Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

1.1. Căn Phòng Đẹp Đẽ và Tuyệt Vọng

​Ánh sáng ban ngày là thứ duy nhất không bị giam cầm trong căn phòng này. Khang quay mặt về phía cửa sổ lớn nhìn ra khu rừng rậm mù dày đặc. Căn phòng là một kiệt tác: sàn gỗ sồi ấm áp, tường trắng xóa, một giá sách cao ngất chứa đầy những cuốn sách lịch sử và triết học mà Khang yêu thích, một chiếc giường lớn với chăn lông vũ mềm mại.

Nếu không có chiếc khóa điện tử màu đen bóng loáng trên cửa, đây sẽ là thiên đường.

​Nhưng Khang biết, đây là Lồng Kính mà Hoàng đã tự tay thiết kế cho em.

​Đã bảy ngày. Bảy ngày em không thấy bầu trời, không nghe thấy tiếng điện thoại, không có internet, và không có một lời giải thích trọn vẹn.

Khang – nhà nghiên cứu văn hóa thông minh, người luôn phân tích mọi thứ bằng lý trí – đã bị rơi vào một tình huống mà mọi logic đều sụp đổ.

​Em bước đến tủ quần áo. Quần áo của em được xếp gọn gàng, cạnh đó là một bộ đồ ngủ mới tinh.

1.2. Sự Xuất Hiện của "The Host"

​Chiếc túi da của em nằm trên ghế sofa, mọi vật dụng cá nhân đều còn nguyên vẹn, ngoại trừ chiếc điện thoại và máy tính xách tay đã biến mất.

​Khang đưa tay chạm vào bức tường bên cạnh giá sách. Em nhớ lại những lời cuối cùng của Hoàng trước khi cánh cửa khóa lại: "Anh xin lỗi, Khang. Nhưng đây là nơi duy nhất em được an toàn. Anh ta... anh ta nói em phải ở đây."

​"Anh ta." Khang thì thầm. Anh ta. Nhân cách Thứ cấp của Hoàng. Kẻ đã đẩy Khang vào tình thế này.

​Tiếng "bíp" nhẹ nhàng từ ổ khóa điện tử vang lên. Khang lùi lại, đứng dựa vào giá sách. Em biết phải làm gì – không được hoảng sợ, không được chống cự.
​Cánh cửa mở ra. Hoàng bước vào.

​Hoàng của hiện tại là "The Host" – nhân cách chính, nghệ sĩ điêu khắc mẫn cảm và người yêu của Khang. Anh mặc một chiếc áo len màu kem rộng thùng thình, mái tóc hơi rối, và đôi mắt nâu sẫm mệt mỏi, đầy tội lỗi. Anh mang một khay thức ăn nóng hổi: món súp bí đỏ Khang yêu thích, và một ly trà gừng.

​"Chào em, Khang." Giọng Hoàng khẽ khàng, gần như run rẩy. "Anh... anh xin lỗi vì sự bất tiện này."

​Hoàng không nhìn thẳng vào Khang, đặt khay thức ăn lên bàn. Anh cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng bàn tay anh run rẩy.

​Khang tiến đến, ánh mắt sắc lạnh nhưng chất chứa sự tan vỡ. "Sự bất tiện? Hoàng, anh đã giam giữ em. Bảy ngày rồi. Anh biết anh đang làm gì không?"

​"Anh biết." Hoàng ngước lên, nước mắt chực trào. "Nhưng anh không có lựa chọn. Anh ấy... anh ấy mạnh hơn anh. Anh ấy nói, nếu em rời đi, em sẽ gặp nguy hiểm. Anh ấy nói, anh ấy sẽ không để ai làm tổn thương em một lần nữa."

​Hoàng nhấn mạnh cụm từ "một lần nữa," khiến Khang rùng mình.

​1.3. Lời Thú Tội Phân Mảnh

​Khang quyết định thử một chiến thuật khác. Không tức giận, mà là sự thấu hiểu.

​"Hãy ngồi xuống đi, Hoàng." Khang nói nhẹ nhàng. "Chúng ta cần nói chuyện về người kia."

​Hoàng từ từ ngồi xuống, nắm chặt tay nhau. Khang đưa tay ra, chạm nhẹ vào tay Hoàng. Hoàng giật mình, nhưng không rút tay lại.

​"Anh ấy tên gì?" Khang hỏi.
​Hoàng nhắm mắt lại. "Anh ấy không có tên. Anh ấy là một người bảo vệ... của cả anh và em. Anh ấy xuất hiện sau vụ tai nạn xe hơi nhỏ năm ngoái, khi Khang suýt bị một chiếc xe tải tông trúng. Anh ấy tin rằng mọi người ngoài đều muốn lợi dụng anh, và đặc biệt là muốn đưa em ra xa anh."

​Khang nhớ lại vụ tai nạn xe hơi nhỏ năm ngoái, khi Khang suýt bị một chiếc xe tải tông trúng. Khang đã không để ý đến chấn thương tâm lý của Hoàng lúc đó.
​“Hoàng,” Khang nài nỉ, Anh yêu em, đúng không? Anh biết em sẽ không bao giờ phản bội hay rời bỏ anh.”

​Hoàng gật đầu lia lịa. “Anh biết, Khang. Nhưng anh ấy tin vào bức tường và ổ khóa. Anh ấy nói, chúng ta phải ở đây, mãi mãi. Nơi này là biên giới, ngăn cách tình yêu của chúng ta với sự hủy diệt bên ngoài.”

​Hoàng đứng dậy. Khuôn mặt anh co rúm lại trong sự giằng xé nội tâm. Khang nhìn thấy sự chuyển đổi diễn ra, ánh mắt Hoàng trở nên cứng rắn hơn, lạnh lùng hơn, và sự ấm áp tan biến.

​“Anh phải đi. Anh ấy đang tới.” Hoàng (Host) vội vã nói, rồi nhanh chóng quay lưng đi về phía cửa.
​Ngay khi Hoàng chạm tay vào nắm cửa, anh dừng lại. Khuôn mặt quay lại hoàn toàn khác. Đôi mắt sắc bén, không còn sự sợ hãi mà thay vào đó là sự kiểm soát tuyệt đối.

​“Ăn đi, Khang.” Giọng nói này trầm và mạnh mẽ hơn nhiều. Và đừng cố thử bất kỳ trò ngu ngốc nào. Anh ta có thể yếu đuối, nhưng tôi thì không bao giờ. Tôi đã xây cái lồng này, và tôi có thể thắt chặt nó hơn nữa nếu cần.”

​“Kẻ Thứ Hai khóa cửa lại, không chờ Khang trả lời.

​Khang nhìn chiếc khóa điện tử lạnh lẽo. Em đã hiểu được tình hình. Đây không phải là một trò chơi đơn giản. Để thoát ra, Khang không chỉ phải đánh lừa Hoàng (Kẻ Giam Cầm), mà còn phải chữa lành Hoàng (Người Yêu).

​Khang nhìn vào khay thức ăn. Em không thể yếu đuối. Em phải tỉnh táo. Em phải bắt đầu tìm lối thoát, và nó nằm đâu đó trong những bức tranh điêu khắc và trong tâm trí phân mảnh của người mình yêu.

_________________________________________

Cưng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro