Chương 15: Dấu ấn trong máu
Hàn Tiểu My và Lý Thanh Dao chạy qua lối hẹp sâu trong hang động Thiên Uyên Cốc, tiếng bước chân của đội thị vệ Nhạc Thiên Phong và tiếng hét đầy căm hận của hắn vẫn vang vọng phía sau, dù đã yếu dần khi họ đi xa khỏi cảnh đổ máu. Thanh Dao kéo Tiểu My băng qua những cột đá dựng đứng, máu từ vết thương trên vai và tay cô chảy xuống, thấm đẫm y phục xanh ngọc, nhỏ giọt trên nền đá lạnh lẽo. Sự hy sinh của A Tề – người đàn ông râu rậm đã dùng mạng sống để giữ chân kẻ thù – như một nhát dao đâm vào lòng Tiểu My, khiến nước mắt cô lăn dài không kiểm soát. Cô ôm chặt cuốn sách da, hộp gỗ chứa bản đồ, vòng bạc và trâm ngọc – những kỷ vật từ mẹ Thiên Kỳ và mẹ Thanh Dao – như bám víu vào chút hy vọng cuối cùng giữa cơn bão tố. Lối hẹp dẫn họ vào một căn phòng bí mật sâu trong hang động, nơi ánh trăng xuyên qua khe núi chiếu xuống, phủ lên không gian một lớp sáng bạc lạnh lẽo của đêm khuya.
Căn phòng rộng lớn nhưng lạnh lẽo, tường đá dựng đứng khắc đầy những ký tự cổ xưa loang lổ rêu xanh, như những câu chuyện bị thời gian chôn vùi. Giữa trung tâm là một bàn thờ lớn bằng đá đen, bề mặt khắc hoa văn phức tạp và những ký tự lạ tỏa sáng mờ nhạt dưới ánh trăng, như đang chờ đợi điều gì đó. Bên cạnh bàn thờ là một hồ nước nhỏ, mặt nước phẳng lặng phản chiếu ánh sáng bạc từ khe núi, tạo nên một vẻ đẹp huyền bí nhưng đầy đe dọa. Tiểu My ngã khuỵu xuống nền đá, thở hổn hển, đôi tay run run đặt kỷ vật lên bàn thờ, ánh mắt hoang mang quét qua không gian lạnh lẽo. Cô thì thầm, giọng nghẹn ngào: "Đây... đây là nơi cuối cùng sao? Sự thật mà mẹ Thiên Kỳ muốn ta tìm... ở đây?"
Thanh Dao đứng cạnh cô, máu từ vết thương nhỏ giọt xuống nền đá, khuôn mặt trắng bệch vì mất sức nhưng ánh mắt vẫn sắc bén không chút dao động. Cô thì thầm: "Phải. Đây là nơi mẹ ta và mẹ ngươi dẫn chúng ta đến. Mở cánh cửa cuối cùng đi." Nhưng chưa kịp hành động, tiếng vó ngựa rầm rập vang lên từ lối vào, kèm theo giọng cười nhạt lạnh lùng của Nhạc Thiên Phong: "Ngươi không thoát được đâu, tam đệ!" Hắn bước vào căn phòng, dù chân bị thương từ mũi tên của A Tề, vẫn dẫn theo vài thị vệ còn lại, ánh thép từ kiếm và giáp của họ lóe lên dưới ánh trăng. Hắn cao lớn, khuôn mặt góc cạnh đầy sát khí, đôi mắt hẹp dài lấp lánh sự khinh miệt, tay cầm thanh kiếm dính máu, giọng gầm lên: "Đến đây là hết đường chạy rồi!"
Tiểu My hoảng loạn lùi lại, ôm chặt kỷ vật vào ngực, ánh mắt mở to đầy sợ hãi khi thấy Nhạc Thiên Phong tiến tới. Thanh Dao bước lên, đứng chắn trước cô, con dao nhỏ trong tay cô rung lên vì sức yếu, nhưng giọng cô vẫn lạnh lùng: "Ngươi không chạm được vào cô ấy đâu!" Hắn cười lớn, giọng vang vọng trong căn phòng đá: "Công chúa, ngươi thật đáng thương. Bảo vệ một kẻ giả mạo đến phút cuối sao?" Hắn vung kiếm, và một nhát chém lao tới Thanh Dao, nhanh như chớp. Cô nghiêng người né, nhưng lưỡi kiếm quẹt qua tay trái cô, thêm một vết cắt sâu khiến máu chảy đỏ thẫm, nhỏ giọt xuống nền đá. Thanh Dao gầm lên đau đớn, ngã khuỵu xuống, nhưng vẫn nắm chặt dao, ánh mắt kiên định không rời Nhạc Thiên Phong.
Tiểu My hét lên: "Thanh Dao!" Cô lao tới đỡ cô, nước mắt lăn dài khi thấy máu thấm đẫm y phục của Thanh Dao. Cô run rẩy ôm lấy Thanh Dao, giọng nghẹn ngào: "Cô không được chết! Tôi cần cô để tìm sự thật!" Thanh Dao nghiến răng, ánh mắt mờ đi vì mất máu nhưng vẫn sắc bén: "Ta... sẽ không chết dễ thế đâu. Mở bàn thờ đi, nhanh lên!" Cô đẩy Tiểu My về phía bàn thờ, đứng dậy với chút sức lực cuối cùng, lao tới đối mặt Nhạc Thiên Phong và đội thị vệ để câu giờ.
Nhạc Thiên Phong vung kiếm lần nữa, Thanh Dao chặn bằng dao nhỏ, ánh thép va chạm tóe lửa trong bóng tối. Hắn gầm lên: "Ngươi nghĩ làm thế này là cứu được nó sao? Lời tiên tri sẽ không bao giờ thành hiện thực!" Thanh Dao bị đẩy lùi, dao nhỏ trong tay cô rung lên khi chặn một nhát kiếm khác, máu từ tay và vai cô chảy xuống nền đá, tạo thành những vệt đỏ thẫm giữa ánh trăng bạc. Nhưng cô vẫn hét lên: "Ngươi sai rồi! Sự thật sẽ phơi bày, dù ta chết ở đây!"
Tiểu My run rẩy đứng trước bàn thờ, ánh mắt hoang mang nhìn những ký tự khắc trên đá đen, tay ôm chặt kỷ vật. Cô nhớ đến dòng chữ trong hộp "Kỳ" mà họ tìm thấy ở căn phòng trước: "Dấu ấn nằm trong máu của Kỳ Nhi." Cô thì thầm: "Máu của ta... phải không?" Cô rút trâm ngọc từ tay áo, lưỡi ngọc sắc bén lóe lên dưới ánh trăng, và cắn môi, dùng trâm rạch một đường sâu hơn trên ngón tay đã bị thương trước đó. Máu đỏ tươi chảy ra, nhỏ giọt xuống những ký tự trên bàn thờ. Một tiếng "ầm" trầm đục vang lên, bàn thờ rung chuyển dữ dội, những ký tự sáng lên rực rỡ như ngọn lửa bạc, và một hốc nhỏ mở ra giữa bàn thờ, để lộ một cuộn thư cổ cuốn chặt bằng dây lụa đỏ.
Tiểu My run run mở cuộn thư, ánh mắt lướt qua những nét chữ cổ xưa: "Dấu ấn trong máu của Kỳ Nhi sẽ lật đổ kẻ phản nghịch. Hai chị em sinh ra từ một lời thề, để bảo vệ Đại Lương khỏi bóng tối." Cô sững sờ, giọng run run: "Lời tiên tri... là thật?" Nhưng trước khi cô kịp đọc hết, Nhạc Thiên Phong lao tới từ phía sau Thanh Dao, thanh kiếm trong tay hắn nhắm thẳng vào lưng cô, gầm lên: "Không! Ngươi là giả! 'Kỳ Nhi' không thể là ngươi!" Thanh Dao quay lại, dùng hết sức lực cuối cùng lao tới đẩy Tiểu My ra, và đâm dao nhỏ vào ngực Nhạc Thiên Phong. Hắn hét lên đau đớn, ngã xuống nền đá, máu chảy đỏ thẫm từ vết thương, thanh kiếm rơi khỏi tay vang lên một tiếng "keng" khô khốc.
Tiểu My ngã xuống cạnh bàn thờ, ôm chặt cuộn thư, nước mắt lăn dài khi thấy Thanh Dao gục xuống bên cạnh Nhạc Thiên Phong, máu từ vết thương của cô loang ra hòa lẫn với máu của hắn. Cô hét lên: "Thanh Dao! Không!" Cô bò tới ôm Thanh Dao, giọng nghẹn ngào: "Cô không được chết! Tôi cần cô!" Thanh Dao thở yếu ớt, ánh mắt mờ đi nhưng vẫn mỉm cười nhạt: "Ngươi... đã làm được. Giữ lấy sự thật... và sống tiếp..." Tay cô buông dao, rơi xuống nền đá, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của cô như một bức tượng ngọc vỡ.
Nhưng khi Tiểu My còn đang khóc bên Thanh Dao, tiếng bước chân mới vang lên từ lối vào hang – chậm rãi nhưng nặng nề, không phải của đội thị vệ Nhạc Thiên Phong. Cô ngẩng lên, ánh mắt hoang mang bắt gặp một bóng người cao lớn mặc áo choàng đen, khuôn mặt ẩn dưới mũ trùm, chỉ để lộ đôi mắt lạnh lẽo lấp lánh dưới ánh trăng. Hắn bước tới, giọng trầm thấp vang vọng trong hang động: "'Kỳ Nhi' thật sự không ở đây... Nhưng chị song sinh của ngươi vẫn còn sống, và ta sẽ không để ngươi phá hủy kế hoạch của chúng ta." Tiểu My sững sờ, trái tim như ngừng đập khi nghe những lời ấy. Chị song sinh của Thiên Kỳ còn sống? Cô không phải "Kỳ Nhi" thật sao?
Cuộn thư trong tay cô rơi xuống nền đá, hé lộ dòng chữ cuối cùng mà cô chưa kịp đọc: "Chị song sinh không chết, mà bị giấu đi bởi kẻ nắm giữ bóng tối trong triều đình. Dấu ấn sẽ dẫn ngươi đến cô ấy." Tiểu My rùng mình, ánh mắt hoang mang nhìn bóng người áo đen, tự hỏi: "Nếu ta không phải 'Kỳ Nhi', thì ta là ai? Và chị ấy ở đâu?" Bóng người áo đen bước tới gần hơn, ánh thép từ thanh kiếm dài trong tay hắn lóe lên dưới ánh trăng, giọng lạnh lùng: "Ngươi đã đi quá xa, kẻ giả mạo."
Tiểu My ôm chặt Thanh Dao, nước mắt lăn dài khi nhìn cơ thể bất động của cô, giọng nghẹn ngào: "Tôi sẽ tìm chị ấy... và minh oan cho mẹ, cho cô, cho tất cả!" Thanh Dao nắm tay cô lần cuối, giọng yếu ớt: "Ta sẽ ở bên ngươi... đến cuối..." Tay cô buông lơi, ánh mắt khép lại, để lại Tiểu My một mình đối mặt với kẻ thù mới.
Tiểu My đứng dậy, ôm chặt cuộn thư và kỷ vật, ánh mắt đỏ hoe ánh lên sự kiên định giữa bóng tối và ánh trăng bạc. Nhạc Thiên Phong nằm gục trên nền đá, máu loang đỏ thẫm, nhưng mối nguy mới từ bóng người áo đen đang đến gần hơn. Cô thì thầm: "Dù ta là ai, ta sẽ không dừng lại..." Thanh Dao đã hy sinh, A Tề đã hy sinh, nhưng cô biết hành trình của mình chưa kết thúc. Cô bước lùi lại, sẵn sàng đối mặt với kẻ thù mới, bóng dáng nhỏ bé nhưng kiên cường giữa căn phòng đá lạnh lẽo, nơi ánh trăng chiếu lên như một lời hứa chưa hoàn thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro