Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Sự thật đầu tiên


Thiên Uyên Cốc phía xa, Hàn Tiểu My và Lý Thanh Dao lách mình qua những bức tường đá dựng đứng, đôi chân run rẩy nhưng không dừng lại. Tiếng vó ngựa rầm rập của đội thị vệ Nhạc Thiên Phong vẫn vang vọng phía sau, như một bóng ma tử thần bám đuổi không rời. Thanh Dao dẫn đường, con dao nhỏ trong tay cô lóe lên dưới ánh sáng yếu ớt, ánh mắt sắc bén không chút dao động dù hơi thở cô đã dồn dập vì kiệt sức. Tiểu My ôm chặt hộp gỗ chứa bản đồ, vòng bạc và trâm ngọc – những kỷ vật từ hai người mẹ như ngọn lửa nhỏ giữ cô đứng vững giữa cơn bão tố. Họ vừa thoát ra khỏi khe núi thì một thung lũng hẹp hiện ra trước mắt – Thiên Uyên Cốc, bao quanh bởi những vách đá dựng đứng, rừng cây thưa thớt phủ một lớp sương trắng mờ mịt buổi sớm.


Nhưng niềm hy vọng vừa lóe lên trong lòng Tiểu My nhanh chóng bị dập tắt. Một tiếng "vút" sắc lạnh cắt qua không khí, và một mũi tên bay vút qua đầu họ, cắm phập vào một thân cây khô gần đó, lông trắng ở đuôi rung lên bần bật. Tiểu My hét lên, ngã khuỵu xuống đất, hộp gỗ rơi khỏi tay lăn lóc trên nền đá. Thanh Dao quay lại, ánh mắt sắc bén quét qua khe núi phía sau, vừa kịp thấy một đội thị vệ mặc giáp bạc lao ra từ bóng tối, dẫn đầu là Nhạc Thiên Phong. Hắn cưỡi con ngựa đen cao lớn, khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng ánh lên sự khinh miệt, giọng trầm vang vọng giữa thung lũng: "Tam đệ, ngươi chạy xa thật đấy. Nhưng đến đây là hết!" Thanh Dao kéo Tiểu My núp sau một tảng đá lớn, ánh mắt lạnh lùng: "Hắn đã đoán được chúng ta sẽ đến đây. Chuẩn bị chạy!"


Tiểu My co người sau tảng đá, trái tim đập thình thịch như muốn vỡ ra khỏi lồng ngực. Cô nhìn Thanh Dao, giọng run run: "Hắn... hắn đông quá, chúng ta làm sao thoát?" Thanh Dao không đáp, chỉ rút con dao nhỏ từ thắt lưng, ánh thép lóe lên dưới ánh sáng mờ nhạt của buổi giữa trưa, khi mặt trời đã lên cao nhưng bị những đám mây dày đặc che khuất. Tiếng vó ngựa rầm rập gần hơn, và một mũi tên khác bay tới, cắm vào tảng đá ngay trên đầu họ, khiến mảnh đá vụn rơi lả tả xuống vai Tiểu My. Thanh Dao nghiến răng, thì thầm: "Theo ta!" Cô lao ra khỏi chỗ núp, kéo Tiểu My chạy về phía một ngôi miếu cổ đổ nát ẩn giữa rừng cây thưa trong thung lũng, cách đó không xa.


Ngôi miếu cổ nằm lọt thỏm giữa những cây tùng già cỗi, mái ngói cong cong nứt vỡ phủ đầy rêu xanh, những cột gỗ mục nát nghiêng ngả như sắp đổ. Bức tường đá phía sau miếu loang lổ những vết nứt, nhưng vẫn giữ được vẻ uy nghi của một thời xa xưa. Thanh Dao đẩy cánh cửa gỗ nặng nề, bản lề kêu kẽo kẹt vang vọng trong không gian tĩnh lặng, và kéo Tiểu My vào trong. Bên trong miếu, không khí lạnh lẽo bao trùm, mùi đất ẩm và gỗ mục nồng nặc xộc vào mũi. Ánh sáng mờ nhạt từ những khe hở trên mái ngói chiếu xuống một chiếc bàn thờ cũ kỹ giữa gian chính, trên đó khắc những ký tự lạ mà Tiểu My không hiểu. Thanh Dao đóng cánh cửa lại, chặn bằng một thanh gỗ gãy, giọng gấp gáp: "Tìm gì đó ở đây! Mẹ ta và mẹ ngươi để lại manh mối ở Thiên Uyên Cốc, chắc chắn là trong này!"


Tiểu My run rẩy bước tới bàn thờ, đôi tay ôm chặt hộp gỗ, ánh mắt hoang mang lướt qua những ký tự khắc trên đá. Thanh Dao lục soát xung quanh, ánh mắt sắc bén quét qua những góc tối của miếu. Đột nhiên, cô phát hiện một cuốn sách da cũ kỹ bị thời gian làm mục nát, nằm khuất sau bàn thờ, phủ đầy bụi. Cô nhặt lên, lật vài trang còn sót lại, giọng trầm đọc lớn: "Nhạc phi bị vu oan phản quốc, để bảo vệ hai đứa con..." Tiểu My giật mình, bước tới gần, giọng run run: "Nhạc phi... là mẹ Thiên Kỳ sao?" Thanh Dao gật đầu, ánh mắt thoáng kinh ngạc: "Phải. Bà bị vu oan, và anh em hoàng tộc xa lánh Thiên Kỳ vì lý do này. Có lẽ họ sợ bí mật mà bà mang theo."


Tiểu My sững sờ, trái tim như thắt lại. Cô nhận ra Nhạc Thiên Kỳ không chỉ bị cô lập vì yếu đuối, mà còn vì một âm mưu lớn hơn cô tưởng – một âm mưu liên quan đến mẹ anh, người đã hy sinh tất cả để bảo vệ con mình. Cô thì thầm: "Vậy... ta phải minh oan cho bà. Nếu không, mọi thứ bà làm sẽ vô nghĩa." Thanh Dao nhìn cô, ánh mắt kiên định: "Đúng vậy. Nhưng trước hết, chúng ta phải sống sót."


Tiếng chân thị vệ và tiếng vó ngựa vang lên ngoài miếu, cánh cửa gỗ rung lên bần bật khi họ cố phá vào. Thanh Dao nắm chặt dao, chuẩn bị chiến đấu, thì một giọng nói yếu ớt bất ngờ vang lên từ góc tối phía sau bàn thờ: "Đừng sợ... ta ở đây." Tiểu My và Thanh Dao quay lại, giật mình thấy một cung nữ già bước ra từ bóng tối. Bà lão gầy gò, đôi mắt mờ đục ánh lên vẻ đau buồn, mái tóc bạc rối bời buộc lỏng sau lưng, y phục lam nhạt rách rưới phủ đầy bụi đất. Bà run rẩy bước tới, giọng khàn khàn: "Ta là Tiểu Liên, người hầu cũ của phu nhân Nhạc gia. Thiên Kỳ từng có một chị song sinh, mất tích từ nhỏ, nhưng không ai dám nhắc đến."


Tiểu My mở to mắt, trái tim đập thình thịch: "Chị song sinh? Chị ấy đâu rồi?" Tiểu Liên lắc đầu, đôi tay gầy guộc run run ôm lấy ngực: "Không ai biết. Phu nhân sinh đôi trong một đêm mưa lớn, nhưng đứa bé gái bị mang đi ngay sau đó. Bà bảo vệ họ đến chết, nhưng triều đình cấm nhắc đến chuyện này." Thanh Dao bước tới, giọng gấp gáp: "Tại sao? Bí mật đó là gì?" Tiểu Liên nhìn cô, ánh mắt thoáng sợ hãi: "Ta không rõ... Chỉ biết phu nhân nói hai đứa con là hy vọng cuối cùng của bà."


Tiểu My cầm cuốn sách da từ tay Thanh Dao, ngón tay run run lướt qua những dòng chữ mục nát. Cô đọc tiếp một đoạn còn sót lại: "Nhạc phi bị vu oan bởi một thế lực trong triều đình, muốn che giấu bí mật về hai đứa con – một trong số đó mang 'dấu ấn định mệnh' có thể lật đổ hoàng tộc." Tiểu My rùng mình, ánh mắt hoang mang nhìn Thanh Dao: "'Dấu ấn định mệnh'... là gì? Là ta hay chị song sinh?" Thanh Dao nắm chặt dao, giọng trầm: "Ta không biết. Nhưng nếu ngươi là 'Kỳ Nhi', thì hành trình này không chỉ để minh oan, mà còn để thay đổi tất cả."


Cánh cửa gỗ rung lên dữ dội, tiếng thị vệ hét lớn bên ngoài: "Mở ra! Tam hoàng tử ở trong đó!" Thanh Dao quay sang Tiểu Liên, giọng gấp: "Có lối thoát nào không?" Tiểu Liên gật đầu, lê bước đến bàn thờ, đẩy một phiến đá nhỏ phía sau. Một tiếng "cạch" vang lên, và một lối hầm bí mật mở ra, dẫn xuống sâu dưới lòng đất. Bà thì thầm: "Đi đi, sự thật ở phía trước. Ta sẽ ở lại giữ chân chúng." Tiểu My giật mình, nắm tay bà: "Không! Bà sẽ chết mất!" Nhưng Tiểu Liên lắc đầu, ánh mắt mờ đục thoáng một nụ cười buồn: "Ta đã sống quá lâu để chờ ngày này. Đi đi, vì phu nhân."


Tiểu My ôm chặt cuốn sách da vào ngực, nước mắt lăn dài khi nghĩ đến mẹ Thiên Kỳ – một người phụ nữ hy sinh tất cả để bảo vệ con mình, và giờ là Tiểu Liên, người sẵn sàng chết để cô tiếp tục hành trình. Cô nghẹn ngào: "Tôi sẽ minh oan cho bà... dù tôi không phải con thật của bà." Thanh Dao nắm vai cô, giọng trầm nhưng mạnh mẽ: "Ngươi là người bà chọn. Đi thôi!" Cô kéo Tiểu My xuống lối hầm, ánh sáng từ khe hở trên mái miếu chiếu lên bóng dáng gầy gò của Tiểu Liên, đứng lặng lẽ trước bàn thờ khi cánh cửa gỗ bị phá tung.


Lối hầm tối om, tường đá ẩm ướt rỉ nước, từng giọt nhỏ xuống nền đất tạo thành những âm thanh tí tách đều đặn giữa tiếng thở dồn dập của hai người. Thanh Dao dẫn đường, con dao trong tay cô lóe lên mờ nhạt dưới ánh sáng yếu ớt từ những khe hở trên cao. Tiểu My bước theo, đôi tay ôm chặt cuốn sách da, vòng bạc và trâm ngọc, mỗi bước đi là một lời hứa thầm lặng với mẹ Thiên Kỳ, với Tiểu Liên, và với chính mình. Tiếng hét của thị vệ và tiếng bước chân đuổi theo vang vọng từ phía trên, nhưng lối hầm nhanh chóng khép lại sau phiến đá, để lại họ trong bóng tối lạnh lẽo.


Tiểu My thì thầm giữa tiếng nước nhỏ: "Ta phải sống... để tìm ra sự thật, để minh oan cho bà." Thanh Dao quay lại, ánh mắt kiên định xuyên qua bóng tối: "Ta sẽ giúp ngươi đến cùng. Dù phía trước là gì." Họ tiếp tục bước đi, bóng dáng hai người dần khuất sâu trong lòng đất, hướng về một đích đến mà họ chưa biết – nơi sự thật đầu tiên chỉ là khởi đầu cho những bí mật lớn hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro