Gắng gượng
Khi Ox, trong hình dáng một con dơi đen tuyền, lượn qua những bức tường u tối của tòa lâu đài Địa ngục.
Anh không hề hay biết rằng nguy hiểm đang rình rập từ mọi phía. Những cơn gió lạnh buốt thổi qua đôi cánh mỏng manh của hắn, như những lời cảnh báo lặng lẽ từ bóng tối.
Lá thư của Orpherius được buộc cẩn thận bên hông, mang theo những dòng chữ hy vọng và lời nhắn gửi tha thiết, nhưng chuyến đi này không hề suôn sẻ như Ox mong đợi.
Trong lúc bay qua một khu vực canh gác nghiêm ngặt, một con quỷ canh gác đã phát hiện ra sự hiện diện của Ox.
Đôi mắt đỏ rực của nó lóe lên sự thù hằn và quyết tâm, nhanh chóng giương cung nhắm thẳng vào con dơi nhỏ bé đang lướt qua bầu trời đêm.
Những dây cung căng lên, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, mũi tên sắc nhọn được phóng lên không trung với tốc độ kinh hoàng.
Ox không kịp tránh. Mũi tên lao thẳng vào cơ thể, xuyên qua lớp da mỏng manh của loài dơi, để lại một vệt máu đỏ tươi chảy rỉ từ trời xuống như những giọt sương đen nhuộm máu.
Đau đớn, nhưng Ox không cho phép mình chùn bước. Anh biết rõ rằng nếu không hoàn thành nhiệm vụ này, Orpherius sẽ tiếp tục bị giam cầm trong nỗi tuyệt vọng.
Dưới cơn đau rát bỏng từ vết thương, Ox cắn răng chịu đựng và dồn hết sức lực còn lại để vỗ cánh mạnh mẽ, đưa mình lên cao, tránh khỏi tầm với của lũ quỷ canh gác. Anh bay cao hơn, vượt qua những đỉnh tháp đen đặc, nơi mà ánh sáng chẳng bao giờ chạm đến.
Mỗi lần cánh anh đập là mỗi lần máu chảy ra nhiều hơn, nhưng sự quyết tâm trong lòng không hề suy giảm. Ox đã chọn con đường này, và sẽ đi đến cùng, bất chấp mọi hiểm nguy.
Cuối cùng, sau một cuộc chiến đấu đầy gian nan với cơn đau và sự mất máu, Ox đã đến gần nơi mà anh đoán là phòng của công chúa Lotus.
Bằng trực giác nhạy bén của mình, anh nhìn thấy một căn phòng với những ô cửa sổ lớn, từ đó phát ra ánh sáng dịu nhẹ của những ngọn nến. Anh biết rằng đây chính là nơi Lotus đang ở.
Anh phải vượt qua, không thể để nhiệm vụ này thất bại. Bằng sức mạnh cuối cùng còn sót lại, Ox dồn hết năng lượng vào đôi cánh, bay vút lên cao, vượt qua tầm nhìn của đám quỷ canh gác phía dưới. Dù vết thương đang cháy rực, anh vẫn tiếp tục bay, đôi mắt đỏ rực tìm kiếm, lảo đảo xung quanh.
"Đó... chắc chắn... là nơi đó"
"Chỉ...
một chút nữa thôi"
Ox thì thầm trong hơi thở dồn dập khi nhìn thấy một cửa sổ được trang trí tinh tế, ánh sáng yếu ớt lọt qua tấm rèm nhung.
Với tất cả sự thông minh và kinh nghiệm của mình, Ox đoán rằng đó chính là phòng của Lotus, nơi mà công chúa thường chìm đắm trong những suy nghĩ về thế giới xung quanh.
Với đôi cánh bị thương nhưng vẫn cứng rắn, Ox từ từ tiếp cận cửa sổ, thận trọng không để lại dấu vết gì có thể gây ra sự nghi ngờ. Anh nhẹ nhàng đặt lá thư lên bậu cửa, nơi mà Lotus sẽ dễ dàng nhìn thấy khi cô thức dậy.
Ánh sáng mờ ảo của mặt trăng lấp lánh trên phong bì, như một lời nhắn nhủ từ tận đáy lòng của Orpherius gửi đến người nàng yêu.
"Có lẽ đây là điều duy nhất ta có thể làm cho người"
Ox thì thầm, đôi mắt nặng trĩu sự mệt mỏi và đau đớn. Nhiệm vụ hoàn thành, nhưng con đường trở về giờ đây trở nên mờ mịt và gian nan hơn bao giờ hết.
Ox đáp xuống bệ cửa sổ, đôi cánh mỏi mệt và cơ thể đau đớn rã rời. Anh nhẹ nhàng đặt lá thư lên bệ cửa, cẩn thận để không làm rách hay làm nhòe mực.
Đôi mắt đỏ rực nhìn qua cửa sổ, thấy bóng dáng Lotus đang mải mê với những cuốn sách trên bàn, khuôn mặt nàng đượm buồn.
Anh biết rằng nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, và giờ đây cần phải quay lại Mambia.
Dù cơ thể đã yếu đi rất nhiều, Ox vẫn cố gắng bay về. Mỗi nhịp đập của đôi cánh giờ đây là một thử thách, mỗi hơi thở là một nỗ lực đầy đau đớn.
Nhưng anh không thể dừng lại, không thể cho phép mình gục ngã ở đây. Anh biết rằng Orpherius đang chờ đợi, và nhiệm vụ vẫn chưa kết thúc.
Khi Ox cuối cùng cũng về tới Cung Quỷ Mambia, cơ thể anh đã kiệt quệ, gần như không còn chút sức lực nào. Anh hạ cánh vụng về trước cổng cung điện, hình hài dơi dần biến trở lại thành người.
Máu từ vết thương nhỏ giọt xuống nền đá lạnh lẽo, tạo thành những vệt đỏ sẫm đầy ám ảnh.
Những quỷ cận vệ tại Mambia nhanh chóng nhận ra sự trở về của Ox và lập tức chạy đến đỡ lấy anh. Một trong số chúng, với đôi mắt đầy lo lắng, hỏi.
"Ox, ngươi bị sao vậy? Ngươi làm sao mà ra nông nỗi này?"
Ox cắn chặt răng, cố gắng giữ lấy sự tỉnh táo.
"Ta... ta đã làm xong nhiệm vụ. Lá thư đã được gửi... Orpherius cần chúng ta, và ta không thể gục ngã lúc này"
Ox được đưa vào bên trong cung điện, nơi những kẻ trung thành với Orpherius bắt đầu sơ cứu và chăm sóc cho hắn.
Dù cơ thể bị thương nặng, nhưng ánh mắt Ox vẫn ánh lên một ngọn lửa quyết tâm không bao giờ tắt. Anh biết rằng trận chiến thực sự vẫn còn ở phía trước, và để cứu được Orpherius, anh sẽ sẵn sàng hy sinh tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro