Chap 9 : Chiến đấu [2]
- Đừng bao giờ mất công tìm kiếm những thứ gì không thuộc về mình
------------------------------
- Này !! - Một âm thanh vang vọng từ cách rừng sâu hút đen thẳm kia. Bóng đen gợi lên vẻ lạnh lùng như một tảng băng được trưng kín hàng nghìn năm, xung quanh hắn từng chiếc lá nhỏ khẽ nhún nhường như cúi chào vị thủ lĩnh vô cùng tối cao. Hắn vẫn đứng đó tỏ ra vẻ ngạo mạn xoáy một ánh nhìn sâu vào đôi mắt mang màu đen lẫn tia đỏ nhẹ nhàng của một cô bé 17 tuổi.
'' Huh ? Ai gọi mình thế nhỉ ? Có lẽ nào là anh Harry không, chắc không đâu. Anh ấy đâu biết mình trốn ra đây ? - Marie cố gắng suy nghĩ về tiếng gọi ấy, có phải là gọi cô hay không ? Chỉ có quay lại nhìn là cách chắc nhất để biết đó là ai.
Cô gái nhỏ xoay người về phía sau, nơi màu đen bao phủ trên những chiếc lá xanh, gió mạnh thổi tới làm lay động cả một khu rừng....Âm thanh rùng rợn vang lên Xào xạc theo tiếng lá...
Đó là một chàng trai, anh ấy quả thực rất đẹp, lạnh lùng theo vẻ của một quý tộc cao sang nhưng gương mặt hoàn mỹ ấy lại mang đậm chất của máu. Và nó làm cho cô sợ, sợ con người ấy, từng ánh nhìn của anh như những mũi tên phóng đến kẻ thù. Tại sao ? Đôi mắt đó trông rất quen thuộc, nó khác hẳn cô. Màu đỏ và chính xác hơn là đỏ như máu... Một Vampire hoàng gia như cô cũng phải rợn người trước vẻ đẹp lạnh lẽo ấy, nhưng lời nói nó lại đi một nẽo khác làm cho cô lại cất giọng trong trẻo lên khẽ hỏi:
- Anh là ai ? Có quen không mà gọi ?
Đôi mắt màu đỏ của anh lại chiếu thẳng một tia nhìn khó hiểu về phía cô công chúa kia.
- Cần quen không ?
- Sao anh bất lịch sự thế, không quen tự dưng lại kêu tôi rồi còn chẳng nói gì ra vấn đề cả. Nếu không có chuyện gì thì tôi đi đánh... - Cảm thấy mình bị hớ, Marie vội lấy tay che miệng rồi phủi phủi tay ra vẻ tạm biệt. Cô vừa dứt chân lên khỏi nóc tòa biệt thự thì chất giọng lạnh tanh ấy lại vang lên.
- Đánh ai ?
- Ơ... không có gì mà anh nhiều chuyện vậy ?
Anh cảm thấy vừa bực tức vừa thú vị với cô gái ương bướng này, để cho câu chuyện kết thúc nhanh nên anh đành phải dùng đến thứ bí mật này thôi.
- Cold, tên đang muốn giết anh hai của cô và lấy lại ngôi vua của hoàng gia Wiliam. Đồng thời cưới công chúa Marie Wiliam.
- Hở ? Sao anh...có thể biết được chuyện này ??
- Xuống đây hoặc là chết !! - Gương mặt của anh lại trở về như lúc đầu, lạnh lẽo và bất cần.
- Xuống thì xuống, mà nói cho anh biết anh không giết được tôi đâu !! Tôi đây mạnh lắm đó !!
Anh thật muốn bật cười khi nghe câu nói ấy, có ai mà tự cao như cô chứ đã vậy còn đòi đánh người cao hơn mình cả tấc.. Nhưng khóe môi chẳng thể cười vì hình tượng lạnh lẽo của anh đã được bồi đắp qua hàng nghìn năm cô đơn trong bóng tối.
Từ bên trên, cô nhóc nhảy xuống một cách liều lĩnh nhưng khá là mạnh mẽ. Đôi mắt đen của cô nhìn vào con người phía trước, mỉm cười nhẹ nhàng :
- Tôi biết anh là ai rồi !! Là...
Phịch.... Thân hình nhỏ bé của cô ngã khụy xuống dưới nền đất lạnh lẽo, đôi mắt đen giờ chỉ toàn thấy những vệt đỏ mờ ảo, dần dần khép mi lại và chìm sâu vào giấc ngủ.
- Thứ thuốc này cũng hiệu nghiệm phải không chủ nhân ? - Một tên Vampire quý tộc đang cầm mũi tên nhỏ vừa rút từ bả vai vai Marie ra, nó vẫn còn vương vấn một chút hương thơm từ loại thảo dược có khả năng làm cho người ta chìm vào giấc ngủ say.
Anh vẫn như thế, vẫn lạnh lùng mà bế cô gái nhỏ đang say ngủ trên tay bước về hướng căn biệt thự to lớn mang một màu xám buồn bã và cô đơn... Anh vốn thế, bất cần tất cả mọi thứ và đương nhiên là cũng chẳng cần thiết mà đi trả lời những câu hỏi từ tên Vampire ấy.
***
12h đêm
Từ bên ngoài, ánh trăng khẽ rọi vào trên mái tóc mềm mại của cô bé. Cô gái nhỏ có làn da trắng như tuyết đêm, hai bên má hồng hào thật xứng với hàng mi cong vút như thiên thần nhưng thật tiếc cô lại là một nữ vương Vampire. Đôi môi mang màu Cherry khẽ cười trong vô thức:
- Em yêu anh nhiều lắm !! Harry....
Anh vẫn ngồi đấy, nhưng đôi mắt buồn lắm, nhưng vệt đỏ lướt nhẹ qua làn gió rồi lại vụt tắt và mang theo đó là ánh mắt đen lặng lẽ ngước nhìn ánh trăng đêm nay...nó khuyết thật sâu.
- Em quên tôi rồi !!
Từ phía xa, Sarah chạy hớt hãi đến , vừa thở gấp vừa nói:
- Anh ta biết là Marie bị bắt cóc rồi, quân ta lại thiệt hại một phần nhỏ vì phải nhử hắn ra !! Còn cô ta sao rồi, Harry đang nổi điên đấy anh hãy mau giải quyết chuyện này đi !!!
- Không xong ? Còn một !! - Nói rồi anh quay mặt thẳng đi về phía cô nhóc đang ngủ say.
Sarah chỉ biết cúi đầu khẽ chào hắn rồi bước ra với đầy toan tính:
- Con bé chưa bị bọn cấp thấp giết sao ? Nhưng cũng sẽ chết dưới tay ta thôi !! Harry và ngôi hoàng hậu sẽ là của ta. - Chợt nghĩ về việc hắn vừa nói thật đáng sợ, Cô không hoàn thành xong nhiệm vụ được giao và chỉ còn một cơ hội nữa thôi, nếu không xong thì phải chết... một cách thảm. Một câu hỏi vụt lên trong đầu Sarah:
- Tại sao cô ta lại nhận được sự bảo vệ từ hai người đó chứ ?
- Sarah, tôi nghĩ cô nên cẩn thận với họ !! - Anh quản gia của cô dặn dò một cách lo lắng.
- Không sao, đừng lo cho tôi !! - Cô bước đi một cách nhanh chóng về phòng mà không ngoái đầu về phía sau vì cô sợ sẽ rung động trước hắn, cô biết tình cảm của quản gia dành cho mình nhưng luôn muốn tránh né.
Shin đứng đó, anh thả dòng tâm sự vào gió vì muốn gửi đến cho ai đó, xuất thân cao quý là thành viên dòng dõi quý tộc nhưng đồng ý làm việc cho Sarah cũng vì anh yêu cô. Rất nhiều
- Đừng bao giờ mất công tìm kiếm những thứ gì không thuộc về mình. Tình cảm của Harry đã dành trọn cho người khác rồi ! - Anh cười thật nhẹ nhưng thật ấm áp.
Còn cô gái có mái tóc xoăn đẹp sắc sảo ấy bước dần về phòng và cố gắng vạch ra một kế hoạch thật tốt để chiếm lấy Harry và cũng như giữ lấy mạng sống của mình. Vào ngày trăng khuyết biến mất và trăng non mọc lại họ sẽ quyết chiến một trận cuối cùng, trận đấu đánh đổi cả mạng sống của loài Vampire khát máu, vô cùng mãnh liệt....
Đêm khuya ảm đạm kéo theo từng nỗi sợ lớn dần trong trái tim vị hoàng tử của Gia tộc mạnh nhất. Nhưng từ bây giờ anh đã có điểm yếu là vì Biết Yêu...anh yêu cô nhóc luôn bên cạnh anh mất rồi, yêu nụ cười, ánh mắt, bờ môi và cả mái tóc mềm mại, hương thơm hoa hồng dịu êm của cô nữa...Xa một ngày như cả một thế kỉ..Từng nỗi nhớ, niềm đau xen lẫn nhau và mạnh mẽ nó cứ lớn dần trong anh.
- Anh yêu em mất rồi, Marie.....!!!
----------- Hết chap 9 --------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro