Chap 14 : Hoàng Tộc Vampire
Những ngày tháng dài nhẹ nhàng trôi đi, mang hương vị nhàn nhạt, hận thù bấy lâu được hóa giải. Cho dù sống nhưng nhìn Marie chẳng khác nào người đã chết, cô chẳng biết thật sự mình đang tồn tại như thế nào nữa. Nếu không có anh thì cô sống có ích gì chứ, tại sao lúc ấy không chịu rời bỏ thế giới này mà theo Harry, có lẽ cô sẽ hạnh phúc hơn. Với sức mạnh ngày càng tăng, Marie giờ là chủ của cả một Hoàng tộc và là một nữ hoàng mạnh mẽ, từ giờ ''công chúa bé nhỏ'' không còn là cái biệt danh dành cho cô nữa...Cô gái nhỏ nhận ra mình đã thật sự phạm sai lầm lớn khi không tin tưởng người mình yêu, căn bản là anh đã cho cô cơ hội sống lần hai lại hiểu nhầm anh là kẻ hại chết mẹ mình chẳng vì điều gì cả. Vội vàng tin một kẻ lạ mặt chỉ vì vài lời nói suông của hắn. Lại còn lập âm mưu chống lại người thân mình. Có lẽ đó là sự hồ đồ, ngu dốt nhất thời của một cô gái mới lớn, chỉ đơn thuần vậy thôi...
Tự bản thân khôi phục lại Hoàng gia với sức mạnh mới hoàn hảo, Marie đã luyện được cách phong ấn để bảo vệ gia tộc mình. Nhưng việc tồn tại như một con người không cảm xúc quả thật không phù hợp với một vị nữ hoàng Vampire. Nhưng biết sao được, thứ tình cảm cao quý vừa hình thành, len lỏi trong trái tim của cô đã chết đi kể từ ngày Harry mất rồi....
Gió chiều man mác buồn, ánh nắng lụi dần theo những vầng mây xa xôi phía chân trời. Thoảng mùi hương êm dịu của loài hoa hồng mang màu sắc tình yêu... Marie chạm nhẹ bàn tay nhỏ nhắn vào bông hoa nở rộ nhất, hương thơm ngọt ngào của nó quyến rũ cô. Thoáng chốc, cơn gió mạnh mẽ cuốn theo những cánh hoa đỏ mềm mại rơi một cách vụng về xuống nền đất ảm đạm. Hoa biến mất, chỉ còn cành lá với những chiếc gai trơ trụi thâm sâu, thật giống với tình yêu của cô. Tuy đẹp đẽ nhưng chỉ cần chạm nhẹ vào lại tan biến ngay, thay vào đó những nỗi đau đáng sợ sẽ dần lộ rõ nguyên hình của nó.
Thứ quan trọng nhất trong tình yêu mà cô đã đánh mất là lòng tin đối với Harry, cũng vì vậy nên có thể chẳng bao giờ Marie được gặp anh nữa. Tình yêu của cô thật sự chưa đủ lớn để vượt qua thử thách sao ?
Ngày nối ngày dài kéo theo sự mệt mỏi, hoàng hôn buông dần những tia nắng xuống mặt đất, một màu đỏ buồn bã. Thấp thoáng những chiếc lá xanh vội vã rời cành, và đâu đó dần hiện lên một làn khói xám mờ ảo bao bọc lấy hình bóng chàng trai quen thuộc trước mặt cô.
- Em vẫn thích hoa hồng máu chứ ? - Giọng nói trầm lặng vang lên xuyên vào trí nhớ của cô gái nhỏ.
Từng dòng cảm xúc quay ngược trở về, từng giọt nước mắt đua nhau lăn dài trên gương mặt xinh xắn...
- Tại sao anh lại ở đây, không ngờ anh vẫn sống mãi trong tim em, Harry à !- cô khẽ mỉm cười.
Ánh mắt lạnh lùng lướt nhẹ qua gương mặt cô, Harry đặt vào tay Marie một mặt dây chuyền hình trăng khuyết, khẽ nói:
- Muốn giết anh đến vậy sao ? Nhóc con, anh đã phong ấn sức mạnh cũ của em. Em thua rồi !
Vị hoàng tử của gia tộc Vampire đang đứng trước mặt cô, là người thật chẳng phải ảo ảnh, Marie có thể cảm nhận được sự hiện diện của anh. Vui mừng có, hạnh phúc có..Cảm xúc đang dâng trào trong trái tim bé nhỏ của Marie là loại cảm xúc thật đặc biệt, cứ như bản thân cô được sinh ra lần nữa...
Rõ ràng dù mạnh cỡ nào thì cô chẳng thể thắng nổi ''kẻ đứng đầu'', hạnh phúc tràn đầy, niềm vui lại đến và mời gọi những ánh sáng tình yêu tuyệt đẹp , điều mà cô nhóc khi xưa đã đánh mất.
- Chắc là vậy rồi. Anh giỏi thật đấy...
Marie ôm chầm lấy anh, nét môi giãn ra thành một đường cong tuyệt mĩ, hớn hở:
- Chào mừng anh đã về !! Hoàng tử của em.
Cô gái nhỏ nắm thật chặt lấy tay anh, hoa hồng đầy gai lại nở những cánh hoa mang màu đỏ, nhưng không phải màu của máu mang hương vị đau khổ mà là sắc thái tình yêu đến từ trái tim của hai người họ... Những giọt nước mắt trong trẻo thoáng chốc rơi xuống lại biến thành những viên pha lê tuyết lung linh một cách diệu kì.
Anh khẽ lau vội đi những giọt nước mắt ấy, vuốt mái tóc đen của cô một cách nhẹ nhàng:
- Đừng khóc, anh về rồi. Anh từng nói, anh bất tử mà.
Cô nắm thật chặt bàn tay của Harry:
- Em không tin, nhưng trước khi chết anh phải là chồng em. Từ giờ em không phải là Alex nữa, anh cứ gọi em là Marie nhé.
Marie nhắm hàng mi lại và ước một điều gì đó, có lẽ là lời hứa của cô:
- Công chúa Marie, cảm ơn vì đã dùng trái tim em cứu lấy chị. Vì vậy, chị sẽ dùng bản thân mình báo đáp em. Chị sẽ chăm sóc cho anh trai em thật tốt. Chúng ta hứa nhé, và mãi mãi vẫn yêu anh ấy như ban đầu..
Anh hôn khẽ lên gò má cô :
- Chúng ta về nhà nhé, tiểu công chúa.
Marie cắn môi nhìn anh:
- Em lớn rồi cơ mà !!!! Không chịu đâu.
Anh đáp nhẹ như thoảng qua theo gió:
- Nhõng nhẽo ? - Rồi lại cười, nụ cười đẹp hơn bao giờ hết....
Họ nắm tay nhau, bước đi trên con đường mòn về Hoàng tộc, cứ như thể hiện ước muốn bên cạnh nhau đến suốt đời...
Phải chăng, đó là sự chờ đợi của một trái tim non nớt và kí ức được xóa đi những mảng đau buồn.
Thay vào đó là một niềm vui mới. Tòa biệt thự tan dần sự lạnh lẽo bao bọc như hàng ngàn thiên niên kỉ ấy, cô mang lại ấm áp và đón chào sự trở lại của vị hoàng đế mới. Người có sức mạnh và có thể sử dụng nó một cách hoàn hảo để bảo vệ gia tộc của mình không ai khác ngoài Harry Wiliam...
Ánh mắt lạnh lùng trong màu đen tối mịt, gương mặt hoàn mĩ cuốn hút, ít khi cất lời và lại sở hữu trí thông minh tuyệt đỉnh và anh luôn bảo vệ thậm chí có thể chết vì người mà anh yêu...
Cho dù Vampire đáng sợ nhưng chẳng thể thoát được thứ gọi là tình yêu. Vị sát thủ hoàng tộc này luôn mang trong mình một sức mạnh khủng khiếp để sống chứ không phải là tồn tại...Dù là ai đi chăng nữa, nếu như được yêu và bảo vệ người mình yêu đó mới là hạnh phúc. Sống mà không có mục tiêu hay chăng mục tiêu ấy xấu xa ích kỉ chỉ dành lợi ích cho bản thân thì đó chỉ là tồn tại và con người hay thậm chí cả anh cũng sẽ bị chìm trong bóng tối của vực thẫm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro