Chương 5: Gió lạnh thổi qua
Sau trận tỷ thí, hoàng cung chìm vào một buổi chiều tĩnh lặng nhưng nặng nề, như thể cả không gian đang nín thở chờ đợi điều gì đó sắp xảy ra. Hàn Tiểu My lê bước về cung điện của Nhạc Thiên Kỳ, đôi chân run rẩy dưới lớp giày đế gỗ đã mòn vẹt sau ngày dài căng thẳng. Bộ giáp nhẹ cô mặc trong trận đấu đã được cởi ra, thay bằng y phục lụa tím mỏng manh, nhưng từng vết trầy xước trên tay cô vẫn rát bỏng, như những vết thương vô hình trong lòng. Dù Lý Thanh Dao đã cứu nguy, giúp cô thoát khỏi thất bại hoàn toàn trước mặt Hoàng thượng và triều đình, cô vẫn không thể xóa đi cảm giác bất an đang bóp nghẹt trái tim mình.
Khi cô bước qua cổng cung – một cánh cổng gỗ sơn đỏ rực, chạm khắc hoa văn rồng phượng cầu kỳ nhưng lạnh lẽo – tiếng xì xào từ đám cung nhân vang lên như những mũi dao nhỏ đâm vào tai cô. Họ đứng tụm lại dưới gốc cây liễu gần đó, những bộ y phục lam nhạt và hồng phấn nhẹ nhàng tung bay trong gió, nhưng lời nói của họ lại sắc nhọn: "Tam hoàng tử chỉ biết dựa vào công chúa, thật đáng xấu hổ!" "Hắn không xứng làm hoàng tử, chỉ là kẻ yếu đuối được che chở thôi!" Tiểu My cúi đầu, đôi tay siết chặt mép áo, cố gắng làm ngơ, nhưng mỗi lời thì thầm ấy như một nhát búa đập vào lòng tự trọng vốn đã mong manh của cô. Cô tự nhủ: Ta không phải Nhạc Thiên Kỳ thật, nhưng ta không thể để họ nghĩ ta vô dụng...
Cô chưa kịp bước vào sân trong, một tiếng vó ngựa dồn dập vang lên phía sau, kèm theo tiếng kim loại leng keng từ giáp trụ. Tiểu My quay lại, trái tim thắt lại khi thấy Nhạc Thiên Phong dẫn đầu một đội thị vệ, cưỡi con ngựa đen cao lớn mà cô đã đối mặt trong trường đấu. Hắn mặc giáp bạc, đôi vai rộng toát lên khí thế áp đảo, khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng như được tạc từ đá. Đôi mắt hẹp dài của hắn nhìn cô, ánh lên sự khinh miệt và hiểm độc, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhạt đầy đe dọa. Hắn dừng ngựa ngay trước cổng, giọng trầm vang vọng giữa không gian tĩnh lặng: "Tam đệ, ngươi thoát được hôm nay nhờ công chúa, nhưng đừng tưởng ta sẽ để yên. Chuồng ngựa hôm ngươi ngã có dấu chân lạ – không phải của ngựa, mà của người. Ta sẽ tìm ra kẻ đứng sau, và nếu liên quan đến ngươi, Hoàng thượng cũng không cứu nổi đâu."
Tiểu My lạnh người, cảm giác như một luồng gió băng giá thổi qua sống lưng. Cô đứng sững, đôi tay run run dưới lớp áo lụa, ánh mắt hoảng loạn nhìn Thiên Phong. Hắn biết gì? Dấu chân lạ – liệu có phải là manh mối về vụ ngã ngựa mà cô không hề hay biết? Và nếu hắn đào bới sâu hơn, liệu thân phận giả mạo của cô có bị phơi bày? Cô lắp bắp định đáp, nhưng cổ họng khô khốc không thốt ra được lời nào. Thiên Phong cười khẩy, giọng đầy mỉa mai: "Ngươi sợ rồi sao, tam đệ? Đừng lo, ta sẽ sớm cho ngươi câu trả lời." Hắn quay ngựa, đội thị vệ rầm rập theo sau, để lại Tiểu My đứng lặng giữa cổng cung, trái tim đập loạn nhịp trong nỗi sợ hãi không tên.
Tiểu My bước vào phòng, đôi chân nặng nề như đeo chì. Căn phòng lạnh lẽo bao trùm lấy cô, ánh sáng từ ngọn nến trên bàn gỗ lập lòe chiếu lên những bức tranh thủy mặc treo tường, vẽ núi non mờ sương nhưng không chút ấm áp. Cô ngồi xuống ghế, gọi Lưu Trung đến, giọng khàn khàn vì căng thẳng: "Lưu Trung, vào đây. Ta cần biết thêm về Lý Thanh Dao." Lão thái giám gầy gò bước vào, bộ y phục xanh thẫm nhàu nhĩ, đôi mắt trũng sâu thoáng lo lắng nhưng vẫn giữ vẻ cung kính. Ông cúi đầu, ngồi xuống đối diện cô, giọng trầm chậm rãi: "Công chúa là con gái duy nhất của Hoàng thượng, sinh ra từ phi tần yêu quý nhất của ngài. Nàng thông minh, sắc sảo, nhưng lạnh lùng, ít giao du với các hoàng tử. Người ta nói nàng giống mẹ – một nữ nhân kiên cường nhưng cô độc. Việc nàng giúp ngài hôm nay... thật kỳ lạ, thần chưa từng thấy nàng can thiệp vào chuyện của ai như vậy."
Tiểu My lắng nghe, đôi tay đan chặt vào nhau dưới bàn, lòng trào lên một mớ suy nghĩ hỗn loạn. Thanh Dao giúp cô vì tình cảm với Nhạc Thiên Kỳ thật, hay vì điều gì khác? Cô tự nhủ: Ta phải gặp cô ấy. Ta cần cảm ơn, và cần hiểu ý định của cô ấy là gì. Nhưng chưa kịp lên kế hoạch, cánh cửa gỗ kêu kẹt một tiếng, một cung nữ trẻ bước vào. Cô ta nhỏ nhắn, mặc y phục lam nhạt, mái tóc búi cao bằng trâm bạc, đôi mắt cúi thấp đầy kính cẩn. "Điện hạ," giọng cô ta nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng, "công chúa mời ngài đến Hoa Viên ngay bây giờ. Nàng có chuyện muốn nói riêng." Tiểu My giật mình, vừa lo vừa tò mò. Cô gật đầu, đứng dậy, vội thay bộ y phục tím đậm bằng một chiếc áo lụa xanh nhạt giản dị hơn, rồi bước theo cung nữ vào bóng chiều tà đang buông xuống.
Hoa Viên nằm phía đông hoàng cung, là một góc nhỏ yên tĩnh giữa những bức tường đá lạnh lẽo. Những cây đào già cỗi đứng rải rác, cành lá xum xuê rủ xuống, phủ đầy hoa hồng nhạt đang rụng lả tả trong gió. Hồ nước nhỏ giữa vườn lấp lánh ánh chiều tà, mặt nước phẳng lặng phản chiếu những cánh hoa rơi như những đốm sáng buồn bã. Tiểu My bước vào, đôi giày gỗ kêu cộp cộp trên lối đá nhỏ, lòng đầy bất an. Dưới tán cây đào lớn nhất, Lý Thanh Dao đứng đợi, bóng dáng mảnh mai nhưng kiêu ngạo nổi bật giữa khung cảnh tĩnh lặng. Cô mặc y phục xanh ngọc lấp lánh, mái tóc đen dài buộc cao tung bay nhè nhẹ, khuôn mặt thanh tú lạnh tanh như một bức tượng ngọc không cảm xúc. Đôi mắt sắc bén của cô nhìn thẳng vào Tiểu My, không chút dao động.
Thanh Dao không vòng vo, giọng lạnh lùng cắt qua không khí: "Ngươi không phải Nhạc Thiên Kỳ ta từng biết. Ngươi là ai?" Tiểu My giật mình, trái tim đập thình thịch như muốn vỡ ra. Cô lắp bắp chối: "Công chúa nói gì lạ vậy? Ta... ta vừa bị ngã ngựa, trí nhớ hơi kém thôi." Nhưng Thanh Dao không để cô kịp biện minh. Cô bước tới, nhanh như một cơn gió, rút từ thắt lưng một con dao nhỏ sáng loáng, lưỡi dao kề sát cổ Tiểu My, lạnh buốt chạm vào da cô. "Đừng giả vờ," Thanh Dao nói, ánh mắt sắc lạnh như băng, "ta nhận ra cách ngươi cầm dây cương hôm nay – vụng về như kẻ chưa từng cưỡi ngựa. Ta đã quan sát Thiên Kỳ suốt bao năm, hắn không bao giờ như vậy. Nói thật, hoặc ta sẽ báo phụ hoàng ngay bây giờ."
Tiểu My toát mồ hôi lạnh, hơi thở dồn dập, lưỡi dao cách động mạch của cô chỉ vài phân. Cô muốn chạy, muốn hét lên, nhưng đôi chân như đóng băng, và ánh mắt của Thanh Dao giữ chặt cô trong một tấm lưới vô hình. Cô lắp bắp: "Ta... ta không hiểu cô nói gì..." Nhưng Thanh Dao không đáp, chỉ nghiêng đầu, ánh mắt xuyên thấu như muốn đọc hết tâm can cô. Tiểu My im lặng, lòng trào lên nỗi sợ hãi tột độ – nếu bí mật của cô bị lộ, cô sẽ chết, không nghi ngờ gì nữa.
Nhưng rồi, bất ngờ, Thanh Dao thu dao lại, lưỡi dao biến mất vào tay áo cô nhanh như khi nó xuất hiện. Cô quay mặt đi, giọng trầm xuống, mang theo một nỗi buồn sâu thẳm: "Ta không muốn hại ngươi, vì ngươi mang khuôn mặt của Thiên Kỳ... và vì lời hứa với mẹ ta." Tiểu My sững sờ, đôi tay buông thõng, nhìn bóng lưng Thanh Dao run nhè nhẹ trong gió. Thanh Dao tiếp tục, giọng khẽ như thì thầm: "Mẹ ta từng nói, nếu gặp lại ai đó mang vòng ngọc giống của phu nhân Nhạc gia, hãy bảo vệ họ bằng mọi giá. Ta thấy vòng ngọc đó trên tay ngươi hôm trận đấu – chiếc vòng mà Thiên Kỳ luôn đeo từ nhỏ." Cô quay lại, đôi mắt sắc bén giờ đây mờ đi một lớp sương buồn: "Ngươi có thể không phải hắn, nhưng ta không thể để ngươi chết."
Tiểu My rùng mình, nhớ đến chiếc vòng ngọc lục nhạt mà Lưu Trung đưa cho cô đêm đầu tiên. Cô đưa tay sờ vào cổ tay, nơi chiếc vòng vẫn nằm yên dưới lớp áo lụa, cảm giác lạnh lẽo từ nó lan tỏa như một lời nhắc nhở. "Vòng ngọc..." Cô lẩm bẩm, rồi ngẩng lên hỏi: "Cô nói 'Kỳ Nhi' trên mũi tên hôm nay... là sao?" Thanh Dao khựng lại, ánh mắt thoáng kinh ngạc, nhưng cô không trả lời ngay. Cô chỉ nói: "Ta không biết ngươi là ai, nhưng nếu ngươi mang vòng ngọc đó, thì ngươi có liên quan đến quá khứ của Thiên Kỳ... và của ta."
Gió lạnh thổi qua, cuốn theo những cánh hoa đào rơi lả tả xuống mặt đất, tạo thành một tấm thảm hồng nhạt dưới chân hai người. Thanh Dao bước tới, lần đầu tiên ánh mắt cô mềm mại hiếm hoi khi nhìn Tiểu My: "Ta không biết ngươi đến từ đâu, nhưng ta sẽ giữ bí mật này... vì Thiên Kỳ từng là người ta muốn bảo vệ." Giọng cô khẽ run, như thể ký ức về một Nhạc Thiên Kỳ thật đang trỗi dậy trong lòng cô. Tiểu My cảm nhận được nỗi đau trong lời nói ấy, bất giác nhớ đến mẹ mình ở thế giới hiện đại – người luôn che chở cô dù cô không nhận ra, luôn lo lắng dù cô chỉ đáp lại bằng những lời cãi vã.
Nước mắt trào ra, lăn dài trên má Tiểu My, nóng hổi giữa làn gió lạnh. Cô nghẹn ngào: "Cảm ơn... Dù ta không phải người cô mong đợi, ta sẽ không làm cô thất vọng." Thanh Dao khẽ gật đầu, đôi môi mím chặt như kìm nén điều gì đó. Khi cô quay người rời đi, Tiểu My thấy vai cô ấy run nhẹ, như đang cố giấu những tiếng nấc thầm lặng. Bóng dáng mảnh mai của Thanh Dao khuất dần sau hàng cây đào, để lại Tiểu My đứng lặng giữa Hoa Viên, tay nắm chặt chiếc vòng ngọc trong áo, lòng trào lên một cảm giác vừa ấm áp vừa bất an.
Tiểu My đứng một mình giữa Hoa Viên, gió lạnh thổi mạnh hơn, mang theo hương hoa đào thoảng và tiếng lá xào xạc như lời thì thầm của quá khứ. Cô thì thầm vào khoảng không: "Thiên Kỳ, ngươi là ai với cô ấy? Và ta... phải làm gì để xứng đáng với lòng tin này?" Đôi tay cô siết chặt vòng ngọc, cảm giác lạnh lẽo từ nó như một lời nhắc nhở về thân phận mơ hồ của mình. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đang tối dần, ánh mắt ánh lên quyết tâm mới, nhưng sâu trong lòng là một nỗi bất an không thể xóa nhòa. Thanh Dao đã cho cô hy vọng, nhưng cũng đặt lên vai cô một gánh nặng mới – gánh nặng của sự thật mà cô chưa sẵn sàng đối mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro