Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

VII

Severus bắt đầu làm quen với nhịp sống mới của bản thân với tư cách là một "Prince", ngày ngày vùi mình vào những lớp học chưa từng nghe tên. Nó thường có lớp học độc dược với Reginald vào mỗi chiều cuối tuần và những buổi vụn vặt trong tuần. Ông rất kiên nhẫn và tận tình, lượng kiến thức sâu rộng của ông khiến nó chẳng tài nào mà không ngưỡng mộ. Nên Severus cũng rất vui mỗi khi được học lớp học đó nhưng đó không phải là lớp học duy nhất và hầu như những cái còn lại đều khiến nó phát điên. Nào là học về lịch sử phép thuật, phải nhớ những năm mà bản thân nó chẳng đếm được khiến nó đau đầu chết đi được. Còn phải học những câu thần chú mà chỉ cách đọc thôi cũng khiến nó đau đầu. Tệ hơn hết là phải học tập về lễ nghi, về cách ăn uống, đi đứng và nói chuyện. Với một kẻ sống với câu nói "còn sống là được" thì điều này mở ra một cánh cửa mới và phía sau là một mảng đen tối nghịt. Nhưng mà đó chưa là gì với bổn phận mà cậu bắt buộc phải đảm nhận, tiếp khách.

Buổi chiều ở trang viên Prince bao trùm một lớp không khí tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng bước chân của yêu tinh quản gia Win vang vọng trong hành lang dài trải thảm bạc. Ánh nắng nhạt cuối ngày lọt qua những cửa sổ kính cao vút, rọi xuống hàng cột đá xám được chạm khắc hoa văn cổ xưa – thứ hoa văn mà chỉ các gia tộc lâu đời mới còn giữ.

Severus ngồi trên ghế sofa ở phòng khách lớn, hai bàn tay nhỏ đang lồng vào nhau, ngón tay vô thức siết nhẹ. Đôi vai gầy khẽ co lại theo phản xạ quen thuộc khi nó biết sẽ có người lạ đến nhà. Bên cạnh ghế, một chiếc bàn gỗ mun bóng loáng đặt bình trà bạc và những chiếc tách sứ trắng mảnh mai. Phòng khách mang sắc bạc – đen chủ đạo, điểm xuyết vài đường nâu trầm ấm của những kệ sách cổ, khiến không gian vừa uy nghi vừa hơi lạnh lẽo.

Cánh cửa chính vang tiếng "két" khẽ, rồi mở rộng ra dưới sự điều khiển của ma thuật. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, lộ ra một người đàn ông cao lớn với vóc dáng thẳng tắp, mái tóc bạch kim được chải mượt và đôi mắt xám sáng sắc bén – Abraxas Malfoy. Áo choàng dài màu xanh đậm viền bạc của ông buông chạm đất, từng nếp gấp gọn gàng như được tính toán.

Đi ngay phía sau ông là một cậu bé tóc vàng gần như cùng tông với cha, nhưng mềm hơn, óng ánh dưới ánh sáng chiều. Lucius Malfoy khoảng hơn Severus một tuổi, vóc dáng thon gọn nhưng đứng thẳng lưng, bước chân đều đặn và có chủ ý như thể đã được dạy để không bao giờ lộ ra vẻ vụng về.

Reginald Prince từ chiếc ghế chủ tọa đứng dậy, nụ cười ôn hòa thoáng hiện trên gương mặt có những nếp nhăn sâu nơi khóe mắt nhưng vẫn toát lên vẻ sắc sảo của một người từng trải.

"Abraxas, mừng cậu đến. Lâu rồi mới có dịp."

"Thật vui thưa ngài."

Abraxas thấy thế thì nở nụ cười chuẩn mực mà hơi cuối người chào ông thay vì bắt tay như mọi người, vì xét theo tuổi thì người này cũng đủ làm cha hắn rồi. Cậu bé phía sau hắn bước ra, đặt một tay lên ngực trái, một chân hơi nhún xuống khi cúi lưng, một cái chào chuẩn chỉnh của người lớn lên với nhung lụa và lề luật. Abraxas mỉm cười lịch sự, dùng tay đặt sau lưng cậu bé đẩy nhẹ lên phía trước, giọng trầm ấm nhưng vẫn giữ sự cẩn trọng của một người quen đứng trên bậc cao xã hội.

"Đây là con trai ta, Lucius, hẳn ngài từng gặp qua."

"Tôi là Lucius Malfoy, thật hân hạnh khi gặp ngài gia chủ Prince."

Cậu ta hơi cúi đầu, giọng nói cất lên mang nét trưởng thành và cẩn trọng chẳng nên có trên một đứa trẻ. Tuy cúi người nhưng lưng thì thẳng tắp, mái tóc vàng nhạt được buộc gọn bởi sợi ruy băng bằng lụa trông có vẻ đắt tiền, sóng mũi cao, thẳng, nhỏ gọn tinh tế, từng đường nét khuôn mặt đều khiến người ta yêu thích. Nhưng đặc biệt là đôi mắt xanh lam đậm ngã xám của cậu ta, chẳng mang chút trong trẻo hay to tròn nào mà là đôi mắt dài, hẹp mà sâu còn như phủ một tầng sương lên. Lucius ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẹp như tạc tượng mỉm cười, ánh mắt chuyển từ ông sang người này giờ vẫn chẳng nói gì thế kia. Reginald nhìn anh mà gật đầu tán thưởng, khoé môi cong lên như lời công nhận, giọng cũng cao lên đôi chút.

"Đúng là nhà Malfoy nhỉ, đây là Severus nhà ta, có vẻ hai đứa trạc tuổi."

Severus khẽ nhúc nhích trên ghế khi nghe Reginald nhắc tên mình. Đôi mắt đen nhánh vốn đang dán vào hoa văn bạc của bàn trà chậm rãi ngẩng lên, gặp ánh nhìn xanh lam của Lucius Malfoy. Một ánh nhìn quá thẳng, quá tự tin – kiểu ánh nhìn của một người quen đứng trong những buổi tiệc đầy tiếng cười và sự tán thưởng, trái ngược hoàn toàn với Severus, kẻ vẫn còn lúng túng với việc phải "tiếp khách".

Lucius bước đến gần hơn, dừng lại trước mặt Severus. Cậu hơi nghiêng đầu, giọng cậu vang lên trong trẻo nhưng được điều chỉnh để mang chút lịch sự cố hữu.

"Xin chào, Severus. Ta là Lucius Malfoy."

"...Chào, Malfoy."

Severus chớp mắt, tay siết nhẹ góc áo choàng của mình. Cậu đáp, giọng thấp đến mức gần như tan vào không khí. Lucius mỉm cười, nụ cười có sự tự tin nhưng không kiêu ngạo quá mức. Abraxas nhìn cậu, ánh nhìn chẳng hiểu sao lại dịu đi một chút, hắn đẩy Lucius về phía cậu, nụ cười chuẩn mực vẫn giữ trên môi.

"Cháu nhớ chứ, Severus? Đây là con trai ta, lần trước ta có nói thằng bé muốn gặp cháu rồi nhỉ."

"Dạ vâng."

Cậu hít một hơi sâu, thu lại sự ngại ngùng vừa nãy, ánh mắt nhìn hắn lúc này nhàn nhạt và thăm thẳm như hàng vạn cảm xúc cứ trôi dạt vào nhưng chẳng lấy ra được. Lúc này Lucius mới nhìn rõ khuôn mặt người này, mái tóc đen ngang vai, hơi sơ, có vẻ không được chăm chút gì nhiều, làn da hơi nhợt nhạt nhưng điều đó chỉ khiến khuôn mặt kia càng trở nên xa cách. Từng đường nét đều đẹp đẽ nhưng khi ghép lại lại toát ra một sự xa cách và lạnh nhạt khiến người khác muốn lùi lại. Đặc biệt là đôi mắt đen láy như một hố đen vô vực chứ chẳng phải bầu trời đêm đầy sao. Tuy tay chân hơi lúng túng nhưng đều đặt đúng nơi, vẫn cho người ta một vẻ lạnh nhạt từ trong cảm giác.

Abraxas liếc nhìn Reginald, một cái gật đầu nhẹ như một lời nhắc không cần nói ra. Reginald hiểu ý, cười khẽ.

"Chúng ta để hai đứa trẻ nói chuyện riêng nhé, Abraxas. Phòng khách bên kia sẽ yên tĩnh hơn cho chúng ta."

"Đúng vậy, để bọn trẻ tự làm quen."

Abraxas đồng ý, giọng ông trầm ấm và dứt khoát. Hai người lớn rời khỏi căn phòng, tiếng bước chân của họ hòa vào thảm bạc dày, nhẹ đến mức gần như tan biến. Cánh cửa khép lại, chỉ còn lại Severus và Lucius, cùng ánh sáng vàng nhẹ chiếu xuống từ chùm đèn pha lê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro