Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần Không Tên 88

  Vẫn chưa phản ứng kịp sao hôm nay mọi người có thể cười như vậy, tiểu tử tức đến sưng mặt lên, bay đến nằm trên đầu Quý Ngữ Hàm.

"Vẫn là cái đệm lông dài ngủ thoải mái a......"

Thanh âm trẻ con tức giận lẩm bẩm, tiểu tử lại nhắm mắt ngủ.

"......"

Hu hu, tên tiểu tử này quả nhiên thích lông dài gì đó! Hơn nữa thật sự đem đầu của nàng làm nệm mà!

Quý Ngữ Hàm rất buồn bả, nhưng mà nhìn hắn đáng yêu như thế, nàng không cùng hắn so đo.

Nhưng thật ra là so đo cũng không so đo nổi...... Hu hu, hiện tại nàng đánh không lại hắn.

Biết không phải là thân thể Quý Ngữ Hàm xảy ra vấn đề gì, tất cả mọi người yên tâm, chuyên tâm vây nhìn tiểu Oa Nhi trong suốt mới vừa biến thân.

Vì vậy một đám người cũng đứng lên, hăng hái bừng bừng nhìn chằm chằm đầu Quý Ngữ Hàm......

Nhóm người này còn không có nhìn đủ, những người khác nghe được tin tức cũng chạy đến, thậm chí đã đứng nối thành hàng dài.

"Cục than nhỏ, ta cảm thấy ở trên đầu ngươi nên sửa thành hàng rào, đem tên tiểu tử này vây lại thì sẽ tốt hơn."

Phi Phi"Nhiệt tình" Nói lên đề nghị, sau nhấc tay phải.

"Ngươi nhìn đi, đinh cùng búa ta cũng chuẩn bị xong, hiện tại đã có thể động thủ."

"......" Thì ra mới vừa rồi hắn đi ra ngoài một vòng chính là muốn tìm những thứ đồ này.

Quý Ngữ Hàm buồn bã, "Phi Phi, ta với ngươi có cừu oán gì sao?"

Phi Phi suy nghĩ một chút, "Chờ hàng rào xây xong, thù liền kết."

"......" Hu hu.

Không Không vẫn nương nhờ trong cung không đi lúc này cũng cùng tới đây tham gia náo nhiệt, vẻ mặt ghét ác như cừu.

"Phi Phi, ngươi nói cái gì thế! Đây là đầu người, tại sao có thể đóng đinh, xây hàng rào!"

"......" Vẫn có người tốt a, Quý Ngữ Hàm ngước đôi mắt đẫm lệ.

Không Không vẫn đang mang bộ dáng sứ giả chánh nghĩa, "Muốn xây cũng nên xây hẳn một căn nhà!"

"......" Câu nói trước kia vẫn nên thu hồi đi.

Quý Ngữ Hàm chảy lệ mà vùi đầu mình vào trong lòng lão công, "Thay ta báo thù......" Hu hu.

Đoan Mộc Ly cười khẽ vuốt tóc nàng, rất bình tĩnh nói, "Quả Quả, hiện tại hai người chúng ta có bảo bảo, không thể tùy tiện dùng bạo lực, trước kia nàng không phải thường nói muốn lấy đức phục người sao?"

"Ừ...... Chàng chuẩn bị ' cảm hóa ' bọn họ như thế nào?"

"Nàng nói với Tiểu Trong Suốt là, bọn họ muốn đem hắn ném vào nồi."

"......" Phi Phi cùng Không Không mặt hai người trong nháy mắt liền xanh.

Phi Phi mặt bi tráng, hô to, "Ta liều mạng với ngươi!"

Sau đó liền xông về cửa......

Không Không ngẩn ngơ, nóng nảy, "Muốn chạy cũng không mang theo ta!"

Đoan Mộc Ly rất bình tĩnh kéo hai người lại, sau đó rót ra một ly trà nóng, đem tiểu Oa Nhi trong suốt bỏ vào trong cái ly, lại dùng nội lực đem nước trà đun nóng.

...... Không phải là loại đun nóng muốn nấu người, chính là nhiệt độ của suối nước nóng.

Ở trong nước trà lật người, tiểu Oa Nhi trong suốt rất hài lòng lầm bầm, "Tắm nước nóng thật là thoải mái."

Thấy hắn tỉnh, Đoan Mộc Ly thật nhanh đem hai người bọn Phi Phi đạp bên cạnh bàn, sau đó mang theo Quý Ngữ Hàm lắc mình rời khỏi bàn.

Cho nên ở vào lúc tiểu Oa Nhi trong suốt vừa mở mắt ra, nhìn thấy chính là Đoan Mộc Ly mang theo Quý Ngữ Hàm mới vừa vào cửa, mặt tức giận ——

"Các ngươi muốn nấu Tiểu Trong Suốt!"

......

Ánh mắt chuyển một cái, tiểu Oa Nhi trong suốt nhìn thấy Phi Phi cùng Không Không bên cạnh bàn, cũng thấy rõ mình bây giờ ngâm mình ở trong một ly trà đầy khí nóng.

"Cho nên muốn nấu ta!"

Tiểu tử tức giận từ trong ly trà nhảy ra ngoài, "Bịch, bịch" hai quyền liền đánh ra.

"Trời ơi, ngươi, hồ ly đáng chết!"

Phi Phi luống cuống tay chân chống đỡ, tức giận mắng Đoan Mộc Ly.

"Thiện tai thiện tai, Phi Phi thí chủ, tại sao ngươi có thể sát sinh?"

Không Không định ngụy trang người xuất gia, tránh được một kiếp.

"Hừ! Ta biết ngươi giả hòa thượng!"

Tiểu Oa Nhi trong suốt nhảy một cái đến trên đầu Không Không, dùng sức đạp hai chân.

"Lại dám gạt ta! Nhìn ta giống bộ dáng linh chi ngốc liền cho là ta không có não sao! Ta so với các ngươi thông minh hơn nhiều!"

"......" Không Không khóc không ra nước mắt, còn tưởng rằng hắn biến thành tiểu Oa Nhi khả ái tính khí cũng thay đổi tốt hơn, không nghĩ tới lại nóng nảy như vậy!

Không đúng, là so trước kia nóng nảy hơn!

Đạp đủ rồi, tiểu Oa Nhi trong suốt lại đi đánh Phi Phi.

"Không cho chạy! Ta đã sớm thấy ngươi không vừa mắt! Cho nên muốn ăn ta!"

"Điên rồi! Tiểu tử, ngươi bị gạt! Là con hồ ly chết kia muốn ăn ngươi!"

"Còn nói xạo!" Tiếp tục hành hung.

Đoan Mộc Ly rất hài lòng hiệu quả này, bình tĩnh ngồi, đối với cuộc vui nhìn mọi người nói, "Không nên tùy tiện sử dụng bạo lực, phải lấy đức thu phục người."

"......" Mọi người không ngừng ngã xuống đất, cũng đồng loạt đưa ánh mắt đồng tình nhìn Quý Ngữ Hàm.

Rơi vào trong tay phúc hắc như vậy, ngươi chịu khổ rồi!

Quý Ngữ Hàm còn chưa kịp phát biểu cảm nghĩ về bi kịch mình nhận, nam nhân phía sau vung tay lên ——

Mọi người trong tay đột nhiên đều nhiều hơn mâm đựng toàn ly trà nhỏ...... Tóm lại là tay mọi người đều có dụng cụ giống nhau.

Đang nghi ngờ, Đoan Mộc Ly lắc đầu than thở, "Mấy người các ngươi...... Chẳng những không ngăn cản bọn Phi Phi nấu Tiểu Trong Suốt, lại cũng muốn một hớp canh uống, ai."

"......" Mọi người điên rồi, hỏa tốc bỏ lại "Chứng cứ phạm tội" trong tay, tông cửa xông ra.

"Không cho trốn!"

Tiểu Oa Nhi trong suốt bay đến cửa, nhánh chồi vung lên, đóng cửa phòng, bắt đầu một mình đấu với mọi người......

Trong lúc nhất thời không khí trong nhà giống như cũng bị mọi người biến thành cảm giác bi phẫn.

Sau này bọn họ cũng không dám dùng ánh mắt loạn nữa!

Quý Ngữ Hàm rơi lệ, "Sau này cũng không ai dám đồng tình với ta...... Hu hu."

Phúc hắc quá đáng sợ!

"Tiểu Quả Quả, " Đoan Mộc Ly cười ôn nhu đến cực điểm, "Nàng cần đồng tình sao?"

"Không cần!"

Quý Ngữ Hàm lắc đầu giống như trống bỏi, liên tiếp bảo đảm, "Nửa điểm đều không cần!"

Hu hu...... Nàng không hi vọng đấu thắng phúc hắc này, vẫn là trông cậy vào bảo bảo đi......

Nhưng nếu bảo bảo cũng phúc hắc giống như cha nó......

Quý Ngữ Hàm rùng mình một cái, Hu hu, không phải chứ?

——————

Ngày đó một mình đấu với mọi người trong phòng, tiểu Oa Nhi trong suốt duỗi thân người, bay đến trên đầu Quý Ngữ Hàm.

Lầm bầm một câu"Hoạt động gân cốt thật là thoải mái", tiểu tử cứ tiếp tục ngủ.

Giấc ngủ này, liền ngủ ba ngày......

Trước kia hắn là bộ dáng chồi cây nhỏ, còn không cảm thấy có cái gì.

Nhưng bây giờ cũng biến thành hình người, còn là một hơi ngủ lâu như vậy, khiến cho Quý Ngữ Hàm rất là lo lắng.

Cho nên nàng khi rảnh rỗi luôn đem hắn lấy xuống xem một chút, muốn xác định hắn có phải vẫn còn hô hấp bình thường hay không.

Hôm nay, vẫn là nằm ở cửa sổ, cẩn thận nhìn tiểu Oa Nhi trong suốt ngủ, Quý Ngữ Hàm đột nhiên cảm giác ánh sáng trên bị chặn lại.

Còn tưởng rằng là Đoan Mộc Ly trở lại, cao hứng ngẩng đầu lên ——

Ách...... Áo hồng váy trắng, dung mạo thiếu nữ, đây là...... Tam cô nương? 

 Mặc dù đã thấy trong bức họa, có thể thấy được người thật, Quý Ngữ Hàm vẫn là có cảm giác rất khiếp sợ.


Thật sự là trường sanh bất lão......

Cũng đãhơn ba trăm tuổi, nhưng nhìn lại là bộ dáng thiếu nữ mười mấy tuổi.

Trong lòng nghĩ như vậy, Quý Ngữ Hàm không nhịn được hỏi nàng ——

"Tam cô nương, ngươi từng một mình đến nơi tên là hiện đại sao?"

"Không có." Tam cô nương có chút lạnh nhạt trả lời.

"Nga......" Quý Ngữ Hàm có chút tiếc nuối.

Nhìn ánh mắt của nàng, Tam cô nương không nhịn được hỏi, "Ngươi hỏi cái này làm gì?"

"Ta mới vừa rồi đang suy nghĩ, nếu ngươi đến hiện đại, có thể làm quảng cáo cho mỹ phẩm, nhất định có thể rất nổi tiếng."

Ách......

Quý Ngữ Hàm nói xong mới phát giác không đúng, lúng túng cười cười, "Ngươi chưa đến hiện đại, không biết mỹ phẩm là gì, thật ra thì chính là phấn bột, nhưng mà so với cổ đại tân tiến hơn...... Khụ, khụ, đề tài kéo quá xa, Tam cô nương, ngươi tới tìm ta?" 囧.

"......" Cùng lời dạo đầu mà mình dự đoán không giống nhau khiến cho sắc mặt Tam cô nương rất kém cỏi.

Quý Ngữ Hàm vẫn chờ nàng ta trả lời.

Khi không đến gặp sẽ là chuyện tốt gì đây?

Hết lần này tới lần khác, bây giờ nàng còn không có võ công, Tiểu Trong Suốt lại ngủ......

Thật ra thì Tiểu Trong Suốt liều mạng dùng võ lực đều không nhất định có thể đánh qua nàng ấy.

Hơn ba trăm năm a...... Nội lực nhất định cao đến dọa người.

Thanh âm Tam cô nương lạnh nhạt, "Lời ta hôm nay nói với ngươi, không cho phép tiết lộ nửa chữ với Đoan Mộc Ly."

Đây là nói nàng còn có cơ hội đi theo Đoan Mộc Ly đâm thọc?

Hắc hắc, xem ra Tam cô nương không phải là tới giết nàng, Quý Ngữ Hàm yên tâm.

Yên tâm là yên tâm, nhưng điều kiện này......

"Tại sao?"

"Ngươi dám chất vấn lời của ta?" Thanh âm mềm mại mang theo ý không vui.

Được Quốc Quân bốn nước kính trọng đã quen, Tam cô nương dĩ nhiên không có thói quen người khác sẽ chất vấn nàng ta.

Không thể "Dám" sao?

Nếu như là bởi vì"Kính già yêu trẻ", nàng ta nên để cho người ta gọi nàng là Tam bà bà...... Cho nên nhất định không phải là nguyên nhân này.

Quý Ngữ Hàm rất mờ mịt nhìn nàng, vẻ mặt chăm chú học hỏi.

"......"

Tam cô nương bị nàng nhìn đến im lặng một trận, sau đó giọng nói kém hơn, "Nếu như ngươi không đáp ứng, cũng đừng trông cậy ta sẽ mở miệng."

"Nga."

Nhìn Tam cô nương tức giận mà rời đi, đáp một tiếng, Quý Ngữ Hàm liền đứng dậy...... Đi.

Tam cô nương bị phản ứng của nàng làm cho sửng sốt, gọi nàng lại, "Ngươi làm gì?"

"Ăn trái cây......"

Quý Ngữ Hàm rất mờ mịt, "Ta còn tưởng ngươi muốn đi."

"...... Ngươi còn chưa cùng ta bảo đảm!"

"Bảo đảm cái gì?"

"...... Ta mới vừa rồi nói cho ngươi cái đó!"

"Ngươi nói nếu như ta không đồng ý giữ bí mật đối với Đoan Mộc Ly, ngươi cũng không mở miệng?"

"...... Đúng."

Tam cô nương có cảm giác tranh cãi vô ích, cảm giác tính tình chậm rãi của mình hơn ba trăm năm hôm nay sắp bị phá hỏng.

Quý Ngữ Hàm bị lượn quanh đến sắp choáng váng, "Nhưng ta cũng đâu đồng ý với ngươi."

"...... Ngươi không đồng ý? Ngươi không đồng ý sẽ không có biện pháp biết ta muốn nói gì!"

Quý Ngữ Hàm tiếp tục mờ mịt, "Ta cũng đâu tò mò gì với ngươi......"

Sao giống như câu thông có chút khó khăn? Có thể là do sự khác biệt của nhiều thế hệ đi......

"......" Hỏa khí xông lên đầu, Tam cô nương thật sự cảm thấy nãy giờ mình đang nói chuyện với không khí.

Khó hiểu nhìn bóng lưng, không biết Tam cô nương đang làm gì nữa, Quý Ngữ Hàm rửa sạch sẻ tay, bắt đầu gọt trái táo.

Có bảo bảo, giống như dễ đói bụng hơn.

Gọt một nửa, Quý Ngữ Hàm ý thức được không đúng, mặt hối tiếc.

Xoay người lại, điều đầu tiên mà Tam cô nương nhìn nhìn thấy chính là vẻ mặt này, còn tưởng rằng là Quý Ngữ Hàm phản ứng chậm, rốt cục bắt đầu hiếu kỳ, đang chờ nàng mở miệng hỏi.

Sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của nàng ta, Quý Ngữ Hàm bắt đầu ăn quả táo vẫn còn lớp vỏ......

Ai, bệnh cũ lại tái phát, Quý Ngữ Hàm ở trong lòng nói thầm.

Ở cổ đại quả táo không có phun thuốc, không cần phải gọt vỏ, vỏ quả táo rất có dinh dưỡng, hơn nữa tương đối ăn ngon.

"......"

Từ lúc bắt đầu gặp mặt, bất kỳ phản ứng gì của Quý Ngữ Hàm đều không ở trong tính toán của nàng ta, sắc mặt Tam cô nương càng ngày càng kém.

Thấy nàng ta không đi, còn xoay người lại, Quý Ngữ Hàm khách khí hỏi nàng ta, "Ăn không?"

Tam cô nương hỏi vấn đề không chút nào liên quan, "Ngươi không hiếu kỳ ta tới làm gì sao?"

"......" Nói không hiếu kỳ rất tổn thương người sao?

Quý Ngữ Hàm vẫn còn đang băn khoăn, Tam cô nương đã đại khái nhìn ra ý nghĩ của nàng, mặt đen lại khẽ cười.

Quý Ngữ Hàm ngay cả nàng ta đang cười cái gì cũng không hỏi. Tiếp tục ăn táo.

Cùng người nham hiểm như Đoan Mộc Ly ở chung một thời gian dài như vậy, nàng đã hoàn toàn tin tưởng đối mặt với kẻ địch nhất định phải bình tĩnh.

Địch động ta bất động, địch không động...... Ta nằm.

Quý Ngữ Hàm liếc nhìn phía giường, thật ra thì nàng thật có chút mệt nhọc...... Hay đi nằm một lát nhỉ?

Nhưng mà Tam cô nương không cho nàng cơ hội, tiếp tục.

"Không nghĩ tới Mặc Kỳ Thụy sẽ đổi ý giữa đường."

Di?

Lực chú ý của Quý Ngữ Hàm rốt cục quay lại, thì ra Mặc Kỳ Thụy bị nàng ta chỉ điểm!

Nàng nghi ngờ, "Ngươi muốn giết ta?"

Có thể với võ công của nàng ta, muốn giết nàng thì trực tiếp động thủ, tại sao phải phí tâm mượn tay Mặc Kỳ Thụy như vậy?

"Sai, ngươi sống hay chết không liên quan đến ta."

Tam cô nương mỉm cười, giọng nói lạnh nhạt, "Ta muốn, chính là Đoan Mộc Ly."

"Phốc...... Khụ, khụ khụ, khụ khụ......" Quý Ngữ Hàm bị sặc.

Vỗ ngực một cái cho thuận khí, Quý Ngữ Hàm không tin hỏi nàng, "Ý của ngươi là?"

Không phải như nàng nghĩ? Nhất định là nàng nghĩ sai.

"Ta muốn cho hắn ở rể Đại Gia."

"......"

Sấm sét từng đợt đánh xuống, Quý Ngữ Hàm rơi lệ nhìn trời.

Ông dám để cho bão táp tới mạnh hơn sao! Hic hic......

Tam cô nương tiếp tục nói, "Ta hi vọng ngươi có thể rời Đoan Mộc Ly."

"...... Ta muốn biết tại sao ngươi muốn gả cho hắn......"

"Không phải là gả, mà là hắn ở rể."

"Có gì khác nhau......"

Vấn đề hỏi một nửa, Quý Ngữ Hàm tự mình gật đầu, đương nhiên

là có khác nhau, Tam cô nương vẫn muốn chấn hưng Đại Gia, hơn nữa hiện tại nàng là huyết mạch duy nhất Đại Gia.

"Chỉ cần ngươi chịu rời hắn, ta có thể đáp ứng tất cả mọi điều kiện của ngươi." Tam cô nương rất có lòng tin mà nói.

Quý Ngữ Hàm rất vô lực gục xuống bàn, quay đầu nhìn nàng ta.

Nàng không muốn nói chuyện, để cho Tam cô nương một mình nói đi......

"Ngươi không phải rất thích làm hiệp nữ sao? Ta có thể truyền cho ngươi ba phần công lực, có thể cho ngươi dễ dàng thống nhất võ lâm."

"......"

" Ý Quý tiểu thư như thế nào?"

"......" Hu hu, xem ra nhất định phải trả lời rồi.

—————

Quý Ngữ Hàm rất vô lực hỏi, "Thống nhất võ lâm sau đó thì sao?"

"......"

Thống nhất võ lâm luôn luôn là chuyện nghe rất mê người, cũng chưa bao giờ có người sẽ hỏi lại vấn đề này, Tam cô nương bị hỏi ngừng lại.

Bản thân Quý Ngữ Hàm sau khi hỏi xong cũng rất nghi ngờ, "Đúng vậy, tại sao nhiều đại hiệp có suy nghĩ thống nhất võ lâm vậy ta? Sau đó có thể làm gì? Đến lúc đó rất nhiều cao thủ tranh nhau đuổi giết, rất phiền toái a."

"......"

"Ngươi cũng không biết?" Quý Ngữ Hàm nghiêng đầu nhìn Tam cô nương.

Trên mặt Tam cô nương bắt đầu xuất hiện khí đen......

Người không đi, Quý Ngữ Hàm không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nằm, nhàm chán suy đoán, "Có thể là vì thu phí bảo kê đi......"

"......"

Tam cô nương nghe không hiểu cái từ này, chỉ biết đây là điều tốt nhất mà Quý Ngữ Hàm có thể nghĩ tới, cho nên thanh âm lạnh lẽo hỏi.

"Ngươi không động tâm?"

Ách......

Quý Ngữ Hàm ngây ngẩn cả người, sau đó mờ mịt hỏi nàng ta, "Ngươi hỏi ta có động tâm đối với chuyện có thể thu phí thu bảo kê hay không à?"

"...... Đúng!"

Quý Ngữ Hàm 囧, "Tại sao phải động tâm? Ta lại không thiếu tiền, hơn nữa phí bảo kê ta thu có nhiều đến đâu cũng không thể nhiều hơn tiền trong quốc khố."

Tại sao cảm thấy nói chuyện cho nàng ấy hiểu quá mức khó khăn thế này...... Quý Ngữ Hàm vô lực nằm xuống.

Lúc nhìn thấy người trước mặt, nàng cho là hơn ba trăm tuổi sẽ rất khôn ngoan, rất siêu thoát......

Vẻ mặt Tam cô nương lúc xanh lúc tím, đè nén lửa giận, "Ngươi không muốn vật gì khác?"

"Không có."

Nàng muốn thì lão công nhà nàng cũng cho nàng.

Cảm thấy trận này vòng tới vòng lui thật sự là luyện ý chí, Quý Ngữ Hàm không thể làm gì khác hơn là ngồi thẳng thân mình, lấy thái độ nghiêm chỉnh mà nhìn Tam Cô Nương.

"Tam cô nương, thích Đoan Mộc Ly hay là muốn lợi dụng hắn...... Khụ, khụ, nối dõi tông đường?"

Không phải nói Tam cô nương vẫn chưa thành hôn chứ?

Đoan Mộc Ly đúng là nam nhân tốt đến khó gặp, nhưng mà Tam cô nương sống hơn ba trăm năm cho nên muốn cướp người......

Có thể cũng có liên quan đến nguyên nhân phía sau đi?

"Đây là chuyện của ta."

Nàng thật ra muốn tìm câu hỏi, chuyển đề tài đi......

Quý Ngữ Hàm bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nói rõ một chút, thay cho câu hỏi đó.

"Khụ, khụ, thật ra thì hôm nay ngươi tìm lộn người, Đoan Mộc Ly vẫn cùng ta ở chung một chỗ, không phải là bởi vì ta bám dính hắn không đi......"

"Ngươi muốn nói là hắn cứng rắn bám dính vào ngươi?" Thanh âm êm ái mang theo khinh thường.

"......"

Quý Ngữ Hàm rất vô lực làm như không nghe thấy những lời này, nói tiếp.

"Hắn thuộc về loại người có sức mạnh nội tâm vô cùng cường đại, muốn nữ nhân nào, muốn người nào ở lại bên cạnh hắn, không ai có thể quản hắn. Hôm nay dù ngươi dùng bạo lực đem ta đuổi đi, hắn cũng sẽ không them nhìn nữ nhân khác đâu."

Quý Ngữ Hàm hảo tâm nhắc nhở, "Thật ra thì hắn rất cực đoan, nếu như ngươi dùng bạo lực buộc hắn...... À...... Đi vào khuôn khổ, khụ, khụ."

Quý Ngữ Hàm đằng hắng cổ họng, cảm giác từ này có chút 囧, "Vậy hắn chắc cũng không đến nổi tự sát, nhưng cũng rất có thể sẽ thừa dịp ngươi ngủ đi đem ngươi chém thành từng miếng nhỏ......"

Thật ra thì không phải là không chắc chắn, nàng cảm thấy lão công mình nhất định sẽ làm như thế......

Hơn nữa vào thời điểm hắn làm như thế nhất định cười đến rất bình tĩnh...... Quý Ngữ Hàm lau mồ hôi trên trán.

Cái đó, hay là đừng nghĩ vấn đề này nữa vậy, Quý Ngữ Hàm dời ý định đi chỗ khác.

Nàng nói nhiều như vậy, Tam cô nương nên buông tha cho ý nghĩ kia rồi chứ?

Quý Ngữ Hàm rất ôm hi vọng nhìn nàng ta.

Tam cô nương dùng ánh mắt lạnh lùng theo sát nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng hồi lâu, vẻ mặt chuyển thành cao ngạo, rốt cục mở miệng, "Ở cùng ta, hắn có thể có được cái mà thế nhân tha thiết ước mơ."

"......" Quý Ngữ Hàm lại vô lực nằm xuống trên bàn.

Hic hic......Khác biệt quá lớn! Thông suốt không hiệu quả!

Tam cô nương cao ngạo ngẩng đầu, đợi nửa ngày, cũng không ai tới hỏi nàng ta......

Sắc mặt thay đổi mấy lần, nàng ta nhìn chằm chằm Quý Ngữ Hàm đã gục xuống bàn, "Ngươi không hỏi ta là cái tốt gì sao?"

"......" Quý Ngữ Hàm trong nháy mắt liền đẫm lệ.

Tại sao nhất định muốn nàng hỏi mãi vậy!

Im lặng thời gian dài như vậy thì ra là đang băn khoăn cái này, nàng còn tưởng rằng nàng ta quên......

Rõ ràng là nàng ta rất muốn nói, tự mình nói không được sao!

Hu hu...... Bình tĩnh.

Chờ Tam cô nương đem lời này nói xong, nhất định sẽ đi thôi.

Nghĩ như vậy, Quý Ngữ Hàm rất phối hợp hỏi nàng ta, "Cái tốt gì vậy?"

"Trường sinh bất lão."

Tam cô nương nói xong một câu, đắc ý vô cùng.

"À." Quý Ngữ Hàm gật đầu.

Nàng ta nói gì nàng đều sẽ không phản bác...... Hic hic.

"......" Mặt Tam cô nương có khuynh hướng sắp vặn vẹo.

Một chút sáng suốt cũng không có sao trời?

Quý Ngữ Hàm rơi lệ, không thể làm gì khác hơn là điều chỉnh vẻ mặt, biến thành bộ dáng rất kinh ngạc bội phục.

"......" Mặt méo mó của nàng ấy càng lợi hại hơn.

"......" Như vậy còn chưa đủ?

Quý Ngữ Hàm cảm giác mặt mình cũng sắp vặn vẹo.

Chẳng lẽ nhất định phải cắn khăn tay, ngồi nhìn nàng ta sao?

Ai ya, có thể bốn Quốc Quân trước kia đã đối với nàng ta quá tôn kính khách khí, qua thời gian dài, nàng ta có thói quen tất cả mọi người đối đãi với nàng ta như vậy?

Quý Ngữ Hàm rất băn khoăn mà cúi đầu nhìn khăn tay, mới vừa rồi ăn quả táo đã dùng qua lau miệng, hiện tại không có cách nào cắn......

Bệnh từ miệng vào, aiii.

Nhưng mặt Tam cô nương vặn vẹo càng ngày càng lợi hại, hơn nữa không có dấu hiệu tức giận mà rời đi.

Quý Ngữ Hàm cảm thấy cho dù nàng ta đem mặt mình vặn thành bánh quai chèo cũng sẽ không đi......

Bất đắc dĩ, nàng không thể làm gì khác hơn là đứng lên, "Ta lập tức về ngay."

Vừa nói nàng vèo vèo vèo chạy đến bên cạnh hộc tủ, hỏa tốc lấy ra một khăn tay sạch sẽ, lại dùng tốc độ nhanh nhất chạy về.

Ở trên ghế ngồi vững vàng, Quý Ngữ Hàm rất sung sướng cắn khăn tay, ngồi nhìn Tam cô nương.

Lúc này nhất định sẽ hài lòng......

Không có.

Chẳng những không có, mặt Tam cô nương còn giận đến đỏ bừng, nhìn đơn giản như sắp vỡ mạch máu.

Quý Ngữ Hàm muốn khóc, không thể làm gì khác hơn là trực tiếp hỏi nàng, "Ngươi muốn ta làm gì?"

Hu hu...... Nàng nhất định nghiêm chỉnh làm theo còn không được sao?

Tam cô nương nhịn không được mà quát lên, "Ta nói ta có thể để cho hắn trường sinh bất lão, ngươi không khẩn trương, không sợ sao!"

"......" Thì ra là ý nàng ta muốn nàng sợ?

Hu hu, nàng diễn sai kịch bản rồi......

Hiện tại Quý Ngữ Hàm thật muốn cắn khăn tay, ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn nàng ta, "Tại sao ta phải khẩn trương, phải sợ vậy?"

"......"

Tam cô nương cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, "Ngươi đang cố ý làm ta tức giận?"

Quý Ngữ Hàm cực kỳ vô tội, "Ta không có."

Hu hu, rõ ràng là nàng muốn dỗ nàng ta vui vẻ, để cho nàng ta sớm rời đi!

Nàng muốn đi ngủ...... Quý Ngữ Hàm ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Tiểu Trong Suốt nằm ở cửa sổ, vẫn còn đang ngủ vùi.

Nàng ghen tỵ với hắn!

"Ngươi không sợ hắn vì trường sinh bất lão, vứt bỏ ngươi theo ta sao? !"

"......"

Thật ra nếu như võ công của nàng vẫn còn, nàng rất muốn bạo lực một trận...... Thật đó!!!!!

A a a......

Tại sao nói thế nào đều không thể nói thông suốt được vậy!

Tại sao nàng ta giống như hoàn toàn nghe không hiểu nàng nói gì vậy!

Ở trong lòng gầm thét một cái, Quý Ngữ Hàm quyết định.

"Khụ, khụ, Tam cô nương, thứ nhất, Đoan Mộc Ly không phải là loại nam nhân thích dựa vào nữ nhân, hắn muốn vật gì, tự bản thân sẽ đi tranh thủ, nếu không ngươi cho hắn, hắn cũng sẽ không nhìn đâu."

Ừ, nàng hết sức thích điểm này ở lão công nhà nàng...... Rất đẹp trai!

Khụ, khụ, bây giờ không phải là thời điểm mê trai, phải bình tĩnh.

Quý Ngữ Hàm nói tiếp, "Thứ hai, trường sinh bất lão...... Thật ra thì nghe thật rất tốt, nhưng mà......"

Băn khoăn, suy nghĩ theo lối tư duy logic của Tam cô nương, Quý Ngữ Hàm quyết định không thể khiêm tốn nữa, phải nói rõ ràng một chút.

"Thứ hai, nếu như không có ta ở bên cạnh, trường sinh bất lão đối với hắn mà nói cũng không có ý nghĩa gì."

Khụ, khụ, bình tĩnh, phải biết thẹn thùng, không thể cười, bây giờ là thời điểm nghiêm túc......

Nàng cảm giác mình đã giải thích rất rõ ràng, nhưng căn cứ kinh nghiệm...... Tam cô nương hẳn là phản bác nàng.

Chẳng qua nàng thật sự rất mệt, rất muốn ngủ, hơn nữa nàng là phụ nữ có thai......

Nếu mệt như vậy, đợi đến Đoan Mộc Ly lúc trở lại cũng ngáp liên tục, nàng nhất định sẽ"Xui xẻo".

Nghĩ tới đây một chút, Quý Ngữ Hàm không do dự.

"Tam cô nương, ta thật sự rất mệt, hay là ngươi cũng trở về đi nghỉ đi......"

Nói chuyện những lời này, nàng đem tiểu Oa Nhi trong suốt trên cửa sổ xách trở lại, hết sức vui sướng nằm lại trên giường.

Vù vù, ngủ!

Bởi vì mệt nhọc đã lâu, nàng giống như dính vào gối liền ngủ, còn Tam cô nương qua một trận mới hoàn hồn......

"Quý tiểu thư không khỏi quá có lòng tin đối với hắn."

Thanh âm mềm mại chậm rãi, giọng nói rất giống như có cảm giác "Ta rất quyền uy", "Bây giờ có lẽ hắn rất cưng chìu ngươi, nhưng trong lòng nam nhân, vĩnh viễn có nhiều thứ quan trọng hơn so với nữ nhân......" balabala~

Lời Tam cô nương nói không ngừng, nói một hơi về những nam nhân nàng ta nhìn thấy hơn ba trăm năm qua, vì quyền thế hoặc vì ích lợi ném bỏ nữ nhân mình yêu mến, nói mãi, nói mãi, nói đến nỗi Quý Ngữ Hàm một câu phản bác cũng không có.

...... Nàng ta cho là như vậy.

Trong lòng đắc ý, nàng ta nhàn nhã uống trà, chờ Quý Ngữ Hàm mở miệng.

Cũng sống hơn ba trăm năm, thời gian đối với nàng ta mà nói đã không có ý nghĩa bao nhiêu.

Cho nên bất kể trước kia là dạng gì, nhưng Tam cô nương bây giờ không phải là người nóng tính.

Cho nên liền chờ, lại chờ hơn nửa canh giờ......

Quý Ngữ Hàm vẫn không hề đáp lại, nàng ta có chút ngồi không yên, đứng lên, đi tới mép giường nhìn Quý Ngữ Hàm "Giả bộ ngủ".

Nhìn một chút, nàng ta liền phát hiện...... Người này không phải là đang giả bộ ngủ, là ngủ thiếp đi thật.

......

Hôm nay sứ giả Tây Hồ Quốc tới chơi, còn mang đến một loại trái cây rất mới mẻ.

Đoan Mộc Ly vội vàng chiêu đãi sứ giả, liền kêu Thanh Long cầm đi cho Quý Ngữ Hàm nếm thử trước một chút.

Bi kịch là Thanh Long sau khi vào cửa không nhìn thấy người đâu.

Hắn biết Quý Ngữ Hàm gần đây rất thích ngủ, cho nên không đi phòng trong quấy rầy, chẳng qua là đem quả giỏ đặt lên bàn.

Lúc xoay người, hắn ngửi thấy một mùi máu tươi.

Trong lòng cả kinh, hắn lập tức vọt vào phòng trong, sau liền thấy được hình ảnh máu tanh......

Quý Ngữ Hàm nằm ở trên giường, mà trên đất gần giường nàng có một nữ nhân đang nằm mặc áo hồng váy trắng, trước ngực và khóe miệng còn dính vết máu.

"Hàm chủ nhân ——"

Thanh Long bị dọa đến trước mắt biến thành màu đen, vội vàng chạy tới mép giường.

Đang ngủ say, Quý Ngữ Hàm bị một tiếng kêu dọa cho sợ đến ngồi bật dậy, "Sao?"

Xác định nàng không bị thương, Thanh Long chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất chợt vỗ ngực, "Hàm chủ nhân, ngài làm thuộc hạ sợ muốn chết."

"Xảy ra chuyện gì......" Quý Ngữ Hàm cũng bị hắn dọa cho sợ hãi không nhẹ.

Qua lời nàng vừa hỏi, Thanh Long mới nhớ tới, cúi đầu nhìn một chút, "Đây là...... Đại tiểu thư?"

A?

Quý Ngữ Hàm từ trên giường khom lưng nhìn dưới mặt đất, cũng bị vết máu trên người Tam cô nương mang làm cho sợ hãi.

Nàng thăm dò hơi thở Tam cô nương, hơi yếu, " Xảy ra chuyện gì? Gọi thái y tới đây!"

"Dạ!" Thanh Long lập tức chạy vội ra ngoài mời người.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Quý Ngữ Hàm sững sờ, nhìn Tiểu Trong Suốt còn đang ngủ, sẽ không phải tên tiểu tử này mộng du thức dậy đánh người chứ?

Hoặc là mình thật ra là loại cuồng bạo lực tiềm ẩn? Không thể nào......

Cho dù là thật, nàng cũng không có bản lãnh đánh thắng Tam cô nương.

Thời điểm Thái y kiểm tra, Đoan Mộc Ly cũng chạy về, chờ muốn biết Tam cô nương trường sinh bất lão tại sao phải hộc máu ngất đi.

Đỗ thái y không rõ thân phận người trước mắt, lúc bắt mạch một tay kia bình tĩnh vuốt vuốt râu bạc, sau đó hắn phán đoán ——

"Vị tiểu thư này chẳng qua là tức giận dẫn tới hôn mê, nhất thời hộc máu bất tỉnh mà thôi, không lâu sẽ tỉnh lại."

Tức giận dẫn tới hôn mê

Quý Ngữ Hàm mờ mịt nhìn chung quanh một chút, "Ta ngủ sau đó có người đã tới?"

Có người cùng Tam cô nương cải vã kịch liệt, đem người tức đến hôn mê sao? Vậy sao nàng cũng không bị đánh thức?

Chu Tước hôm nay canh giữ ở hồ bờ bên kia liền vội vàng lắc đầu, "Thuộc hạ không thấy có người đi qua."

Đoan Mộc Ly bật cười, "Tiểu Quả Quả, trước đó các nàng nói gì?"

"A? Không liên quan đến ta...... Đều là nàng ta vừa nói ta vừa nghe, ta còn tận lực phối hợp với nàng ta."

Quý Ngữ Hàm cảm thấy mình rất vô tội, nàng sao có thể làm người khác tức giận chứ?

Sau đó nàng lại không hề phản bác nàng ta, bởi vì sau khi nàng nói xong, bản thân đã chạy đi ngủ.

" Vì sao nàng ta xuất hiện?"

"...... Khụ, khụ, nàng ta đối với chàng...... Có chút hứng thú." Quý Ngữ Hàm nhịn cười nói.

"......" Thấy chủ nhân đen mặt, bọn Thanh Long cũng đều khổ cực nhịn cười.

Liếc nhìn Tam cô nương còn ngất, Đoan Mộc Ly rất bình tĩnh.

"Chúng ta cũng không biết nguyên nhân, liền hỏi nàng ta đi."

Nói xong không đợi mọi người phản ứng kịp, cánh tay hắn vung lên, đem người đánh bay ra cửa.

Đụng vào khung cửa, quỹ tích "Bay lượn" của Tam cô nương không chút ảnh hưởng, trên không trung vẽ ra đường cong pa-ra-bôn hoàn mỹ, "Phù phù" một tiếng rơi vào trong hồ.

Thời điểm đụng vào khung cửa, Tam cô nương cũng đã tỉnh, nhưng mà trước mắt đều là trăng sao, còn chưa hoàn hồn.

Hiện tại rơi vào trong hồ lạnh như băng, nàng ta đã tỉnh lại, nhưng vẫn không hình dung tại sao nàng ta lại ở trong hồ.

Đoan Mộc Ly đứng lên, đi tới cạnh cửa, lộ ra nụ cười ôn hòa nhất ——

"Tam cô nương hôm nay sao có nhã hứng hộc máu vậy?"

"......" Trong phòng mọi người đều ngã quỵ.

Tam cô nương suýt nữa phun ra ngụm máu, nhưng mà......

Nàng chưa từng thấy qua Đoan Mộc Ly xấu xa.

Trong mắt Tam cô nương Đoan Mộc Ly luôn luôn khiêm tốn lễ độ, ôn nhuận như ngọc, có thể nói là quân tử điển hình, cho nên hôm nay những lời này......

Nàng ta cho là hắn nhất thời nói sai, dùng từ sai.

Lại thêm một người bị lừa......

Tam cô nương nổi giận đùng đùng nhìn về phía Quý Ngữ Hàm, "Ngươi không phải nên hỏi trước đó nàng ta đã làm gì?"

Di? Nguyên nhân thật đúng là nàng?

Quý Ngữ Hàm nghi ngờ, chủ động hòa giải, "Ta đã làm gì vậy?"

Chẳng lẽ nàng thật sự mộng du sao?

"Ngươi...... Lúc ta nói chuyện với ngươ, ngươi lại dám ngủ thiếp đi!"

"...... Ta đã đánh tiếng với ngươi rồi mà."

Quý Ngữ Hàm rất mờ mịt, "Hơn nữa ngươi có chuyện cần nói với ta, tại sao không gọi ta trước rồi hãy nói......"

"Phốc ——"

Đây không phải là thanh âm mọi người phun cười, là Tam cô nương đang hộc máu......

"Phốc......" Lúc này là phun cười......

Dĩ nhiên, bọn Thanh Long đều cố nén cười, chân chính bật cười chỉ có Đoan Mộc Ly.

Quý Ngữ Hàm đầu đầy dấu chấm hỏi, "Ta nói câu kia, sao ngươi lại tức giận nữa vậy?"

Đoan Mộc Ly bật cười ôm nàng, "Không có tức giận chút nào, chẳng qua là Tam cô nương thích hộc máu mà thôi."

"......" Nàng thật là cảm thấy lời như vậy mới gọi là chọc tức người khác......

Tam cô nương chẳng qua là có thể trường sinh bất lão, không có nghĩa là nàng ấy có thân thể kim cương bất hoại, liên tục hộc máu hai lần, khiến cho nàng ấy có cảm giác rất suy yếu, choáng váng không có sức để nói chuyện.

Nàng ấy không nói lời nào, Đoan Mộc Ly liền cho nàng ấy chút không khí, để cho Quý Ngữ Hàm nói với hắn chuyện phát sinh lúc trưa.

Nghỉ ngơi một lát, Tam cô nương rốt cục khôi phục bình thường, cũng ý thức được lạ thường là sao nàng lại xuất hiện ở trong hồ.

" Tại sao ta ở trong hồ?"

Giọng nói Đoan Mộc Ly vẫn ôn hòa, "Ta đem ngươi ném xuống."

"...... Đoan Mộc Ly, ngươi...... Ngươi có biết ta là ai hay không!"

Đoan Mộc Ly nghe vậy đột nhiên nhíu mày lại, hơn nữa ấn đường càng nhăn càng chặc, trên mặt cũng xuất hiện thần sắc hối tiếc.

Hiện tại biết hối lỗi rồi sao?

Cười khẽ một tiếng, Tam cô nương từ trong hồ đi ra, dùng nội lực hong khô y phục, đứng ở đằng kia chờ Đoan Mộc Ly mở miệng nói xin lỗi.

Lắc đầu một cái, Đoan Mộc Ly giọng nói tràn đầy tiếc nuối, "Quả Quả, ta nhớ nàng đã nói nàng rất thích cánh cửa này?"

A?

"Ừ." Đang suy nghĩ hắn muốn làm gì, Quý Ngữ Hàm có chút mờ mịt gật đầu, sao lại nói đến chỗ này vậy?

Tam cô nương đang chờ nghe lời xin lỗi cũng không hiểu.


  Đoan Mộc Ly lắc đầu, " Ban nãy ta mới vừa ném nàng ấy ra ngoài cũng quên chú ý một chút, không nên phá hủy cánh cửa này."


Vừa nói hắn bình tĩnh ra lệnh cho Thanh Long, "Gọi người tới đem cửa sửa trở về nguyên dạng."

Tất cả mọi người choáng váng, trước đó hắn cau mày, chính là đang hối hận cái này sao?

"Phù phù" ~

Tam cô nương không được ai để ý lại té xỉu, trở về trong hồ.

Chờ thời điểm nàng ta tỉnh lại, phát hiện Đoan Mộc Ly liền đứng ở bên cạnh hồ, từ trên cao nhìn xuống nàng ta.

Không đợi nàng ta nói chuyện, Đoan Mộc Ly giành mở miệng trước.

"Trước kia ta khách sáo với người là bởi vì ngươi là Tam cô nương, Tam tiểu thư Đại Gia sống hơn ba trăm năm, hiện tại biến thành có ý đồ với ta, còn muốn đem Quả Quả đuổi đi....."

Đoan Mộc Ly cười cười, chỉ chỉ Tam cô nương một thân chật vật, "Đây chính là thái độ của ta."

"......" Mặt Tam cô nương lúc đen lúc xanh, đột nhiên từ trong hồ nhảy ra, phi thân rời đi.

"Cái đó...... Chàng đối với nàng ta như vậy, không thành vấn đề chứ?"

Tam cô nương có lợi hại lắm không?

Đoan Mộc Ly nhìn theo hướng Tam cô nương rời đi, như có điều suy nghĩ.

Sau đó hắn mở miệng, "Trước kia Tam cô nương đã từng chủ động ra tay rất nhiều lần với bốn Quốc Quân, hơn nữa nói riêng về võ công, ta đánh không lại nàng ta."

"......" Cho nên? Quý Ngữ Hàm mờ mịt."Nhưng dù bị ta trêu cợt, nàng ấy cũng không ra tay với ta."

Đoan Mộc Ly chậm rãi cười, "Bất kể mục đích của nàng ta là gì, nàng ta không muốn tổn thương ta, cho nên sau này nếu như có nguy hiểm, các người có thể lấy ta làm con tin."

"......" Khóe miệng Quý Ngữ Hàm co quắp.

"Thì ra là chàng không phải chọc tức nàng ấy, mà là đang thử dò xét nàng ấy?" Quá xảo quyệt......

Xác định điểm này, tương đương với một tấm kim bài miễn tử (*), tình thế đúng là đối với rất có lợi bọn họ.

(Ai xem phim sẽ biết cái này nhé, có tấm thẻ này, ông vua hok dám chặt đầu ^^)

Đoan Mộc Ly cười cười, bình tĩnh gật đầu.

"Nhưng vạn nhất nếu nàng ta quá mức tức giận, vừa rồi xuất thủ thì làm sao bây giờ?"

"Tiểu Quả Quả, ta nói chính là nói riêng về võ công, ta đánh không lại nàng ta."

Đoan Mộc Ly ôm nàng hôn một cái, "Nhưng ta thông minh hơn so với nàng ta."

"......" Đúng vậy, thông minh quá nhiều......

Quý Ngữ Hàm rơi lệ, "Cái đó, chàng mở lớp dạy đi, ta ghi danh đầu tiên."

Đoan Mộc Ly bật cười, "Quả Quả, không phải nàng đã học được khi đối mặt với đối thủ phải bình tĩnh, không thể kích động sao?"

Khụ, khụ...... Cũng đúng.


  Đoan Mộc Ly ôm nàng đi vào trong phòng, "Nếu đã học rồi...... Quả Quả, ta phải thu học phí."

"......"

Quý Ngữ Hàm rơi lệ, "Hay là chàng mở lớp, dạy thế nào đề phòng sắc lang đi."

Cười hôn nàng, Đoan Mộc Ly xiết chặc cánh tay, "Tiểu Quả Quả, nàng vẫn nên ngoan ngoãn chờ sắc lang ăn đi."

"......" Hu hu.

————

Tam cô nương đại khái là bị đả kích quá lớn, sau đó, chừng mấy ngày cũng không có tin tức, khiến cho Quý Ngữ Hàm cảm thấy thanh tĩnh.

Nhưng mà trong cung gần đây vẫn tương đối náo nhiệt, bởi vì tất cả mọi người đang chuẩn bị đám cưới.

Đoan Mộc Ly vội vàng xử lý chính sự, có thời gian trống liền tới, sau thành thân mang nàng đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật.

Tiểu Dật nhất thời hưng phấn, mỗi ngày ở trong cung chạy tới chạy lui, coi như là tổng chỉ huy cho lễ thành thân.

Tất cả mọi người bề bộn nhiều việc, rỗi rãnh nhất ngược lại là Quý Ngữ Hàm sắp sẽ phải lập gia đình.

Nàng vốn là đối với hôn lễ cổ đại không hiểu gì, hơn nữa Đoan Mộc Ly lại sợ nàng mệt mỏi, cho nên hắn chỉ phụ trách gọi người tìm đến nàng hỏi thăm ý kiến, chuyện nhỏ nàng quyết định là được.

Rất thanh nhàn chính xác là tân nương a......

Vì muốn giết thời gian, cũng là vì cỡi bỏ nghi ngờ trong lòng, nàng từ Tàng Thư Các lật ra rất nhiều sách cổ có niên đại rất xưa, muốn biết Tam cô nương tại sao đột nhiên muốn Đoan Mộc Ly ở rể Đại Gia.

Chẳng lẽ gen của Đoan Mộc Ly có thể thay đổi thể chất nhiều bệnh của Đại Gia?

Cổ đại sẽ không có kết luận khoa học kỹ thuật cao như vậy chứ......

Nàng đang đọc sách, bên cạnh hai người đàn ông này —— Không Không cùng Phi Phi —— Còn lại là mặt âm hiểm đang nghiên cứu.

"Tên tiểu tử này sao vẫn còn không tỉnh?"

Phi Phi nói lên đề nghị "Lương tâm", "Cục than nhỏ, dù sao tay của hắn cũng vẫn mang bộ dáng nhánh chồi, ta cảm thấy ngươi cũng tưới nước cho hắn đi."

Không Không rung đùi đắc ý, rất là cao thâm mở miệng, "Ta cảm thấy cũng nên bón phân cho hắn."

"......"

Quý Ngữ Hàm rất 囧 nhìn bọn họ, "Các ngươi căn bản là muốn nói đến mối thù lần trước bị đánh? Cẩn thận hắn đột nhiên tỉnh lại."

"Tỉnh lại thì thế nào?"

Phi Phi xăn tay áo, mặt dũng cảm, "Đại gia ta đã đi trên đời, không có ý định còn sống trở về!"

"Đúng vậy, " Không Không cũng rất"Anh hùng" nói, "Hai mươi năm sau, ta vẫn chính là một hòa thượng giả!"

"......" Quý Ngữ Hàm bị sét đánh ngược.

Phi Phi bỏ lơ nàng, tiếp tục nghiên cứu, "Quên đi, đều nói cây nhỏ phải chặt cành, ta đem hắn chém đi."

"Ta thấy được!"

Không Không trịnh trọng gật đầu, "Ngươi tới chém, ta che!"

"......" Quý Ngữ Hàm mới vừa bò dậy lại nằm xoài trở về trên bàn.

Nhưng mà nàng còn đang cố gắng bò dậy, chuẩn bị đuổi người.

"Hai người các ngươi quá kinh khủng đi, quá bất lợi cho dưỡng thai."

Quý Ngữ Hàm rơi lệ, "Nếu cứ tiếp tục như vậy, ta sợ lúc bảo bảo ra đời, trên trán sẽ mang theo hình tia chớp......" Ô.

"Mang hình tia chớp không tốt sao?"

Phi Phi nghe không hiểu, sau đó nhớ lại, "Hai ngày trước ngươi kể chuyện cho tiểu Dật nói cái, cái thằng bé trai tên gì? Tên rất dài."

Không Không còn nhớ rõ chuyện đó, cho nên khinh bỉ Phi Phi, "Mang ký hiệu hình tia chớp không nhất định đều là Harry Potter, còn rất có thể là Lôi Thần!"

"......" Quý Ngữ Hàm vẽ vòng tròn.

Mặc dù không cảm thấy mình kinh khủng, nhưng mà nghe Quý Ngữ Hàm vừa nói như thế, Phi Phi ý thức được ——

"Bắt đầu từ bây giờ ta sẽ tạo dựng hình tượng."

" Hình tượng gì?" Quý Ngữ Hàm đối với hắn có chút không mong hy vọng, rơi lệ hỏi.

" Hình tượng trong lòng bảo bảo."

Phi Phi hăng hái bừng bừng, "Ta muốn để cho bảo bảo biết cái gì mới đúng là chính nhân quân tử, để cho hắn cùng ta đứng chung chiến tuyến, khinh bỉ Đoan Mộc Ly nham hiểm."

"...... Ta cảm thấy ngươi không đấu lại Đoan Mộc Ly."

Lão công nhà nàng...... Ai, chuyện thay đen đổi trắng như vậy ở trong mắt Đoan Mộc Ly chỉ có thể coi như là nền tảng nhập môn?

Phi Phi bắt đầu lừa dối nàng, "Cục than nhỏ, ngươi suy nghĩ thử xem, Đoan Mộc Ly là một người đại nham hiểm, Tiểu Dật là một tiểu nham hiểm, Tiểu Trong Suốt là bạo lực trong đen ngoài đen, nếu như bảo bảo cũng là người nham hiểm thì......"

"......" Quý Ngữ Hàm trong nháy mắt cảm thấy mây đen quanh đầu.

Cuộc sống này thật là không cách để vượt qua mà...... Hu hu.

Cảm giác lời của mình có hiệu quả, Phi Phi nói tiếp, "Cho nên hiện tại phải nắm chặc cơ hội, ngươi nói cái đó phải từ lúc..... Dưỡng thai? Đúng, tiến hành dưỡng thai đối với bảo bảo sớm một chút, để cho hắn khinh bỉ nham hiểm."

"......"

Quý Ngữ Hàm băn khoăn, sau đó mở miệng, " Tìm mấy con thỏ nuôi trước đi......" 

 Suy nghĩ của Quý Ngữ Hàm chính là rất tốt đẹp, nhưng mà chờ Đoan Mộc Ly trở lại, câu nói đầu tiên đã phá vỡ mơ mộng của nàng——


"Tiểu Dật mới ra sinh là một đứa trẻ đơn thuần."

Hu hu, cho nên giáo dục sau này mới là quan trọng nhất?

Gần mực thì đen, những lời này cũng không phải không có đạo lý......

Quý Ngữ Hàm bi phẫn, cũng không thể bảo nàng đem lão công hưu đi? Xem ra bảo bảo của nàng sau này nhất định là phúc hắc...... Hu hu.

——————

Ngày qua ngày, Quý Ngữ Hàm mỗi ngày đều cười híp mắt rất hạnh phúc, cho đến đêm trước thành thân.

"Ba ngày?" Quý Ngữ Hàm kinh ngạc.

"Đúng, trước khi thành hôn ba ngày chúng ta không thể gặp mặt."

Đoan Mộc Ly cười nói, "Tiểu Quả Quả, nói vậy ba ngày nay, ' thích khách 'của nàng không phải ít."

Cái này......

Đoan Mộc Ly không thể ở bên cạnh nàng, có oan, có cừu, ba ngày này không phải đều sẽ tìm tới cửa hết sao?

"Nếu như phá giới thì làm sao bây giờ?" Quý Ngữ Hàm thật tò mò, có ý kiến khác không?

Phi Phi "Lần nữa tới, " giành trả lời trước, "Tìm thêm giờ lành ngày tốt khác, sau đó lại thêm một vòng ba ngày không thể gặp mặt."

Nếu không cũng sẽ bị coi là điềm xấu.

Đây là quy củ của cả Tề Loan quốc, không phải là riêng trong cung quyết định.

......" Thật là phiền phức mà.

Đoan Mộc Ly ôm nàng, "Quả Quả, chúng ta có thời gian cả một đời, ta ở cách vách, có chuyện, sẽ lập tức chạy tới."

Ừ, đây cũng đúng, thật ra thì trong cung trên dưới cũng coi nàng như hoàng hậu, thành thân chỉ là một hình thức thôi.

Hơn nữa những ngày qua lúc hóa trang và thử trang phục mới biết, tân hôn phải mặc y phục, mang đồ trang sức thật rất nặng, sau đó khi mặc vào sẽ giống như sau lưng khiêng tảng đá, trên đầu đội thêm một lu gạo......

Hơn nữa ngày tân hôn nàng còn phải mặc y phục này đứng hơn ba canh giờ...... Hic hic, quá luyện ý chí.

Khụ, khụ, thật ra thì nàng cũng không phải là gấp gáp kết hôn, thậm chí nàng còn nghĩ vẫn chưa muốn gả......

Quý Ngữ Hàm đột nhiên có chút hoài nghi, đem lão công nhà nàng kéo đến đi một bên lặng lẽ nói.

"Chàng cố ý ?"

Cố ý nói muốn đại hôn, đem những âm mưu bí mật và kẻ thù cũng đưa tới, cùng nhau giải quyết sạch sẽ?

Đoan Mộc Ly cười ôm nàng, "Thông minh."

Đoan Mộc Ly giải thích, "Nàng đã mang thai bảo bảo, nếu như không thừa dịp hiện tại đem vấn đề giải quyết sạch sẽ, sau này sẽ có quá nhiều nguy hiểm."

Đúng vậy......

Mới vừa rồi Quý Ngữ Hàm cũng ý thức được cái vấn đề này.

Sau này bụng trở nên to lớn, nàng hành động càng ngày càng bất tiện, hơn nữa bảo bảo sinh xong cũng quá nhỏ, rất dễ dàng bị thương tổn.

Thật ra thì trước lúc nàng mang thai nên làm xong những thứ này là tốt nhất...... Nhưng mà khi đó cũng chưa có kẻ thù xuất hiện.

Nhìn vẻ mặt Đoan Mộc Ly rất có lòng tin, Quý Ngữ Hàm cũng không lo lắng.

Được rồi, nàng sẽ ngoan ngoãn làm mồi nhử, chờ Đoan Mộc Ly đem đám người kia giải quyết từng người một là được.

Ngoài mọi người dự liệu, người thứ nhất xuất hiện lại là Mặc Kỳ Thụy đã có một đoạn thời gian không thấy.

"Ba ngày này có thể sẽ gặp nguy hiểm."

Lạnh buốt nói ra những lời này, hắn cũng không mở miệng nữa, ngồi ở một góc gian phòng làm tượng đá.

Trải qua chuyện lần trước, Quý Ngữ Hàm thế nào cũng không nghĩ tới hắn còn có thể tiếp tục xuất hiện, hơn nữa còn là tới đây làm hộ vệ tạm thời, nhất thời có chút ngây người.

Cảm giác tầm mắt của nàng vẫn rơi vào trên người mình, Mặc Kỳ Thụy quay đầu nhìn nàng, "Ngươi không tin ta?"

Ách......

Quý Ngữ Hàm lúng túng, "Không phải."

Thật ra thì còn tin, vẫn cảm thấy hắn sẽ không thật sự tổn thương nàng...... Chẳng qua là trong lúc nhất thời cảm giác không được tự nhiên mà thôi.

Phi Phi không biết trước kia phát sinh qua chuyện gì, thay phiên nhìn hai người bọn họ, "Lạnh buốt, ngươi làm gì đó?"

Khối băng không để ý đến hắn, tiếp tục làm tượng đá.

Phi Phi rất khiếp sợ, "Chẳng lẽ khó nói thành lời hơn cả chuyện thiếu chút nữa ta hôn ngươi lúc trước?"

...... Vì vậy hai người liền đánh nhau.

Không Không chưa từng nghe qua chuyện này, hăng hái bừng bừng đi hỏi bọn Thanh Long, một đám người rất không có lương tâm cười thành một nhóm.

Hiện tại người bình thường trong phòng chỉ còn lại Quý Ngữ Hàm và Đoan Mộc Hồng......

"Ngữ Hàm, muội không hiếu kỳ Đoan Mộc Ly tại sao gọi ta cũng tới đây giúp một tay sao?" Đoan Mộc Hồng đột nhiên mở miệng cười.

Quý Ngữ Hàm cười rất lúng túng, vấn đề mà mọi người hôm nay hỏi tại sao cũng sắc bén như vậy?

Nàng đương nhiên tò mò, người có thể sẽ xuất hiện trong ba ngày này...... Tề Mị nhi cũng coi như một người trong đó?

Cũng không xác định Đoan Mộc Hồng đối với nàng có quên tình cảm hay chưa, hắn ở chỗ này, thật có thể làm một "Hộ vệ" làm hết trách nhiệm sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro