Chap 10 : Tình yêu và quyền lực
- Có một bí mật khó quên được che giấu trong suốt khỏng thời gian dài. Một nàng công chúa chìm sâu vào giấc ngủ trong khoảng 10 năm và được hoàng tử đánh thức bằng chính dòng máu của mình. Liệu rằng cô ấy có thực sự là công chúa hay chỉ đơn giản là một nàng lọ lem ?
------
Trăng khuyết lặng dần, mang theo một nỗi buồn ảm đạm của chàng hoàng tử thuộc gia tộc mạnh mẽ nhưng lại gần như bị đánh bại khi mắc phải một điểm yếu duy nhất là đã yêu. Lại một ngày trôi qua, ánh trăng càng tròn trịa hơn theo từng cơn gió đêm nhẹ nhàng thổi. Một nỗi lo sợ về bí mật 12 năm trước càng xâm chiếm tâm trí của anh, vì vậy nên loài dơi bóng đêm cũng như những Vampire khác được đình chỉ việc tìm kiếm người con gái mất tích ấy. Cô vẫn ổn và đang nhận được sự bảo vệ từ chính kẻ thù của anh, đau lắm chứ nhưng anh vẫn thản nhiên như không có gì. Một hoàng tử giỏi về mọi mặt, luôn lạnh lùng cảnh giác nhưng cũng chẳng thể thoát khỏi lưới tình. Nếu bí mật ấy Marie biết được thì có khi cô lại trở thành kẻ thù của anh.... Một nụ cười nhạt từ khóe môi của Harry thoảng theo gió lạnh về nơi giam giữ một nàng công chúa xinh đẹp.
***
Bên trong căn phòng lộng lẫy được giam giữ bởi nét đẹp sang trọng, cao quý từ màu xám hắt lên ở căn biệt thự to lớn.
- Đau đau quá aaa.....!! - Trên gương mặt xinh xắn của cô công chúa nhỏ khẽ nhíu mày vì đau vai, vết thương ấy thật sự vẫn chưa lành vì nó được làm từ vũ khí của Hunter, mà đó là loại mạnh nhất do một tên Thợ Săn điêu luyện tạo nên. Nếu như bình thường thì dòng máu cô có thể cầm lại nhưng lúc này thì không thể vì trước đó đã có mũi tên tẩm loại thuốc mê cực mạnh chống lại dòng máu này nên Marie lại phải chịu đựng vết thương tái phát, một dòng máu đỏ thẫm lại tràn ra từ bả vai của cô. Cả thân hình bé nhỏ run lên từng đợt theo gió lạnh....Gương mặt trắng bệch với từng giọt nước mắt khẽ nhỏ xuống mang theo vị đắng, môi mấp máy khẽ chỉ đủ mình cô nghe: '' Harry, em đau...cứu em''...Ở nơi nào đó một chàng hoàng tử ngồi gác kiếm trên thành cửa sổ cảm thấy xót xa nơi trái tim đang đập mạnh dần.. Vì chung một dòng máu nên họ cảm nhận được nhau chăng ?
- Này !! Sao vậy ? - Cold nhìn sang chiếc giường Marie đang nằm, từng đợt đau quặn lên vì loại thuốc ấy và cất tiếng hỏi.
Cô vẫn trong trạng thái hôn mê sâu và chỉ nói theo quán tính...''Đau quá cứu...em..H.a...'' Và công chúa nhỏ đã ngất đi trên người máu không ngừng trào ra... Nãy giờ anh mới chú ý đến bên vai trái ướt đẫm một thứ chất lỏng mang màu đỏ của cô.
- Chết tiệt !! Lũ quản gia các người đâu hết rồi ....!! - Anh quát lớn về phía cánh cửa mang màu gỗ được chạm khắc cầu kì.
- Thiếu gia, có chuyện gì ạ.- Tên Shin chạy nhanh vào nét mặt thở dốc hỏi.
- Cứu cô ấy !! Nhanh hoặc là chết. - Anh là thế lúc nào cũng đưa ra lựa chọn cho người khác nhưng nó đặc biệt ở chỗ là chẳng khác gì ra lệnh vì họ không thể làm trái ý được.
Shin chạy nhanh lại nơi cô gái có mái tóc đen huyền đang nằm, anh nhìn đến vết thương và hiểu ngay đó là do dị ứng thuốc của mình, nếu không cứu kịp thì sẽ chết, mà cô ta chết thì anh cũng chẳng toàn mạng. Anh chàng quản gia khẽ cúi đầu tìm một chiếc hộp nhỏ trong đó có một loại thuốc mang tên XP102 - một loại thuốc chế từ máu của chính loài Vampire Thuần huyết cực kì hiếm và có lẽ không ai biết được đó là của Cold.
- Thưa thiếu gia, cô ấy ổn rồi chỉ cần nằm vài tiếng nghĩ ngơi là sẽ hết thôi !! Tôi xin phép lui.
- Ừ - Anh nói rồi ngoảnh mặt đi đến ngồi bên cô, khẽ vuốt lấy mái tóc êm dịu ấy. Nét môi nhếch lên thành một đường cong tuyệt mỹ... Shin vừa bước ra vừa thắc mắc vì loại người máu lạnh như hắn sao có thể cười và lại đối với người con gái khác dịu dàng như thế, rõ ràng là từ trước đến giờ ai được hắn chạm và cũng vinh dự nhận được cái chết thật thảm hại....
Anh ngồi đấy chăm sóc cho đến khi cô khó chịu cựa mình tỉnh dậy, đôi mắt công chúa nhỏ vẫn trong veo ngắm nhìn gương mặt quen thuộc nhưng không thể nào nhớ ra.
- Tại sao tôi lại ở đây ? Anh là ai ? - Marie nghiêng nhẹ đầu tỏ vẻ khó hiểu.
- Tôi nhớ em chỉ bị ngất thôi chứ đâu có bị đập đầu sao lại mất trí nhớ ? - Anh hỏi cô kèm theo giọng điệu trêu chọc.
Marie xoa xoa nhẹ trán rồi lại tự lấy tay đánh vào đầu mình, một lúc sau cô mới Ah một tiếng vì đã nhớ ra điều gì đó.
- Anh là Osin của tôi ? Anh Harry vừa mướn anh phải không ? - Cô chỉ nhớ lúc ấy đang nói chuyện với cái tên vô duyên dù không biết nhưng cũng gọi cô lại xong im re chẳng nói gì hết, làm quê dễ sợ. Nhưng Marie vẫn giả vờ chọc hắn cho bỏ tức.
- Hay để tôi cốc đầu cho em nhớ nhé ! - Anh cũng đâu phải loại người dễ dàng dính bẫy đến thế.
- Aa !! Tôi nhớ rồi không cần đâu. Anh đây là tên thô lỗ muốn oánh lộn với tôi phải không ?
- Không !! Tôi là Cold, người sẽ hủy hoại gia tộc Wiliam.- Nét mặt lạnh lùng lại trở về với anh, giọng nói điềm đạm nói gọn.- Tôi đi trước cứ ở lại mà suy nghĩ cho nhớ hết !!
- Khoan đã !! Thả tôi ra đi chứ, anh định giết tôi à, nằm mơ đi !!! - Cô nói rồi ném chiếc gối thẳng vào gương mặt điển trai của ai kia.
- Em cũng không vừa nhỉ ? - Anh nở một nụ cười nửa miệng.
- Thả tôi về với anh hai tôi đi !!! Anh không bao giờ hủy hoại được gia đình tôi đâu. - Cô chạy với tốc độ nhanh nhất về phía cửa sổ cùng với nỗ lực trèo ra khỏi đây.
Nhưng tất cả chỉ là vô vọng vì rất nhiều tên Vampire canh giữ ở dưới kia...Chàng trai mang gương mặt lạnh lẽo ấy khoác và chiếc Vest đen rồi nắm lấy cổ tay Marie kéo thẳng về phía giường.
- Nghe lời tôi !! Em không thoát được đâu.
Gương mặt đáng yêu của cô giờ đang rất gần với anh, nó làm cho cô nhớ đến một người và chợt gọi trong vô thức:
- Henry ?
- Ừ là tôi. Em còn nhớ ?
- Anh... không thể nào.. không thể...đau đầu quá !!- Marie lại ôm chặt người và chạy vào một góc tối ở căn phòng, cô khóc, kèm theo những lời nói liên tục '' Không thể...không phải đâu...không thể nào..'' Hức hức ...
- Em không sao chứ Alex ? - Anh bước lại gần cô, vuốt nhẹ gương mặt và lau đi những giọt nước trong như pha lê.
- Đừng..đừng gọi...Ra khỏi đây đi....!!! Không thể nào đâu...Hức..hức anh hai...aaa.!!
Có lẽ trong lúc này đành để yên cho cô một khoảng lặng nhớ hết về quá khứ. Những thứ được che giấu trong suốt mười hai năm qua, thứ được gọi là Bí Mật mà chính Harry đang lo sợ, nó đã thành sự thật !!
- Anh sẽ ra, cần gì cứ gọi anh bất cứ lúc nào !!- Gượng người bước đi, anh khẽ thở dài.
Có một sự thật đằng sau những bí mật của con người mang tên Marie Wiliam, còn Alex mà Cold đã gọi là ai ? Và tại sao Marie lại kêu Cold bằng Henry, một cái tên khá giống với Harry nhưng lại được anh thừa nhận !! Tất cả đều được ẩn giấu, liệu cô ''em gái'' sẽ tha thứ cho lỗi lầm của Hoàng tử của gia tộc mạnh nhất hay không ? Có khá nhiều câu hỏi để cô gái nhỏ phải đối mặt và bước qua chính bản thân mình để nắm giữ tình yêu ?
---------------- Hết Chap 10 ----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro