Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30.1: Xấu xa! Phương thức thắng lợi vô sỉ nhất

Đột nhiên–

Lông mi của mỗ Hoàng đế nhẹ rung rung, mặc dù chỉ rung động nhất nhẹ, nhưng mỗ nữ lại nhìn thấy được!

Phút chốc, tinh thần của nàng lại phấn chấn trở lại.

Giả chết? Ha ha! Đường đường là Hoàng đế mà cũng dùng chiêu này?

Trầm Tố Nhi cười “hắc hắc” cực kỳ âm hiểm.

Cầm lông vũ xinh xắn phết phết lên khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Cảnh.

Từ đôi mắt phượng, đến chiếc mũi cao thẳng, hai gò má đẹp đẽ, lại đến đôi môi hồng nhuận.

Phe phẩy một lần rồi lại một lần, nhẹ nhàng ôn nhu.


Dần dần hướng xuống cổ.

Bàn tay nhỏ bé, đã cởi áo trong của hắn ra, lộ ra khuôn ngực rắn chắc.

Hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm bộ ngực rắn chắc cân đối kia, mẹ kiếp, sao lại đẹp vậy chứ.

Bàn tay nhỏ bé nhịn không được sờ một cái.

“Hoàng Thượng, đừng trách ta sắc (dê) ngươi. Nhanh tỉnh lại đi, cứ tiếp tục bất tỉnh, đừng trách ta nhìn hết cả người ngươi……” Lúc Trầm Tố Nhi vuốt Mộ Dung Cảnh, bàn tay mềm mại nhỏ bé dùng ngón tay ôn nhu lượn vài vòng trên ngực hắn, còn ở chỗ hai nhúm hồng hồng thì vẽ thêm vài vòng, cực kỳ khiêu khích.

Nàng đang làm thí nghiệm.

Dần dần, khoé miệng xinh đẹp nhếch lên.

Mộ Dung Cảnh nhẹ run, hô hấp đã không đều.

Hai tay đang bị trói chặt kia cũng nắm thành quyền……

Trầm Tố Nhi đột nhiên tới gần, thổi một luồng khí nóng vào tai Mộ Dung Cảnh, “Bảo bối, phải dậy rồi đấy.” Thanh âm thân mật hấp dẫn, vừa buồn cười vừa tức giận. Hắn cứ giả chết như vậy không phải là quá vô lại sao??

Không có động tĩnh!

Xem ra hắn quyết tâm không tỉnh.

“Hoàng Thượng, đúng là giải Oscar điện ảnh phải trao cho ngươi ấy!” Còn giả bộ nữa.

Trầm Tố Nhi tức giận trợn mắt.

Nếu hắn nhất quyết không tỉnh, không được!

Hương?!

Nàng quay đầu nhìn, còn lại có nửa nén thôi.

Sao lại không ngờ, hắn khó chơi như vậy chứ!

Thời gian nửa nén hương, đổi theo thời gian hiện đại là xấp xỉ 20 phút.

Thời gian không còn nhiều, làm sao bây giờ?

“Hoàng Thượng!……” Trầm Tố Nhi hung hăng nhéo má khuôn mặt tuấn tú đến quá thể.

Cứ để cho nàng tức giận, hắn tình nguyện chịu đau cũng không thèm mở mắt.

Chỉ có khoé miệng kia, người đang ngủ còn có thể nhếch lên như thế sao? Đáng giận! Rõ ràng là đang giả bộ.

Chẳng lẽ không thấy là quá lộ liễu sao?

Đừng có nói với nàng là hắn đang nằm mơ! Có đánh chết cũng chẳng tin.

Vốn định mặc kệ, nhưng mà nếu hắn đợi đến lúc hương đốt hết, giả bộ từ từ tỉnh lại, đến lúc đó nói: Ta ngủ quên, sao nàng không gọi ta tỉnh dậy? Ồ, hoá ra là đã hết giờ, ta còn chưa “thoải mái cười to”, nàng thua rồi……

Nàng muốn đập đầu vào tường! Tên gia hoả giảo hoạt này, ngay lúc này lại giả chết.

Một bên nhìn nén hương, một bên sốt ruột.

Sao mà đột nhiên cảm thấy hương kia đốt nhanh hết thế?(ps: Hoàn toàn là cảm giác, tâm lí tác dụng thôi.)

Phúc chốc, nàng bình tĩnh lại.

Trong mắt có tia thản nhiên, còn có chút bất đắc dĩ, lại như vừa hạ quyết tâm làm gì đó.

“Hoàng Thượng, còn không tỉnh lại hậu quả sau này người tự chuốc lấy.” Đưa ra thông báo!

“……”

“Ta chỉ phụ trách châm lửa, không phụ trách dập tắt, cứ phải nói rõ trước đã.” Câu này nàng nói rất chân thực, không một chút giả dối.

“……” Vẫn không có thanh âm nào.

“Ta đếm từ một đến ba, ngươi vẫn không tỉnh lại, đừng trách ta độc ác……” Có vẻ tiếp theo sẽ phát sinh chuyện cực kỳ không tốt, coi như là trịnh trọng cảnh cáo.

“……” Không quan tâm?

“Một.” Bắt đầu đếm!

“……” Tiếp tục xem thường?

“Hai!” Nàng dừng lại một chút, còn kéo âm cuối thật dài. Còn nói tiếp để kéo dài thời gian. “Hoàng Thượng, người không thích ta phải không? Chắc chắn thế rồi, tiếp theo, người sẽ chịu khổ lắm đấy, nhanh thừa nhận thua đi……” Xem ra không dùng chiêu thứ hai, thì hoàn toàn không có cơ hội thành công rồi.

Thật quá lợi hại!

Hoàng đế đúng là Hoàng đế, vẫn còn nhẫn nhịn được.

Bội phục vô cùng, nhưng nàng hận nghiến răng.

“Hai…… rưỡi.” Trầm Tố Nhi nhíu mày, Mộ Dung Cảnh còn không động đậy, không phải là định giả chết đến lúc hương hết chứ. “Hoàng Thượng, đã đến hai rưỡi rồi, còn một rưỡi nữa thôi. Mau nhận thua đi!”

Nàng vừa nói xong, còn một bên nhìn về phía hương, mẹ kiếp, nhiều nhất cũng chỉ còn thời gian mười lăm phút.

Không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy cả người nóng lên.

Bụng dưới như có một ngọn lửa đốt cháy, nóng từ trong người.

Hình như có chỗ nào không đúng.

Dù sao, lý trí cũng không mất đi.

“Đắc tội! Ba!” Chẳng còn cách nào, nàng dành phải dùng tới chiêu thứ hai.

“……” Mỗ hoàng đế vẫn trầm mặc, không có một tia phản ứng gì.

Giả bộ, cũng thật chuyên nghiệp!

Mộ Dung Cảnh hả? Muốn cười lắm nhưng phải cố nhịn.

Đây là điều đương nhiên, hắn nhẫn nhịn có bao nhiêu vất vả, ai biết được chứ? Hai bàn tay nắm chặt kia móng tay đã cắm sâu vào thịt, tay bị thương, sớm chảy cả máu ra rồi.

Việc này, Trầm Tố Nhi nhất thời chưa lưu ý đến thôi.

Hắn đã quyết tâm, lúc này không thể thua!

Nếu thua thì giống như cả đời này hắn sẽ không giữ được nàng.

Bỗng nhiên, cả người hắn cứng đờ, run run.

Từ miệng truyền tới xúc cảm ấm áp và mềm mại.

Hương thơm trên người nàng tới rất gần rất gần……

Nàng, nàng, nàng gần gũi hắn?!

Nụ hôn của nàng rất nhỏ, rất nhẹ, rất cẩn thận, rất mềm mại.

Từng chút từng chút một, có tiết tấu lại không mất đi sự ôn nhu, như đang nô đùa trên môi hắn, mút, cắn nhẹ, cái lưỡi đinh hương còn vươn ra liếm lấy cánh môi mềm mại của hắn, thỉnh thoảng còn nghịch nghịch, rất biết cách tính toán thời gian, trên môi hắn lúc trầm mê, lúc lại cách xa ra.

Mộ Dung Cảnh trong lòng mê say, trong thâm tâm từng đợt từng đợt sóng khác thường.

Khó trách nàng nói nếu thích nàng sẽ càng thảm hơn…… Hoá ra là chỉ việc này?

Chỉ khơi lửa không giúp dập tắt? Là có ý gì?!

Bỗng chốc, giật mình–

Lại vẫn là chỉ việc này!

Hắn âm thầm kêu khổ, khổ mà không thể nói ra miệng cũng là một loại khổ, nhưng mà, đáy lòng lại có chút chờ mong không hiểu nổi, còn có một chút hưng phấn hỗn loạn.

Không phụ sự chờ mong, đôi bàn tay nhỏ bé trên người hắn chạy loạn, sờ lên sờ xuống, cứ chỗ nào bàn tay nàng đi qua, đều giống nhau, giống như có lửa đốt nóng bỏng……

Nụ hôn của nàng càng ngày càng sâu, chiếc lưỡi thơm tho cũng tiến vào trong môi hắn, tách ra hai cánh môi mềm……

“Hoàng Thượng…… mở miệng…… đi……” Hơi thở mơ hồ kiều hoặc, mười phần dụ dỗ, đặc biệt là thân thể mềm mại không xương kia gắt gao dán lên người hắn. Hương khí như hoa lan, thở ra trên mặt hắn.

Không tự chủ được, Mộ Dung Cảnh phối hợp với nàng.

Khổ! So với vừa rồi càng khổ hơn!

Trong lòng nhịn quá khổ!

Mộ Dung Cảnh khóc không ra nước mắt.

Nghĩ muốn cắn nàng một cái, nhưng lại không muốn nàng đạt được mục đích.

Nàng làm vậy rõ ràng là muốn lay tỉnh hắn!

Mộ Dung Cảnh thật muốn ngất luôn, động tác của nàng làm hắn vừa yêu lại vừa hận, nghĩ ra mấy chiêu thức cực kỳ không bình thường, vô sỉ lại hạ lưu!

Chiêu gì cấm kỵ cũng đem ra dùng hết.

Nhưng trong lòng lại không thể không thừa nhận, nàng rất thông minh!

Mấy chiêu này đối với hắn mà nói, cực kỳ hữu hiệu, cũng làm hắn cực kỳ thống khổ.

Bởi vì ngay cả hắn cũng chưa từng nghĩ tới những nhược điểm này……

Thân thể vì nàng sờ soạng, môi cũng bị hôn, cơ thể có có biến hoá.

Sau một lúc lâu, nữ nhân xấu xa gặm mút môi hắn sạch sẽ, không ngừng lại mà còn chuyển tới chỗ khác, cắn cắn vành tai hắn, ngậm mút không nhả ra, chiếc lưỡi tà ác còn lướt qua lướt lại……

Lúc đầu có thể kháng cự, mà dần dần, sự khác thường trong cơ thể càng rõ rệt!

Một lần rồi một lần, hết liếm rồi ngậm mút!

Làm người khác lưu luyến, trầm mê……

Mà bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của nàng, cứ đưa tới chỗ nào, lại làm chỗ đấy thoải mái vô cùng.

“Ừm…… Hoàng Thượng…… Ta muốn người……” Tiếng nói như đến từ thiên đường, nhẹ nhàng mơn trớn, như vọng từ trong những tầng mây. Nụ hôn của nàng rời xuống cổ hắn, xương quai xanh, ngực, rồi đến hai chỗ nổi lên trên ngực hắn.

Động tác rất nhỏ rất nhẹ nhưng cũng rất chính xác, hoàn toàn có thể khơi ra dục vọng nguyên thuỷ nhất của con người.

Mộ Dung Cảnh đã cảm thấy được, hoả trong cơ thể đã bị nàng khơi ra.

Hơn nữa lan rộng rất nhanh, càng đốt càng nóng, chỗ đó còn hơi căng tức nhức nhối.

Lại ngay lúc này, bàn tay nhỏ bé lại bình thản lướt xuống bụng dưới bằng phẳng của hắn, vuốt ve, dừng lại một lát, lại trượt vào trong quần, tiếp tục xuống chút nữa, một chút không có ý dừng lại……

Đột nhiên, Mộ Dung Cảnh mở mắt!

Bởi vì dục vọng mà trong mắt ánh lên tia máu nhìn nữ nhân đang nằm trên người mình!

Nàng rõ ràng quần áo rất chỉnh tề, mà càng nhìn càng thấy giống yêu tinh!

Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng kia mang ý cười tà ác, làm hắn hận không thể một lần đem nàng nuốt luôn, hận không thể hung hăng đè nàng xuống, xử phạt nàng cho tốt……

Nàng tuy khuôn mặt mang ý cười tà ác nhìn hắn, cũng ngừng lại động tác hôn môi.

Nhưng mà bàn tay nhỏ bé ở dưới quần hắn vẫn linh hoạt không ngừng lại……

Từng đợt lại từng đợt cảm giác khoái cảm, làm Mộ Dung Cảnh chỉ còn sót lại một chút lý trí, thiếu chút nữa thì sụp đổ!

Kiên trì chẳng được bao lâu nữa, cuối cùng vẫn nhịn không được rên một tiếng……

“Bảo bối, chàng sung sướng sao?” Nàng đột nhiên hôn cổ hắn, nhẹ nhàng cắn một cái.

“Ừm……” Cảm giác tê tê rần rần truyền khắp cơ thể.

Đột nhiên–

Ở thời khắc mấu chốt, lúc Mộ Dung Cảnh đang ngất ngây, thời khắc chìm ngập trong dục vọng–

Nàng lại ngừng lại!

“Nữ nhân, không được dừng lại!” Mộ Dung Cảnh đã muốn bất chấp tất cả!

“Nói…… Nói thoải mái cười to.” Từng bước từng bước dẫn dụ.

Mộ Dung Cảnh cắn môi, biết! Hắn biết mục đích của nàng!

Đáng giận! Nữ nhân đáng giận! Lại dám dùng chiêu này, thật quá xấu hổ!

Đường đường là Hoàng Hậu lại dám dùng chiêu này để đối phó với hắn?

Nàng cảm thấy hắn sẽ khinh địch bỏ qua cho nàng sao?!

“Dừng lại ta giết ngươi!” Có vẻ bị nàng trêu chọc đã mất luôn lý trí. Xấu hổ, trúng kế nữ nhân này. Hắn biết, việc này tất cả không phải đều liên quan tới nữ nhân, lúc này, ánh mắt mơ màng của hắn quét về phía lư hương đang để trên bàn dài. Nữ nhân đáng chết, đừng đắc ý……

“Ừm…… Hoàng Thượng, người không nỡ đâu.” Dáng vẻ mỵ hoặc nói một câu, mà câu hồn nhiếp phách.

Nhẹ hôn lên tóc mai mẫn cảm của hắn.

Bàn tay nhỏ bé của nàng cũng không ngừng lại, tiếp tục làm chuyện xấu!

“Hoàng Thượng, nói mau…… Nói người thoải mái cười to…… nha……” Thời điểm then chốt, nàng còn cố ý ngân nga rên rỉ một tiếng, cực kỳ mê hồn, giống như mãnh dược! Làm Mộ Dung Cảnh toàn thân như muốn phát nổ, sau một khắc, thực sự phát nổ!

Nàng nhẹ nhàng động tay.

Mộ Dung Cảnh lập tức thấy cảm giác khoan khoái xông thẳng lên đại não, làm hắn không thể chống cự nổi!

“Đáng chết…… Không được dừng lại……” Thanh âm đã mềm nhũn ra, còn có chút khẩn cầu.

“Được…… Ta không ngừng. Nhưng người không nghe lời nha……”

“Ưm…… Ta…… ừm…… thoải mái…… ờm, cười to……” Không tự chủ được tâm rung động, dục vọng dâng lên, lại muốn nàng tiếp tục đem khoái cảm đến cho hắn, còn có cơ thể đang muốn phát nổ, cần được giải thoát……

“Nhận thua sao? Hoàng Thượng?” Đến thời khắc này, nàng vẫn không quên xác nhận lại lần nữa.

“Nhận…… Nhận thua…… Mau cho ta!” Hận! Hận không thể cắn chết tiểu ác ma này!

“Dạ, tuân mệnh! Bệ hạ của ta!” Thắng! Trầm Tố Nhi khóe miệng giương lên thật cao nụ cười tà ác!

Đột nhiên, Trầm Tố Nhi phát hiện, mình cũng rất thích thú– sao lại thế này?!

Còn có khối nhiệt nóng từ trong cơ thể nữa?

Còn không thể kiềm chế được dục vọng đang nổi lên, chuyện gì thế này?!

Không xong rồi! Nàng cũng không khống chế được bản thân mình nữa rồi!

Bàn tay nhỏ bé mềm mại…… động tác nhanh hơn.

Mộ Dung Cảnh hơi hơi thở gấp, giống như hưởng thụ nhắm mắt lại, thần sắc khoái hoạt vô cùng.

Đột nhiên, hắn a một tiếng trầm thấp, người khom lại, một lát sau, yên tĩnh trở lại.

Trầm Tố Nhi như bị mất hồn, một lời cũng không nói, nhanh chóng xuống giường, không để ý tới Mộ Dung Cảnh vẫn còn bị trói, đã chạy ra khỏi cửa. Lúc Mộ Dung Cảnh tĩnh tâm lại, nhìn thấy bóng lưng nàng vừa biến mất.

Phút chốc, trên khuôn mặt hắn có một nụ cười tà ác.

“Chạy sao? Vậy ai giúp nàng giải thoát?!” Ánh mắt hắn dừng lại ở lư hương Long Tiên Hương. Nếu nhớ không lầm, Trần tổng quản khẳng định sẽ thêm một chút mị hương, lượng nhỏ có thể làm người ngửi tinh thần phấn chấn, nhưng nếu ngửi lâu, thân thể sẽ dâng lên dục vọng, có phản ứng.

Hắn trốn không thoát móng vuốt của nàng, nhưng cũng vì đã quá một canh giờ, hắn ngửi không ít.

Mà nàng cũng thế!

Hắn dâng lên dục vọng, nàng rất thành thạo giúp hắn giải quyết, nàng thì sao?

Nàng sẽ phải quay lại!

Trốn không thoát.

Mộ Dung Cảnh biết mình lần này thua, chính là thua tâm phục khẩu phục.

Không cần phải ép mình.

Hắn hơi dùng lực, phanh một tiếng, mép giường nát luôn.

Tháo dây thừng ở tay, cởi bỏ dây thừng trên chân.

Nhanh chóng mặc quần áo, đi giầy.

Nữ nhân này, tìm được nàng đừng có mong hắn sẽ buông tha nàng!

Lần này đến phiên hắn tra tấn nàng!

Nhất định phải bắt nàng cầu xin tha thứ, nhất định phải để nàng ôm ngực mình cầu xin tha thứ!

**************

Đêm, đã dần về khuya.

Trăng non lưỡi liềm, bên cạnh sao trời.

Những điểm sáng rải rác, như một chiếc khay bạc và trân châu rơi tán loạn, âm thầm toả ra hào quang nho nhỏ, mặc dù chỉ lờ mờ không quá toả sáng, nhưng trong đêm tối lại làm người khác chú ý.

Mộ Dung Cảnh quần áo chỉnh tề ra ngoài tìm người.

Trong lòng căn bản không hề lo lắng, đoán chừng nữ nhân kia sẽ không ra khỏi Phượng Cung.

Rất có thể là đang trốn trong góc đình viện nào đó.

Trời đã tối, hắn biết rõ nàng sợ tối, đặc biệt là khi chỉ có một mình lại càng sợ hãi.(ps: Đây là kinh nghiệm mỗ nhân từ lần trước chỉnh nàng đây mà.)

Dần dần, mặt hắn càng ngày càng lạnh!

Tìm từ tẩm thất tới các đình viện, tìm không thấy người?!

Vì thế, nhanh chóng ra tìm Trần tổng quản và đám thị vệ hỏi.

Bọn họ nói Hoàng Hậu ra khỏi Phượng Cung.

Trong phòng lớn Phượng Cung một đám người quỳ xuống đất!

“Nói! Hoàng Hậu một mình đi ra ngoài, sao không có người đi theo?!” Phẫn nộ, nuôi một đám phế vật!

Mà đáp án hắn nhận được, lại là Hoàng Hậu nói có chuyện quan trọng, không cần người đi theo.

Hoàng Hậu lời nói có uy nghiêm, nàng đã mở miệng còn ai dám đi theo chứ?

“Lập tức đi tìm! Đưa nàng về đây.” Mộ Dung Cảnh vừa ra lệnh, tất cả mọi người đều đi tìm.

Nhưng mà rất nhanh sau đó, Mộ Dung Cảnh càng lúc càng phẫn nộ.

Tìm không thấy người?!

Một tiểu nữ nhân tay trói gà không chặt, bọn họ lại nói là không tìm thấy?

Chẳng lẽ nàng bay lên trời hoặc độn thổ chắc?!

*************

Lúc này chính giữa tẩm cung Mộ Dung Cảnh, bể tắm suối nước nóng thiên nhiên– Dao Trì Cư.

Trầm Tố Nhi được Sơ Tuyết ôm tiến vào.

Nàng đôi mày thanh tú nhíu chặt, hai má ửng đỏ, cắn môi, giống như đang nhẫn nhịn cái gì.

Vừa mới vào chỗ này, ánh mắt mờ mịt nhìn lướt qua.

Ánh đèn mờ mờ ảo ảo, lờ mờ có thể thấy được cách trang trí hoa lệ, vách tường khảm đá xanh, bạch ngọc, phù điêu tinh tế.

Xung quanh có bồn hoa trồng hoa tươi, sương mù toả ra xung quanh, lụa mỏng màn trướng, lay động dưới ánh sáng, như có như không, tú nhã cổ điển lại không mất vẻ lãng mạn.

Có người ở bên cạnh mới cảm thấy lãng mạn, lúc không có ai chắc chắn sẽ cảm thấy âm trầm khủng bố!( Cảm giác của mỗ nhân……)

“Tiểu Tam, đây là chỗ nào?” Bình thường tiếng nói yêu kiều như ngọc, lúc này nói chuyện lại có chút khàn khàn gian nan.

Trầm Tố Nhi lời nói còn chưa dứt, ngay lập tức như đang trốn tránh, như cực kỳ cấp bách, tránh khỏi tay ôm của Sơ Tuyết.

Được ôm trong lồng ngực quá dụ dỗ, một khắc vừa rồi, cơ hồ phải dùng tới toàn bộ khí lực, mới đem ngọn lửa đang bừng cháy áp chế lại được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro