Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Mưa rơi và Bí mật


Khi những đám mây đen dày đặc kéo đến trên bầu trời, che khuất ánh trăng khuya và báo hiệu một cơn mưa sắp trút xuống, Lý Thanh Dao và Hàn Tiểu My vẫn chạy thục mạng qua con đường mòn hẹp trong khu rừng phía Tây Bắc. Tiếng chó săn của đội thị vệ Nhạc Thiên Phong dần xa, nhưng sự nguy hiểm vẫn rình rập trong từng bụi cây, từng gốc thông cao vút. Thanh Dao dẫn đường, bóng dáng mảnh mai của cô lướt nhanh qua bóng tối, nhưng hơi thở cô bắt đầu dồn dập, y phục xanh ngọc lấp lánh ướt đẫm mồ hôi bám chặt vào cơ thể. Tiểu My theo sau, đôi chân run rẩy vì kiệt sức, hộp gỗ chứa bản đồ và trâm ngọc cùng chiếc vòng bạc trong tay áo cô như những gánh nặng vô hình kéo cô chậm lại. Đột nhiên, một tiếng sấm rền vang lên, và cơn mưa bất ngờ ập xuống, nước rơi xối xả qua những tán cây thông, biến khu rừng thành một màn nước trắng xóa che phủ mọi âm thanh.


Ngay trước bình minh, nhưng bóng tối vẫn bao trùm khu rừng cách hoàng cung khoảng 15 dặm. Tiểu My và Thanh Dao chạy tán loạn dưới cơn mưa dữ dội, y phục lụa ướt sũng bám chặt vào người, cái lạnh thấm vào xương khiến họ run rẩy không kiểm soát. Nước mưa chảy thành dòng qua những gốc cây, cuốn theo lá khô và bùn đất, làm đôi giày gỗ của Tiểu My trơn trượt suýt ngã. Thanh Dao hét lên giữa tiếng mưa: "Tìm chỗ trú! Chúng ta không thể chạy tiếp trong mưa thế này!" Cô nắm tay Tiểu My, kéo cô lao về phía một vách núi thấp, nơi một hang đá nhỏ ẩn mình dưới mái đá nhô ra, che chắn tạm thời khỏi cơn mưa xối xả.


Hang đá chật hẹp, chỉ đủ cho hai người ngồi, với nền đá lạnh lẽo phủ đầy rêu xanh và những giọt nước nhỏ từ mái đá rơi lộp độp xuống. Thanh Dao quỳ xuống, rút từ thắt lưng một viên đá đánh lửa, đôi tay run run vì lạnh châm đốt một đống củi nhỏ mà cô vội gom từ những cành khô dưới vách núi. Ánh lửa yếu ớt bùng lên, lập lòe chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi của cả hai, nước mưa nhỏ giọt từ mái tóc ướt át xuống nền đá, tạo thành những âm thanh tí tách hòa lẫn với tiếng mưa lộp độp bên ngoài. Tiểu My ngồi co ro, ôm lấy đầu gối, đôi mắt đỏ hoe nhìn đống lửa với ánh sáng mong manh như chút hy vọng cuối cùng giữa cơn bão tố. Thanh Dao ngồi cạnh, khuôn mặt thanh tú lem luốc bùn đất, đôi mắt sắc bén giờ đây thoáng vẻ kiệt sức, nhưng vẫn giữ được sự kiên định lạnh lùng.


Ánh lửa lập lòe trong hang đá chiếu lên tấm bản đồ mà Tiểu My trải ra trên nền đá, những nét mực phai màu hiện lên mờ ảo dưới hơi ấm yếu ớt. Thanh Dao cúi xuống kiểm tra, ngón tay thon dài lướt qua bản đồ, giọng trầm nhưng rõ ràng: "Chúng ta đã đi đúng hướng tới Thiên Uyên Cốc, nhưng còn cách khoảng 20 dặm. Nếu không bị truy đuổi, ít nhất mất một ngày đường nữa." Tiểu My run rẩy, nước mưa thấm qua y phục làm cô lạnh đến tê người, giọng khàn khàn vì cái lạnh: "Nếu Nhạc Thiên Phong bắt được chúng ta trước thì sao? Hắn sẽ không tha cho chúng ta đâu..." Thanh Dao ngẩng lên, ánh mắt sắc bén nhìn ra màn mưa trắng xóa bên ngoài hang, giọng lạnh lùng nhưng đầy quyết tâm: "Hắn sẽ giết cả hai, rồi dùng lá thư giả để vu oan ngươi trước triều đình. Nhưng ta sẽ không để hắn thắng."


Cô rút con dao nhỏ từ thắt lưng, ánh thép lóe lên dưới ánh lửa, rồi cắt một mảnh áo lụa xanh từ tay áo của mình. Động tác của cô nhanh nhẹn nhưng cẩn thận, ánh mắt thoáng lo lắng khi nhìn thấy những vết trầy xước đỏ rực trên tay Tiểu My, nơi máu vẫn rỉ ra từ những lần va quệt trong rừng. Cô quấn mảnh vải quanh tay Tiểu My, buộc chặt để cầm máu, giọng trầm: "Ngươi phải giữ sức. Chúng ta chưa thoát hiểm đâu." Tiểu My nhìn Thanh Dao, trái tim ấm lên giữa cái lạnh buốt của hang đá, nhưng nỗi sợ vẫn đè nặng trong lòng cô. Tiếng mưa lộp độp bên ngoài như một bức màn che giấu sự nguy hiểm, nhưng cô biết đội thị vệ của Nhạc Thiên Phong vẫn ở đâu đó ngoài kia, với ánh đuốc đỏ rực lấp lóe qua màn nước.


Họ ngồi lặng lẽ bên đống lửa, tiếng mưa át đi những âm thanh khác của rừng sâu, tạo nên một không gian tạm thời tĩnh lặng giữa cơn bão tố. Đột nhiên, một tiếng động bất ngờ vang lên từ miệng hang – tiếng giày nặng đạp lên lớp đá ướt át, kèm theo một cái bóng dài in trên tường hang dưới ánh lửa. Tiểu My giật mình, tim đập thình thịch, quay đầu vừa kịp thấy một bóng người áo đen lao vào từ màn mưa, dao găm trong tay nhắm thẳng vào ngực cô. Ánh thép lóe lên lạnh lẽo, và cô hét lên, đôi tay ôm lấy đầu theo bản năng. Nhưng Thanh Dao phản ứng nhanh như chớp, đẩy mạnh Tiểu My ngã xuống nền đá, dùng con dao nhỏ của mình chặn lưỡi thép của kẻ tấn công.


Hai lưỡi dao va chạm tóe lửa, ánh sáng lóe lên trong hang tối, chiếu lên khuôn mặt ẩn dưới mũ trùm của kẻ áo đen – đôi mắt lạnh lẽo đầy sát khí. Thanh Dao nghiến răng, đôi tay mảnh mai nhưng rắn chắc giữ chặt lưỡi dao của hắn, giọng gằn lên: "Ngươi không chạm được vào cô ấy!" Hai người giằng co, tiếng kim loại cọ xát vang lên chói tai giữa tiếng mưa. Tiểu My bò ra xa, lưng tựa vào tường đá, ánh mắt hoảng loạn nhìn Thanh Dao chiến đấu. Cuối cùng, với một động tác nhanh gọn, Thanh Dao xoay cổ tay, đâm lưỡi dao của mình trúng ngực kẻ áo đen. Hắn gầm lên một tiếng đau đớn, ngã gục xuống nền đá, máu loang đỏ hòa lẫn với nước mưa tràn vào từ miệng hang.


Thanh Dao thở hổn hển, đôi tay run run buông dao, quay sang Tiểu My: "Hắn là tay sai cuối cùng của Thiên Phong trong đội này. Nhưng sẽ còn nhiều kẻ khác phía sau." Tiểu My run rẩy nhìn thi thể kẻ áo đen, hơi thở dồn dập, lòng trào lên một cảm giác vừa biết ơn vừa sợ hãi. Thanh Dao đã cứu cô lần nữa, nhưng cái giá của sự sống sót này là máu và nguy hiểm không ngừng.


Tiểu My bò đến gần thi thể kẻ áo đen, đôi tay run run lục soát túi áo hắn, hy vọng tìm manh mối gì đó giữa cơn hoảng loạn. Cô lôi ra một mảnh giấy rách, ướt sũng nước mưa nhưng vẫn đọc được những nét chữ run rẩy viết bằng mực đen: "Kỳ Nhi không được đến Thiên Uyên Cốc. Giết trước khi quá muộn." Cô giật mình, đưa mảnh giấy cho Thanh Dao, giọng run run: "Đây... đây là gì?" Thanh Dao cầm mảnh giấy, ánh mắt sắc bén thoáng sững sờ khi đọc, giọng trầm xuống giữa tiếng mưa lộp độp: "Đây không phải chữ của Nhạc Thiên Phong... Có kẻ khác đứng sau hắn, kẻ biết về 'Kỳ Nhi' nhiều hơn chúng ta tưởng."


Tiểu My rùng mình, cái lạnh từ nước mưa và nỗi sợ hòa lẫn vào nhau, lan tỏa khắp cơ thể. Cô nhìn Thanh Dao, ánh mắt đầy hoang mang: "Nếu không phải Thiên Phong, thì là ai? Và tại sao họ muốn giết 'Kỳ Nhi'?" Thanh Dao ngồi xuống cạnh cô, đôi tay nắm chặt mảnh giấy ướt, giọng trầm như thì thầm: "Ta không biết. Nhưng Thiên Uyên Cốc là câu trả lời. Nơi đó cất giấu bí mật mà mẹ ta và mẹ ngươi đã hy sinh để bảo vệ. Nếu 'Kỳ Nhi' là chìa khóa, thì kẻ này sợ chúng ta tìm ra sự thật." Tiểu My ôm lấy đầu gối, cảm giác âm mưu này không chỉ là tranh giành quyền lực trong triều đình, mà liên quan đến một bí mật lớn hơn, có thể thay đổi cả vận mệnh Đại Lương.


Dưới ánh lửa yếu ớt trong hang đá, Tiểu My ngồi co ro, ôm lấy chiếc vòng bạc và trâm ngọc – những kỷ vật từ hai người mẹ mà cô mang theo. Nước mắt rơi hòa lẫn với nước mưa thấm trên khuôn mặt lem luốc, chảy xuống đôi tay run rẩy của cô. Tiếng mưa lộp độp bên ngoài như một bản nhạc buồn, lấp đầy không gian tĩnh lặng giữa hai người. Cô thì thầm với Thanh Dao, giọng nghẹn ngào: "Tôi không biết mình có phải 'Kỳ Nhi' không, nhưng tôi cảm thấy mẹ tôi – cả hai người mẹ – đang ở đây, bảo tôi phải tiếp tục." Cô nhớ đến mẹ mình ở thế giới hiện đại, người từng ôm cô trong những ngày mưa, thì thầm: "Dù thế nào, con phải mạnh mẽ, Tiểu My." Và mẹ của Nhạc Thiên Kỳ, người để lại trâm ngọc với dòng chữ: "Máu của ta sẽ dẫn con đến chân lý." Hai người mẹ, hai kiếp sống, như hòa làm một trong trái tim cô.


Thanh Dao ngồi sát bên, lần đầu tiên để lộ sự yếu đuối, đôi mắt sâu thẳm mờ sương nhìn vào ánh lửa. Cô nắm tay Tiểu My, bàn tay lạnh giá run nhẹ, giọng nghẹn ngào: "Mẹ ta cũng vậy... Bà luôn bảo ta bảo vệ những gì còn lại của quá khứ. Giờ ta hiểu, đó là ngươi." Hai người nhìn nhau, ánh lửa lập lòe chiếu lên đôi mắt đỏ hoe của họ, tạo nên một khoảnh khắc gắn kết sâu sắc giữa hai trái tim lạc lõng. Tiếng mưa rơi ngoài hang như một lời an ủi, xoa dịu nỗi đau và nỗi sợ trong lòng họ, dù chỉ là tạm thời.


Tiếng mưa dần nhỏ lại khi ánh sáng mờ nhạt của bình minh bắt đầu len qua màn nước, nhưng ánh đuốc của đội thị vệ vẫn lấp lóe từ xa, cho thấy nguy hiểm chưa rời xa. Thanh Dao dập lửa bằng một nắm đất ẩm, ánh sáng yếu ớt tắt lịm, để lại hang đá trong bóng tối lạnh lẽo. Cô đứng dậy, kéo Tiểu My lên, giọng kiên định: "Chúng ta phải đi tiếp trước khi trời sáng hẳn. Thiên Uyên Cốc là câu trả lời duy nhất." Tiểu My gật đầu, ôm chặt những kỷ vật trong tay – vòng bạc, trâm ngọc, và hộp gỗ – như bám víu vào chút hy vọng cuối cùng. Đôi chân cô run rẩy đứng lên, ánh mắt kiên định giữa bóng tối và đống lửa đã tắt, sẵn sàng đối mặt với bí mật đang chờ đợi phía trước trong ánh bình minh mờ mịt của ngày mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro