Chương 97: Động Tĩnh Trong Viện!
"Ly Thanh, Đại tỷ của ta đã ra ngoài một hồi lâu rồi mà vẫn chưa về, sẽ không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?"Hoàng Liên Sở ngồi một chỗ, thỉnh thoảng bày ra dánh vẻ bất an, cuối cùng thì cũng ngồi không yên.
Sau khi Liễu Ly Thanh nghe xong, ngừng lại, hướng vị trí của Hoàng Bắc Hạ nhìn đến, quả nhiên vị trí đó vẫn trống không.
Cảm thấy khẽ động, trên mặt lập tức đổi thành bộ dạng giật mình.
(Phong: best diễn xuất của năm đã thuộc về 2 nhân vật Liễu Ly Thanh và Hoàng Liên Sở, mời 2 vị lên nhận thưởng a)
"A? Không thể nào?"Vừa nói vừa che miệng lại "Được rồi được rồi, vẫn là nên đi tìm một chút thì tốt hơn, vạn nhất xảy ra chuyện gù, ta cũng không biết ăn nói làm sao"
Liễu Ly Thanh nói vậy, mọi người cũng liền đi tìm.
"Cái này, cái này......Bắc Hạ sẽ không phải đi lạc đường chứ?"Liễu Ly Thanh vừa đi vừa nói, trên mặt đã nhiễm lên mấy phần lo lắng.
"Ly Thanh, ngươi cũng không cần sốt ruột, Hoàng đại tiểu thư là người thông minh, chỉ là tìm một chỗ nghỉ ngơi thôi."Quách Chính thấy Liễu Ly Thanh gấp gáp như vậy, lên tiếng an ủi.
Liễu Ly Thanh miễn cưỡng kéo ra vẻ tươi cười gật đầu, trong lòng lại không ngừng cười lạnh.
"Nếu không thì đi ra đình nghỉ mát bên kia tìm một chút đi. Bên kia có mặt hồ tương đối yên tĩnh, nói không chừng đại tỷ tỷ chính là đang ở đó!"Hoàng Liên Sở đề nghị.
"Ừ ừ, Liên Sở nói có lý, chúng ta đi sang bên kia tìm một chút đi!"Liễu Ly Thanh dẫn đầu nói.
Chỉ là thời điểm khi mọi người đi vào đình nghỉ mát, nhưng không nhìn thấy bóng người.
"Cái này...... đại tỷ tỷ đến cùng chạy đi đâu rồi."Hoàng Liên Sở đột nhiên từ trong đám người đi ra, một mình đi xa mấy bước, dường như đang tìm kiếm.
Chỉ là lúc đi đến một toà viện bị vứt bỏ phía trước lại đột nhiên bất động, sắc mặt biến đổi.
"Sao vậy?"Liễu Ly Thanh thấy thế cũng đi theo.
Chỉ là sau khi nghe trong viện truyền tới động tĩnh, cũng là nhất thời dừng lại.
Người phía sau thậy vậy cũng nhao nhao đi tới, thế là trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nghe được từ trong viện truyền tới động tĩnh.
"Ân.. A... Đau" Bên trong thỉnh thoảng truyền đến âm thanh nữ tử có chút rên rỉ thống khổ, khi thì thống khổ, khi thì lại rất hưởng thụ. "A a, nhanh, dễ chịu quá... ưm... a."
Thanh âm rõ ràng như thế, để nữ tử ở đây đều có chút đỏ mặt, không dám nghe tiếp.
"Trời ạ, đại tỷ tỷ, đại tỷ tỷ làm sao lại làm loại chuyện này!"Hoàng Liên Sở che lấy khuôn mặt đỏ bừng, nói.
(Phong: t chưa thấy con nào thất thố như con này luôn í :)) để Chính ca ca nói thay lòng người nhé :)) )
Quách Chính sau khi nghe, nhướng mày: "Hoàng Nhị tiểu thư, lời nói này vẫn không nên nói lung tung thì tốt hơn, trong này là ai còn chưa biết đâu!"
Hoàng Liên Sở bị Quách Chính nói vậy, sắc mặt có chút không dễ nhìn lắm, "Quách công tử nói là.....là ta lỗ mãng, ta bất quá chỉ là quá lo lắng."
"Thôi đi, ở đây ngoại trừ Hoàng đại tiểu thư ra thì làm gì còn có ai vắng mặt lúc này, bên trong không phải nàng thì còn có thể là ai?"Nghiêm Hoan giờ phút này lại đứng ra nói.
Hoàng Liên Sở thấy thế, liền hướng về phía Nghiêm Hoan ném cho hắn một ánh mắt cảm kích, Nghiêm Hoan lần này lại càng thêm đắc ý, ngoài miệng cũng bắt đầu không biết chừng mực: "A, mọi người chúng ta đều đang lo lắng cho an toàn của Hàng đại tiểu thư, thế nhưng Hoàng đại tiểu thư hình như đang rất hưởng thụ rất a!"
Bị Nghiêm Hoan kiểu nói vậy, đám người cũng theo bản năng khẳng định người ở bên trong là Hoàng Bắc Hạ.
"Đúng vậy a, cứ tưởng rằng Hoàng đại tiểu thư cũng là người đứng đắn, hoá ra lại là người như vậy, không biết liêm sỉ như thế."Một nam tử khác, nói.
"Mọi người chớ có nói Đại tỷ tỷ của ta như vậy, Đại tỷ của ta tỷ nhất định là say rượu nên hồ đồ, đại tỷ của ta tỷ bình thường sẽ không làm chuyện như vậy."Hoàng Liên Sở trên mặt có chút nộ khí, vì Hoàng Bắc Hạ bất bình nói.
Ngay từ đầu người khẳng định người bên trong là Hoàng Bắc Hạ chính là nàng, hiện tại người đứng ra giúp Hoàng Bắc Hạ giải thích cũng là nàng!
Nhưng Hoàng Liên Sở nhìn thì như đang giải thích, nhưng thực chất là đang khéo nói cho mọi người biết người bên trong chính là Hoàng Bắc Hạ!
Chỉ là đám người này ngày bình thường đều đã quen với việc phụ họa cùng Hoàng Liên Sở, tự nhiên sẽ nghe không hiểu.
C
hỉ có Quách Chính đầu óc vẫn còn có chút thanh tỉnh. Hắn mặc dù biết Hoàng Bắc Hạ không phải người như vậy, nhưng khó đảm bảo Hoàng Bắc Hạ sẽ bị người khác hãm hại!
Mắt không nhúc nhích nhìn viện tử, trong lòng cầu nguyện người ở bên trong tuyệt đối không nên là Hoàng Bắc Hạ!
"Hoàng Nhị tiểu thư quá thiện lương đi, đến lúc này rồi mà còn nói giúp nàng ta, loại người này căn bản không xứng để ngươi vì nàng!"Nghiêm Hoan lòng đầy căm phẫn nói, phảng phất hận không thể để Hoàng Liên Sở thấy rõ bộ mặt thật của Hoàng Bắc Hạ.
Hoàng Liên Sở che thấp mặt, dường như có chút khổ sở, thêu khăn trong tay vừa vặn che khuất khuôn mặt ác độc của ả.
Liễu Ly Thanh mừng thầm trong lòng, trên mặt lại là biểu cảm giả dối: "Đều tại ta, nếu không phải ta muốn chơi trò chơi này, Bắc Hạ cũng sẽ không uống say, càng không đến mức sẽ làm ra loại chuyện này!"
"Ly Thanh tỷ tỷ, cái này cũng không thể trách tỷ, đều tại ta, là ta hại Đại tỷ tỷ."Hoàng Liên Sở cùng Liễu Ly Thanh hai người cật lực diễn trò.
Mà trong bóng tối Hoàng Bắc Hạ và Lăng Sương đang quan sát, khóe miệng đều đã nhịn không được sắp bật cười.
Kỹ năng diễn xuất của hai người này sao lại tốt như vậy? Đều đã đạt đến trình độ đỉnh cao thế này á?
Một hồi nữa, nàng ngược lại muốn xem xem, hai người này làm thế nào để tự đánh vào mặt của mình!
"Hai vị tiểu thư quả nhiên là người có tấm lòng lương thiện a."Tất cả mọi người nhao nhao nghị luận.
Bên trong vẫn không ngừng truyền ra âm thanh khiến cho người ta mặt đỏ tới mang tai.
Nghiêm Hoan có chút nhịn không được "Cứ chờ đợi như thế cũng không phải chuyện hay, đi, chúng ta đi vào, nhìn xem nam nhân kia đến cùng là ai, để cho Hoàng đại tiểu thư đói khát khó nhịn như thế!"
Xem kịch hay không chê chuyện lớn, đám người cũng nhao nhao đi vào theo.
Hoàng Liên Sở và Liễu Ly Thanh muốn ngăn cản nhưng căn bản không ngăn cản nổi.
Đợi tất cả mọi người đi vào, mới nhìn nhau cười một tiếng, riêng phần mình đều thấy được ý cười trong mắt đối phương.
Đợi thời điểm hai người Hoàng Liên Sở đi vào, cửa phòng đã được mở ra.
Thế là hai người bước nhanh về phía trước.
"A! Biểu ca!"Hoàng Liên Sở nhìn thấy người dùng chăn mền bao thân thể lại, thấy một nam tử với khuôn mặt mờ mịt, kinh hô một tiếng.
Liễu Ly Thanh cũng nhìn qua.
Bởi vì lòng Hoàng Liên Sở chủ nghĩ đến việc vạch trần bộ mặt của Hoàng Bắc Hạ cho nên cũng không có lưu ý đến vẻ mặt của mọi người.
"Biểu ca, ngươi, sao ngươi lại cùng Đại tỷ tỷ làm chuyện hồ đồ như vậy a!"Hoàng Liên Sở một tiếng lên án mạnh mẽ, trong mắt nhìn lướt qua nữ nhân trên giường, chỉ thấy nữ nhân trên giường bị chăn bao lấy hoàn toàn, nghe được Hoàng Liên Sở nói vậy, toàn thân run lên.
Hoàng Liên Sở thật sự quá mức hưng phấn, đến mức thời điểm nàng nói ra câu nói này, cũng không lưu ý đến ánh mắt quỷ dị mà đám người kia nhìn nàng.
Nếu không phải vì ở đây quá nhiều người, Hoàng Liên Sở thật sự muốn nhảy dựng lên vỗ tay!
Tiện nhân Hoàng Bắc Hạ này cuối cùng cũng thua trên tay nàng!
Haha, để rồi xem tiện nhân này về sau làm sao để sống trên đời này!
Muốn đấu cùng nàng? Hừ!
"Ài, không nghĩ tới Hoàng đại tiểu thư thật sự lại làm ra chuyện hồ đồ như thế này!" Liễu Ly Thanh cũng bày ra bộ mặt đau lòng nói.
"Biểu ca, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nếu như ngươi thật sự thích Đại tỷ tỷ, vì sao ngươi không quang minh chính đại tới nói chuyện, vì sao lại dùng phương thức như thế này?" Hoàng Liên Sở phẫn nộ đến cực điểm "Sao ngươi có thể hủy hoại Đại tỷ tỷ?"
Hoàng Liên Sở đứng nói một phen, đơn giản là muốn cho mọi người biết hai người này đã có gian tình ngay từ đầu!
Hoàng Liên Sở ngoài miệng là chửi mắng nhưng trong mắt, sự hưng phấn càng lúc càng không thể che dấu!
Chẳng qua là mắng được một lúc rồi mới phát hiện, sao mọi người ở đây lại không nói gì??
___________________
Chấm hết chương nha các cậu :3
Trời đựu, chương sau gay cấn lắm đây này huhu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro