Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 99: Dép lê

Ngu Đường đem Trương Hiếu Nhân đá sang một bên, xuống mở cửa xe, đem Tống Tiêu lôi ra , tiếp tục khiêng đi.

"Mau buông ta xuống, nếu bị Thái hậu nhìn thấy, ngô..." Tống Tiêu duỗi chân sống chết ngọ nguậy , bị bàn tay của Ngu Đường một đường đập lên cái mông, lập tức im bặt.

Nữ nhân trong nhà phải ngủ đủ giấc để giữ gìn nhan sắc, hiện tại chưa ai thức dậy, chỉ có Hoằng Nguyên Đế chăm chỉ hai đời , sớm đã muốn đi ra vườn hoa luyện công, đúng lúc gặp phải huynh trưởng .

"Hoàng huynh, buổi sáng tốt lành!" Bạn nhỏ Ngu Lân đang xuống lầu, nhìn thấy ca ca lập tức đứng lại chào hỏi.

Ngu Đường gật đầu, tiếp tục đi lên lầu. Tống Tiêu treo ở trên người hắn, đưa tay cùng Ngu Lân vẫy vẫy.

"Tẩu tử..." Ngu Lân bất đắc dĩ quay lại nhìn hai con người này, cho Tống Tiêu một ánh mắt thương hại mà không giúp được gì, lắc lắc đầu, chắp tay sau lưng tiếp tục đi xuống . Tiểu gia hỏa đi lại trầm ổn, đơn thuần chỉ nhìn được bóng lưng, vẫn như cũ dáng dấp mang nỗi niềm thiên hạ, từng bước một đạp trên bậc Hoàng đế, nhưng là chân quá ngắn, đi đến bậc cuối liền không may bị vấp cả người đổ về phía trước,cũng may Tào công công một tay đeo gang tay trắng tiếp được.

"Điện hạ cẩn thận." Tào công công vẻ mặt tươi cười đem Ngu Lân ôm lấy.

"Thả ta xuống." Ngu Lân uốn éo người, bị tẩu tử nhìn thấy thật sự quá mất mặt.

" Đá cẩm thạch vừa mới lau xong, có chút trơn trượt " Tào công công cười híp mắt ôm hắn, không có chút ý định buông tay, nhanh chân hướng vườn hoa đi đến, "Đời trước điện hạ lúc nhỏ, lão nô cũng thường xuyên ôm người như này."

Hai người thanh âm dần dần từng bước xa, Tống Tiêu ngẩng đầu còn muốn nhìn nữa, trước mắt cửa liền khép lại. Lại là một trận trời đất quay cuồng, bị ném lên trên chiếc giường rộng màu xanh biển , đón lấy, cơ thể thon dài rắn chắc đang nhào tới.

"Ngô, làm cái gì..." Tống Tiêu bị ép tới thở không ra hơi, ý đồ đẩy hắn ra.

Ngu Đường chống tay đỡ thân thể, kéo cà vạt xuống, giật giật cổ, cởi cúc tay áo: "Ăn điểm tâm."

"Ăn điểm tâm không thể trên giường ăn... Ngô..."

"Ai nói không thể..."

Ăn xong "Bữa sáng" , Ngu mẫu đã rời giường. Ngu Đường bởi vì một đêm không ngủ, ôm Tống Tiêu trở lại ngủ say. Tống Tiêu mơ màng một lúc liền tỉnh, mở to hai mắt nhìn lên trần nhà, bụng ục ục réo lên.

"Bữa sáng" này, hoàng thượng ăn đến là thỏa mãn, còn y lại càng đói hơn. Nhưng toàn thân lại bủn rủn, lười nhác tìm đồ ăn, liền làm ổ trong lồng ngực đầy nam tính của Ngu Đường .

Ngu Lân luyện công xong, liền tắm rửa, bồi mẫu thân cùng tỷ tỷ cùng một chỗ ăn điểm tâm, ngẩng đầu liếc qua trên lầu một cái, nhìn một chút rồi mỉm cười chia thức ăn Tào quản gia.

"Quản gia..." Ngu Lân nghĩ nghĩ, vẫn là nói một tiếng.

"Vâng." Trên cánh tay vắt khăn ăn màu trắng,Tào quản gia mỉm cười cúi đầu xuống, hỏi tiểu thiếu gia có cái gì phân phó.

"Ngươi giúp ca ca lấy chút bữa sáng đi lên, để hắn ăn rồi ngủ tiếp đi." Rõ ràng là một câu rất bình thường, Ngu Lân ôm lấy hai bên tai chiêu phong đã từ từ biến đỏ.

Tào quản gia cùng hắn đảo ánh mắt đã hiểu ý nhau, gật đầu đáp ứng tới. Hai người bọn họ đều biết, Hoàng đế bệ hạ thân thể tốt, chịu đói một lúc cũng không hại chết ai, nhưng là hoàng hậu đây thật sự rất muốn ăn cơm a.

"Đường Đường trở về rồi?" Ngu mẫu kinh ngạc ngẩng đầu, Ngu Miêu bên kia cũng nhìn qua.

"Ngô, buổi sáng trở về, nhìn có vẻ một đêm liền đã không ngủ, " Ngu Lân cúi đầu ăn một miếng cơm, dừng một chút còn nói, "Cùng bạn tốt của anh ấy trở về."

"Là Tiêu Tiêu a?" Ngu mẫu nghĩ một chút liền đoán được là ai, lúc trước Ngu gia xảy ra chuyện, Tống Tiêu có đến đây thăm mấy lần. Không giống những thiếu gia của nhà khác, chỉ nói chút lời khách sáo, nàng liền nhìn ra được, đứa bé kia là thật quan tâm Ngu Đường.

Nghe nói hai đứa chưa ăn cơm đã đi vào phòng ngủ, Ngu mẫu liền mau để Tào quản gia đem thức ăn đưa vào.

Ngu Lân im lặng không lên tiếng nhìn mẫu thân bận rộn, chậm rãi lắc đầu, thu lại vẻ mặt ông cụ non tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Ngu Miêu nhìn chằm chằm cái tai chiêu phong của đệ đệ, nhịn không được đưa tay giật một chút: "Ngươi lắc đầu làm cái gì?" Đệ đệ rõ ràng còn nhỏ như vậy, nhìn xem lại giống như ông cụ non.

"... Bị viên thịt làm bỏng" Ngu Lân chỉ chỉ bát canh thịt viên trước mặt.

Chờ Ngu mẫu quay đầu, chỉ thấy Ngu Miêu cùng Ngu Lân ngồi một chỗ lắc đầu, một bên lắc đầu một bên hà hơi, bên trong miệng còn ngậm lấy viên thịt viên , lập tức giơ tay lên, chiếu vào đầu một người một bàn tay: "Lễ nghi trên bàn ăn đâu? bộ dạng gật gù đắc ý này giống cái gì !"

Tào công công gõ cửa tiến đến, đem bữa sáng đặt trên đầu giường, thuận đường đưa cho Tống Tiêu một chiếc khăn ấm.

Tống Tiêu chống đỡ thân thể , mặc áo ngủ vào, tựa trên tấm đệm dày, cầm lấy điểm tâm bắt đầu ăn. Hắn thật sự rất đói bụng,mới sáng sớm còn chưa ăn cơm, đã thế còn phải vận động dữ dội một hồi.

"Ngô..." Ngu Đường cảm thấy trong ngực trống rỗng, lẩm bẩm một tiếng cọ tới, ôm eo Tống Tiêu ngủ tiếp.

"Hoàng Thượng, ăn một chút rồi hãy ngủ tiếp." Tống Tiêu vuốt vuốt gò má của hắn.

Ngu Đường mở mắt ra, ánh mắt liếc qua Tào công công đem theo đầy ý tứ, đối phương lập tức thức thời lui ra ngoài, cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại.

"Sau này không được gọi là hoàng thượng nữa." Ngu Đường làm, tựa bên cạnh Tống Tiêu, kéo cánh tay của y qua, đem chỗ bánh vừa mới cắn qua kia lại cắn thêm một ngụm nữa.

"Thế gọi là cái gì?" Tống Tiêu cúi đầu nhìn xem miếng bánh trong tay bị cắn hơn phân nửa.

Ngu Đường liếc mắt nhìn y, chui vào chăn ngủ tiếp. Ý tứ rất rõ ràng, ý người là muốn tự mình phỏng đoán.

Tống Tiêu chớp mắt mấy cái, đem phần bánh còn lại ăn hết, cầm khăn mặt lau lau miệng, thuận tay cũng lau lau cho Hoàng Thượng , tựa người lên đầu giường bắt đầu nghịch điện thoại.

Ngành giải trí trong nước gần đây nổi lên một trận cuồng phong, khắp nơi đều kêu phim cổ trang không phù hợp với lịch sử , quá khoa trương. Nhưng kỳ lạ là, mọi người một bên mắng mỏ nhưng một bên vẫn xem như thường, bởi vì thật sự là không có cái gì khác để xem nữa.

Lướt qua tin tức giải trí , trên cơ bản đều lấy phần kịch bản ra để ném đá.

Ngành nghề giải trí này, vốn chính là nơi náo nhiệt, mặc kệ là tán dương cũng được, chửi rủa cũng được, chỉ cần có thể làm được, liền mang ra kiếm tiền, cũng khó trách có ít người sẽ không từ thủ đoạn. Mặt khác, có mấy đài truyền hình cho ra các chương trình có sự tham gia của các minh tinh nổi tiếng, tỉ lệ người xem cũng đặc biệt cao.

Làm phải ra làm, Tống Tiêu đã quyết định làm nghề này, liền phải đem cái này làm cho thật tốt.

Ngu Đường đợi nửa ngày, cũng không thấy Tống Tiêu đáp lại, lập tức có chút mất hứng, đưa tay đi sờ soạng phần địa phương bị lộ ra khỏi chăn của y .

"Ừm..." eo Tống Tiêu lập tức mềm nhũn , quay đầu qua xem hắn, người kia vẫn là dáng vẻ nhắm chặt hai mắt, giống như bàn tay vừa rồi không phải tay của hắn , không khỏi bật cười.

Hai người trên giường dính nhau nửa ngày, đến giờ ăn trưa, mới chầm chậm mà xuống lầu. Tống Tiêu từ trong chăn chui ra mái tóc có chút hỗn loạn, trên đầu cọng tóc rối loạn ngốc ngốc vểnh lên, Ngu Đường cũng không nhắc nhở y, liền như thế trơ mắt nhìn y đi xuống.

"Tiêu Tiêu a, mau tới đây." Ngu mẫu nhìn thấy Tống Tiêu, nhịn không được bật cười, vội vàng hướng y vẫy vẫy , chờ Tống Tiêu ngồi lại đây, liền nhận lấy từ Tào quản gia đưa cho y cái lược nhỏ, để y đem mấy cọng tóc ngốc trên đầu chải lại về trật tự.

Tống Tiêu chớm mắt mấy cái, lúc này mới kịp phản ứng đang xảy ra chuyện gì, có chút xấu hổ, tranh thủ thời gian cám ơn Ngu mẫu. Bởi vì cùng Hoàng Thượng đùa giỡn, trong lòng vô cùng thư thái, trong lúc vô thức đem lễ nghi một phát quăng đi, thực sự không nên a.

Ngu Đường nhìn y, ngồi vào bên cạnh không nói một lời uống trà.

"Đường Đường trở về cũng không nói một tiếng, " Ngu mẫu trừng con trai trưởng một chút, vừa cười nhìn về phía Tống Tiêu, "Tiêu Tiêu hôm qua đi cùng với nó sao?"

Lời này hỏi Tống Tiêu trong lòng y có chút hồi hộp, nhưng vẻ mặt không thay đổi, chậm rãi đem chén trà buông xuống, ánh mắt cong cong hướng về phía ngu mẫu đáp: "Không có, con mấy ngày nay đều ở thành phố A, Đường Đường buổi sáng nay mới đáp máy bay trở về. Con thấy cậu ấy có vẻ mệt mỏi, liền đưa cậu ấy trở về, tối hôm qua con cũng ngủ khá muộn ..."

Không thể nói dối toàn bộ, chỉ có thể thật giả lẫn lộn mới đủ tin cậy, càng nói trong lời giải thích này, căn bản đều là thật.

Ngu mẫu nghe, lập tức cười lên. Một bên Ngu Đường nghe Tống Tiêu nói hai chữ kia, cao hứng cuộn tròn ngón chân giấu ở trong dép lê nhung mềm.

Bởi vì thấy con trai trưởng lắc chân, Ngu mẫu liền nhớ tới, bảo nữ hầu đi đôi dép lê nhung bông đem tới.

Dép lê này là Ngu mẫu đặt mua cho cả nhà, mùa đông dùng đều là lông xù, Ngu Đường là màu xanh đậm, Ngu Lân là màu xanh nhạt, Ngu Miêu là màu hồng phấn, chính mình là màu vàng nhạt, còn có một đôi màu đen... Là cho Ngu ba ba dùng.

Tống Tiêu vừa rồi trên lầu có nghe Tào công công nói qua, bây giờ nghe được Ngu mẫu nói cho dép lê, tưởng rằng lấy đôi dép nhung đen kia, vội vàng ngăn cản: " Bác gái, đôi này còn rất tốt, không cần lại..."

Nói còn chưa dứt lời, nữ hầu đã lấy ra một đôi dép lông màu lam nhạt .

"Thử một chút, xem có thích hợp hay không, ta cũng mua cho con một đôi." Ngu mẫu cười híp mắt nói.

Cái này không chỉ có Tống Tiêu, ngay cả Ngu Đường cũng có chút kinh ngạc. Dép lê này là đồ hàng hiệu xa xỉ, cần phải đặt hàng trước, khẳng định đôi này với những đôi dép kia là cùng mua tại một chỗ , nhưng tại sao mẫu thân lại mua cho Tống Tiêu cái này ? ( con dâu chứ sao nữa 😊 )

"Nhanh mau đi thử, ta thấy con hay đi dép lê của Đường Đường, đoán chừng số size của hai đứa không mấy khác biệt." Ngu mẫu đem dép bông đưa cho y, thúc giục y tranh thủ thời gian mau đổi.

Tống Tiêu nuốt nước miếng một cái, đem chân nhét vào đôi dép lê lông xù màu lam nhạt, cùng Ngu Đường song song ngồi xuống, hai đôi dép lê cùng hình dáng ở chung một chỗ, nhìn rất là thú vị.

"Rất đẹp nha!" Ngu Miêu tiểu công chúa lập tức tán dương, bạch bạch bạch chạy tới, đem theo đôi dép màu hồng ở chân mình.

Ngu lân ngồi một mình trên ghế sa lon, hai chân nhỏ lại ngắn ngắn với không tới đất, treo lơ lửng ở không trung, thấy cảnh này, nhất thời không kịp giữ lấy dép lê, lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất.

____________________________

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

« cổ khúc : đế vương ngâm »

Gia gia: Lập tức đánh trận, thiên hạ cuối cùng cũng bình an

Ngư cha: Hung Nô một bên xâm phạm, sầu khổ loạn trong giặc ngoài

Ngư Đường: đánh giặc yên dân, thịnh thế giang sơn bắt đầu thay đổi

Đệ đệ: Sống lại một đời, còn phải dọn dẹp mấy này bát quái

Độc thoại (đệ đệ): Ai, mẫu hậu, xin nghe một lời khuyên này a...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro