
Viết thư
Trong những ngày u ám ấy, khi mặt trời dường như mất đi sức sống.
Lotus chìm đắm trong nỗi lo lắng không nguôi về cô hầu gái bé nhỏ của mình, Mia.
Từng khoảnh khắc trôi qua như một lưỡi dao sắc nhọn cứa vào lòng cô, khắc sâu thêm những nghi hoặc và sợ hãi. Thư viện rộng lớn với hàng ngàn cuốn sách xưa cũ, nơi từng là chốn bình yên cho tâm hồn cô, giờ đây chỉ còn là nơi giam cầm những ý nghĩ rối ren.
Những trang sách dày cộp, từng chữ từng câu chẳng còn ý nghĩa gì nữa khi trong đầu cô chỉ quanh quẩn một câu hỏi, Mia đang ở đâu?
Mỗi khi rời khỏi thư viện, cô lại tìm đến sân tập kiếm. Nơi đó, thanh kiếm trong tay cô như một phần cơ thể, nhưng hôm nay những đường kiếm sắc bén cũng chẳng thể làm dịu đi nỗi lo trong lòng.
Mồ hôi rơi trên trán, hòa cùng sự bức bối trong tâm trí, cô không thể tránh khỏi cảm giác bị bỏ rơi. Từng động tác uyển chuyển, mạnh mẽ của Lotus giờ đây trở nên máy móc, thiếu đi sự đam mê thường thấy.
Cô tự hỏi liệu có phải vì sự gai góc, cứng rắn của mình mà Mia đã quyết định ra đi? Liệu có phải vì cô quá khó gần, quá xa cách mà người hầu bé nhỏ ấy đã từ bỏ cô?
Trong lúc đó, ở nơi xa xăm trong lòng địa ngục sâu thẳm, Orpherius và Ox đang lặng lẽ lên kế hoạch cho cuộc đào thoát khỏi tòa lâu đài Địa ngục.
Những bức tường đá lạnh lẽo xung quanh như âm thầm theo dõi từng cử chỉ của họ, nhưng điều đó không ngăn cản được quyết tâm của hai người. Kế hoạch của họ không chỉ đòi hỏi sự tinh vi, mà còn phải có một sự dũng cảm vượt trên nỗi sợ hãi.
Orpherius ngồi bên cạnh chiếc bàn gỗ cũ kỹ, ánh sáng yếu ớt từ ngọn nến lay lắt chiếu sáng khuôn mặt nàng, tạo nên một khung cảnh u tịch nhưng đầy kiên định.
Nàng biết rằng để thực hiện kế hoạch này, bước đầu tiên là phải khiến Lotus yên lòng, để nàng không hoảng loạn và tìm kiếm một cách liều lĩnh.
Và cách duy nhất để làm được điều đó là viết một lá thư dưới danh nghĩa "Mia", cái tên giả mà Orpherius đã dùng để tiếp cận Lotus từ ban đầu.
"Ox"
Orpherius cất giọng nhẹ nhàng nhưng không kém phần cương quyết.
"Ta cần ngươi giúp ta viết một lá thư. Hãy viết nó dưới danh nghĩa Mia và nói rằng ta vẫn an toàn, chỉ là có việc đột xuất ở quê nhà. Nói với Lotus rằng ta sẽ quay lại trong vài ngày tới và mong cô ấy không lo lắng"
Ox nhìn Orpherius với sự tôn kính và đồng cảm sâu sắc. Anh hiểu rằng đây không chỉ là một bức thư đơn thuần, mà là một sợi dây mong manh nối liền giữa Orpherius và người mà nàng yêu thương.
"Ta sẽ làm như người yêu cầu, thưa người"
Hắn đáp, giọng nói trầm nhưng chứa đầy quyết tâm.
Với một tờ giấy và cây bút lông trong tay, Ox bắt đầu viết. Những dòng chữ hiện lên dưới ánh nến mờ nhạt, mỗi nét bút đều được chăm chút cẩn thận.
Lá thư mang một giọng điệu ấm áp và đầy yêu thương, như thể chính Mia đang nói chuyện với Lotus, như thể không có gì bất thường xảy ra. Ox dừng bút, đọc lại những dòng chữ:
"Thưa tiểu thư Lotus, công chúa của em.
Em là Mia. Em muốn báo cho tiểu thư rằng em vẫn an toàn, chỉ là có việc đột xuất ở quê nhà mà em phải xử lý. Em mong tiểu thư đừng lo lắng, em sẽ quay lại trong vài ngày tới. Chỉ mong tiểu thư giữ gìn sức khỏe và hãy chờ em trở về.
Kính gửi từ,
Mia"
Orpherius lặng lẽ đọc qua lá thư, đôi mắt cô lấp lánh một nỗi buồn khó tả, nhưng cũng chứa đựng một niềm hy vọng mong manh.
"Tốt lắm, Ox. Hãy gửi lá thư này cho Lotus ngay lập tức. Ta không muốn cô ấy phải lo lắng thêm nữa"
Ox gật đầu, cẩn thận gấp lá thư và đặt nó vào một phong bì kín đáo.
"Ta sẽ làm ngay, thưa người"
Hắn nói, giọng đầy sự cương quyết.
Khi Ox chuẩn bị rời đi, Orpherius đứng dậy, ánh mắt nàng hướng về phía cửa sổ mờ mịt, nơi mà bóng tối của đêm đen bao trùm mọi thứ.
"Lotus..."
Cô thì thầm, như gửi lời nhắn nhủ tới người mà cô đang nhớ nhung không nguôi.
"Hãy kiên nhẫn chờ ta. Chỉ cần một chút nữa thôi, ta sẽ quay lại bên cô"
Ox biến mất trong bóng đêm, mang theo lá thư và niềm hy vọng của Orpherius.
Khi anh lướt qua những hành lang tối tăm, anh không thể không nghĩ đến những gì đang chờ đợi phía trước. Anh biết rằng cuộc hành trình này đầy rẫy hiểm nguy, nhưng vì sự an toàn của Orpherius, anh sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì.
Trong khi đó, ở một nơi khác, Lotus vẫn đắm chìm trong những suy tư của mình. Cô không biết rằng một lá thư đang trên đường tới, mang theo lời nhắn nhủ từ người mà cô lo lắng.
Liệu lá thư ấy có đủ để xoa dịu trái tim đang tràn ngập bất an của cô?
Hay nó sẽ chỉ làm tăng thêm nỗi nhớ mong và sự khắc khoải trong lòng cô?
Câu trả lời vẫn còn ẩn giấu trong tương lai, nơi mà mọi thứ chưa thể biết trước được....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro