Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Khi bình minh ló dạng, tôi mở cửa sổ phòng ngủ mình để luồng không khí mát mẻ cuối cùng của buổi đêm tràn vào khi tôi cởi bỏ chiếc váy dạ hội. Cả người tôi nóng bừng và căng cứng. Trong tôi không ngừng hỗn loạn.

Tôi đã từng đến cung điện rất nhiều lần. Tôi đã từng chứng kiến nhiều điều khủng khiếp hơn cả việc đôi cánh bị xé nát hoặc bản thân bị xúc phạm. Loài tiên bù đắp cho việc không biết nói dối của họ bằng một loạt những mánh khóe và sự tàn bạo. Những lời nói xuyên tạc, những trò chơi khăm, những điều bí ẩn khó hiểu, scandal, chưa kể đến sự tôn kính họ dành cho những câu chuyện cổ xưa, nửa nhớ nửa quên. Mưa bão còn ít thay đổi và thất thường hơn họ.

Ví dụ như, là một chiến binh, Madoc cần giết chóc như cách người cá cần muối từ biển. Sau mỗi trận chiến, ông theo thói quen ngâm mũ trùm đầu của mình vào máu của kẻ thù. Tôi đã nhìn thấy chiếc mũ được đặt trong một tủ kính ở kho vũ khí. Nó cứng và ngả màu nâu đậm đến mức gần như thành màu đen, ngoại trừ một vài vệt màu xanh lá cây.

Đôi khi tôi đi xuống và nhìn chằm chằm vào nó, cố tưởng tượng cảnh cha mẹ mình nằm trong vũng máu. Tôi muốn cảm nhận điều gì đó, thứ gì đó bên cạnh cảm giác nôn nao mơ hồ. Tôi muốn cảm nhận nhiều hơn, nhưng mỗi lần nhìn vào nó, mọi thứ lại ít đi.

Lúc này đây tôi nghĩ về việc đi đến kho vũ khí, nhưng tôi đã không đi. Tôi đứng trước cửa sổ và tưởng tượng mình là một hiệp sĩ không sợ bất cứ thứ gì, tưởng tượng mình là một phù thủy không bao giờ để lộ cảm xúc ra ngoài.

"Thật mệt mỏi." Tôi nói thành tiếng.

Tôi ngồi đó một lúc lâu, ngắm bình minh, lắng nghe tiếng sóng vỗ khi thủy triều xuống, một sinh vật bay đến đậu trên mép cửa sổ. Nhìn nó trông giống một con cú, nhưng có đôi mắt của một gia tinh. "Mệt mỏi vì gì vậy, bé ngọt?" nó hỏi tôi.

Tôi thở dài và trả lời. "Vì quá vô dụng."

Gia tinh đó nhìn tôi rồi bay vào màn đêm.

________________________________
________________

Tôi ngủ quên cả ngày làm tâm trí tôi mù mịt, cố gắng thoát ra khỏi tấm màn dài quanh giường. Nước dãi tôi khô dọc một bên má.
Nước tắm đã được chuẩn bị cho tôi, nhưng nó chỉ âm ấm. Những người hầu có lẽ đã đến và rời đi. Dù sao thì tôi cũng trèo vào và tạt nước vào mặt mình. Sống ở Vùng Đất Thần Tiên, không thể không để ý rằng mọi người ở đây đều có mùi như cỏ roi ngựa hay lá thông nghiền nát, mùi máu khô hay mùi cây bông tai. Còn tôi thì có mùi như mồ hôi và hơi thở chua trừ khi tôi tắm rửa thật sạch sẽ.

Khi Tatterfell đến thắp đèn, cô ấy thấy tôi đang mặc quần áo chuẩn bị cho một bài giảng, bắt đầu vào buổi chiều muộn và kéo dài đến buổi tối. Tôi đi đôi ủng da màu xám và mặc áo dài thắt ngang lưng có gia huy của Madoc — một con dao ngăm với hình trăng lưỡi liềm bên dưới và một giọt máu nhỏ xuống từ một góc của mặt trăng được thêu bằng chỉ lụa.

Ở dưới tầng, tôi thấy Taryn đang ngồi ở bàn tiệc một mình, nhâm nhi một tách trà tầm ma và một chút bánh mì bannock. Chị ấy không nghĩ ra gì vui vẻ để làm hôm nay.

Madoc khẳng định — có lẽ vì thấy tội lỗi hoặc xấu hổ — rằng chúng tôi sẽ được đối xử như những đứa con của Vùng Đất Thần Tiên. Rằng chúng tôi sẽ được học giống họ, rằng họ được cái gì thì chúng tôi sẽ được cái đó. Những Changeling* đã được đưa đến cung điện trước đây, nhưng không ai trong số họ được nuôi dạy như một người có địa vị cao.

* Changeling: Những đứa trẻ con người bị đánh tráo bởi những đứa trẻ tiên và bị đem đến cung điện làm người hầu.

Ông ấy không hiểu được điều đó khiến họ căm ghét chúng tôi đến mức nào.

Không phải tôi không thấy biết ơn. Tôi thích các bài học. Trả lời người giảng viên một cách khéo léo và thông minh là điều không ai giành được với tôi, ngay cả người giảng viên thỉnh thoảng cũng phải giả vờ. Tôi sẽ nhận một cái gật đầu bực bội thay cho những lời khen có cánh. Tôi sẽ nhận lấy nó và thấy vui vì điều đó có nghĩa là tôi có thể là một phần của nơi này dù họ có thích hay không đi chăng nữa.

Vivi từng hay đi với chúng tôi, nhưng rồi chị ấy cảm thấy chán nản và không thèm bận tâm nữa. Madoc đã nổi cơn thịnh nộ, nhưng vì việc ông tán thành một điều gì đó chỉ khiến chị ấy thêm coi thường nó hơn, mọi rào chắn bảo vệ của ông ấy chỉ khiến chị ấy thêm quyết tâm không bao giờ quay trở lại. Chị ấy đã cố thuyết phục chúng tôi ở nhà với chị, nhưng nếu Taryn và tôi không thể xoay xở được với mấy âm mưu của bọn người tiên mà không bỏ học hoặc chạy đến tìm Madoc, làm sao ông ấy có thể tin chúng tôi sẽ xoay xở được với cung điện, nơi những âm mưu tương tự sẽ diễn ra trên một quy mô lớn hơn và nguy hiểm hơn?

Taryn và tôi vung roi ngựa, khởi hành. Chúng tôi không phải rời Insmire để đến cung điện của Đức Vua tối cao, nhưng chúng tôi sẽ đi đến rìa của hai hòn đảo nhỏ khác, Insmoor, Isle of Stone, và Insweal, Isle of Woe. Cả ba đều được nối với nhau bằng những rặng đá nửa chìm nửa nổi và những tảng đá đủ lớn để ta có thể nhảy từ hòn đảo này sang hòn đảo khác. Một đàn hươu đực đang bơi về phía Insmoor, tìm kiếm đồng cỏ tốt nhất. Taryn và tôi đi qua Hồ Mặt Nạ đến rìa rừng Milkwood, băng qua những hàng rào, những thân cây phủ bạc và những tán lá đã ngả màu. Ở đó, chúng tôi nhìn thấy những người cá và những Merrow đang tắm nắng gần những hang động hiểm trở, lớp vảy của họ phản chiếu màu hổ phách của ánh mặt trời lúc chiều tà.

Mọi đứa trẻ quý tộc, không phân biệt tuổi tác, đều được dạy ở trong khuôn viên của cung điện bởi các giảng viên từ khắp nơi trong vương quốc. Có những buổi chiều chúng tôi ngồi trong những khu rừng nhỏ trải đầy rêu xanh, và những buổi tối khác chúng tôi dành thời gian trong những tòa tháp cao hoặc trên cây. Chúng tôi học về sự chuyển động của các chòm sao trên bầu trời, về ma lực của các loài thảo dược, ngôn ngữ của các loài chim của hoa và của con người cũng như ngôn ngữ thần tiên (mặc dù thỉnh thoảng tôi vẫn diễn đạt sai), sáng tác những câu đố, và làm thế nào để bước đi thật nhẹ nhàng trên những chiếc lá và cành cây mà không để lại dấu vết hay âm thanh gì. Chúng tôi được dạy về sự cao quý của đàn hạc và đàn luýt, của cung tên và lưỡi kiếm. Taryn và tôi thường ngồi quan sát họ luyện pháp thuật. Giờ giải lao, tất cả mọi người sẽ chơi đánh trận giả trên một cánh đồng xanh mướt với những tán cây rộng lớn.

Madoc đã huấn luyện tôi để trở nên đáng gờm ngay cả với một thanh kiếm gỗ. Taryn cũng không tệ, mặc dù chị ấy không còn bận tâm đến việc luyện tập nữa. Tại giải đấu mùa hè, chỉ còn vài ngày nữa, một trận chiến giả sẽ được diễn ra trước sự chứng kiến của gia đình hoàng gia. Với sự chứng nhận của Madoc, một trong các hoàng tử hoặc công chúa có thể chọn phong tước hiệp sĩ cho tôi và đưa tôi vào đội cận vệ riêng của họ. Nó sẽ là một kiểu sức mạnh, một loại bảo vệ.

Và với nó, tôi cũng có thể bảo vệ được Taryn.
Chúng tôi đã đến nơi. Hoàng tử Cardan, Locke, Valerian, và Nicasia đã đến nằm dài trên bãi cỏ với một vài tiên khác. Một cô gái có sừng hươu - Poesy - đang cười khúc khích vì điều gì đó Cardan đã nói. Họ không nhìn chúng tôi quá nhiều khi chúng tôi trải thảm ra và lấy vở, bút và lọ mực.

Thật nhẹ nhõm.

Bài học hôm nay của chúng tôi liên quan đến lịch sử hiệp ước hòa bình được đặt ra giữa Orlagh, Nữ Hoàng dưới đáy biển, với các vị vua và nữ hoàng của vùng đất. Nicasia chính là con gái của Orlagh, được gửi đến nuôi dưỡng ở cung điện của Đức Vua tối cao. Đã có nhiều lời ca ngợi về vẻ đẹp của Nữ Hoàng Orlagh, dù vậy, nếu có điều gì giống với con gái bà, thì chắc chắn không phải là tính cách.

Nicasia hả hê suốt cả buổi học, tự hào về dòng dõi của mình. Khi người dạy học chuyển sang chủ đề về Lãnh chúa Roiben của Termites, tôi không còn hứng thú nữa. Suy nghĩ của tôi trôi dạt. Thay vào đó, tôi nắm chặt cây bút của mình như thể nó là chuôi của một lưỡi kiếm và tưởng tượng—tấn công, đâm tới, tránh né, cản đối phương và quên luôn ghi chép bài.

Khi mặt trời lặn xuống, Taryn và tôi thu dọn đồ đạc, trong đó có bánh mì, bơ, pho mát và mận. Tôi muốn ăn một miếng bánh mì với bơ.
Khi đi ngang qua chúng tôi, Cardan đá bụi vào thức ăn của tôi ngay trước khi tôi kịp cho vào miệng. Đám tiên xung quanh phá lên cười.
Tôi nhìn lên và thấy anh ta đang nhìn tôi với vẻ thích thú tàn nhẫn, như một con chim săn mồi đang quyết định xem có nên nuốt chửng con chuột nhỏ bé hay không. Anh ta mặc một chiếc áo dài cao cổ có gai, ngón tay đeo đầy nhẫn. Có vẻ như anh ta rất thành thạo việc chế nhạo người khác.

Tôi nghiến răng. Tự nhủ rằng nếu tôi không để tâm đến những lời chế nhạo ấy, anh ta sẽ cảm thấy chán nản và rời đi. Tôi có thể chịu đựng việc này lâu hơn một chút, một vài ngày nữa.

"Có chuyện gì không ổn sao?" Nicasia hỏi với giọng ngọt ngào, đi đến choàng tay qua Cardan. "Bụi bẩn mà thôi. Nơi của những người như cô, lũ người phàm. Đó cũng là nơi mà cô sẽ sớm quay về thôi. Ăn thử miếng bánh đi."

"Ép tôi đi," Tôi nói trước khi tôi có thể dừng bản thân lại. Không phải là lời đáp trả hay nhất, nhưng lòng bàn tay tôi đã bắt đầu đổ mồ hôi. Taryn giật mình.

"Cô biết đấy, tôi có thể," Cardan nói, cười như thể không gì có thể làm hài lòng anh ta hơn. Nhịp tim tôi tăng lên. Nếu tôi không đeo một chuỗi vòng thanh lương trà, thì có lẽ anh ta đã có thể gài bẫy tôi để tôi nghĩ rằng bụi đất là một món gì đó rất ngon lành. Chỉ có địa vị của Madoc mới làm cho anh ta có lý do để chần chừ. Tôi không hề cử động, không hề chạm vào sợi dây chuyền dưới vạt áo, hy vọng sẽ che đi bất cứ ánh sáng nào phát ra. Hy vọng rằng anh ta sẽ không phát hiện ra và xé rách cổ họng tôi.
Tôi liếc về phía người giảng viên buổi sáng, nhưng phooka lớn tuổi kia đang cắm đầu vào một cuốn sách.

Vì Cardan là một hoàng tử, nên có lẽ không ai dám cảnh cáo hay chống lại anh ta. Tôi không biết anh ta định đi xa đến mức nào, và tôi cũng không biết những giảng viên sẽ để anh ta đi xa đến đâu.

"Cô không muốn điều đó đâu, phải không?" Valerian hỏi với thái độ cảm thông đầy giễu cợt khi hắn đá thêm bụi bẩn vào bữa trưa của chúng tôi. Tôi thậm chí còn không thấy hắn đi qua. Có một lần, Valerian lấy trộm một cây bút bạc của tôi, và Madoc đã thay thế nó bằng một chiếc có nạm hồng ngọc trên bàn làm việc của ông. Điều này đã khiến Valerian nổi cơn thịnh nộ đến mức anh ta dùng kiếm gỗ đập vào đầu tôi. "Bọn ta hứa sẽ đối xử tốt với cô nếu cô ăn hết đống này." Hắn nở một nụ cười giả dối. "Không phải cô muốn chúng ta là bạn hay sao?"

Taryn nhìn xuống đùi mình. Không, tôi muốn nói. Chúng tôi không muốn làm bạn với các ngươi.

Tôi không trả lời hắn, nhưng tôi cũng không cúi đầu. Tôi bắt gặp ánh mắt của Cardan. Tôi không thể nói gì để khiến họ dừng lại, và tôi biết điều đó. Ở đây tôi không quyền lực gì. Nhưng hôm nay tôi dường như không thể kìm nén được cơn tức giận trước sự vô dụng của chính mình.

Nicasia kéo một chiếc kẹp tóc xuống khỏi đầu tôi, khiến một bím tóc của tôi rơi xuống bên cổ. Tôi hất tay cô ta ra, nhưng nó xảy ra quá nhanh.

"Đây là gì?" cô ta đang cầm một chiếc kẹp màu vàng, với một chùm táo gai nhỏ ở trên. "Cô lấy trộm nó sao? Cô nghĩ nó sẽ làm cô thêm xinh đẹp? Cô nghĩ nó sẽ khiến cô trở nên giống bọn ta ư?"

Tôi cắn vào bên trong má tôi. Đương nhiên tôi muốn được giống như họ rồi. Họ đẹp như những lưỡi gươm được rèn trong ngọn lửa tuyệt trần. Họ sẽ sống mãi. Mái tóc của Valerian tỏa sáng như những thỏi vàng. Cơ thể của Nicasia thì thật hoàn hảo, môi cô đỏ như san hô, tóc cô mang theo sự sâu thẳm và lạnh lẽo của biển cả. Locke đứng lặng lẽ phía sau Valerian, gương mặt toát ra vẻ lãnh đạm thờ ơ, chiếc cằm nhọn như vành tai của anh. Và Cardan còn đẹp hơn tất thảy, với mái tóc đen óng ánh như loài quạ và gò má sắc sảo làm đốn tim biết bao cô gái. Tôi ghét anh ta hơn tất cả những kẻ khác. Tôi ghét anh ta tới nỗi đôi khi nhìn anh, tôi cảm thấy thật khó thở.

"Cô sẽ không bao giờ ngang hàng với bọn ta đâu," Nicasia nói.

Tất nhiên tôi sẽ không.

"Ôi, thôi nào," Locke nói, không để ý mà cười, tay anh vòng qua eo Nicasia. "Hãy để họ yên với nỗi bất hạnh của riêng họ."

"Jude xin lỗi," Taryn nói nhanh. "Cả hai chúng tôi đều thực sự xin lỗi."

"Cô ta có thể thể hiện sự hối lỗi của bản thân," Cardan nói. "Bằng cách đừng xuất hiện tại giải đấu mùa hè."

"Sợ tôi giành chiến thắng sao?" Tôi hỏi một câu ngu ngốc.

"Nó không dành cho lũ người phàm," anh ta nói với chúng tôi, giọng lạnh lùng. "Rút khỏi, hoặc ước rằng bản thân đã từng."

Tôi định mở miệng, nhưng Taryn đã nói trước. "Tôi sẽ nói chuyện với em ấy về điều đó. Có gì đâu, chỉ là một trò chơi mà thôi."

Nicasia trao cho chị tôi một nụ cười cao thượng. Valerian nhìn Taryn, mắt hắn lưu luyến những đường cong trên người chị. "Tất cả chỉ là một trò chơi."

Cardan và tôi bắt gặp ánh mắt nhau, và tôi biết anh ta chưa xong chuyện với tôi, không bao giờ.

"Sao em lại thách họ làm vậy?" Taryn hỏi trên đường quay về bữa trưa vui vẻ của chúng tôi, tránh xa bọn họ. "Cãi lại anh ta ư— điều đó thật ngu xuẩn."

Ép tôi đi.
Sợ tôi giành chiến thắng sao?

"Em biết," Tôi nói với chị. "Em sẽ không nói gì. Em chỉ— là quá tức giận."

"Tốt hơn là em nên thấy sợ," chị ấy khuyên. Rồi chị lắc đầu, gói đống thức ăn đã hỏng lại. Bụng tôi réo lên, tôi cố gắng lờ nó đi.

Họ muốn tôi sợ hãi, tôi biết. Trong trận chiến giả buổi chiều hôm đó, Valerian ngáng chân tôi, và Cardan thì thầm vào tai tôi những lời thô lỗ. Tôi trở về nhà với những vết bầm tím trên da vì những cú đá, cú ngã.

Điều họ không nhận ra là: Đúng, họ làm tôi hoảng sợ, nhưng tôi đã luôn sợ hãi, kể từ ngày tôi đến đây. Tôi được nuôi dạy bởi người đàn ông đã sát hại cha mẹ tôi, được nuôi dưỡng ở vùng đất của những con quái vật. Tôi sống với nỗi sợ hãi đó, để nó ngấm vào xương tủy, và mặc kệ nó. Nếu tôi không giả vờ can đảm, tôi sẽ trốn dưới tấm đệm lông cú của mình trong dinh thự của Madoc mãi mãi. Tôi sẽ nằm đó và la hét cho đến khi tôi không còn gì. Tôi từ chối làm điều đó. Tôi sẽ không.

Nicasia đã sai về tôi. Tôi không tham gia giải đấu để thể hiện tốt. Tôi muốn thắng. Tôi không khát khao được ngang hàng với bọn họ.
Trong thâm tâm, tôi muốn được đứng trên họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro