm tới cái lãnh địa mà chỉ có gia đình người ta mới có quyền..
Em đã từng vật vã, vần vò bản thân không hiểu em đã làm gì sai trái. Sự cấm cản bao giờ cũng khiến người ta đau, và sau nỗi đau đó là một từ "hận". Em không giấu lòng mình rằng em hận người đàn ông ấy, không đủ can đảm bảo vệ em, không đủ can đảm bảo vệ chính thứ mình lựa chọn. Hay chăng đó chỉ là suy nghĩ của em, còn anh.... có lẽ anh không suy nghĩ như em.
Có những ngày em thức dậy, em ý thức được hiện tại, em nhận ra xung quanh em vẫn còn những người sẵn sàng yêu thương, che chở cho em, nhưng em đã khép lòng, em hờ hững, người ta có thể nghĩ em đang đùa bỡn tình cảm. Em vẫn đẹp, em nhận thấy mình ngày càng đẹp hơn, một vẻ đẹp đã ghi dấu nỗi buồn. Ngày ngày em trang điểm, ăn mặc đẹp, chỉ để khi em lướt qua, em nhận được ánh nhìn theo của lũ đàn ông, và em cười, em trả thù đời như vậy đấy! Theo cách của con gái – một người con gái có tự trọng.
Anh ạ, em sẽ sống tốt và thậm chí rất tốt, đúng như mỗi lần anh nhắn tin cho em chỉ vài dòng “Em sống tốt nhé”, anh có biết mỗi lần như thế em không cần đọc hết tin đã xoá đi rồi không. Nhạt nhẽo và vô vị, không có ý nghĩa gì với em trong thời điểm này. Em đang hài lòng với cuộc sống sau khi vấp ngã, có nhiều khi em còn thấy mình may mắn vì đã vấp ngã. Em suy nghĩ như trẻ con phải không, nhưng trẻ con nó cũng có suy nghĩ đấy, mà đó là những suy nghĩ rất thật, chỉ có trẻ con mới nghĩ sao nói vậy mà thôi.
Em thích từ “can đảm” của một người đã viết tặng em, giờ, em có thể ngẩng cao đầu mà mỉm cười với người đó vì em đã là 1 cô gái can đảm. Em thay đổi công việc, thay đổi suy nghĩ, thay đổi cách ăn mặc, em đã khác, mạnh mẽ và nghị lực hơn.
“Cuộc đời là bọt nước. Chỉ có 2 điều như đá tảng: Một là tử tế khi người khác lâm nạn. Hai là can đảm trong hoạn nạn của chính mình”...
10.
Yêu thương không quay về
Nhẹ nhàng. Những ngày xuân đến và đi trong âm thầm. Giật mình nhìn lại, cũng đã 4 tháng kể từ ngày em đi, vậy mà những hoài niệm trong anh vẫn ngập tràn.
Nhưng anh đã không còn khóc được nữa, bởi những giọt nước mắt đã rơi quá nhiều những ngày qua, chỉ còn lại những nhịp thở cứ kéo dài. Vì những yêu thương của một cuộc tình kéo dài 8 năm này đã không thể mang em trở lại…
Ngày xưa ấy, mỗi khi mùa đông về, anh lại có thể chạy đến bên em, để được đón nhận những yêu thương ấm nồng nhất. Ngày xưa ấy, mỗi khi mùa đông về, anh lại vô cùng háo hức khi biết em sẽ lại đan tặng anh những chiếc khăn quàng ấm áp và chan chứa yêu thương. Ngày xưa ấy, mỗi khi mùa đông về, Anh lại như tan vào em mỗi khi được nắm tay em đi qua những con đường quen thuộc, có gió, có mưa và có cả những ánh nắng thoi đưa. Ngày xưa ấy, mỗi khi mùa đông về, anh lại nhận được những vòng tay ôm siết chặt nơi em, để biết dù có thế nào thì mùa đông cũng không thể làm lạnh trái tim anh.
Nhưng, có khi nào là mãi mãi?
Em đã ra đi, trước cả khi mùa đông về. Anh ngỡ ngàng, bàng hoàng và đau xót. Nhưng cảm giác hụt hẫng chỉ thực sự dâng trào khi những cơn gió mùa đông xuất hiện, anh lẻ loi trên tất cả những cung đường. Đâu rồi tiếng nói của ngày xưa? Đâu rồi sự ấm áp ngày nào? Tất cả chỉ như mới đây thôi mà bỗng chốc tan biến.
Ngày ấy mình đã có thật nhiều, thật nhiều những ngọt ngào, khổ đau. Yêu thương và hờn giận. Tạm chia ly rồi quay trở lại. Và cả những mong ước cho mai sau nữa. Anh nhớ và không thể quên những ngày đó. Bởi trong suốt 8 năm qua, những yêu thương là không thể đong đếm. Nhưng, khi bỗng nhiên có những xung đột đến cao trào, mọi thứ lại trôi đi nhanh quá. Anh đã sai, đã cố chấp, đã quá ích kỷ, nhưng khi Anh vẫn tưởng chừng như đó là giai đoạn thử thách thì mọi chuyện lại rẽ sang một hướng khác. Em đã không thể đợi anh. Qua bao nhiêu biến cố trước đó, anh đã nghĩ chẳng điều gì có khiến chia lìa chúng mình, chẳng bao giờ em để lại anh lại một mình như vậy. Nhưng anh đã sai, đã quá tin tưởng vào điều thực ra mơ hồ nhất này. Em đã nói em phải đi, đó là con đường em đã chọn, bởi em đã tìm thấy một bến bờ mới. Anh bàng hoàng khi đón nhận thông tin ấy, nhưng đôi khi vẫn còn tự huyễn hoặc bản thân rằng "Không thể nào là như vậy". Để rồi, khi hiểu ra thì em đã nói "Tất cả đã quá muộn màng". Anh như rơi xuống vực sâu của sự đổ vỡ. Anh đã suy sụp vô cùng. Anh đã níu kéo, đã tìm hiểu mọi điều, về sự thay đổi nơi em, nhưng tất cả chỉ là sự lắc đầu và dứt khoát nơi em. Ngay cả một nụ hôn cuối, em cũng đã từ chối và ngoảnh mặt với anh. Anh như vô cảm, khi mọi thứ mới còn đây đã bỗng chốc tan biến. Bao mộng ước cho mai sau đã vụn vỡ trong anh, những mảnh vỡ anh cũng đã không còn giữ được. Anh thực sự mất mát…
Đã nhiều lần, anh muốn gọi em, để được nghe giọng nói ấm áp thuở nào. Đã nhiều lần, anh muốn được gửi tin nhắn yêu thương tới em, chỉ để em trả lời với một icon ngộ nghĩnh. Đã nhiều lần, anh muốn chạy đến ngôi nhà quen thuộc trong ký ức, để được nhìn em và đón em đi dạo. Nhưng... anh giật mình, anh đã không còn được làm như vậy nữa. Em giờ đây đã hạnh phúc bên mối tình mới, và anh không còn ý nghĩa gì nữa. Nhận ra sự thật đau lòng ấy, anh xót xa và không kìm được tiếng lòng... Anh đã thực sự mất em và anh phải trở về cuộc sống không còn em, nơi anh sẽ phải qua những con đường hiu quạnh.
Ngày qua ngày, anh chìm đắm trong những xót xa không dứt. Đã 4 tháng trôi qua, nỗi đau trong anh vẫn ngập tràn. Mỗi ngày anh lại cảm nhận được điều đó lớn dần lên, vì những cơn gió cũng mạnh hơn, vì những giọt mưa cũng lạnh hơn nữa. Anh đã không thể tìm cách níu kéo em trở về. Bây giờ, Anh đã phải chấp nhận, chỉ có những cảm xúc trong tim cứ kéo anh vào những u mê này. Anh cũng không thể tiếp tục tìm về phía em để rồi phải chứng kiến em trao yêu thương cho người khác.
Qua một người bạn, anh biết em chuẩn bị kết hôn với người mới, chỉ ít lâu sau khi đi làm và quen biết người đó và xa anh. Gia đình 2 bên đều ưng thuận và tin tưởng. Đó là hạnh phúc em từng mơ phải không? Nơi đó em được che chở, được yêu thương và rồi sẽ có những đứa con xinh xắn. Anh phải mừng cho em mới phải. Nhưng nghĩ tới điều đó, anh lại bật khóc. Vì những điều đó anh đã không được thực hiện cùng em, vì những mơ ước trong anh đã trở nên dang dở…
Còn anh, những năm sau của anh sẽ như thế nào nhỉ. Anh sẽ không còn nghĩ về em nhiều như bây giờ?! Anh cũng không biết tìm em nơi đâu nữa, khi em đã sống trong hạnh phúc mới. Mọi con đường bỗng trở nên xa lạ. Anh cũng chẳng tin sẽ có một ngày được gặp lại em trên đường đời, để rồi thấy em vui vầy trong cuộc sống mới. Anh có thể không ổn, nhưng em nhất định phải hạnh phúc, vì dù thế nào đó cũng là điều anh luôn ước ao.
Mùa đông tiếp nối mùa đông, đã dặn lòng phải ngủ yên mà không thể. Cảm xúc trôi không bến bờ. Yêu thương vẫn còn đây nhưng chẳng thể lấy lại được nữa. Đôi lúc trên đường đi, anh bất chợt vòng tay ra phía sau, để với lấy bóng hình thân quen ngày nào áp vào lưng, nhưng không thấy. Ừ, đã không còn nữa rồi, cơn gió lạnh này mình anh đối diện và cũng phải tự tìm cách bước qua… Em ở nơi hạnh phúc ấy có một lần cầu chúc cho anh tìm được bình yên?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro