Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Tai nạn và Thức tỉnh


Mưa rơi xối xả, từng giọt nước nặng nề đập xuống mặt đường nhựa loang loáng ánh đèn. Tiếng sấm rền vang xa xa, hòa lẫn với âm thanh hỗn loạn của phố xá giờ tan tầm. Hàn Tiểu My, 25 tuổi, bước đi dưới cơn mưa, đôi giày thể thao ướt sũng kêu lép kẹp trên vỉa hè. Chiếc ô nhỏ trong tay cô không đủ che chắn, nước mưa thấm qua áo khoác mỏng, lạnh buốt như muốn ngấm vào tận xương. Cô không để tâm. Trong đầu cô lúc này chỉ có giọng nói của mẹ, khô khốc và đầy thất vọng qua cuộc gọi cách đây mười phút: "Tiểu My, con bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn không chịu lấy chồng? Mẹ già rồi, chỉ mong thấy con yên ổn thôi!"


Tiểu My đã hét lại, như bao lần trước: "Mẹ đừng ép con nữa! Con muốn sống cho mình trước đã!" Cuộc gọi kết thúc trong im lặng, không lời chào, không lời tạm biệt. Cô cúp máy, lòng nặng trĩu, bước chân vô thức nhanh hơn, như muốn chạy trốn khỏi áp lực mà mẹ – và cả chính cuộc đời cô – đặt lên vai. Đêm nay, cô chỉ muốn về nhà, cuộn mình trong chăn và quên đi tất cả.Nhưng số phận không cho cô cơ hội đó.


Ánh đèn pha chói lòa bất ngờ cắt qua màn mưa. Tiểu My ngẩng đầu, đôi mắt nheo lại vì ánh sáng gay gắt. Tiếng còi xe tải rú lên đinh tai, xé toạc không gian tĩnh lặng. Cô quay người, nhưng đã quá muộn. Chiếc xe mất lái lao thẳng về phía cô, bánh xe nghiến lên mặt đường ướt át phát ra âm thanh rít kinh hoàng. Tiểu My đứng sững, chân như bị đóng băng, miệng há ra nhưng không thốt được lời nào. Trong khoảnh khắc cuối cùng, cô chỉ kịp nghĩ: "Mình chưa từng sống cho bản thân... Mẹ, con xin lỗi..." Rồi mọi thứ chìm vào bóng tối tuyệt đối.


Tiểu My mơ màng cảm thấy đầu đau nhức, như thể ai đó đang dùng búa gõ vào thái dương cô. Cô muốn mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu, toàn thân tê dại như vừa bị xe cán qua – đúng là vậy, cô nghĩ, mình vừa bị xe tông mà. Nhưng sao cô không nghe tiếng còi xe cứu thương? Sao không có mùi thuốc sát trùng của bệnh viện? Thay vào đó, một làn hương trầm thoang thoảng len vào mũi cô, dịu dàng mà xa lạ. Tiếng mưa cũng không còn, chỉ có âm thanh khe khẽ của vải lụa xột xoạt và một giọng nói khàn khàn vang lên: "Điện hạ, ngài tỉnh rồi!"


Điện hạ? Ai đang nói chuyện với ai vậy? Tiểu My cố gắng gượng dậy, nhưng cơ thể cô nặng nề lạ thường, không giống cảm giác quen thuộc của chính mình. Cô mở mắt, chớp chớp vài cái để thích nghi với ánh sáng mờ ảo từ những ngọn nến lập lòe quanh phòng. Trước mặt cô là một lão già gầy gò, mặc một bộ y phục kỳ lạ – áo gấm dài màu xanh thẫm, tay áo rộng thêu hoa văn tinh xảo. Đôi mắt ông ta đỏ hoe, đầy lo lắng, nhìn cô như thể cô vừa sống lại từ cõi chết. "Điện hạ Nhạc Thiên Kỳ, ngài làm thần sợ chết khiếp! Ngài ngã ngựa hôm qua, thái y nói ngài có thể không qua khỏi..." Giọng ông run run, bàn tay gầy guộc nắm chặt mép áo.


Tiểu My ngơ ngác. Nhạc Thiên Kỳ? Ngã ngựa? Cô đưa mắt nhìn quanh, và trái tim cô như ngừng đập trong giây lát. Đây không phải căn hộ nhỏ của cô ở thành phố, không có chiếc giường đơn cũ kỹ hay ánh sáng trắng từ đèn LED. Thay vào đó, cô đang nằm trên một chiếc giường gỗ lớn, chạm khắc hoa văn cầu kỳ, xung quanh là màn lụa đỏ rực rủ xuống như bức rèm sân khấu. Trên tường treo những tấm tranh thủy mặc, vẽ núi non mờ sương, và giữa phòng là một lư hương nhỏ tỏa khói nghi ngút. Mọi thứ trông như một cảnh trong phim cổ trang mà cô từng xem.


"Chờ đã... ông vừa gọi tôi là gì?" Tiểu My bật dậy, giọng khàn khàn vì cổ họng khô rát. Cô đưa tay lên ôm đầu, nhưng ngay lập tức khựng lại. Tay cô – không, đây không phải tay cô! Những ngón tay thon dài, trắng nhợt, không có vết chai quen thuộc từ việc gõ máy tính hàng giờ. Cô nhìn xuống người mình, hoảng loạn nhận ra bộ quần áo rộng thùng thình, màu tím đậm, thêu chỉ vàng lấp lánh. Đây là áo của nam nhân, kiểu áo dài mà các hoàng tử trong phim hay mặc. Tiểu My hét lên: "Tôi là ai? Đây là đâu?!"


Lão già – mà cô đoán là thái giám vì cách ông cúi đầu cung kính – tái mặt, vội quỳ xuống: "Điện hạ, ngài đừng làm thần sợ! Ngài là Nhạc Thiên Kỳ, tam hoàng tử của Đại Lương, sao lại hỏi vậy? Có phải ngài bị ngã đến mất trí nhớ không?" Ông ngẩng lên, ánh mắt vừa lo vừa nghi hoặc, như thể đang cố đọc suy nghĩ của cô.


Tiểu My không trả lời ngay. Cô lảo đảo bước xuống giường, suýt ngã vì đôi giày đế gỗ cao lạ lẫm dưới chân. Cô chạy đến chiếc gương đồng đặt ở góc phòng, đôi tay run rẩy chạm vào bề mặt lạnh lẽo. Gương mặt phản chiếu không phải là cô – không phải đôi mắt to tròn với hàng mi cong, không phải mái tóc ngắn nhuộm nâu nhạt mà cô tự cắt mỗi khi buồn. Thay vào đó là một chàng trai trẻ, khoảng 18 tuổi, gầy gò nhưng tuấn tú, với làn da trắng nhợt nhạt, đôi mắt sâu thẳm mang vẻ u buồn, và mái tóc đen dài buộc gọn phía sau. Đây là khuôn mặt của một người hoàn toàn xa lạ.


"Không... không thể nào..." Tiểu My lùi lại, ngã ngồi xuống ghế, đôi tay ôm lấy mặt. Cô hét lên trong lòng: Mình đã xuyên không? Thật sự xuyên không như trong mấy cuốn tiểu thuyết mạng sao? Trái tim cô đập thình thịch, vừa sợ hãi vừa hoang mang. Cô không biết gì về Nhạc Thiên Kỳ, không biết gì về Đại Lương, và càng không biết làm sao để sống sót trong cái thế giới xa lạ này.Chưa kịp định thần, cánh cửa gỗ nặng nề bật mở, tiếng bản lề kêu kẽo kẹt vang vọng trong căn phòng yên tĩnh. Một thanh niên cao lớn bước vào, mặc giáp trụ màu bạc lấp lánh, tay cầm thanh kiếm dài đặt hờ bên hông. Gương mặt hắn sắc lạnh, đôi mắt hẹp dài ánh lên vẻ kiêu ngạo và hiểm độc. Hắn nhìn Tiểu My, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhạt: "Tam đệ, ngươi tỉnh rồi sao không báo ngay? Hoàng thượng đang chờ gặp ngươi để hỏi về vụ ngựa hoảng loạn hôm qua. Hay là ngươi cố tình giả bệnh để trốn tránh?" Giọng hắn trầm thấp, nhưng mỗi từ đều như mũi dao đâm thẳng vào cô.


Tiểu My ngẩng lên, cố gắng giữ bình tĩnh dù đầu óng đang quay cuồng. "Ngươi là ai?" Cô hỏi, giọng run run vì không biết phải đối đáp thế nào. Hắn nhíu mày, ánh mắt thêm phần nghi ngờ: "Ngươi quên cả nhị ca rồi sao, Nhạc Thiên Kỳ? Ta là Nhạc Thiên Phong, nhị hoàng tử. Đừng giả vờ mất trí nhớ với ta, ta không rảnh để chơi trò này." Hắn bước tới gần, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô, hơi thở nóng ấm phả vào mặt cô: "Đừng tưởng trốn được ta đâu, tam đệ. Hoàng thượng sẽ không dung thứ nếu ngươi giấu giếm điều gì."


Tiểu My nuốt nước bọt, cảm giác lạnh gáy lan khắp người. Cô không biết Nhạc Thiên Phong là ai, nhưng rõ ràng hắn không ưa "Nhạc Thiên Kỳ" – hay chính là cô bây giờ. Cô im lặng, cúi đầu để tránh ánh mắt sắc bén của hắn. Thiên Phong cười khẩy, quay người rời đi, để lại một câu nói đầy ẩn ý: "Chuẩn bị đi, đừng để ta phải đích thân đưa ngươi đến đại điện."


Cánh cửa đóng sầm lại, để lại Tiểu My và lão thái giám trong im lặng nặng nề. Cô quay sang Lưu Trung – cô đã nghe hắn tự xưng tên khi nãy – hỏi gấp: "Nhạc Thiên Phong vừa nói gì về ngựa hoảng loạn? Chuyện gì đã xảy ra với... ta?" Lưu Trung ngập ngừng, ánh mắt thoáng sợ hãi: "Điện hạ, hôm qua ngài đi kiểm tra chuồng ngựa một mình, rồi ngựa đột nhiên hoảng loạn, hất ngài ngã xuống đất. Thái y nói ngài bị thương nặng ở đầu, không ai ngờ ngài tỉnh lại sớm thế này... Nhưng thần nghe nói, có kẻ nghi ngờ đó không phải tai nạn."


Tiểu My lạnh người. Không phải tai nạn? Vậy là có kẻ muốn giết Nhạc Thiên Kỳ? Cô ôm đầu, cố gắng sắp xếp lại mọi thứ trong đầu, nhưng càng nghĩ càng rối. Cô không biết gì về triều đình, không biết gì về hoàng tử, và giờ lại bị cuốn vào một âm mưu chết người. Cô chỉ muốn hét lên: Tại sao lại là tôi? Tôi chỉ muốn sống yên ổn thôi mà!


Lưu Trung đứng bên, lo lắng nhìn cô: "Điện hạ, ngài ổn chứ? Thần đi gọi thái y nhé?" Tiểu My lắc đầu, giọng yếu ớt: "Không cần... Để ta nghỉ một lát." Lưu Trung cúi đầu, lặng lẽ rời khỏi phòng, để lại cô một mình với mớ hỗn độn trong tâm trí.


Tiểu My ngồi thẫn thờ trên ghế, đôi tay buông thõng. Cô nhìn quanh căn phòng xa hoa nhưng lạnh lẽo, cảm giác cô đơn chưa từng có bao trùm lấy cô. Cô không còn ở thế giới của mình nữa – không có mẹ, không có căn hộ nhỏ, không có những ngày bình dị dù đầy áp lực. Cô đưa tay chạm vào gương đồng lần nữa, thì thầm: "Nhạc Thiên Kỳ... ngươi là ai? Tại sao ta lại ở đây thay ngươi?"


Nước mắt lặng lẽ rơi xuống gò má cô, từng giọt nóng hổi thấm vào vạt áo lụa tím. Cô nhớ đến mẹ – người mà cô vừa cãi nhau trước khi tai nạn xảy ra. Cô chưa từng nói lời yêu thương với mẹ, chưa từng bày tỏ rằng dù cô hay nổi nóng, cô vẫn yêu mẹ hơn bất kỳ ai. Giờ đây, cô lạc đến một nơi xa lạ, không biết sống chết ra sao, và điều duy nhất cô muốn là được ôm mẹ một lần nữa. "Mẹ ơi, con xin lỗi..." Cô nghẹn ngào, giọng vỡ òa trong căn phòng trống rỗng. "Con chưa kịp nói gì với mẹ... Giờ con lạc mất rồi..."


Cô cúi đầu, nước mắt rơi xuống sàn gỗ, tạo thành những vệt nhỏ loang lổ. Nhưng rồi, cô lau mặt, hít một hơi thật sâu. "Không được," cô tự nhủ, "dù đây là đâu, dù ta là ai, ta phải sống sót. Mẹ luôn muốn ta mạnh mẽ, ta không thể bỏ cuộc." Cô nắm chặt tay, ánh mắt dần trở nên kiên định hơn, dù trong lòng vẫn đầy sợ hãi.


Đúng lúc đó, Lưu Trung quay lại, tay cầm một khay thuốc nhỏ. Ông đặt khay xuống bàn, ánh mắt thoáng ngập ngừng: "Điện hạ, đây là thuốc thái y kê. Ngài uống đi kẻo vết thương nặng thêm." Tiểu My gật đầu, cầm bát thuốc lên, nhưng chợt hỏi: "Ta là Nhạc Thiên Kỳ thật sao? Ý ta là... ta có thật sự là tam hoàng tử không?" Lưu Trung khựng lại, đôi tay run nhẹ. Ông cúi đầu thấp hơn, giọng trầm: "Điện hạ là chính ngài... nhưng có những chuyện thần không dám nói."


Ông lặng lẽ quay đi, nhưng một vật nhỏ rơi ra từ tay áo ông, lăn leng keng trên sàn. Tiểu My cúi xuống nhặt – đó là một chiếc vòng ngọc cũ kỹ, màu lục nhạt, khắc hoa văn tinh xảo nhưng đã sứt mẻ ở một góc. Cô cầm vòng lên, cảm giác kỳ lạ lan tỏa trong lòng – như thể nó mang theo ký ức của ai đó không phải cô. "Đây là gì?" Cô hỏi, nhưng Lưu Trung chỉ lắc đầu: "Thần không biết... Nó là của ngài từ lâu rồi."Tiểu My nhìn chiếc vòng, lòng đầy nghi hoặc. Cô không biết nó có ý nghĩa gì, nhưng trực giác mách bảo rằng đây là manh mối đầu tiên trong cái thế giới xa lạ này. Cô siết chặt vòng ngọc trong tay, thì thầm: "Dù là Nhạc Thiên Kỳ hay Hàn Tiểu My, ta sẽ tìm ra sự thật."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro