Chương 89: Tâm Tư Của Hoàng Liên Nhu
"A, phu nhân chỉ là trong lúc rảnh rỗi tới ngồi chơi một chút thôi." Liễu thị thấy Hoàng Liên Nhu tới, khắp khuôn mặt là sự yêu thương hết mực "Tới đây, Nhu Nhi, mau ngồi xuống, nương bảo phòng bếp làm cho con chút canh, mau uống đi."
Liễu thị kêu Hoàng Liên Nhu ngồi xuống, lại không muốn nói chuyện mà Lưu thị vừa kể cho nàng.
Hoàng Liên Nhu có chút nhíu mày, đè xuống nghi vấn trong lòng, sau khi ngồi xuống, tiếp nhận chén canh trong tay Liễu di nương uống vào mấy ngụm, nhưng trong lòng vẫn không tin Lưu thị chỉ là tới ngồi chơi.
"Thế nào, uống ngon không?"Liễu di nương tràn đầy hiền lành nhìn Hoàng Liên Nhu, đối với Liễu thị mà nói, Hoàng Liên Nhu chính là tất cả hi vọng của bà.
Hoàng Liên Nhu nhẹ gật đầu, buông bát xuống nói: "Di nương, Nhị phu nhân thật sự chỉ là tới đây ngồi chơi thôi sao?"Rất hiển nhiên, đây là chuyện không thể nào.
Liễu thị bị Hoàng Liên Nhu nhìn, có chút chột dạ, con mắt nhanh chóng lấp lóe mấy cái, nói: "Đương nhiên, sao có thể có chuyện gì chứ."
Hoàng Liên Nhu đem thần sắc của Liễu thị thu vào trong mắt, trong lòng đoán được Liễu thị nhất định là có chuyện gì giấu diếm nàng.
Vì vậy nói: "Nếu không có chuyện gì là tốt nhất, Nhị phu nhân kia bụng dạ cực kỳ khó lường, con chỉ là sợ di nương sẽ trúng bẫy của bà ta thôi."
Liễu di nương cầm bát trên tay mà run lên, rất nhanh lại khôi phục lại bình thường, cười nói: "Sao có thể có chuyện gì a."
Hoàng Liên Nhu ánh mắt nhanh như chớp liền phát hiện ra nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Xem ra Lưu thị nhất định là đã nói gì đó, nhìn bộ dạng này của di nương cũng hẳn là tin nhưng lời mà Lưu thị nói.
"Di nương, con đột nhiên nhớ tới còn có chút chuyện, con đi về trước."Hoàng Liên Nhu tùy tiện tìm lý do rời đi.
Chỉ là vừa ra viện tử, sắc mặt liền trở nên nghiêm túc nói với nha hoàn bên người: "Hoài Nguyệt."
"Tiểu thư." Hoài Nguyệt cúi đầu đáp.
"Mấy ngày tới ngươi sắp xếp theo dõi động tĩnh của Liễu di nương, nhìn xem người đang làm những gì."Hoàng Liên Nhu ngẫm nghĩ một hồi lại nói: "Mặt khác, phái người đi tìm Nhị phu nhân kia hỏi thăm một chút, xem xem gần đây có chuyện gì xảy ra."
(Phong: con bé này thông minh hơn bà Liên Sở nè)
"Tiểu thư đây là..." Hoài Nguyệt có chút không hiểu, hỏi.
"Nói ngươi làm thì ngươi cứ làm đi" Hoàng Liên Nhu có chút cau mày nói.
Hoài Nguyệt vội vàng đáp một tiếng rồi lui ra.
Giờ phút này trên mặt Hoàng Liên Nhu, tất cả đều là bình tĩnh và nghiêm túc, thoạt nhìn khác xa so với một Hoàng Liên Nhu không có đầu óc như ngày thường.
Thời gian trôi qua mấy ngày, rất nhanh lễ cập kê của Hoàng Bắc Hạ cũng sắp tới.
Ngược lại, Hoàng Bắc Hạ không lo lắng chút nào về việc Lưu Thị sẽ động tay động chân, dù sao Lưu Thị cũng không nhất thiết phải bê một tảng đá tự nện xuống chân mình.
Nhưng lại không thể cam đoan rằng Lưu thị sẽ mượn người khác tới đối phó nàng.
Cho nên những ngày này, Hoàng Bắc Hạ đều để Lăng Sương theo dõi Lưu thị, một khi có cái gì dị thường liền lập tức bẩm báo với nàng.
" Chủ tử! "
Hoàng Bắc Hạ nhám chán mang ra một quyển sách cũ, lười biếng lật ra xem.
Thấy Lăng Sương tiến đến, liền buông xuống sách trong tay xuống nói: "Thế nào, có tin tức gì hay không?"
"Là Tích Vũ truyền tin đến."Lăng Sương đem tờ giấy Tích Vũ gửi vào đưa tới trước mặt Hoàng Bắc Hạ.
Hoàng Bắc Hạ hai mắt tỏa sáng, tiếp nhận tờ giấy, mở ra xem.
Chỉ chốc lát, trên mặt hiện đầy ý cười, hài lòng gật đầu nói: "Tích Vũ này, hành động vô cùng nhanh, đã thuê lại một viện tử, còn nói là chiêu mộ được mấy người rồi."
Hoàng Bắc Hạ lấy ra một tờ giấy, nâng bút lên viết vài câu, đơn giản là khích lệ Tích Vũ cố gắng, mấy ngày nữa nàng sẽ xuất phủ đi thăm Tích Vũ. Sau đó đem tờ giấy viết xong giao vào tay Lăng Sương để nàng đưa ra ngoài.
Lăng Sương vừa ra ngoài, liền thấy Xảo Họa vội vàng tiến đến.
"Tiểu thư, Tam tiểu thư ở cửa viện, nói là có việc muốn tìm tiểu thư."
Hoàng Liên Nhu? Nàng ta đến làm cái gì?
Hoàng Bắc Hạ có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn nhẹ gật đầu, ra hiệu Xảo Họa để Hoàng Liên Nhu đi vào.
"Đại tỷ tỷ." Lúc Hoàng Liên Nhu tiến vào, Hoàng Bắc Hạ đang ngồi ở bàn xem sách.
"Tam muội muội sao lại tới đây?"Hoàng Bắc Hạ để sách xuống, dường như có chút nghi vấn.
"Nhu Nhi nghĩ đến đã lâu không gặp Đại tỷ tỷ, nên tới đây."Hoàng Liên Nhu ngọt ngào cười, bộ dáng nhu thuận đáng yêu.
Chỉ tiếc, Hoàng Bắc Hạ đối với cái vị tam đường muội này ấn tượng cũng không được tốt.
Rõ ràng khách sáo như vậy, nhưng Hoàng Bắc Hạ cũng lười phơi bày, chỉ cười cười.
"Xảo Họa, còn không mau châm trà cho Tam tiểu thư"Nói xong liền từ bàn sách đi ra, ra hiệu cho Hoàng Liên Nhu cùng nhau ngồi xuống.
"Đại tỷ tỷ, Nhu Nhi nghe nói Đại tỷ tỷ chẳng mấy chốc sẽ cập kê đúng không?"Hoàng Liên Nhu chớp chớp cái mắt to, Hoàng Bắc Hạ nhìn kỹ, phát hiện Tam muội muội này của nàng cũng là mỹ nhân hiếm có a.
Bình thường chỉ nhìn Hoàng Liên Sở, thật sự không phát hiện ra, Tam muội muội này so với Hoàng Liên Sở cũng không kém là bao.
"Ừ. Sao vậy?" Trên mặt Hoàng Bắc Hạ từ đầu đến cuối là nụ cười thản nhiên, để cho người ta đoán không được nàng đang suy nghĩ gì.
Nàng cũng muốn nhìn xem, Tam muội muội này của nàng đến để làm gì.
Hoàng Liên Nhu thấy bộ dáng này của Hoàng Bắc Hạ, tựa hồ có chút nóng nảy. Trên mặt muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhìn thoáng qua Xảo Họa nhưng lại từ đầu đến cuối không nói ra miệng.
Hoàng Bắc Hạ thấy thế, trong lòng đại khái hiểu mấy phần, thế là nói với Xảo Họa: "Xảo Họa, em đi xuống phòng bếp bưng chút điểm tâm tới đi."
Xảo Hoạ "vâng" một tiếng rồi lui ra.
"Tam muội muội có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi, nơi này không có người ngoài."Hoàng Bắc Hạ nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, rất có thâm ý nhìn Hoàng Liên Nhu.
Hoàng Liên Nhu thấy vậy cũng không do dự nữa, để chén trà trong tay xuống, thần sắc có chút nghiêm túc nói: "Đại tỷ tỷ, đồ chuẩn bị cho lễ cập kê của tỷ đã chuẩn bị xong chưa?"
"Chưa xong, phu nhân nói sẽ chuẩn bị kỹ càng hết thảy cho ta, sao vậy?"Hoàng Bắc Hạ có chút hiếu kỳ nhìn thoáng qua Hoàng Liên Nhu thản nhiên nói.
"Ai nha, muội cũng không biết nên nói sao với tỷ bây giờ."Hoàng Liên Nhu có chút xoắn xuýt, nghĩ một lát lại nói: "Mấy ngày trước, Nhị phu nhân đi vào viện tử của di nương muội, cụ thể nói cái gì muội cũng không rõ lắm, hỏi di nương thì bà cũng không chịu nói cho muội, nhưng là muội biết Nhị phu nhân tuyệt đối sẽ không chỉ đơn giản là tìm di nương nói chuyện phiếm."
Hoàng Bắc Hạ tinh tế nghe, trên mặt xẹt qua một tia ngoài ý muốn.
"Cho nên muội liền âm thầm sai người đi nghe ngóng di nương gần đây đang làm gì, lại đi hỏi thăm bên phía Nhị phu nhân một chút. Về sau mới biết được, thì ra Nhị phu nhân muốn mượn tay di nương của muội đối phó với đại tỷ tỷ a."Hoàng Liên Nhu càng nói càng sốt ruột: "Đại tỷ tỷ, tỷ cũng biết di nương của muội, đầu óc u mê không có tâm kế gì, rất dễ trúng phải mưu kế của người khác. Cho nên muội mới đến nói cho đại tỷ tỷ, muốn đại tỷ tỷ đề phòng một chút."
(Phong: t vẫn hy vọng bà Nhu là người tốt -.- )
Hoàng Bắc Hạ lẳng lặng nghe, con mắt bình tĩnh đặt ở trên thân cô muội muội này của nàng.
Chính xác thì nàng nghĩ muội muội này cùng lắm cũng chỉ là người thô thiển, bây giờ suy nghĩ lại, với thủ đoạn của Lưu thị, Hoàng Liên Nhu có thể sống sót cho tới hôm nay, sao có thể là một người không có tâm cơ?
Ngược lại là nàng đã sơ sót điểm này.
Hoàng Liên Nhu nói tiếp, tựa hồ đã phát hiện ra sự dò xét của Hoàng Bắc Hạ.
-----------------------------
Huhu, dạo này bận vụ kỷ yếu cuối cấp sml nên ra chương muộn, cả nhà thông cảm nhé!
Mà chương truyện hình như chữ nhiều lên rồi đó, mấy bữa trước có 7,8 trăm chữ 1 chương, bây giờ tăng lên 1k5 chữ trên chương rồi nên không cần đăng 1 ngày 3 chương nữa, tầm 2 chương là đủ rồi :3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro