Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Trận đấu sinh tử


Bình minh vừa chạm đến những mái ngói đỏ cong cong của hoàng cung Đại Lương, ánh sáng nhạt nhòa len qua màn sương mỏng, phủ lên trường đấu một lớp vàng óng mơ hồ. Tiếng trống lớn vang lên, trầm đục và dồn dập, như nhịp tim của một con thú khổng lồ đang tỉnh giấc, báo hiệu trận tỷ thí giữa Nhạc Thiên Kỳ và nhị hoàng tử Nhạc Thiên Phong bắt đầu. Hàn Tiểu My đứng lặng bên chuồng ngựa, đôi tay run rẩy nắm chặt dây cương của Bạch Vân – con ngựa trắng mà cô chỉ mới tập cưỡi một cách vụng về hôm qua. Bộ giáp nhẹ bằng da bó sát cơ thể cô, lạnh lẽo và nặng nề, ôm lấy làn da trắng nhợt của Nhạc Thiên Kỳ, nhưng không thể che giấu sự bất an trong ánh mắt cô. Những vết trầy xước trên tay cô vẫn rát bỏng, đỏ ửng dưới lớp vải mỏng quấn tạm, như một lời nhắc nhở về sự yếu đuối mà cô đang cố giấu kín.


Xung quanh trường đấu, đám đông quan viên và cung nhân tụ tập, tạo thành một vòng tròn sống động nhưng đầy áp lực. Những bộ triều phục xanh thẫm, đỏ rực, và tím đậm đan xen nhau, lấp lánh dưới ánh sáng sớm, nhưng tiếng thì thầm của họ lại sắc lạnh như gió đông: "Tam hoàng tử yếu đuối thế này, sao đấu lại nhị điện hạ được?" "Hắn còn chẳng cưỡi ngựa nổi, lần trước ngã nhào cơ mà!" Tiểu My nghe rõ từng lời, trái tim cô thắt lại, nhưng cô cắn chặt môi, cố giữ vẻ mặt bình thản. Trước mặt cô, Nhạc Thiên Phong cưỡi con ngựa đen cao lớn, bộ lông óng ánh như nhung, đôi mắt đỏ rực đầy hung dữ. Hắn mặc giáp bạc lấp lánh, vai rộng toát lên khí thế mạnh mẽ, đôi mắt hẹp dài ánh lên sự khinh miệt khi nhìn cô. Hắn thúc ngựa tiến lên giữa trường đấu, giọng trầm vang vọng trước ngai vàng: "Phụ hoàng, nếu tam đệ thua hôm nay, xin người xem lại tư cách thừa kế của hắn! Đại Lương không cần một kẻ yếu đuối như thế!"


Hoàng thượng ngồi trên ngai vàng, long bào vàng rực tôn lên khuôn mặt khắc khổ với những nếp nhăn sâu hoắm. Đôi mắt sắc bén của ông nhìn xuống Tiểu My, không chút cảm xúc, nhưng ánh mắt ấy như một lưỡi dao vô hình đâm thẳng vào lòng cô. Tiểu My nuốt nước bọt, cảm giác nghẹt thở bao trùm. Cô biết đây không chỉ là một trận đấu danh dự – đây là cơ hội để Nhạc Thiên Phong loại bỏ cô, cả về danh tiếng lẫn sự sống. Cô siết chặt dây cương, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, tự nhủ: Ta không thể thua... Nhưng ta biết làm gì đây?


Trận đấu bắt đầu trong tiếng hô lớn của quan viên phụ trách: "Đua tốc độ hai vòng, sau đó bắn cung ba phát vào bia cách 50 mét!" Tiếng trống vang lên lần nữa, và đám đông đồng loạt vỗ tay, nhưng ánh mắt họ nhìn Tiểu My đầy nghi ngờ. Cô thúc nhẹ Bạch Vân, con ngựa trắng khẽ hí lên, bước chân đầu tiên run rẩy nhưng rồi lao đi theo bản năng. Tiểu My cúi thấp người, cố gắng giữ thăng bằng, đôi tay siết chặt dây cương đến mức khớp ngón tay trắng bệch. Cô không có kỹ thuật, chỉ dựa vào chút trí nhớ từ những bộ phim cổ trang từng xem – hình ảnh các chiến binh phi ngựa oai phong mà cô từng ngưỡng mộ. Gió táp vào mặt cô, lạnh buốt, mang theo mùi đất khô và cỏ cháy từ trường đấu. Vòng đầu tiên, cô vượt qua nhờ may mắn, Bạch Vân dường như hiểu ý cô, chạy đều đều dù không nhanh bằng con ngựa đen của Thiên Phong.


Nhưng đến vòng thứ hai, mọi thứ trở thành ác mộng. Nhạc Thiên Phong thúc ngựa đen lao tới, đôi mắt hắn ánh lên sự hiểm độc. Hắn cố tình ép sát Bạch Vân, vai ngựa đen đâm mạnh vào hông ngựa trắng, khiến Tiểu My mất thăng bằng. Bạch Vân hí lên hoảng loạn, chân trước nhấc cao, suýt hất cô ngã xuống đất. Tiểu My hét lên, tay bám chặt dây cương, đôi chân run rẩy ép vào bụng ngựa để giữ mình không rơi. Đám đông reo hò, nhưng tiếng cười nhạo xen lẫn trong đó càng làm cô hoảng loạn. Thiên Phong quay đầu, nụ cười nhạt trên môi hắn như một lời tuyên án tử: "Ngươi không xứng đứng ở đây, tam đệ." Tiểu My nghiến răng, mồ hôi chảy dài trên trán, nhưng cô vẫn trụ được, hoàn thành vòng thứ hai trong tiếng thở dốc nặng nề.


Phần bắn cung là thảm họa thực sự. Một cung nhân đưa cho cô cây cung gỗ cong cong, nặng trịch trong tay cô, và ba mũi tên lông trắng sắc nhọn. Tiểu My cầm cung, nhưng cô không biết phải làm gì – cô chưa từng bắn cung, chưa từng cầm một thứ vũ khí thực sự trong đời. Cô giương cung vụng về, tay run rẩy kéo dây, nhưng mũi tên đầu tiên bay lệch, cắm xuống đất cách bia hàng chục mét. Đám đông cười ồ lên, tiếng cười như những mũi dao đâm vào lòng tự trọng của cô. Mũi thứ hai bay ngang qua bia, còn mũi thứ ba rơi ngay trước chân cô, vô dụng như chính sự cố gắng của cô lúc này. Tiểu My cúi đầu, đôi tay buông thõng, cảm giác thất bại tràn ngập lồng ngực.


Nhạc Thiên Phong bước tới, cây cung trong tay hắn nhẹ nhàng như một món đồ chơi. Hắn giương cung, bắn ba phát liên tiếp, mỗi mũi tên đều cắm thẳng vào hồng tâm, tiếng gỗ bị xuyên thủng vang lên khô khốc. Hắn quay sang cô, nụ cười đắc thắng khiến khuôn mặt góc cạnh của hắn thêm phần đáng sợ: "Thế nào, tam đệ? Ngươi còn gì để nói không?" Hoàng thượng cau mày, giọng trầm đục vang lên từ ngai vàng: "Thiên Kỳ, ngươi làm ta thất vọng." Tiểu My quỳ xuống, đầu cúi thấp, trái tim như vỡ vụn. Cô nghĩ: Xong rồi... Ta thua rồi...


Nhưng đúng lúc Tiểu My tưởng mọi thứ chấm hết, một tiếng "vút" sắc lạnh cắt qua không khí. Một mũi tên bay ra từ khán đài phía đông, cắm phập vào bia của cô, ngay chính giữa hồng tâm. Đám đông im bặt, tiếng cười nhạo tắt ngấm, tất cả quay đầu nhìn về hướng mũi tên bay tới. Tiểu My ngẩng lên, đôi mắt mở to vì kinh ngạc. Từ khán đài, một bóng dáng mảnh mai bước ra – đó là cô gái bí ẩn hôm qua, nay mặc y phục xanh ngọc lấp lánh, mái tóc đen dài buộc cao tung bay trong gió. Khuôn mặt cô thanh tú, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao, nhưng ánh lên một vẻ kiêu ngạo đầy tự tin. Cô bước xuống trường đấu, giọng lạnh lùng nhưng vang vọng: "Tam hoàng tử bị thương sau vụ ngã ngựa, ta thay huynh ấy bắn một phát cũng không quá đáng chứ, phụ hoàng?"


Hoàng thượng nhíu mày, đôi tay nắm chặt ngọc tỷ thoáng run lên, nhưng ông gật đầu miễn cưỡng: "Được, Thanh Dao, ý con không tệ." Tiểu My sững sờ – Lý Thanh Dao, công chúa của Đại Lương? Nhạc Thiên Phong bước tới, khuôn mặt đỏ gay vì tức giận: "Công chúa xen vào chuyện hoàng tử, không hợp lễ pháp!" Thanh Dao quay sang hắn, ánh mắt sắc lạnh như băng: "Ta chỉ muốn trận đấu công bằng. Nhị ca muốn tam đệ thua trong tình trạng chưa lành vết thương sao?" Thiên Phong nghiến răng, nhưng không dám phản bác trước mặt Hoàng thượng. Hắn chỉ liếc Tiểu My một cái đầy căm hận, rồi quay đi.


Tiểu My nhìn Thanh Dao, trái tim cô đập loạn nhịp. Cô không hiểu tại sao Thanh Dao lại giúp mình – một người lạ mặt, một kẻ đang giả danh Nhạc Thiên Kỳ. Nhưng ánh mắt kiên định của Thanh Dao, dù lạnh lùng, lại mang đến cho cô một tia hy vọng nhỏ nhoi giữa cơn tuyệt vọng.


Sau trận đấu, Tiểu My được đưa về cung điện, đôi chân cô run rẩy đến mức suýt ngã khi bước qua ngưỡng cửa. Lưu Trung đi bên cạnh, khuôn mặt già nua đầy lo lắng nhưng ánh mắt thoáng nhẹ nhõm: "Điện hạ, may mà có công chúa..." Ông đỡ cô ngồi xuống ghế, giọng trầm kể tiếp: "Phu nhân của ngài từng rất thân với mẹ của công chúa Thanh Dao. Hai người như chị em, cùng lớn lên trong cung, cùng chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn. Nhưng sau khi phu nhân bị vu oan phản quốc, mẹ công chúa cũng qua đời trong uất ức, không lâu sau đó." Ông ngừng lại, ánh mắt thoáng buồn: "Có lẽ công chúa giúp ngài vì tình cảm từ quá khứ giữa hai gia đình."


Tiểu My giật mình, những mảnh ghép trong đầu cô bắt đầu liên kết. Cô lấy từ tay áo mũi tên mà Thanh Dao đã bắn, vuốt nhẹ thân gỗ nhẵn bóng. Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn nến, cô phát hiện những chữ nhỏ khắc tinh xảo trên thân mũi tên: "Kỳ Nhi, sống sót." Trái tim cô thắt lại – dòng chữ này trùng hợp với mảnh giấy của mẹ Thiên Kỳ. Thanh Dao biết gì về "Kỳ Nhi"? Và tại sao cô ấy lại muốn cô sống sót? Cô ngẩng lên hỏi Lưu Trung: "Công chúa... có bao giờ nhắc đến 'Kỳ Nhi' không?" Lưu Trung lắc đầu: "Thần không rõ. Nhưng nếu ngài muốn biết, có lẽ phải hỏi chính công chúa."


Khi Lưu Trung rời đi, Tiểu My ngồi một mình bên cửa sổ, ánh trăng nhạt chiếu qua khung gỗ, rọi lên khuôn mặt cô những vệt sáng mờ ảo. Cô cầm mũi tên của Thanh Dao, ngón tay run run vuốt qua dòng chữ nhỏ. Cô nhớ đến lần duy nhất mẹ dạy cô bắn súng đồ chơi ở hội chợ quê, khi cô còn bé xíu, mặc chiếc áo len đỏ mẹ đan. Mẹ cười hiền, đôi mắt sáng lấp lánh: "Dù con yếu thế, Tiểu My, chỉ cần có người tin con, con sẽ vượt qua." Giờ đây, trong thế giới xa lạ này, Thanh Dao – một người lạ mặt – đã bất ngờ đứng ra bảo vệ cô, như một tia sáng trong bóng tối.


Nước mắt lăn dài trên má cô, rơi xuống mũi tên, thấm vào gỗ khô. "Mẹ," cô thì thầm, giọng nghẹn ngào, "con không cô đơn nữa... Có ai đó vừa cho con hy vọng." Cô ôm mũi tên vào lòng, cảm nhận hơi ấm nhỏ bé từ lòng tin đầu tiên ở thế giới này, dù lòng vẫn nặng trĩu vì áp lực phía trước. Thanh Dao là ai? Tại sao cô ấy lại giúp cô? Những câu hỏi xoáy sâu trong tâm trí cô, nhưng cô không dám nghĩ thêm, chỉ biết rằng cô đã sống sót qua ngày hôm nay – và đó là đủ.


Tiếng chim hót vang lên ngoài cung điện, réo rắt giữa đêm khuya tĩnh lặng. Tiểu My đứng dậy, lau nước mắt bằng tay áo, tự nhủ: "Ta không thể thua nữa. Vì mẹ, và vì cô ấy." Ánh mắt cô ánh lên quyết tâm, nhưng sâu trong lòng vẫn là câu hỏi không lời đáp: Lý Thanh Dao là ai trong cuộc đời Nhạc Thiên Kỳ? Cô bước đến bên giường, đặt mũi tên dưới gối, rồi nhắm mắt, cố tìm một giấc ngủ ngắn giữa cơn bão tố đang đến gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro