Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Khi ánh sáng của bình minh rực rỡ bắt đầu ló rạng, tôi mở cửa sổ phòng ngủ để cho làn gió mát lạnh cuối cùng của đêm nay lướt qua làn da. Cảm giác nóng bức ập đến, tôi cởi bỏ chiếc váy dạ hội để lòng mình thoải mái hơn. Da tôi như bị siết chặt, còn trái tim thì cứ đập thình thịch như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.

Tôi đã nhiều lần đến Cung Điện và chứng kiến không ít điều khủng khiếp. Không chỉ là những chiếc cánh bị xé hay những lời xúc phạm mà còn là vô vàn mánh khóe và sự tàn nhẫn mà những người Faerie sử dụng để bù đắp cho khả năng không thể nói dối của mình. Những lời nói méo mó, trò đùa độc ác, sự thiếu sót, những câu đố rắc rối, các vụ bê bối và không thể không kể đến những màn trả thù vì những ân oán từ thời cổ chí kim đã phai nhạt từ lâu. Thực sự, những cơn bão còn ít thay đổi hơn họ, và đại dương thì cũng không mấy bất định bằng.

Chẳng hạn, với tư cách là một yêu tinh Redcap, Madoc cần máu như một nàng tiên cá cần sự mặn mòi trong nước muối của biển cả. Sau mỗi trận chiến, ông đều thực hiện nghi thức nhúng mũ vào máu của kẻ thù. Tôi đã thấy chiếc mũ ấy được bảo quản cẩn thận trong tủ kính tại kho vũ khí. Vải mũ cứng và nhuốm màu nâu đậm đến mức gần như chuyển thành màu đen, chỉ còn lại vài vệt xanh lốm đốm.

Đôi khi, tôi đi xuống và nhìn vào chiếc mũ, cố gắng tìm kiếm hình ảnh của cha mẹ mình trong những vệt máu khô. Tôi khao khát cảm nhận điều gì đó, không chỉ là sự khó chịu mơ hồ. Tôi muốn cảm xúc mạnh mẽ hơn, nhưng lại càng cảm thấy trống rỗng mỗi khi nhìn vào nó.

Tôi nghĩ đến việc đi ra kho vũ khí nhưng lại không làm vậy. Tôi đứng trước cửa sổ, tưởng tượng mình như một hiệp sĩ dũng cảm, không biết sợ hãi, tưởng tượng mình như một phù thủy đã cất giấu trái tim trong ngón tay sau đó chặt đứt ngón tay đó.

"Tôi mệt quá," tôi nói lớn. "Mệt lắm."

Tôi ngồi đó thật lâu, ngắm nhìn ánh nắng từ từ nhuộm vàng cả bầu trời, lắng nghe tiếng sóng biển vỗ về khi thủy triều rút thì bỗng một sinh vật bay đến đậu trên cạnh cửa sổ. Ban đầu, nó trông như một con cú nhưng đôi mắt lại giống như của một gia tinh. "Mệt vì điều gì, cục cưng?" nó hỏi tôi.

Tôi thở dài và đáp lại một cách thành thật. "Mệt vì cảm giác bất lực."

Gia tinh chăm chú nhìn tôi một lát, rồi bay đi vào màn đêm.

Tôi ngủ mê mệt suốt cả ngày, khi tỉnh dậy vẫn còn trong trạng thái mơ màng, vật lộn để thoát ra khỏi những tấm rèm thêu dài bao quanh giường. Một vệt nước dãi đã khô trên má tôi.

Tôi nhìn thấy bồn tắm đã được chuẩn bị sẵn nhưng nước giờ đây đã nguội lạnh. Hẳn là các đầy tớ đã ghé qua và rời đi. Dù vậy, tôi vẫn chui vào và vung nước lên mặt. Sống trong thế giới Faerie, không khó để nhận ra rằng mọi người xung quanh đều mang hương thơm của cỏ roi ngựa hay lá thông dập nát, mùi máu khô hay cây thân sữa. Còn tôi, lại chỉ có mùi mồ hôi và hơi thở chua chát, trừ khi tôi tự cọ rửa cho thật sạch.

Khi Tatterfell bước vào để thắp đèn, bà thấy tôi đang chuẩn bị cho một tiết học bắt đầu vào buổi chiều và kéo dài đến tận tối muộn. Tôi đi đôi ủng da xám và mặc một chiếc tunic thêu hình ấn của Madoc—gồm một con dao găm, một mặt trăng lật nghiêng như chiếc chén và một giọt máu đơn độc thả xuống từ một góc, được thêu tỉ mỉ bằng chỉ lụa.

Ở dưới tầng, tôi thấy Taryn ngồi một mình bên bàn tiệc, nhâm nhi tách trà tầm ma và gặm nhấm một miếng bánh mì dẹt. Hôm nay, chị ấy không hề gợi ý rằng sẽ có điều gì thú vị xảy ra.

Madoc nhất quyết—có lẽ vì cảm giác tội lỗi hoặc xấu hổ—rằng chúng tôi phải được đối xử như những đứa trẻ của Faerie. Chúng tôi sẽ học những bài học giống họ và được hưởng mọi thứ mà họ có. Những đứa trẻ con người đã từng được đưa đến Cung Điện Tối Cao trước đây, nhưng không ai trong số đó được nuôi dạy như một quý tộc.

Ông ấy không nhận ra rằng điều đó chỉ càng khiến bọn họ thêm ghét bỏ chúng tôi.

Không phải tôi không biết ơn. Tôi thích những tiết học này. Việc trả lời thông minh trước các giảng viên là điều không ai có thể lấy đi khỏi tôi, mặc dù đôi khi chính họ cũng giả vờ như không vậy. Tôi sẵn sàng chấp nhận một cái gật đầu chán nản thay vì những lời khen ngợi rực rỡ. Tôi sẽ vui vẻ nhận lấy điều đó, vì nó có nghĩa là tôi có thể thuộc về nơi này, dù họ có muốn hay không.

Vivi từng đi cùng chúng tôi nhưng rồi chị ấy cảm thấy chán và không còn thiết tha nữa. Madoc đã nổi giận, nhưng vì sự ép buộc chỉ khiến chị ấy thêm chán ghét nên tất cả những lời la mắng của ông càng làm chị quyết tâm sẽ không bao giờ quay trở lại. Chị ấy đã từng cố gắng thuyết phục chúng tôi ở nhà với mình nhưng nếu Taryn và tôi không thể vượt qua những mưu mô của bọn trẻ Faerie mà không phải bỏ các tiết học hay chạy đi tìm Madoc, thì làm sao ông ấy có thể tin rằng chúng tôi có thể đối phó với hoàng cung, nơi những mưu mô đó sẽ diễn ra với quy mô lớn hơn và đầy chết chóc hơn?

Taryn và tôi khởi hành, tay xách giỏ lang thang đi dạo. Chúng tôi không cần rời khỏi Insmire để đến cung điện của Đức Vua Tối Cao nhưng phải vòng qua rìa của hai hòn đảo nhỏ khác là Insmoor, Đảo Đá và Insweal, Đảo Nỗi Buồn. Cả ba hòn đảo được nối với nhau bằng những lối đi bằng đá nửa chìm trong nước, với những viên đá đủ lớn để chúng tôi nhảy từ hòn này sang hòn khác. Một bầy nai đang bơi về phía Insmoor, tìm kiếm những đồng cỏ xanh tươi nhất. Taryn và tôi đi qua Hồ Mặt Nạ rồi lướt qua góc xa của Rừng Sữa, len lỏi giữa những thân cây trắng bạc và lá cây đã phai màu. Từ đó, chúng tôi nhìn thấy những nàng tiên cá và nhân ngư đang phơi nắng gần các hang đá gồ ghề, vảy của họ lấp lánh dưới ánh sáng màu hổ phách của buổi chiều tà.

Tất cả những đứa trẻ thuộc dòng dõi quý tộc, không phân biệt tuổi tác, đều được những giảng viên có danh tiếng từ khắp nơi trên vương quốc dạy dỗ ngay tại khuôn viên lộng lẫy của cung điện. Có những buổi chiều, chúng tôi ngồi trong rừng cây phủ đầy lớp rêu xanh mướt, và có những buổi tối, chúng tôi lại tìm chốn trú chân trên những ngọn tháp cao hoặc trong tán cây rộng lớn. Chúng tôi học về sự chuyển động của các chòm sao trên bầu trời đêm, khám phá những đặc tính chữa bệnh huyền bí của thảo mộc, cũng như ngôn ngữ của chim muông, hoa cỏ và con người, bên cạnh ngôn ngữ kỳ bí của Người Folk (dù thỉnh thoảng nó khiến tôi gặp khó khăn khi phát âm). Chúng tôi còn tìm hiểu cách sáng tác những câu đố và rèn luyện kỹ năng di chuyển nhẹ nhàng qua nhành cây bụi cỏ mà không để lại dấu vết nào. Giáo viên của chúng tôi cũng hướng dẫn những kỹ thuật tinh xảo của đàn hạc và lute, cùng với cung tên và lưỡi dao. Taryn và tôi thường lặng lẽ quan sát các bạn học khác khi họ luyện tập các phép thuật. Và trong những giờ giải lao, tất cả chúng tôi cùng nhau vui đùa, hóa thân vào những trận chiến giả tưởng trên cánh đồng xanh rì, nơi hàng cây lớn tạo thành những bức tường tự nhiên.

Madoc đã dạy tôi cách để trở nên mạnh mẽ hơn ngay cả với một thanh kiếm gỗ. Taryn cũng không hề kém cạnh dù giờ đây chị ấy không còn mặn mà với việc luyện tập nữa. Chỉ còn cách vài ngày, tại Giải Đấu Mùa Hè, cuộc chiến giả tưởng của chúng tôi sẽ diễn ra trước mặt hoàng gia. Với sự ủng hộ của Madoc, một trong những hoàng tử hoặc công chúa có thể sẽ chọn tôi để phong tước hiệp sĩ và đưa tôi vào đội cận vệ của họ. Đó không chỉ là một vinh dự, mà còn là một loại quyền lực và sự bảo vệ.

Và với điều đó, tôi cũng có thể bảo vệ được Taryn.

Khi đến trường, chúng tôi thấy Hoàng tử Cardan, Locke, Valerian và Nicasia đã nằm ngả ra trên thảm cỏ cùng với một vài tiên khác. Một cô gái có sừng hươu—Poesy—đang cười khúc khích trước một điều gì đó mà Cardan vừa nói. Họ không thèm liếc nhìn chúng tôi khi chúng tôi trải thảm ra và đặt các quyển vở, bút, và những lọ mực lên.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Bài học hôm nay tập trung vào lịch sử của cuộc thỏa thuận đàm phán hòa bình giữa Orlagh, Nữ hoàng của biển cả và các vị vua, nữ hoàng tiên tộc trên cạn. Nicasia, con gái của Orlagh, được gửi đến hoàng cung của Đức Vua Tối Cao để nuôi dạy. Nhiều bài thơ đã ca ngợi vẻ đẹp của Nữ hoàng Orlagh, nhưng nếu bà giống như con gái mình, thì chắc chắn đó không phải ca ngợi về nhân cách.

Nicasia tỏ ra đắc ý suốt bài học, tự hào về nguồn gốc của mình. Khi giảng viên chuyển sang nói về lãnh chúa Roiben của cung điện Termites, tôi bắt đầu cảm thấy mất hứng thú. Những dòng suy nghĩ của tôi dần chìm đắm trong tổ hợp—đánh, đâm, chặn, gạt. Tôi nắm chặt cây bút như thể đó là chuôi của một thanh kiếm, quên luôn cả việc ghi chép.

Khi mặt trời từ từ lặn xuống, Taryn và tôi mở giỏ đồ ăn được mang đi từ nhà, bên trong có chứa bánh mì, bơ, phô mai và những quả mận chín mọng. Tôi háo hức phết bơ lên một miếng bánh mì, cảm nhận hương vị thơm ngon đang chờ đợi mình phía trước.

Khi đi qua chúng tôi, Cardan cố tình đá một chút đất vào đồ ăn của tôi ngay khi tôi chuẩn bị đưa lên miệng. Những tiên khác cười ầm lên. Ngẩng đầu, tôi thấy hắn đang nhìn mình với vẻ thích thú tàn nhẫn, như một con chim săn mồi đang phân vân có nên nuốt chửng một con chuột nhỏ hay không. Hắn mặc chiếc áo tunic cổ cao thêu hình gai, các ngón tay nặng trĩu những chiếc nhẫn lấp lánh. Nụ cười khinh bỉ của hắn đã được tôi luyện đến mức hoàn hảo.

Tôi nghiến chặt hàm răng, tự nhủ rằng nếu để mặc những lời châm chọc cứ thế trôi qua, hắn sẽ sớm mất hứng thú và rời đi. Tôi có thể chịu đựng thêm một chút nữa, chỉ vài ngày nữa thôi.

"Có chuyện gì vậy?" Nicasia hỏi với giọng ngọt ngào, tiến lại gần và khoác tay lên vai Cardan. "Đất. Đó là cội nguồn của ngươi, phàm nhân. Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ trở về với nó. Vì vậy hãy cắn một miếng thật lớn đi."

"Tôi thách," tôi nói mà không kịp suy nghĩ. Không phải là câu phản kháng hay nhất nhưng lòng bàn tay tôi bắt đầu ướt đẫm mồ hôi. Taryn trông có vẻ sửng sốt.

"Ta có thể, ngươi biết đấy," Cardan đáp, nụ cười trên môi như thể không gì khiến hắn hài lòng hơn. Tim tôi đập liên hồi. Nếu không đeo chuỗi quả thanh lương trà, hắn có thể đã khiến tôi nghĩ rằng đất là một loại cao lương mỹ vị rồi. Chỉ có chức vụ của Madoc mới khiến hắn phải do dự. Tôi không di chuyển, không chạm vào chiếc vòng cổ giấu dưới phần ngực áo, thứ mà tôi hy vọng sẽ ngăn chặn bất kỳ phép thuật nào. Thứ mà tôi cầu mong hắn không phát hiện và kéo ra khỏi cổ của tôi.

Tôi liếc nhìn về phía giảng viên hôm nay nhưng lão phooka đã chúi mũi vào quyển sách.

Vì Cardan là hoàng tử nên có lẽ chưa ai dám cảnh cáo hắn, cũng như chưa ai dám ngăn cản hắn. Tôi không bao giờ biết hắn sẽ đi xa đến đâu và cũng không biết các giảng viên của chúng tôi sẽ để hắn làm tới đến mức nào.

"Ngươi không muốn điều đó, phải không?" Valerian hỏi với vẻ thương hại giả tạo khi hắn đá thêm đất vào bữa trưa của chúng tôi. Tôi thậm chí còn không nhận ra hắn đã đến gần từ lúc nào. Một lần, Valerian đã đánh cắp cây bút bạc của tôi và Madoc đã thay thế nó bằng một cây bút đính hồng ngọc từ bàn làm việc của mình. Điều đó đã khiến Valerian tức điên đến mức hắn đánh tôi một cú vào gáy bằng thanh kiếm gỗ luyện tập. "Nếu bọn ta hứa sẽ đối xử tốt với ngươi suốt buổi chiều, ngươi có ăn hết những thứ trong giỏ không?" Hắn nở nụ cười rộng ngoác nhưng chỉ toàn dối trá. "Ngươi không muốn bọn ta làm bạn với ngươi sao?"

Taryn nhìn xuống lòng bàn tay mình. Không, tôi muốn nói. Chúng tôi không cần loại như các người làm bạn.

Tôi không đáp lại, nhưng cũng không cúi đầu. Tôi đối diện với ánh mắt của Cardan. Tôi biết mình có nói gì đi chăng nữa cũng không thể khiến họ dừng lại. Tôi chẳng là cái thá gì ở đây. Nhưng hôm nay, cơn tức giận vì sự bất lực của chính mình lại trỗi dậy mạnh mẽ.

Nicasia kéo một cái ghim ra khỏi tóc tôi làm cho một trong những bím tóc của tôi rơi xuống cổ. Tôi vung tay định đánh vào tay cô ta nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh.

"Đây là cái gì?" Cô ta giơ cái ghim vàng với một cụm nhỏ các quả thanh lương trà ở trên cùng lên. "Ngươi đã ăn cắp nó à? Ngươi nghĩ nó sẽ làm ngươi đẹp hơn? Ngươi nghĩ nó có thể khiến ngươi trông giống như bọn ta?"

Tôi cắn vào bên trong má mình. Tất nhiên là tôi muốn được như họ. Họ đẹp như những lưỡi kiếm được rèn giũa trong ngọn lửa thiêng. Họ sẽ sống mãi với thời gian. Tóc của Valerian lấp lánh như vàng được đánh bóng. Cơ thể Nicasia dài và hoàn hảo, đôi môi cô ta hồng như san hô còn tóc thì có màu sâu thẳm và lạnh lẽo như đáy đại dương. Locke với đôi mắt cáo, đứng im lặng phía sau Valerian, khuôn mặt hắn mang vẻ thờ ơ cẩn trọng, có chiếc cằm nhọn hoắt như đầu ngọn tai. Và Cardan còn đẹp hơn tất thảy, với mái tóc đen ánh lên như cánh quạ và xương gò má sắc bén đến nỗi có thể cắt đứt trái tim của một cô gái. Tôi ghét hắn ta hơn bất kỳ ai khác. Tôi ghét hắn ta đến nỗi đôi khi nhìn vào hắn, tôi gần như không thể thở nổi.

"Ngươi sẽ không bao giờ là một trong số chúng ta," Nicasia nói.

Dĩ nhiên, tôi sẽ không.

"Ôi, thôi nào," Locke cười hồn nhiên, tay vòng qua eo Nicasia. "Chúng ta hãy để họ lại với nỗi bất hạnh của mình."

"Jude xin lỗi," Taryn vội vàng nói. "Cả hai chúng tôi đều rất xin lỗi."

"Em gái ngươi có thể cho chúng ta thấy sự hối lỗi của mình," Cardan nói.

"Nói với cô ta rằng cô ấy không thuộc về Giải Đấu Mùa Hè."

"Sợ tôi sẽ thắng à?" tôi hỏi, điều này thật sự không khôn ngoan cho lắm.

"Nó không dành cho người phàm," hắn nói với giọng điệu lạnh lẽo. "Rút lui đi, hoặc ngươi sẽ phải hối hận."

Tôi định lên tiếng nhưng Taryn đã nhanh nhảu. "Tôi sẽ nói chuyện với em ấy về việc này. Chẳng có gì lớn lao cả, chỉ là một trò chơi mà thôi."

Nicasia nở nụ cười đầy đắc ý với chị tôi. Valerian cười khẩy, ánh mắt hắn ta lướt qua những đường cong của Taryn. "Tất cả chỉ là trò chơi mà thôi."

Ánh nhìn của Cardan chạm vào tôi, và tôi hiểu rằng hắn ta chưa hề có ý định buông tha dễ dàng như vậy đâu.

"Tại sao em lại dám thách thức họ như vậy?" Taryn hỏi khi bọn họ đã quay lại bữa trưa vui vẻ với mọi thứ đã được bày biện đẹp đẽ. "Cãi lại hắn—điều đó thật sự ngu ngốc."

Tôi thách

Sợ tôi sẽ thắng à?

"Em biết," tôi đáp. "Em không có gì để biện minh hết. Chỉ là—em đã quá tức giận."

"Em tốt hơn nên cảm thấy sợ đi" chị ấy khuyên rồi lắc đầu và bắt đầu thu dọn những món ăn đã bị phá hỏng. Bụng tôi kêu lên, nhưng tôi chỉ biết cố gắng phớt lờ nó.

Họ muốn tôi phải sống trong sợ hãi, tôi hiểu điều ấy. Trong buổi tập trận giả chiều hôm đó, Valerian đã đá tôi ngã, còn Cardan thì không ngừng thì thầm những lời độc địa vào tai tôi. Tôi trở về nhà với những vết bầm trên da do những cú đá và cú ngã đau điếng.

Nhưng họ không biết điều này: Đúng là họ khiến tôi khiếp sợ, nhưng tôi đã luôn sống trong nỗi sợ hãi, kể từ ngày đầu tiên tôi đặt chân đến đây. Tôi lớn lên dưới bàn tay của kẻ đã sát hại cha mẹ mình, sống trong một thế giới đầy quái vật. Tôi chấp nhận nỗi sợ ấy, để nó thấm vào từng tế bào trong cơ thể mình và cố gắng làm ngơ. Nếu tôi không giả vờ rằng mình không sợ, tôi sẽ chỉ biết trốn trong chăn lông cú tại dinh thự của Madoc suốt đời. Tôi sẽ nằm đó và gào thét cho đến khi ruột gan không còn gì. Tôi không muốn điều đó. Tôi sẽ không để mình như vậy.

Nicasia đã sai về tôi. Tôi không chỉ đơn thuần muốn được thi đấu tốt. Mục tiêu của tôi là dành chiến thắng. Tôi không muốn mình chỉ đơn giản nhận được sự công nhận bình đẳng với họ. Trong sâu thẳm trái tim, tôi khao khát được vượt trội hơn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro