Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Thử thách đầu tiên


Ánh sáng bình minh vừa ló dạng, xuyên qua những kẽ hở của ô cửa sổ gỗ trong cung điện lạnh lẽo của Nhạc Thiên Kỳ. Hàn Tiểu My ngồi co ro trên ghế, đôi mắt đỏ hoe vẫn chưa hết sưng sau đêm dài vật lộn với nỗi sợ hãi và cô đơn. Bộ triều phục tím đậm thêu rồng vàng giờ đây được gấp gọn trên bàn, nhưng hơi thở của cô vẫn nặng nề, mang theo chút run rẩy từ buổi triều kiến đầy áp lực hôm qua. Tiếng cây sáo xa xăm mà cô nghe đêm qua đã tắt lịm, để lại sự tĩnh lặng nặng nề, chỉ thỉnh thoảng bị phá vỡ bởi tiếng chim sẻ ríu rít ngoài vườn. Cô chưa kịp chợp mắt, chưa kịp định hình xem mình sẽ làm gì tiếp theo trong cái thế giới xa lạ này, thì cánh cửa gỗ bật mở lần nữa.


Lưu Trung bước vào, bước chân vội vã hơn bao giờ hết. Lão thái giám gầy gò, với mái tóc bạc phơ buộc lỏng phía sau, đôi mắt trũng sâu ánh lên sự hoảng hốt. Bộ y phục xanh thẫm của ông nhàu nhĩ, tay áo rộng phất phơ theo từng bước chạy. Trong tay ông là một cuộn giấy nhỏ, niêm phong bằng sáp đỏ rực, nổi bật như một lời cảnh báo. "Điện hạ!" Giọng ông khàn khàn, đứt quãng vì thở dốc. "Nhị hoàng tử vừa gửi thư thách đấu! Ngài ấy yêu cầu ngài tham gia một trận tỷ thí cưỡi ngựa trước mặt Hoàng thượng vào ngày mai, để chứng minh vụ ngã ngựa không phải do ngài cố tình trốn tránh trách nhiệm!" Ông cúi người, đôi tay run run đưa cuộn giấy ra, ánh mắt đầy lo lắng như muốn nói rằng đây không chỉ là một lời mời, mà là một cái bẫy chết người.


Tiểu My đứng bật dậy, chiếc ghế gỗ kêu kẹt một tiếng khô khốc. Đôi tay cô lạnh ngắt, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. "Thách đấu? Cưỡi ngựa?" Cô lẩm bẩm, giọng run rẩy, đôi mắt mở to nhìn Lưu Trung như cầu cứu. Cô chưa từng cưỡi ngựa trong đời – trừ lần duy nhất hồi nhỏ ngồi trên con ngựa gỗ ở công viên, mà còn khóc ré lên vì sợ. Giờ đây, trong cơ thể xa lạ của Nhạc Thiên Kỳ, cô phải đối mặt với một trận đấu công khai, trước mặt Hoàng thượng và cả triều đình, với một kẻ thù như Nhạc Thiên Phong? "Ông nói thật chứ?" Cô hỏi lại, giọng lạc đi vì hoảng loạn.


Lưu Trung gật đầu, khuôn mặt nhăn nheo càng thêm khắc khổ. Ông đặt cuộn giấy lên bàn, giọng trầm xuống như thì thầm: "Đây là mệnh lệnh từ nhị điện hạ. Nếu ngài từ chối, ngài sẽ bị coi là hèn nhát, mất hết uy tín. Còn nếu ngài thua..." Ông ngừng lại, ánh mắt thoáng sợ hãi, nhưng Tiểu My hiểu ngay cái giá phải trả. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh, dù đôi tay vẫn run rẩy dưới lớp áo lụa mỏng. "Kể tôi nghe về trận đấu này đi," cô nói, giọng cứng nhắc nhưng đầy quyết tâm. "Và về Nhạc Thiên Phong nữa."


Lưu Trung ngồi xuống ghế đối diện, đôi tay gầy guộc đan chặt vào nhau như để kìm nén sự bất an. "Nhị điện hạ là một bậc thầy về cưỡi ngựa và bắn cung," ông bắt đầu, giọng chậm rãi nhưng rõ ràng. "Hắn từng thắng nhiều trận đấu trước triều đình, chưa từng thua. Hắn mạnh mẽ, kiêu ngạo, và không bao giờ khoan nhượng với kẻ yếu hơn mình – nhất là ngài, điện hạ. Nếu ngài thua ngày mai, uy tín của ngài sẽ tan biến, và nhị điện hạ sẽ có cớ để loại bỏ ngài khỏi cuộc tranh giành quyền lực." Ông ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt cô: "Đây là cái bẫy, điện hạ. Hắn muốn hạ nhục ngài công khai, để không ai dám đứng về phía ngài nữa."


Tiểu My nuốt nước bọt, cảm giác lạnh lẽo lan từ sống lưng xuống tận gót chân. Cô hiểu rõ ý đồ của Nhạc Thiên Phong – hắn không chỉ nghi ngờ cô, mà còn muốn triệt hạ cô hoàn toàn. Nhưng cô không có lựa chọn. Từ chối nghĩa là tự nhận mình hèn nhát, thua nghĩa là mất tất cả, thậm chí là mạng sống. "Vậy... tôi phải làm gì?" Cô hỏi, giọng khẽ đến mức gần như thì thầm.


Lưu Trung thở dài, đứng dậy: "Thần sẽ dạy ngài cưỡi ngựa. Chúng ta không còn nhiều thời gian, nhưng ít nhất ngài phải biết cách đứng vững trên yên. Đi theo thần ra sân sau." Ông quay người, bước ra cửa, và Tiểu My, dù lòng đầy bất an, cũng lê bước theo sau ông, đôi giày đế gỗ kêu cộp cộp trên sàn đá lạnh lẽo.


Sân sau cung điện là một khoảng đất rộng, bao quanh bởi những bức tường đá thấp và hàng cây thông cao vút, cành lá xào xạc trong gió sớm. Một con ngựa trắng đứng yên bên chuồng, bộ lông mượt mà lấp lánh dưới ánh mặt trời nhạt, đôi mắt đen to tròn nhìn Tiểu My đầy tò mò. Lưu Trung dẫn cô đến gần, giọng trầm: "Đây là Bạch Vân, con ngựa của ngài. Nó hiền, nhưng lần trước nó hoảng loạn vì vụ ngã ngựa, nên ngài phải cẩn thận." Ông cầm dây cương, hướng dẫn cô: "Đặt chân vào bàn đạp, kéo người lên. Đừng sợ, thần đỡ ngài."


Tiểu My nhìn con ngựa, tim đập thình thịch. Cô chưa từng đứng gần một con vật lớn như vậy, huống chi là leo lên lưng nó. Nhưng cô không thể lùi bước. Cô đặt tay lên yên ngựa, cảm giác da thuộc mát lạnh dưới lòng bàn tay, rồi run rẩy đặt chân vào bàn đạp. Lưu Trung đỡ lấy eo cô, giọng khích lệ: "Lên nào, điện hạ!" Cô hít một hơi, dùng sức kéo người lên, nhưng ngay khi vừa ngồi được trên yên, con ngựa bất ngờ hí lên, giật mạnh dây cương. Tiểu My mất thăng bằng, hét lên một tiếng, ngã nhào xuống đất, tay đập mạnh vào nền đất cứng, máu rỉ ra từ vết trầy xước đỏ rực.


"Điện hạ!" Lưu Trung hoảng hốt chạy đến, quỳ xuống đỡ cô dậy. Đôi tay gầy guộc của ông run run, ánh mắt đầy lo lắng: "Ngài không sao chứ? Hay là thần xin Hoàng thượng hoãn trận đấu lại?" Tiểu My cắn răng, cảm giác đau rát lan từ tay lên vai, nhưng cô lắc đầu, giọng khàn khàn: "Không, ta phải đối mặt. Nếu ta trốn bây giờ, Nhạc Thiên Phong sẽ không tha cho ta." Cô chống tay đứng dậy, máu nhỏ giọt xuống nền đất, nhưng ánh mắt cô ánh lên sự kiên định. Cô không thể để kẻ thù nghĩ mình yếu đuối – không phải ở đây, không phải lúc này.


Tiểu My tiếp tục tập luyện, dù mỗi lần leo lên ngựa là một lần tim cô thắt lại vì sợ hãi. Lưu Trung kiên nhẫn hướng dẫn, giọng ông trầm ấm nhưng không giấu được sự lo lắng: "Giữ chặt dây cương, điện hạ. Đừng để tay quá cứng, hãy thả lỏng..." Dưới ánh nắng nhạt dần của buổi trưa, bóng dáng nhỏ bé của cô trên lưng ngựa trắng trông vừa vụng về vừa cố chấp. Đôi tay cô trầy xước, mồ hôi thấm đẫm vầng trán, nhưng cô không bỏ cuộc. Đúng lúc cô bắt đầu cảm thấy quen hơn với nhịp bước của Bạch Vân, một bóng người xuất hiện từ xa, đứng lặng lẽ dưới tán cây thông già cỗi.


Tiểu My khựng lại, tay siết chặt dây cương, con ngựa khẽ dừng bước. Đó là một cô gái trẻ, khoảng 18 tuổi, dáng người mảnh mai nhưng toát lên vẻ mạnh mẽ hiếm có. Mái tóc đen dài của cô được buộc cao bằng một dải lụa xanh, tung bay nhè nhẹ trong gió, để lộ khuôn mặt thanh tú với đôi mắt sắc bén như lưỡi dao. Cô mặc y phục xanh nhạt giản đơn, không giống trang phục cầu kỳ của cung nữ hay quý tộc, nhưng khí chất của cô lại khiến người ta không thể rời mắt. Cô bước ra khỏi bóng cây, ánh mắt chằm chằm nhìn Tiểu My, giọng lạnh lùng vang lên: "Ngươi không phải Nhạc Thiên Kỳ. Ta biết bí mật của ngươi."


Tiểu My giật mình, tim đập thình thịch như trống đánh. Cô mở miệng định phản bác, nhưng cổ họng khô khốc không thốt ra được lời nào. Lưu Trung đứng bên, khuôn mặt tái mét, vội bước lên chắn trước cô: "Cô là ai? Sao dám nói bậy trước điện hạ?" Nhưng cô gái không đáp, chỉ rút từ thắt lưng một mũi tên ngắn, cắm phập xuống đất ngay trước chân Tiểu My. Trên thân mũi tên buộc một mảnh giấy nhỏ, viết bằng nét mực đen sắc nét: "Học cách thắng, nếu không sẽ chết." Cô quay người bỏ đi, bóng dáng mảnh mai nhanh chóng khuất sau hàng cây, để lại Tiểu My và Lưu Trung trong im lặng sững sờ.


Tiểu My cúi xuống nhặt mũi tên, đôi tay run rẩy mở mảnh giấy ra. Lời nhắn ngắn gọn nhưng lạnh lẽo như một lời cảnh báo tử thần. Cô ngẩng lên nhìn Lưu Trung, giọng khàn khàn: "Cô ta biết gì? Cô ta là ai?" Lưu Trung lắc đầu, ánh mắt thoáng hoang mang: "Thần không biết... Nhưng nếu cô ta nói thật, thì trận đấu ngày mai không chỉ là vấn đề danh dự nữa, mà là sống còn." Tiểu My siết chặt mũi tên trong tay, cảm giác nguy hiểm như một tấm lưới vô hình quấn lấy cô.


Buổi chiều trôi qua trong sự căng thẳng, Tiểu My ngồi nghỉ bên chuồng ngựa, đôi tay trầy xước đau rát ôm lấy đầu gối. Cô hỏi Lưu Trung về mẹ của Nhạc Thiên Kỳ, hy vọng tìm thêm manh mối về dòng chữ "Bảo vệ Kỳ Nhi" trên mảnh giấy hôm qua. Lưu Trung ngồi xuống cạnh cô, giọng trầm buồn như kể một câu chuyện đã chôn giấu quá lâu: "Phu nhân là người hiền hậu, dịu dàng như nước mùa xuân. Bà luôn bảo vệ điện hạ, nhưng bà bị vu oan phản quốc vì một lá thư giả mạo. Trước khi bị xử tử trong ngục, bà chỉ mong ngài được sống yên bình." Ông ngừng lại, ánh mắt thoáng đau đớn: "Nhưng có tin đồn... phu nhân từng sinh đôi trong đêm mưa lớn. Đứa con còn lại mất tích ngay sau khi chào đời, không ai biết sống chết ra sao."


Tiểu My rùng mình, trái tim như thắt lại. "Kỳ Nhi... có phải là đứa trẻ đó không?" Cô thì thầm, nhưng Lưu Trung không trả lời, chỉ cúi đầu thở dài. Cô nhìn ông, rồi nhìn ra khoảng sân trống trải, lòng trào lên một cảm giác kỳ lạ. Nếu Nhạc Thiên Kỳ có một người anh em song sinh, thì cô gái bí ẩn vừa rồi là ai? Và tại sao cô ta lại biết bí mật của cô?


Đêm buông xuống, bóng tối bao trùm lấy hoàng cung, chỉ còn ánh trăng mờ nhạt chiếu qua những tán cây thông. Tiểu My ngồi một mình bên chuồng ngựa, tay cầm mũi tên của cô gái lạ, lòng nặng trĩu như đá đè. Cô nhớ lại những ngày còn nhỏ ở thế giới hiện đại, khi mẹ dạy cô đạp xe đạp trên con đường làng đầy sỏi đá. Mỗi lần cô ngã, mẹ luôn chạy đến, đôi tay rám nắng nhẹ nhàng đỡ cô dậy, giọng ấm áp: "Đừng sợ, Tiểu My. Ngã rồi thì đứng lên là được." Nhưng giờ đây, trong cái thế giới xa lạ này, cô lại ngã – ngã thật đau – mà không có mẹ ở bên.


Nước mắt lăn dài trên má cô, nóng hổi và mặn chát. Cô thì thầm vào bóng tối: "Mẹ, con sợ lắm... Con không biết ngày mai sẽ ra sao, không biết mình có sống sót không. Nhưng con sẽ không bỏ cuộc, vì mẹ, và vì chính con." Cô nắm chặt mũi tên, đứng dậy, đôi chân run rẩy nhưng ánh mắt ánh lên sự kiên định. Tiếng ngựa hí vang trong đêm tối, như một lời động viên từ Bạch Vân, con ngựa trắng vẫn đứng lặng lẽ bên chuồng.Tiểu My nhìn lên bầu trời đầy sao, những chấm sáng lấp lánh như những tia hy vọng nhỏ nhoi giữa bóng tối vô tận. Cô tự nhủ: "Dù ta là ai, ta sẽ sống sót qua ngày mai." Ánh mắt cô rực lên quyết tâm, nhưng sâu thẳm bên trong vẫn là nỗi cô đơn không ai thấu hiểu, như một ngọn gió lạnh thổi qua trái tim lạc lối của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro